Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ hay. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ hay. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

– GIỌT LỆ NÀO TÔI SẼ KHÓC CHO EM…



Hoàng Kim Oanh 



Tôi thả những chùm bong bóng sắc màu
vào không trung
vô tận
dẫu biết chưa đến đích
tất cả đã vỡ tung
chỉ làm vui cho bầu trời dăm phút
đừng dõi mắt làm gì
phù phiếm
em ơi.


Tôi vẽ những đường dọc đường ngang trên bảng đen
Những vườn cỏ hoa, lâu đài cổ tích
Những đại dương, sông suối, núi đồi, đồng cỏ, làng quê…
Những phố thị dập dìu
Những chân trời vô tận
Nơi nhân loại bao ngàn năm đặt dấu chân qua
Nơi hồng hoang tiền kiếp luân hồi
Nơi ta yêu nhau và gọi là xứ sở
để nghẹn ngào
đau xót
căm giận
tủi hờn
phẫn nộ
trong đói nghèo rơm rạ
trong lưu đày phận nhược tiểu bốn ngàn năm
Nhưng tôi không giữ được gì
cho tôi.
cho em.
khi bôi sạch bảng đi rồi

Tôi không muốn vẽ những đường cong
lắm ngõ quẹo quanh dọc ngang. Phải. Trái.
Ngoằn ngoèo
Luồn lách
Sợ rồi em lạc lối
Đánh mất cả chính mình.

Tôi thổi vào từng viên phấn trắng phấn xanh phấn đỏ
sắc màu cuộc đời
hỉ nộ ái ố ai lạc dục
người xưa từng cười khóc giữa trang thơ
để viết lên hồn em tiếng lòng tôi thổn thức
tình yêu đầu run rẩy
tình yêu cuối mặn mòi
tình phụ tình bỏng rát
Tôi viết lên hồn tôi
Tôi viết lên hồn em
lời đam mê
thiết tha
bỏng cháy
những niềm tin tưởng rằng có thật
mà tôi một đời mê mải
kiếm tìm
hy vọng
khát khao
Những nét phấn vô tình
dẫu tôi đã hoài công nắn nót
đã phai nhòa rồi biến mất dưới bàn tay tôi mỗi khi đổi người đứng trên bục giảng
không để lại gì
Chỉ còn lại
Cái Không Gì Hết

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Những Tiếng Nói Trung Thực






(Đi dự RMS của Homeless Women ‘s writings- Tháng 9/12/2016)



Họ ngồi đó
những người đàn bà không nhà
mặc trên người những chiếc áo tươm tất nhất
họ đến từ nơi tạm trú
mang theo những câu thơ

Khách mời ngồi chung quanh
nghiêng tai
tiếng thơ rơi

Từ trang sách đặt trên lòng
một người lên tiếng đọc
chị nói về tuổi thơ
về một người Bà đã khuất

Từ trang sách trên tay
người đàn bà khác nói về những con đường mình đi qua
hoang mang về con đường trước mặt

Không cầm sách
một người còn trẻ lắm
đứng lên
vẽ một vòng tròn trên không gian
chị đọc tương lai mình vào một lớp học chị sẽ bước vào

Có chị nói về mái tóc của người mẹ
có chị nói về bàn tay người cha
có chị nói về một vầng trăng
có chị nói về một chiếc lá rơi
cả tóc mẹ
cả tay cha
cả vầng trăng và chiếc lá
không ai nói mình còn giữ được

Tôi ngồi lắng nghe bằng mắt
những người đàn bà ở độ tuổi khác nhau
giống như những chiếc lá
một vài chiếc tươi
nhiều chiếc đã sang màu
nhưng hình như tất cả nỗi buồn của họ
còn xanh mướt

Giọt thơ rơi, rơi, rơi
từng trang sách ướt.



Trần Mộng Tú

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

GIỮA BÃO GIÔNG CÂY CỎ VẪN ĐÂM CHỒI





 Thái Uyên Sa

Tôi mang trên vai hơn nửa đời người
Vì quen sống giữa trần gian tĩnh lặng
Nên trải niềm riêng với lòng thành khẩn
Sợ lạc loài trong xã hội nhá nhem


Xót quê hương mang niềm đau khâm liệm
Một niệm từ sao vỡ biết hỏi ai
Khi những mặt người biến hình thành cáo
Lạnh lùng nhìn đất lở cuốn trẻ thơ

Hãy quên thời gian quên dòng nước chảy
Để lại gì ngoài tan nát oán than
Mẹ ôm xác con mắt nhìn nhỏ máu
Đến bao giờ hèn sang biết thương nhau

Ngỡ ngàng nhìn tay đóng cửa bàn tay
Dẫu đêm khuya hay ngày vừa thức dậy
Giá buốt chiều mưa nặng cuộc chia ly
Khi đồng bào ta ôm lận đận vì...

Hởi Mẹ Việt Nam yêu từng nhịp thở
Hởi mặt trời luôn ủ ấm quê hương
Niềm chua xót đã lớn lên thành núi
Cuồng phong nào mang tàn lụi thành sông

Hãy tìm sâu trong nỗi buồn ghê gớm
Hãy gào to lời nguyền rủa bất công
Để ta nghe giữa vô cùng cao rộng
Giữa bão giông cây cỏ vẫn đâm chồi

Để tiếng lòng ta vẳng tận xa xôi
Làm vỡ nốt những suy đồi hoang tưởng
Để đất nước không còn buồn vất vưởng
Bốn mươi năm hãy trả lại thiên đường...

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

BÀI THƠ XUÔI CHO ANH






TRẦN THU THẢO



Chàng dáng ơ hờ trên đường qua phố chợ
Tóc rối khô trăm lượt gió chông chênh
Mắt đắm nhìn sao quá đổi mông mênh
Môi vướng vất vài sợi thuốc vàng ngạo nghễ.


Hơi thở mòn nhà em xa quá thể
Đôi chân buồn chở nặng tấm lòng khô
Tìm đến em phải chăng nối khúc Nhị hồ
Cũng rời rã độc điệu như tiếng chim tìm bầy lạc lõng

Bước chân vội thềm nhà em vàng võ
Tường xám xanh khung lá cửa chơ vơ
Em ngồi đây chờ anh đến không ngờ
Tim yếu ớt đập lời ca cách trở

Anh cho em niềm vui
Em tặng anh nỗi buồn đắng chát
Anh cho em tình yêu
Em bù đắp ánh mắt hoài nghi
Tặng anh vòng hoa sầu
Kết cho em xâu chuỗi ưu tư
Đày đọa linh hồn cho nỗi đau chất ngất

Em muốn quì trước anh bày tỏ niềm riêng
Như con chiên ngoan xưng tội ngày thứ Tám
- Vâng thưa anh, em phạm tội xem nhẹ tình ta
Em xem nhẹ tình đôi ta diễm tuyệt
- Vâng thưa anh, em nhuộm đen tình ta
Em nhuộm đen tình đôi ta cay đắng.
Rồi nhẹ nhàng, em tìm lại được em

Chúa vẫn thứ tha
Kẻ tông đồ bắt mình dâng cho kẻ ác
Phật vẫn thứ tha
Khi tên đồ tễ đã quăng dao
Vậy thì anh
Hãy thương xót lấy em
Em yếu đuối
Hãy giúp em lòng can đảm
Xin chớ lạnh lùng
Nhìn em sa xuống vực đau thương

Hãy nói thật nhiều
Hãy cười thật lắm
Hãy giúp em bước qua hố thẳm buồn rầu
Hãy ca ngợi với em đời vẫn đẹp
Hãy cứ dối
Để em cố tin là thật
Hãy cứ cười
Cho em qua khỏi ngày tháng lao đao.

(Những ngày tháng cũ)

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2016

Người đàn bà ngồi đan





Thơ Ý Nhi

Giữa chiều lạnh
một người đàn bà
ngồi đan bên cửa sổ
vẻ vừa nhẫn nại vừa vội vã
nhẫn nại
như thể đó là việc phải làm suốt đời
vội vã
như thể đó là lần sau chót


Không thở dài
không mỉm cười
chị đang giữ kín đau thương
hay là hạnh phúc
lòng chị đang tràn đầy niềm tin
hay là ngờ vực

Không một lần chị ngẩng nhìn lên
chị đang qua những phút giây trước lần gặp mặt
hay sau buổi chia ly
trong mũi đan kia
ẩn dấu niềm hân hoan hay nỗi âu lo
trong đôi mắt kia
là chán chường hay hy vọng

Giữa chiều lạnh
một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ
dưới chân chị
cuộn len như quả cầu xanh
đang lăn
những vòng chậm rãi.

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016

LÀM GÌ CÓ PHAI PHÔI




gửi những điều còn sót lại

Ba!
Con chưa lớn để hiểu được tất cả nỗi buồn
Của mẹ của ba những tháng năm ai cũng tin người kia sai và dĩ nhiên mỗi riêng mình đúng
Tháng năm ánh mắt thương yêu trở nên vô dụng
Để gắt gỏng, giận hờn thành một thói quen


Vẫn chỉ là một ngọn cỏ yếu mềm
Gục lên chiều giông bão
Tưởng trải qua bấy nhiêu đớn đau đứng trước đời con sẽ cao ngạo
Vậy mà trăm lần đáng thương

Đủ nhạy cảm để hiểu đã đến lúc ba mẹ không thể chung đường
Tình yêu cạn đi theo bữa cơm ba về không đúng bữa
Nghĩa vợ chồng vơi theo dáng mẹ dựa
Lên bóng ai đó phi thường và bình yên

Cứ ngây thơ nghĩ trẻ con chưa đủ quyền
Nên lặng im nhìn người lớn bày trò ra đau khổ
Chỉ thắc mắc duy nhất một điều thôi: Khi đã đủ đầy yêu nhớ
Sao lại dễ dàng buông nhau?

Vẫn biết mọi thứ không thể quay lại buổi ban đầu
Bát nước hất đi làm sao hốt lại
Ký ức một thời ngọt lành bỗng nhiên ngang trái
Để tổn thương một đời người ... ba ơi!

Chưa đủ lớn để tường tận phận người
Thấu hiểu thế nào là tột cùng bất hạnh
Chỉ biết đi qua tuổi thơ lòng luôn canh cánh
... Đã có một thời ba mẹ cũng thương nhau

Giá người lớn đừng thề thốt bạc đầu
Thì chắc gì con nít tin mình đau đớn
Giá cứ thuỷ chung với những gì đã chọn
Thì làm gì có phai phôi?

Chỉ tiếc là ba mẹ đã tạo thêm một đứa trẻ trên đời
Mà không ngăn ích kỷ trong lòng mình lớn nữa
Thì ra ba mẹ đã xây ngôi nhà không vữa
Để một ngày bình thường tường đổ lên con

!!!

p/s: Những đứa trẻ con chỉ trở thành thiên thần nếu nó có một ông bố và một bà mẹ thương yêu!

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

MÙA THU...






Mùa thu chết hay mùa thu sống mãi
Tuổi đã tàn thu
Thu vẫn sang thu
Lòng khờ dại tưởng rằng thu độc tố
Sắc màu thu
Không nhuốm sắc nhân gian...
Một ngày đầu thu
Mùa thu vấn nạn
Lời rao giảng thấm vào hồn khô hạn
Thế giới hận thù
Xin rũ áo, từ quan...
Một ngày đầu thu
Mùa thu sân hận
Đá quặn nghìn năm biển đảo lấp bồi
Im lặng thôi ư
Đời đời công tội...
Một ngày đầu thu
Thu còn "quyến rũ"
Mùa thu chết hay mùa thu sống mãi
Thơ dại trong tôi
Mùa thu không tàn...


Trần Đình Sơn Cước
(9/15)

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

Mùa vỡ

Thơ ĐINH THỊ NHƯ THÚY






tháng bảy mùa ngâu không mưa ngâu

phố phố khô giòn vỡ

tôi hốt từng bụm mảnh trên tay

ngón ngón bầm máu chảy

một tối thủy tinh rơi

một tối sành sứ rơi

một tối chiếc gương soi rơi

mặt tôi ngàn mảnh vụn

những âm thanh khô

mỗi tối rớt trên sàn

những ngọn gió khô

mỗi trưa rớt tràn da thịt

những chờ đợi

mãi rớt vào đường phố khô ngùn ngụt

chiếc áo tôi mặc vỡ khô trong tái nhợt

tôi hốt linh hồn tôi khô vỡ vụn

hoang mang

chẳng biết chôn cất vào đâu


tháng bảy mùa ngâu không mưa ngâu bay

dường nghe

những biến động

bắt đầu lớn dậy.

Đ.T.N.T

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

NHỮNG ĐỨA TRẺ SINH NĂM 1980


Lũ chúng tôi những đứa trẻ sinh năm 80
Thế hệ cuối cùng của một thời bao cấp
Nơi đất cằn và gió lào bỏng rát
Tóc khét nắng trời
Mặt gầy xanh như lá rau
Chúng tôi treo người trong những áo quần rộng thụng – phép trừ cho những mùa sau
Hoặc những bộ đồ bạc phếch, ngắn teo – của để dành trải trườn bao năm trước
Mắt chúng tôi trong như nước
Chân lấm lem vẫn biết ngẩng cao đầu
Buổi tới trường
Buổi ra đồng cắt cỏ chăn trâu
Đánh trận giả, thả diều , chọi dế
Cơm thổi bếp rơm nhem nhuốc độn khoai mì
Lăn lóc, nhọc nhằn mà ít hiểm nguy
Cứ an nhiên sống cuộc đời nắng gió
Năm trôi qua
tháng trôi qua
Lũ con gái lớn lên có dáng của con sông
Mắt của đêm, tóc của mây và nụ cười của nắng
Lũ con trai
Dáng như núi, ngực như đồi, sức như lũ mùa mưa
Tinh thần như tre
Tấm lòng như phù sa đất bãi
Chia tay gốc đa làng và lũ chúng tôi đi
Đứa bay về hướng mặt trời
Đứa bơi tận biển xa
Nhưng cho dù ở bất cứ đâu, lũ chúng tôi đều cùng niềm khát vọng
Dám thử sức, dám đương đầu, chấp nhận
Sẵn sàng làm que diêm dẫu chỉ cháy một lần
Trên những nẻo đường ít ma sát giữ chân
Kiên cường đứng lên sau từng cú ngã
Chúng tôi dám đối diện với nửa con bản ngã
Bởi khát khao kiêu hãnh được làm Người
Câu ca dao cùng cánh cò cõng nắng qua nôi
Vẫn ấm áp, vọng lời ru của mẹ
Nâng đỡ
thiết tha
Cứ thế….
cứ thế….
Những cây non cứng cáp dần sau những mùa đi
Đàn chim biết vượt dần những tâm giông mắt bão
Ánh nhân văn mẹ thắp lên qua lời ru từ những ngày thơ ấu
Mải miết sáng, trong le lói niềm tin
Dẫu cuộc đời có thế nào thì một lẽ tự nhiên
Lũ sinh năm 1980 – thế hệ sau cùng của thời bao cấp
Vẫn thấm từng câu hát
” Sống trong đời cần có một tấm lòng
để gió cuốn đi ”


Lê Thị Minh Thu

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

TỪNG NGƯỜI TÌNH ĐÃ BỎ TA ĐI




- Trà Hoa Nữ-



"Từng người tình đã bỏ ta đi
Như dòng sông không bao giờ trở lại"*
Cô đơn chào ta nụ cười hoang dại
Xác xơ môi chờ


Tim yêu hôm nào giờ đã cạn khô
Bầu ngực thôi phập phồng nhung nhớ
Từng ngón tay thon mềm bấu vào vụn vỡ
Ngả nghiêng chiều

Ngả nghiêng buồn
Chếnh choáng những cơn say
Từng người tình bỏ ta đi chiều vàng nắng tắt
Bỏ lại sân ga hoang tàn héo hắt
Con dế cũng buồn thôi hát tình ca

Từng người tình đã bỏ đi xa
Chiều trôi
Chiều trôi ly coffe mặn đắng
" Vết thương cuối cùng"** nghe lòng trĩu nặng
" Cám ơn tình nhân đã dìu ta đến mộ phần"***

Cảm ơn người giúp ta hiểu bạc tình quân
Giúp ta đau đến tận cùng cõi chết
Ngủ đi thôi trái tim mỏi mệt
Đời là giấc mộng phù vân...
#Trà

*Ý lời bài hát Tình xa- Trịnh Công Sơn
**Bài hát Vết thương cuối cùng của Diên An
***Lời bài hát "Vết thương cuối cùng"

THƠ CỦA NGƯỜI ĐANG SAY...







*Sau những vòng rượu lễ. Hân hoan .
Hồn nghệ sĩ mở toang cánh cửa .
Bao nhiêu gió lòng chia em một nửa .
Hào phóng của bậc đại trượng phu !


*Sau những vòng rượu mời. Lãng du...
Tình bạn tình yêu bốc cao lửa ngọn .
Lúc ca sĩ khi triết gia…thâu tóm .
Trái ớt đỏ trên bàn – cũng là thơ !

*Sau những vòng rượu tạc. Lơ mơ .
Là giọt cuối tặng người say lầm lỡ .
Ti tiện gì trước hồi tim đã đang còn thở .
Ong tổ Hồ Trường làm phép khuyên răn…

*Sau những vòng rượu cạn. Lằng nhằng ...
Là men lửa đốt chén say tàn tiệc .
Hãy đọc mười điều cấm từng câu giả thiệt .
Trước khi con Ngọc Hoàng vỗ cánh phiêu du…

*Hết bảy còn ba…Đây người hùng có máu đặc thù .
Dẫu biết những lãng tử tài hoa đang thời thấm mệt .
Nhưng trái đất này không kẻ say nào hết...
Tình yêu và sự thế con người chật chội làm sao !

TTV.

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

TÚY HOÀI


PHẠM NGỌC LƯ



Uống cạn mươi ly
Nhớ quên rồi cũng hết
Trời buổi chiều bỗng dưng mù mịt
Đầu ta như khói bốc miên man
Lòng lênh đênh lạnh buốt sông Hàn
Cơn say nào cao vút Hải Vân
Ta bay vèo mây gió lâng lâng
Xôn xao trời thu tung tăng hoàng diệp
Mênh mông ngàn thu rụng rời thương tiếc



Ô hô !
Ngươi có ta không
Ta còn ngươi mất
Thoắt bóng thoắt hình
Chập chờn hư thực
Chưa say, ném hồ trường qua biển Bắc
Yên ba tan tành im bặt
Hương quan gờn gợn mù tăm
Say rồi, tung chén rượu xuống trời Nam
Trời Nam ào ào mưa ngây ngất
Giang hồ lênh láng sóng lên men
Say rồi,
Nhớ tuổi quên tên
Xót lòng trông cây nhớ cội
Phải ngươi ba chìm bảy nổi
Bắt ta mười kiếp long đong
Mây có – gió không
Tình câm – thơ điếc
Giai nhân còn mà anh hùng hết
Chưa mùa đông sao tóc xanh rơi bạch tuyết
Ngũ thập rồi tay trắng xóa bạch vân

Ô hô !
Thiên địa vô cùng
Uống say mà khóc Đặng Dung - Thuật hoài
Khóc rồi,
Đập nát cơn say
Hốt nhiên bừng bừng hào khí
Vươn vai nhập thân hào sĩ
Dậm chân nổi gió Đông – Đoài
Cởi chim hồng nhạn mà bay
Theo trăng qua Đằng Vương các
Thâu lại hồ trường nơi biển Bắc
Nhặt lên chén rượu cuối trời Nam
Chơi hết tháng ngày chưa tương đắc
Tung hê cơm áo bất phùng thời

Uống nữa ngươi ơi
Một ngàn ly một lần xin cạn
Ấm lạnh sông Hàn ơi
Chỉ còn ngươi…
Chỉ còn ngươi soi bóng ta thôi !

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2016

Thôi nhé con, Mẹ không đủ từ bi





Những tiếng súng rơi tận cùng tử huyệt
Trong cơn mê của những kẻ khốn cùng
Những phép số vẫn muôn đời lầm lẫn
Đáp từng cơn thịnh nộ xuống con người


Đôi quang gánh mẹ cong hình chữ S
Lo lắng mưa tạt ướt chỗ con nằm
Nghe tiếng súng bỗng giật mình nẩy xốc
Chiều ơi mẹ màu đỏ thẫm khói lam

Chẳng khóc nổi mấy chục năm già yếu
Với biển đau cùng cơm trắng muối tiêu
Mẹ nuốt ngược với hai từ "có thể"
Thương lũ con khi học chữ khốn cùng

Ngày nỗi đau như cưa đôi góc phố
Cơn bão tan dạt tháng tám mồ côi
Đứa con hư không một lời than khóc
Trân trối nhìn sầu hận cũng có đôi

Có người nhớ hỏi quê nhà xa vắng
Sao tháng năm khuyết tật chẳng chịu thưa
Mẹ còm cõi đóng nắp buồn quan ván
Thôi nhé con, mẹ không đủ từ bi

n.h.a.t

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016

lối thoát giọt đỏ





Lưu Diệu Vân



đứa con gái bình thường với những nét đặc trưng hoàn hảo và một thánh nữ sống
bị kẹt giữa sợi dây kéo thời gian hỏng
lớp vải vóc rườm rà của hạn chế truyền thống
những tia đỏ vừa chần nước sôi và những âm thanh mới vắt tươi vào sáng sớm
trườn ra đường
những bước chân hấp tấp kéo ngõ hẽm về phía trước
bàn thờ đứng lảng vảng giữa quảng trường vẫn còn mệt lả
bên cạnh hàng rào ngái ngủ treo những tấm bưu thiếp thúc đẩy du lịch đã được làm phép

thánh nữ sống bị cấm không được đếm bước chân mình;
trò chuyện với ý tưởng mình
khơi gợi thân xác, với đôi tay hay tinh thần,
theo quán tính hay cố tình;
hoặc đùa nghịch với khả năng thành hình của những việc vẩn vơ

bắn đạn bạc xuyên qua cánh hoa mỏng tựa giấy tro
dẫn dắt một chiếc la bàn lạc đường về đúng hướng bằng một chuỗi câu hỏi
cải tử đất chết theo thời gian với một cái xẻng thủng bị thương
làm nứt một cái lư bằng ý chí
nhổ gai khỏi những con mắt đờ đẫn
mũi nhọn lời xin lỗi

nó phải ngồi đó
trong tầm canh gác ráo riết của im lặng
tập thiền trong nghèo nàn chữ nói
huyết tương rồi cũng sẽ bắt nguồn

mười hai ngày tẩy uế cách ly
nó lau mặt trời đỏ au
những giấc mơ trễ tràng khỏi cặp mắt viền than đen
hồn thiên rời khỏi xác
ánh sáng phóng thoát giữa cặp đùi có thể được làm ướt lại của nó

hai thực thể nằm thanh thản
trong tán ngây thơ nửa đêm
thắt gút cuống bí mật bằng những chiếc lưỡi sinh sôi

giọt đỏ giữa trán vượt dấu thánh giá trong tai tiếng
hướng tự do

{trích từ tuyển tập Ajar Press, Volume 3, Ngây Thơ, 2015}

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

NGƯỜI ĐÀN BÀ TUỔI BỐN MƯƠI




.....

Người đàn bà ở tuổi bốn mươi
Có những tình cảm đan xen vui buồn lẫn lộn
Họ có thể...
Như làn gió mùa thu nhè nhẹ
Hoặc ...!
Là những trận cuồng phong cuốn trôi những gì xung quanh họ
Họ như những đứa trẻ khóc cười vô cớ
Lại trở thành những thành đồng vững chắc che chở cho những người họ yêu mến
Họ sẽ cuồng dại trong tình yêu
Lại trở thành băng giá khi phát hiện ra người đàn ông đang lừa dối mình
Họ quý trọng tình cảm bởi họ đã đi qua đổ vỡ trong đời
Nhưng họ lại là gai nhọn và không để người đàn ông tổn thương họ thêm lần nữa
Họ có thể ngồi hàng giờ để đọc đi đọc lại một tin nhắn của người mình yêu
Nhưng lại vượt qua những đau khổ trong ít ngày khi người đàn ông lừa dối họ
Bởi vì...
Họ là những phụ nữ bốn mươi ...!
Nồng nàn nhưng không ủy mị
Cuồng nhiệt nhưng không si tình
Họ không cho phép mình đau khổ vì họ là thành đồng của những thiên thần
Và họ luôn để những giọt nước mắt chảy ngược vào trong để thách thức cái gọi là số phận
Vâng họ là người phụ nữ của oan trái tạo nên được gọi là : CUỘC ĐỜI...


Ngọc Quyên

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Thương kiếp con thuyền







Những con thuyền chen chúc bên nhau
Không mái chèo, hay cánh buồm
Chúng chẳng biết đi đâu
Chúng không có động cơ, hay thậm chí động lực

Giữa chốn rừng sâu chỉ có một con đường độc đạo
Những con thuyền đã quá mệt mỏi và rũ rượi
Chúng muốn quay ngang, muốn vào rừng hái chút quả ngọt...
Nhưng không ai cho phép chúng, vì chúng là những con thuyền
Chúng chỉ có một lựa chọn là phải tiếp tục bơi, đi hết quãng sông chưa bao giờ nhìn thấy bến đậu
Thậm chí lúc này chúng không thể tự bơi
Chúng đang chờ những ông chủ béo mập tới
Leo lên lưng chúng ...

Những con thuyền đẹp như những phím đàn trên một chiếc dương cầm sang trọng
Nhưng chúng chỉ là vật trang trí trong căn nhà của tên bạo chúa
Chưa ai nghĩ những con thuyền cũng biết nghĩ suy


Vũ Dạ

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

TÌM







LY Khong




Ta tìm
Ta chốn thăng trầm
Bể dâu một kiếp
lặng thầm ...vương vương.


Ta tìm
học chữ vô thường
Không không, sắc sắc
mà thương phận người.

Ta tìm
nhặt một nụ cười
Trần ai khổ lụy
tiếng cười âm u...

Ta tìm
học lấy chữ NHU
Cuộc đời cuồng bạo...
chữ nhu nhạt nhoà!

Ta tìm
ta cõi mù loà
Chạm tay thống khổ
ngỡ là ... trò vui!!!

Ly Khong
30/7/2016

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

PHỐ QUỶ







Một chiều vữa nắng
Em vùi chân dưới lớp hoàng hôn bên dòng sông bình lặng
Thổi lớp sóng không mang hình của sóng,
về phía bờ bên kia
Nơi tôi đang ở
Thành phố dụi đầu vào mùa heo may thay lá
Những mái nhà bá vai những mái nhà
Bầy thiên di móc trong ngực cây chùm quả
Bón cho nhau tiếng hót nhân tình


Tôi cãi nhau với sự thinh lặng
Bình thản kéo một bản nhạc bằng chiếc đàn violon không dây
Chảy theo dòng suy nghĩ vào chiếc bao tử bình hoa mimosa còn ngậm hương chưa nở
Tưởng niệm lá cuống tử nạn
rữa mục hình hài trong thớ nước
Tôi ngạt thở ngoi ngóp chui ra
Thẩm cảm mùi hương phảng phất trên cánh,phiến
Ngộ ra chân lý biến dị
Đó là cách mà lòai người vẫn làm :
Mặc niệm chỉ là....để mặc niệm
Trên tấm bia đá,siêu nhiên thời gian cấy lớp rêu phong nhoè dòng tên đỏ
Từ xác thân người nằm xuống hóa thịt thành Đất, hóa máu thành Nước
mọc ra một loài cây bất tử năm cánh lá vàng
Mỗi độ tháng bảy mọng vòm quả chín
Có kẻ nào đó lẩm nhẩm câu kinh nguyện che mắt thế nhân
Rồi vội vàng khép miệng hái ngậm chùm qủa...
Bản chất của một lời cầu kinh ???

Tôi nghi hoặc về những lùm mây đội nón che lấp khỏang trời
Và dội mái tóc mưa trắng bạc ngang thưng ô cửa sổ
Bên kia đường...
Gió tát người đàn bà ụp đổ
Đằng sau,
thằng bé xụp quỳ thét lên tiếng khóc động lòng lòai ma quỷ.
Nhưng ngay cạnh
bên bức vách, những tiếng hoan ca chúc tụng vẫn vang lên
Họ không nghe tiếng khóc của con người mà loài quỷ cũng thấu ?!

Tôi điên dại chạy ra bờ sông
Phía bờ bên kia
Trời xanh như tóc em
Tóc em xanh như mầm lá hạt mạch
Tôi thổi lớp sóng không mang hình của sóng
Hòa vào sóng em !!!

2016/ Mạc Phong Tuyền

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2016

BẢN NĂNG





Bản năng em
Bản năng anh
Những trỗi dậy khát khao trong con người không đè nén
Phóng túng ngôn từ vay mượn dè xẻn
Người đời rẻ khinh nhưng chẳng ai hiểu cho mình


Từ thưở Adam và Eva trộm ăn trái cấm lung linh
Con người biết đến niềm vui xác thịt
Đừng trách những thú vui thấp hèn đời thường nhục dục
Đó cũng là phần "con" kết cấu nên "con người"

Thượng đế quán trùm thấu triệt cõi nhân sinh
Tại sao Người cho hoan lạc trộn cùng men hoan ái
Tại sao loài loài động vật con đực phải đi tìm con cái
Vì nếu không làm sao gìn giữ giống nòi?

Sự sống trên trái đất dần dần sinh sôi
Chữ nghĩa thi thư dần dần vào nếp
Giáo lý giáo điều đẩy con người vào khuôn phép
"Một vợ một chồng" cũng để xã hội trật tự dễ quản lý mà thôi

Những ân tình vụng trộm không dễ phai phôi
Bản chất con người đi tìm yêu cái đẹp
Nếu có tham lam cố tìm cách gắn ghép
Ừ thì thôi cũng lại là một kiếp người

Thiên hạ có thể cười
Chụp mũ lên những ngôn từ giáo điều mà phê phán
Nhưng khi đóng cửa ngày đối diện màn đêm bất tận
Tự hỏi cõi lòng mình - bản năng ai chẳng có phần 'con'?

24.07.2016/THV
‪#‎thotranhavi‬

GIÁC THA







Đá mòn tình có mòn theo?
Ngàn năm con suối vắt veo gợi tình
Rền vang chớp nghiến giật mình
Hỏi rằng sỏi đá động tình gì chăng?


Ậm ừ đá cũng thưa rằng
Róc ra róc rách nhùng nhằng mà chi?
Chân trần lạc lối huyền vi
Hoa tàn, hoa nở, đến đi - vô thường

Giấc mơ huyễn hoặc mượng tường
Ô hay! Ta hiểu đá thường vô tri
Trăng lên tỏa bóng tuyệt kỳ
Nương nhành dương liễu tẩy tỳ vết xưa.

21/07/16 Tường Vy