Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ CHÂM. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ CHÂM. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

THƠ BÙA NGÃI





Em mang khẩu trang giấy
phòng lây nhiễm gì đây?
em sống qua đại dịch
quả là phát kiến hay!


Thành phố đang cúng quảy
dựng tượng Lê-nin đấy!
cô giáo đăng ảnh này
bị kỹ luật thật may!

Thủ tướng khen thơ hay
giấy khen cấp liền tay
cô đúng là thiên tài
khiến thơ thành bùa ngãi

Đất nước tôi vẫn mãi
nằm mơ dưới tượng đài
đám trẻ thơ ngây dại
đeo tang giấy tương lai!

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2018

THỰC NGHIỆM GÌ THỰC NGHIỆM 40 NĂM





Việt nam vào kỳ đột biến
dị năng chưa thấy dị tật đã đầy
bà Chủ tịch nói rất hay (*)
" thực nghiệm gì 40 năm" còn nằm !


Dân ta vốn chẳng có lầm
quan thời hơn hẳn bác bần cố nông
Đảng ta trên dưới một lòng
đưa bà Chủ tịch lên đồng dạy dân


"Thực nghiệm gì thực nghiệm 40 năm"
Tham nhũng gì tham nhũng hà rằm
dân ta vốn chẳng có lầm
nên nhờ đảng cử bà đầm khôn ngoan


Việt Nam vào kỳ đột biến
dị năng chưa thấy dị tật đã đầy!



Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

LỜ VÀ BÙI THỜI @



Cái Lờ cơm vắt đi thi
gặp Bùi chặn ngõ :
-Thi chi hỡi nàng
Lờ thời biết đẻ ra vàng
học hành chỉ héo cái làn rêu xanh




Giờ Lờ khăn gói theo anh
vinh hoa phú quí cả làng phải ghen
Bùi đây đường tắt đã quen
chỉ cần dắt lối Lờ lên quí bà

Trước làm người mẫu lấy đà
sau lên Á hậu mà tha bạc tiền
Quan xứ ta nào sợ phiền
Lờ he hé cửa là liền chui vô

Mặc tình Lờ vét Lờ vơ
Quan to Quan nhỏ cũng ngờ nghệch trao
đầu Quan dẫu cứng thế nào
chỉ cần Lờ vuốt là teo nhẽo nhèo

Vậy là Lờ thoát phận nghèo
Bùi nương mỹ bóng mà trèo lên cao
Lờ Bùi hợp tác cùng nhau
mua trời bán đất sang giàu quyền uy

Lờ nghe thấm thí từng li
học hành chỉ phí xuân thì gái quê
















Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2018

CON CU ĐI CÀY





Nước Mỹ giả nhân giả nghĩa
Nước Việt ta nào có kém chi
Ông Bộ Thể bệ Thổ lên đầu
Nên ông Thu Giá cho ngầu tiếng ta

Quốc hội xúm xít hò la
Cãi qua cãi lại cũng là Phải Thu
Trở về Thu Phí êm ru
Bởi Dân phải đóng tiền Ngu để bù

May kia Tàu lập Đặc Khu
Dân ngu còn có Con Cu đi cày

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2018

VÈ ÔNG BỘ THỂ



Ông làm Bộ trưởng
làng tưởng được nhờ
ai ngờ ông nỡ
cho cướp làm đường
thu tiền lộ phí


Ông càng cao quí
dân vào thế bí
tiền lẻ buộc chi
đợi trời ban chỉ
dẹp lũ man di


Ông vẫn chai lì
theo bầy thổ phỉ
"tha zú" nhâm  nhi
cho sử sách ghi

đệ nhất ngu si


Còn ông "bệ thổ" làm đầu
dân còn đi mãi đường rầu thúi chân

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2018

TRÁCH BA THUẬN





Sợ chi cô giáo bắt quỳ
chỉ là học chẳng giúp gì được thân
như ba con cũng mua bằng
a dua luồn lách con dần lên quan
đời con nhất định vững vàng
còn dân còn đảng con càng giàu sang
cớ chi ba lại la làng
buộc cô quỳ gối như hàng vua tôi


Làm ba như thế quá tồi
khiến con rồi cũng phải ngồi nhà giam

Thứ Hai, 5 tháng 2, 2018

KHÍ VẬN NHÀ SẢN

Khí vận nhà Sản ngày càng u ám. Trong họ  chia năm xẻ bảy tranh giành quyền lợi, đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đến mức cụ Tổng Chưởng- người có vai vế lớn nhất họ- dù tuổi già bóng xế vẫn phải trèo lên lưng cọp, nay Nam mai Bắc, cực khổ trăm bề chỉ mong giữ được bình ổn cả họ được nhờ. Thế nhưng, gia phong họ Sản từ năm mươi năm trước đã bị suy thoái, nên con cháu đạo đức suy đồi, ham ăn hơn ham làm, kẻ có tài thì thì cũng chết yểu, duy có mỗi cụ Tổng là còn có chút "Uy", được nhiều cháu chắt ủng hộ nên cụ quyết dùng chút hơi tàn còn lại mà "cải tổ " họ nhà.
Tiếc thay, cái đức họ nhà sản đã cùng dù cố lắm, cụ Tổng cũng chỉ "phế truất" được mấy cái thằng " trời đánh thánh đâm" lộ mặt. Việc đó, không làm cho  họ nhà Sản tươi sáng hơn, chỉ khiến những thằng "thánh đâm trời đánh" còn chưa lộ mặt kết lại với nhau, còn lôi kéo kẻ ngoài "âm mưu" chiếm quyền điều hành họ nhà sản của cụ Tổng.
Về tổng thể, các chi, nhánh con cháu họ nhà Sản đều "ăn lên làm ra", nhưng xét cho cùng là "ăn của bá tánh", chứ chẳng có tài cán gì ngoài cái việc " mua quan bán tước". Riêng chính họ thì nhà Sản thì nợ nần như chúa Chổm.
 Sau bao ngày đi Nam đi Bắc, sang Đông về Tây, cụ Tổng chưởng nhà Sản chẳng còn hy vọng nào ngoài việc phải cải " vận khí" cho họ nhà Sản. Nhớ chuyện Đinh Bộ Lĩnh, nhờ cải táng hài cốt cha ông mà sau dẹp loạn 12 sứ quân làm vua một cõi.
Cụ chuyên tâm hằng đêm khấn lạy Cao Biền. Một đêm, cụ mơ thấy Cao tiên sư hiện về báo mộng, chỉ cho Cụ khu đất Long mạch. Mừng quá, cụ liền triệu tập con cháu thân thích. Sau nhiều ngày bàn bạc, cả họ thông nhất ban hành "nghị quyết" thành lập cái nghĩa trang cho cả họ, kinh phí 1.4000 tỷ.
Số tiền chẳng phải nhỏ trong lúc túi tiền chung của cả họ thì chẳng có mấy đồng, nên Cụ đành quyết định "hy sinh "những  thằng " trời đánh thánh đâm " đã lộ mặt lấy tài sản của chúng làm " ngân sách "  xây dựng nghĩa trang họ. Cụ hô hào con cháu thực hiện phương châm " đánh một thằng mà cứu trăm thằng"!
Giờ Cụ có phần nào an tâm ra đi, dù sau cũng có "long mạch" mà nằm , cầu cho khí vận nhà Sản phục hồi thịnh vượng như xưa- cái thời loạn lạc, binh đao- 

Thứ Tư, 17 tháng 1, 2018

GÁNH HÁT MANG TÊN ĐINH LA THĂNG





Ngẩng mặt lên anh
Quệt nước mắt đi anh
Dừng thôi mấy trò “con hát”
Đời vốn đủ đắng cay mặn chát
Nếm cả đi anh để thấu hiểu lẽ đời
Đừng đắp điếm nụ cười
Đừng ép niềm tin đem tráo đổi


Chẳng phải quan tham
Chẳng cố phạm sai lầm
Hà tất ngán mặt sắt đen sì xét xử
Hà tất khiếp lòng người giận dữ
Chẳng sợ làm ma trong tù
Chẳng sợ tòa tuyên án tử
Ngẩng đầu lên để không thẹn sống hèn.
.
Thôi nín đi mấy anh mấy chị
Thương vay khóc mướn thế đủ rồi
Bữa sáng người ta ăn
Bằng cả tháng nhà đông con không cần chi tiêu tằn tiện
Chai rượu người ta uống
Hơn tháng đẫm lưng mồ hôi đám người lao động
Người ta ở nhà lầu
Người ta đi xe hơi
Con cái ngông nghênh tiêu tiền chẳng phải nghĩ
Tiền ở đâu ra
Của ông của cha
Hay thiên hạ xót nghèo đã nhón tay “lại quả”.
.
Đúng sai đã có quan tòa
Anh hãy ngẩng cao đầu
Thử một lần làm đấng trượng phu
Và đám mấy người kia
Đâu cần rủ nhau khóc mướn.

Đặng Xuân Xuyến

Thứ Năm, 4 tháng 1, 2018

VĂN TẾ THẬP LOẠI QUAN THAM




(Kẻ hậu sinh cung kính lạy cụ Đồ Chiểu)
Phạm Lưu Vũ


Hỡi ơi! Thuế nặng phí dày, lòng dân bải hoải.


Trăm năm công đánh giặc, chưa chắc mà nay ở ngôi cao,
Mấy đời móc túi dân, thân tuy béo tiếng tham như chó


Nhớ quân xưa:


Con cái nhà ai,
Ăn no dửng mỡ.


Quen thân nhung lụa, đâu biết lòng dân,
Chỉ biết chọi nhau, ở trong biệt phủ.


Việc hát, việc hò, việc đàn, việc đúm… thân vốn quen rồi,
Học ăn, học nói, học chữ, học nghề… mắt đâu thèm ngó.


Nghiệp ăn hại kết tinh từ kiếp trước, cha quan to thì mình tất quan to,
Mùi tham lam đã ngấm đến cao lâu, thích hối lộ như mèo hoang thích chuột.


Chỗ thấy đường xe đông như nước, muốn lập trạm thu;
Ngày xem ngân sách cạn như chùi, muốn nâng thuế VAT.


Một mối lợi danh ngồn ngộn, há để ai cướp mất của ai,
Hai tầng quyền lực ngút trời, đâu dung lũ dân đen khốn khó.


Nào sợ ai đòi, ai bắt? phen này xin thỏa sức tung hoành,
Chẳng thèm biết ngượng, biết ghê, chuyến này quyết ra tay vơ vét.


Khá ngon thay:


Vốn chẳng phải quan to, quan nhỏ, khối thằng theo đóm được an tàn,
Chẳng qua là con bạc, con buôn, quan hệ tốt thiếu gì dự án.


Mười tám môn hối lộ, nào biệt thự, nào nhà,
Chín chục triệu dân đen, cứ tha hồ móc túi.


Ngoài cật đã có tờ quyết định, nào đợi dân kịp trở tay,
Trong xe chồng một đống hồ sơ, đâu cần đến lương tri, công lý.


Cửa quan đã đẻ ra cơ chế, liền sinh ra nhóm nọ nhóm kia,
Nhân danh người nhà tướng, nhà quan, chả cần vốn cũng tay không bắt giặc.


Chi nhọc thương thảo với giá này, giá nọ, lấn vườn, cướp ruộng, coi giặc cũng như dân,
Nào sợ thằng Vươn bắn đạn nhỏ, đạn to, xô cửa xông vào, dễ dàng như tập trận.


Kẻ dùi cui, người roi điện, làm cho dân lành, con nít hồn kinh,
Bọn hè trước, lũ ó sau, thương thay lão già gãy cẳng.


Tấm gương đạo đức đâu rồi?
Ai biết tính người vội bỏ.


Một kiếp quan trường rằng chữ lợi, ai hay quả báo nhãn tiền,
Trăm năm địa ngục ấy chữ nguy, nào đợi nhân nào quả nấy.


Núi sông mờ mịt, mà cỏ cây mấy dặm sầu giăng;
Thiên hạ thái bình, để già trẻ hai hàng lệ nhỏ.


Bên ngoài giặc cướp, Hán gian ùa tới, mà biển khơi đã chết còn dày đặc âm binh,
Bên trong quan tham, giữ ghế hành dân, mà hiệu lực nhất nhất theo kim tiền chỉ đạo.


Nhưng nghĩ rằng:


Tấc đấc ngọn rau ơn xương máu, tài bồi cho cả nước nhà ta,
Bát cơm manh áo sống ở đời, tối mắt mấy đời cha con nó.


Vì ai khiến dân đen khốn khổ, thuế phí chồng nhau,
Vì ai xui vườn ruộng tan tành, động mồ động mả?


Sống làm quan tham lam vô đạo, quăng vùa hương, xô bàn độc, thấy lại thêm buồn,
Chết làm ma ở chốn cửu tuyền, ngửi phân lợn, uống nước đồng, nghe càng thêm hổ.


Thà chưa thác mà đặng lòng sám hối, ăn năn may tổ phụ còn vinh;
Hơn sống dai mà chịu chữ cẩu quan, ở với nhân dân cũng ngượng.


Thôi đi thôi!


Đường quan lộ, năm năm ư một khóa, có tham lam cũng lưu lại chút tình,
Nẻo công danh, một kiếp đặng một lần, cẩn thận kẻo sa phải vòng lao lý.


Đau đớn bấy! người tình ngồi tiếc của, buổi vàng son sung sướng đâu rồi,
Não nùng thay! vợ trẻ chạy nuôi chồng, con xế cũ đậu ngoài song sắt.


Ôi!


Một khóa quan tham;
Nghìn năm nhục nhã.


Giặc cướp vẫn giăng đầy đâu đó, ai làm cho bốn phía mây đen,
Ông cha ta còn gửi cốt nơi đây, ai cứu đặng mấy phường con đỏ.


Sống mà cả nước non đều hận, oan gia đầy, muôn vạn kiếp còn theo,
Thác đừng trông đền miếu để thờ, tiếng gian trải muôn đời ai cũng chửi.


Sống tạo nghiệp, thác thì trả nghiệp, linh hồn theo ám cháu con, muôn kiếp không ngóc đầu lên được,


Sống thờ giặc, thác phải thờ ma, lời Phật dạy đã rành rành, một chữ “đọa” đủ mà cảnh tỉnh.


Hỡi ơi!


Nước mắt dân lành lau chẳng ráo, thương vì hai chữ dân oan,
Cây hương liệt sĩ thắp nên thơm, cám bởi một câu bội nghĩa.


May ra thì hưởng!

Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

ĐĨ BÚT, VĂN NÔ




Một bầy đĩ bút kết văn nô
Xoen xoét miệng mồm giỏi tụng hô!
Ác bá Tàu lai làm nát biển,
Tội đồ Việt rởm phá tan mồ!
Quốc gia dẫn độ bên lèn đổ,
Làng bản đưa dồn mép vực xô
Nối giáo cho phường ăn hại nước
Chính loài nói láo phá cơ đồ!


Đỗ Hoàng

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

VỊNH CHÚ PHỈNH





Có ông Chú Phỉnh cuồng ngông
độc quyền độc đoán khơi dòng tham si
một lòng xây dựng thành trì
cột xương tường cốt thua chi thiên đàng

Rừng vàng biển bạc giàu sang
đồng tâm qui tụ sánh ngang đất trời
bão giông hạn hán cạn lời
dân đen lại được thảnh thơi cày bừa

Khen ông Chú Phỉnh tài lừa
thiên tai dịch họa lại chừa mình ông

Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

Bài Thơ chửi kinh thiên động địa :Tau chưởi





Tác giả: Trần Vàng Sao

.

Tau tức quá rồi
tau chịu không nổi
tau nghẹn cuống họng
tau lộn ruột lộn gan

Tau cũng có chân có tay
tau cũng có đầu có óc
có miệng có mắt
có ông bà
có cha mẹ
có vợ con có ngày sinh tháng đẻ
có bàn thờ tổ tiên một tháng hai lần
rằm mồng một hương khói bông ba hoa quả

Tau đầu tắt mặt tối
đổ mồ hôi sôi nước mắt
vẫn đồng không trự nõ có
suốt cả đời ăn tro mò trú
suốt cả đời khố chuối Trần Minh
kêu trời không thấu

Tau phải câm miệng hến
không được nói
không được la hét
nghĩ có tức không

Tau chưởi
tau phải chưởi
tau chưởi bây
tau chưởi thẳng vào mặt bây
không bóng không gió
không chó không mèo
mười hai nhánh họ bây đem lư hương bát nước
giường thờ chiếu trải sắp hàng một dãy ra đây
đặng nghe tau chưởi

Tau kêu thằng khai canh khai khẩn tam đợi mười đời
cao tằng cố tổ ông nội ông ngoại cha mẹ chú bác cô dì
con cháu thân hơi cật ruột bây tau chưởi

Tau chưởi cho tiền đời dĩ lai bây mất nòi mất giống
hết nối dõi tông đường

Tau chưởi cho mồ mả bây sập nắp

Tau chưởi cho bây có chết chưa liệm ruồi bu kiến đậu

Tam giáo đạo sư bây
cố tổ cao tằng cái con cái thằng nào móc miếng cho bây
hà hơi trún nước miếng cho bây
bây ỉ thế ỉ thần
cậy nhà cao cửa rộng
cậy tiền rương bạc đống
bây ăn tai nói ngược
ăn hô nói thừa
đòn xóc nhọn hai đầu
ngậm máu phun người
bây bứng cây sống trồng cây chết
vu oan giá hoạ
giết người không gươm không dao
đang sống bây giả đò chết
người chết bây dựng đứng cho sống
bây sâu độc thiểm phước
bây thủ đoạn gian manh
bây là rắn
rắn
toàn là rắn
như cú dòm nhà bệnh
đêm bây mò
ngày bây rình
dưới giường
trên bàn thờ
trong xó bếp
bỏ tên bỏ họ cha mẹ sinh ra
bây mang bí danh
anh hùng dũng cảm vĩ đại kiên cường
lúc bây thật lúc bây giả
khi bây ẩn khi bây hiện
lúc người lúc ma
lúc lên tay múa ngón sủi bọt mép gào thét
lúc trợn mắt khua môi múa mỏ đả đảo muôn năm
lúc như thầy tu vào hạ
lúc như con nít đói bụng đòi ăn
hai con mắt bây đứng tròng
bây bắt hết mọi người trước khi chết phải hô
cha mẹ bây ông nội ông ngoại bây tiên sư cố tổ bây
sống dai đời đời kiếp kiếp
phải quỳ gối cúi đầu
nghe bây nói không được cãi
phải suốt đời làm người có tội
vạn đợi đội ơn bây
đứa nào không nghe bây hớt mỏ chôn sống
thằng nào không sợ bây vằm mặt thủ tiêu
bây làm cho mọi người tránh nhau
bây làm cho mọi người thấy nhau nhổ nước miếng

đồ phản động
đồ chống đối
đồ không đá bàn thờ tổ tiên
đồ không biết đốt chùa thiêu Phật

thượng tổ cô bà bây
mụ cô tam đợi mười đời bây

tau xanh xương mét máu
thân tàn ma dại
rách như cái xơ mướp chùi trách nồi không sạch
mả ông bà cố tổ bây kết hết à

Tụi bây thằng nào cũng híp mắt hai cằm
bây ăn chi mà ăn đoản hậu
ăn quá dã man
bây ăn tươi nuốt sống
mà miệng không dính máu
người chết bây cũng không chừa
năm năm mười năm hai mươi năm
xương chân xương tay sọ dừa vải liệm
bây nhai bây khới bây mút
cả húp cả chan bây còn kêu van xót ruột
bao nhiêu người chết diều tha quạ rứt xương
khô cốt tàn dọc bờ dọc bụi giữa núi giữa rừng
để bây xây lăng đắp mộ dựng tượng dựng đài cho

Cha mẹ cố tổ bây
hỡi cô hồn các đảng
hỡi âm binh bộ hạ
hỡi những kẻ khuất mặt đi mây về gió
trong am trong miếu giữa chợ giữa đường
đầu sông cuối bãi
móc họng bóp cổ móc mắt bọn chúng nó
cho bọn chúng nó chết tiệt hết cho rồi

Bây giết người như thế
bây phải chết như thế
ác lai thì ác báo

Tau chưởi ngày chưởi đêm
mới bét con mắt ra tau chưởi
chập choạng chạng vạng tau chưởi
nửa đêm gà gáy tau chưởi
giữa trưa đứng bóng tau chưởi

Bây có là thiền thừ mười tám con mắt tau cũng chưởi
mười hai nhánh họ bây
cao tằng cố tổ bây
tiên sư cha bây

Tau chưởi cho bây ăn nửa chừng mẻ chai mẻ chén
xương cá xương thịt mắc ngang cuống họng
tau chửi cho nửa đêm oan hồn yêu tinh ma quỷ
mình mẩy đầy máu hiện hình vây quanh bây đòi trả đầu trả chân trả tay trả hòm trả vải liệm

Tau chưởi cho cha mẹ bây có chết cũng mồ xiêu mả lạc
đoạ xuống ba tầng địa ngục bị bỏ vào vạc dầu

Tau chưởi cho cha mẹ bây có còn sống cũng điên tàn
đui què câm điếc làm cô hồn sống lang thang đầu đường xó chợ
bốc đất mà ăn xé áo quần mà nhai cho bây có nhìn ra
cũng phải tránh xa

Tau chưởi cho con cái bây đứa mới đi đứa đã lớn
sa chân sẩy tay đui què sứt mẻ nửa đòi nửa đoạn
chết không được mà sống cũng không được

Tau chưởi cho dứt nọc dòng giống của bây cho bây chết sạch hết
không bà không con
không phúng không điếu
không tưởng không niệm
không mồ không mả
tuyệt tự vô dư

Tau chưởi cho bây chết hết
chết sạch hết
không còn một con
không còn một thằng
không còn một mống
chết tiệt hết
hết đời bây

Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

Lục lộ ngâm khúc






Thuở lục lộ nổi cơn gió bụi
Khách đi đường lắm nỗi truân chuyên
“Thăng” kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai quy hoạch cho nên nỗi này?


Phố Sài Thành người dày như kiến
Đường Sài Thành xe bện như sông
Sáng ra phải đến cửa công
Nửa đêm xuất phát vẫn không kịp giờ!


Xe cứ nổ vật vờ chẳng tiến
Còi cứ kêu mà kiến chẳng bò
Mặc cho pô-lít hét hò
Đường ta ta cứ vừa dò vừa “din”.


Lý Thái Tổ một nghìn năm trước
Có chiêm bao chẳng được thế này:
Triệu người mặt đỏ hây hây
Bước đi một bước giây giây lại dừng.



Lòng thiếp tựa bừng bừng lửa đốt
Dạ chàng như xát bột ớt cay
Hết giờ, tan lớp rồi đây
Con thơ ngóng mẹ, bạn bầy ngóng… bia.


Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy
Thấy lao xao những nước cùng xe
Thương hai con mắt cay xè
Bia chàng, con thiếp ai về trước ai?


Chàng tuổi trẻ vốn dòng Đoàn đội
Xếp trống kèn theo hội “lăng xăng”
Số chàng không giáng thì thăng
Qua kỳ Đại nghị mà thành Thượng thư.


Chí làm trai sá gì xe ngựa
Gieo Thái sơn nhẹ tựa hồng mao
Thượng phương bảo kiếm đã trao
Nhậm chức chàng “nổ” ào ào gió thu.


Bằng tiến sỹ gió ù ù thổi
Mặt thượng thư trăng rõi rõi soi
Thượng thư – Tiến sỹ mấy người
Nào ai đáng mặt, nào ai đáng tầm?


Ngòi dưới cầu tàu “ngâm” mấy chiếc
Người trên đường ngày chết mấy trăm
Tức thì “chém gió” phăm phăm:
“Chặn ngay tai nạn, sang năm giảm liền!”


Lại thương nỗi phố phường xe kẹt
Chàng nêu gương xe buýt mà đi
Công văn chàng ký tức thì
Công chức lục lộ định kỳ phải theo!


Dù thiên hạ mè nheo, đả kích
Cấm mô tô bình bịch từ đây
Một lần gươm báu ra tay
“Nhất nhung đại định” việc này phải xuôi!


Chàng đã quyết , lòng người chưa quyết
Xe cấm đi, nhưng việc phải đi
Ai hay giữa chốn kinh kỳ
Đón con, chợ búa xe gì, hỡi ai?


Chàng từ đi vào nơi Đà Nẵng
Xuống phi trường là xắn quần lên
Tướng quân tả hữu hai bên
Tiền hô hậu ủng tiến lên công trường.


Hỏi Ban trưởng tên Cương họ Đặng
Phi trường xây mấy tháng nữa xong?
“Dạ thưa, đang rối bòng bong
Cuối năm chưa thể hoàn công, khánh thành”


Tức thì trận lôi đình bỗng nổ
Rút mô bai chàng xổ một bài
“Hai sim hai sóng on lai”
Lệnh ngay xếp Tổng tìm ngài thay Cương.


Thương thay nỗi đoạn trường họ Đặng
Tưởng ngọt ngào mà đắng oan gia.
Bóng cờ tiếng trống dần xa
Sầu lên ngọn ải, oán ra cửa phòng.



Chàng từ buổi giữa dòng trảm lính
Tiếng thơm bay bá tính đều ca
Mặt chàng đỏ tựa ráng pha
Giọng chàng xủng xoảng như là thép gang.


Tiếng tụng ca ùng oàng như pháo
Báo giấy in rồi báo “on lai”
Đồng thanh chỉ có một bài:
Thượng thư Đệ nhất là ngài Thăng Thiên!


Có ngờ đâu thế sự đảo điên
chuyên xưa cũ nhãn tiền lộ ra
sáu ba ngàn tỷ thôi mà
cớ sao lại phải tán gia bại quyền!


Nhận kỷ luật đảng thật là phiền
lòng nơm nớp đợi phiên hầu tòa
" Nhóm lợi ích" mà không lo
thì ngài có thể nhập kho sọc rằn


(ST)

Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH





Tháng 3 nắng gắt, lại cúp điện nên phải chạy ra đồng tìm tí gió thì gặp ngay bác Ba Phi đang ngồi phì phèo thuốc rê dưới bóng mát cây Cà na.Vừa định lãng đi thì đã bị gọi giựt lại
- Ê ku, cúp điện hả mầy. Hi hi...cả cánh đồng này chỉ còn có cây cà na này làm bóng mát, ku mày không vào thì đi đâu chứ.


Vậy là phải chiu vào. Ngán phải nghe mấy chuyện trên đời dưới đất của ổng cũng không thể né được.
Quả nhiên, vừa đặt đít xuống là ổng hỏi ngay :
- Ê, thằng ku mày học hành đến nơi đến chốn có biết Vạn lý trường thành ở đâu không?
- Vậy mà cũng hỏi. Ở Trung quốc chứ ở đâu.
-Vậy mày biết Vạn lý trường thành đường xây bằng gì không
-Thì bằng gạch đá
- Thế mày biết ở đâu có Vạn lý trường thành nữa không?
- không biết...mà làm gì có ở đâu nữa chứ?
- Việt Nam. Việt Nam mình đó
Rít một hơi thuốc, thả khói mịt mù, ổng khoái trá bảo :
- Chỉ có tao mới phát hiện ra thôi. Hà Hà... mà mày biết nó được xây bằng gì không?
- Thôi đi Bác. Tin bác có mà bán lúa giống
- Hi hi... mà tao nói cho mày nghe đừng đừng có nói cho đứa khác nó biết nhé!
-Giỡn chơi hoài
-Hi hi...Vạn lý trường thành Việt nam được xây bằng mấy tấm bằng BÀ MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG đó mầy
-!!!
- mà này, Tàu nó xây Vạn lý trường thành thì sợ hung nô. Việt nam mình xây vạn lý trường thành chi ông.
- ngăn lũ nghịch tử như thằng ku mày.
Ổng cười toét miệng...

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

Bài ca tiền ở trường học




NGUYỄN CAO


CÁC KHOẢN TIỀN CỨ ĐẾN HẸN LẠI LÊN

(Thơ châm)

Đầu năm học, lại rộn ràng các báo…
Kê khai lên bao khoản phải đóng tiền
Phụ huynh sợ, giáo viên thì ngán ngẫm
Bài ca tiền, khúc hát vượt thời gian.

Buổi họp đầu năm chủ nhiệm đứng giữa phòng
Truyền thông điệp nhà trường luôn thiếu thốn
Trong xu hướng nhà trường đang hội nhập…
Cần sắm thêm các phương tiện đắt tiền.

Rồi cô giáo phát mỗi người mỗi phiếu
Những cái phải sắm mua phục vụ cháu, con mình
Các anh chị xem và tùy tâm ủng hộ
Đừng để cháu, con ta phải thua thiệt quá nhiều…

Không khí buổi họp thật vô cùng “dân chủ”
Đợi cho phụ huynh xem xong, suy nghĩ kĩ càng
Cô mới nói: “Bây giờ ai đồng ý
Các khoản thu thì biểu quyết, giơ tay”.

Cô vừa nói, tiếng thì thào tranh luận…
Mọi cánh tay đều đồng loạt giơ lên
Ghi biên bản: phụ huynh đều nhất trí
Cuộc họp xong cô giáo thở cái phào.

Và cứ thế, lớp này như lớp khác
Buổi họp đầu năm tốt đẹp đến vô cùng
Và chủ nhiệm bắt đầu thu và nộp
Các khoản tiền “cứ đến hẹn lại lên”

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016

Yên Bái Văn tế tam đồng chí




Tác giả: Hoàng Xuân Sơn







Từ trái qua: Đỗ Cường Minh, Phạm Duy Cường và Ngô Ngọc Tuấn. Ảnh: internet

Mù Căng Chải mây che
Dòng Nậm Thia sóng nổi

Một phút đổi dời trời long đất lở
Yên Bái yên bình phút chốc thương đau

Tình đồng chí Đảng viên
Nghĩa Đồng bào dân Việt

Mạo muội:

Đôi dòng văn tế
Gửi về non cao
Nước vốn có nguồn
Nhân nào sinh quả?

Mới hôm qua mày mày tớ tớ bên nhau anh em hoan hỉ
Sao hôm nay đồng đồng chí chí rút súng tiễn nhau

Ngẫm câu:
“thương thân gọi nhau mày tao
Ghét nhau xưng hô đồng chí”

Vòng danh lợi trăm mưu ngàn kế
Treo búa liềm làm chuyện thị phi

Để bấy giờ trong bắc ngoài nam
Đâu đâu cũng râm ran luận bàn về Yên Bái

Phạm Duy Cường bí thư Tỉnh uỷ
Ngô Ngọc Tuấn chủ tịch hội đồng
Hai đồng chí đầu tỉnh bỗng chốc về trời
Đỗ Cường Minh chi cục trưởng cục kiểm lâm
quyên sinh “tuẫn tiết”

Có phải chết vì bất lương lật lọng
Có phải chết hận mình sá kể vong thân

Đường cách mạng vì dân cống hiến chưa được bao năm
Tình nghĩa vợ chồng cháu con … tơ tằm đứt đoạn

Trung ương thấy mà thêm lo lắng
Đồng cỏ khô lửa cháy là tiêu

Sinh ly tử biệt càng ngẫm càng đau
Vợ góa con côi … nhà cao vắng vẻ

Ôi! Thôi thôi
Các vị ra đi tìm về chân lý
Sao không nói rõ lý do?
Để bây giờ cả nước khắc khoải âu lo
Nhiều đồng chí cấp cao tự mình soi xét

Mù Căng Chải mây che
Nước Nậm Thia đổi sắc
Thay nén hương thơm
Vài dòng bày tỏ

Cẩn cáo!

———-

TTXVH

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016

Quãng cáo Hơn cả yêu thương Từ Tâm Nguyễn Tất Toàn





Bờ lờ có Nguyễn đẹp chai
Nhà giàu học giỏi làm trai già đời
Ẻm nào chồng chết chồng rơi
Mời anh Nguyễn tới mà xơi tính tiền



Hi hi...ngắm con chó Từ Tâm Nguyễn Tất Toàn nghe nó sủa mà cười đau bụng 

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

Thế nào là Hơn cả yêu thương?



Giờ công dân cô giáo hỏi học trò:

- Thế nào là HƠN CẢ YÊU THƯƠNG?

Một em học sinh giơ tay, trả lời ngay


- dạ thưa cô HƠN CẢ YÊU THƯƠNG LÀ BÀ LÃO VUI TÍNH- TỪ TÂM CHÓ NGUYỄN ' BLOG ạ!

Cô giáo

-??? sao là vậy?

Học sinh

- dạ, em thấy trên blog bác Phạm đình Trúc Thu viết vậy ạ.

Cô giáo

- Thật à? Em cho cô đường link để cô xem nào

Học sinh

- dạ, dễ lắm. Cô chỉ cần tra G cụm từ " BÀ LÃO VUI TÍNH" LÀ THẤY NGAY THÔI Ạ.


Một em học sinh khác bổng đứng dậy phát biểu :
- Thưa cô cho em bổ sung ạ
Cô giáo :
- được, em phát biểu đi
- Dạ Thưa cô, HƠN CẢ YÊU THƯƠNG  thật ra là " Hơn cả yêu, là thương.Hơn cả sướng vui hạnh phúc, là yên bình ấm áp." nhưng đã bị " Ma xó" Hà nội Nguyễn Tất Toàn biến thành Bồn cầu rồi ạ
Cô giáo
-???. Thôi được, để cô vào xem.

Cô giáo lấy ngay điện thoại truy cập. Sau khi đọc xong,cô giáo bảo
- Cả 2 em đều nói đúng. Các em có thể vào đọc

Hi hi...

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Văn hóa “tán”



 Lê Thị Liên Hoan



  


Thôi cũng chả sao. Suy cho cùng, bất cứ món gì, có văn hóa cũng hơn là không có. Ngay đến hắt xì hơi hay ngáp, người văn hóa cũng thực hiện sang trọng, lịch sự và dễ thương hơn kẻ tầm thường. Nhưng cũng chả biết có phải do “quán triệt” điều đó một cách sâu sâu quá hay không nhiều ông hay nhiều bà, không phải loại tầm thường đâu nhé, có tên có tuổi và có địa chỉ hẳn hoi, tán về văn hóa, hay nói cách khác gọi là văn hóa đủ thứ trên đời. Gọi là đủ thứ bởi tôi tin rằng, dù văn hóa có phong phú và mở rộng tới đâu thì cũng chả thể nào bất cứ cái gì cũng gọi tên thành văn hóa được. Văn hóa phải có học hành, có tuyển chọn, có chắt lọc và phải giúp ích cho đời.

Nhưng các vị học giả vĩ đại và.. tỉ mẩn kia không khi nào lại tin như thế. Họ có biệt tài và có khả năng nhìn thấy văn hóa ở khắp nơi, ở chỗ họ ăn, họ làm việc, chỗ họ đi lại, ngồi hoặc… nằm!

Chả tin thì các bạn cứ thử giở mọi tờ báo xuân những dịp đầu năm. Báo xuân, đấy là cơ hội, là thời điểm, là dịp tuyệt vời để các nhà phát minh văn hóa bộc lộ khả năng mãnh liệt của mình.



Cứ theo các nhà học giả báo xuân, thì vô địch về văn hóa là phở. Đấy là món ăn chả biết bao nhiêu lần được các nhà học giả lẫn học thuật tán dương. Đã có “bánh chưng” là vụ Nguyễn Tuân, phở đương nhiên trở thành hoàng đế của văn hóa ẩm thực.

Sau đó tới… người vạn thứ trên đời, các nhà học giả cứ như phù thủy, chạm tay hay chạm bát vào món nào, món đó biến thành văn hóa ngay tắp lự.

Ông thì kêu mùi hoa sữa là tâm hồn Hà Nội, ông lại quả quyết hoa sấu mới đúng. Bà thì viết về cái lạnh se lòng, bác thì miêu tả tiếng leng keng của… xe xích lô. Chú thì xúc động về tiếng ve sầu, em lại say sưa với mảng tường rêu. Thậm chí đến những hàng nước chè vừa chật chội, vừa đáng ngờ về vệ sinh bày ngổn ngang trên vỉa hè cũng được các vị kêu rằng đặc trưng, nứt riêng đầy văn hóa.

Tóm lại, vào dịp đầu năm, mở báo ra ai cũng phải giật mình sao lại may mắn thế, hạnh phúc thế vì chung quanh đầy văn hóa từ trong ngõ đến tận trong nhà, chỉ tiếc rằng mình không phát hiện ra.

Ôi, tôi thì tôi ngờ lắm. Tôi nghi lắm. Tôi cảm giác nhiều thứ, nhiều món các vị “tán” trên báo nếu không phải văn hóa thì cũng chưa phải, chẳng qua là các vị cứ gọi thế cho sang.

Văn hóa gì một mảng tường rêu? Văn hóa gì các chị ngồi xổm bên hàng nước chè chén ở đầu thế kỷ XXI, bàn đủ thứ chuyện bằng mồm.

Không có món nào mà các nhà phát minh văn hóa để xổng. Nhất là những gì dân dã, chân quê. Một nhánh hoa mùi, một giọt nước mái tranh, một tiếng cú kêu, một mùi khói bếp… đều bị các vị tóm lấy, nhào nặn và gọi bằng đủ thứ tên âu yếm.

Lạ nhỉ, sao văn hóa dày đặc như thế mà cuộc sống vẫn cơ bản, nhọc nhằn, ứng xử với nhau vẫn chưa cao. Sao đâu cũng là nét đặc trưng, nét riêng biệt mà khách du lịch đến ta vẫn không bằng đến chỗ khác?

Văn hóa chắc chắn phải rèn luyện, phải học hành và phải tuyển chọn chứ không thể trở nên đủ mọi thứ vớ vẩn hoặc nửa vớ vẩn mà các vị chuyên gia “tán” cứ liên tiếp phát minh.

Tôi tin một cách ngây ngô, dại khờ như thế đấy. Chắc tôi văn hóa loại xoàng!

—————–

http://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tra-cuu/van_hoa_tan.html