Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện kiếm hiệp. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện kiếm hiệp. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

Hiệp đạo



Chương 1.

Ma Kiếm




Giang hồ Hắc đạo loan truyền nếu gặp phải Ma Kiếm Hàn Giang Nhạn thì đừng bao giờ xuất thủ. Bởi, việc xuất thủ đồng nghĩa với việc tự biến mình thành kẻ tàn phế. Ngũ tuyệt Ma kiếm của Hàn Giang Nhạn là thứ kiếm pháp bá đạo chuyên cắt tứ chi của đối thủ. Chưa có một ác nhân nào không bị phế tay, chân khi giao chiến với Ma kiếm.

Ma kiếm Hàn Giang Nhạn là một hiệp đạo. Y hành hiệp giang hồ hành thiện, diệt ác nhưng y không giết người. Quan niệm của y là ngăn chặn kẻ ác tiếp tục thủ ác và có cơ hội hối cải.

Hắc Bạch Song Hồ là 2 tên đại đạo khét tiếng lưu vực Sông Hồng. Vụ án gần đây nhất do chúng gây ra đã làm chấn động Võ lâm hai đạo chính tà. Hai mươi tư người của Thăng Long tiêu cục chỉ trong một đêm già trẻ lớn bé đều bị chúng giết.

Điều đó khiến Ma Kiếm không thể không truy tìm chúng. Đã hơn 3 tháng, Hắc Bạch Song Hồ chịu sự truy đuổi của Ma kiếm. Chúng tự biết, chúng không là đối thủ của Ma kiếm. Thế là, chúng quyết định tách ra để chạy trốn. Bạch hồ chạy về phương Bắc, Hắc Hồ chạy về phương Nam.

Ma kiếm không thể phân thân, y quyết định lần theo dấu vết về phương nam, đuổi theo Hắc hồ.

Đôi chân của Hắc Hồ dường như không còn chút sức lực. Hơn một tuần trăng hắn đã chạy không nghỉ nhưng cuối cùng Ma kiếm cũng bắt kịp hắn.

Cái bóng trắng của Ma kiếm ngày càng đến gần. Trước mặt Hắc Hồ đã là ngõ cụt. Tay hắn chạm vào chuôi đao và hắn nghe bàn tay hắn lạnh ngắt. Đầu óc của hắn mơ hồ, nỗi sợ khiến tinh thần hắn tê cứng. Trong giới hắc đạo, hắn thuộc hàng cao thủ nhất lưu nhưng với Ma kiếm thì võ công của hắn dường như vô dụng. Hắn đã từng nhìn thấy Ma kiếm xuất thủ phế đi cánh tay cầm kiếm của Đoạt hồn nhân- một sát thủ nhất đẳng của Thanh Long bang. Đao pháp của hắn so với Đoạt hồn nhân vẫn còn kém vài bậc.

Giờ, hắn đã nhìn thấy rõ gương mặt trắng bệch, lạnh lùng của Ma kiếm Hàn Giang Nhạn. Chó vào đường cùng tất phải cắn. Hắn biết Ma kiếm sẽ không buông tha cho tội ác của hắn bởi giao tình của y và lão tiêu đầu Thăng long tiêu cục.

Hắc hồ rút đao. Bóng trắng của ma kiếm lay động. Ánh kiếm lóe lên rồi vụt tắt. Ma kiếm quay lưng bước đi. Gương mặt y không biểu lộ gì, dường như y chưa từng rút kiếm. Hắc Hồ gần như chết ngất, hắn gã vật ra đất cố bịt máu từ nơi cổ tay hắn đang tuôn ra xối xả. Hắn biết, từ nay tay phải của hắn đã không còn có thể cầm được vật gì, huống chi là đao.

Phải qua một tuần trà, Hắc Hổ mới có thể nhấc mình đứng lên. hắn nghĩ, hắn phải nhanh chóng tìm nơi dưỡng thương. Đúng lúc đó, xuất hiện trước mặt hắn là một cô gái tuổi ngoài đôi mươi. Hắn nhìn cô gái vẽ cầu cạnh. Nhưng ngay lúc hắn định mở miệng thì một lưỡi kiếm đã găm vào yết hầu của hắn.

Cô gái đá vào xác hắc Hồ rồi bậc khóc...

- Mẫu thân, hài nhi đã trả thù cho mẫu thân.

Hắc hổ chết dưới kiếm của cô gái mà hắn chưa kịp biết vì sao?

Mười năm trước, hắn đã hãm hiếp một phụ nữ khiến người phụ nữ này phải treo cổ tự tử.

*

Bạch Hồ cuối cùng cũng đã đến được Vân Nam, nhưng trong lòng hắn vẫn nơm nớp lo sợ. Hắn biết Ma kiếm rồi cũng sẽ truy tìm hắn. Ở vùng này tuy không ai biết hắn nhưng hắn không dám ở lại trấn. hắn tìm hang động trong núi để trú ẩn.

Hắn suy nghĩ ngày đêm tìm cách để chống lại Ma kiếm. So với Hắc hồ hắn là kẻ hung ác và giảo hoạt hơn. Cuối cùng rồi, hắn cũng nở được nụ cười.

Ba năm sau, vụ án Thăng Long tiêu cục gần như đi vào quên lãng. Ma kiếm vẫn đi về phương bắc tìm kiếm Bạch Hồ nhưng gần như mất dấu vết. Y quyết định trở về, đúng lúc đó y nghe tin một vụ thảm sát ở thôn thuộc Lạng Sơn. Thủ pháp giết người được mô tả rất giống với thủ pháp của Bạch Hồ. Ma kiếm tức tốc tìm đến nơi. Quả nhiên, y nhận ra ngay chiêu thức tàn độc của Bát Quái Đao. Bạch Hồ hẳn vẫn còn quanh đây.

Hai ngày sau, Ma kiếm nhận ra bóng dáng của Bạch Hồ gần động Mường Ngao.

Bạch Hồ tỏ ra run rẩy khi đối diện với Ma kiếm. Hắn không hề rút đao chỉ đứng như trời trồng, buộc Ma kiếm phải lên tiếng :

- Ta cho ngươi một sự công bằng, rút đao đi.

Phải hết một nén nhang, tỏ ra không còn cách nào khác, Bạch Hồ rút đao nhắm thẳng vào Ma kiếm bổ xuống. Thân hình ma kiếm chao động, ánh kiếm lóe lên rồi tắt, cùng với tiếng kêu thét của Bạch Hồ. Y quay lưng bỏ đi. Bất chợt y nghe nhói đau và nhận ra lưỡi đao của Bạch hồ đăm xuyên qua lồng ngực của y. Y c quay người lại trừng trừng nhìn Bạch Hồ.

- Ngươi...- Y không còn đủ sức.

Cánh tay mặt của Bạch Hồ máu chảy ròng ròng nhưng vẽ mặt của hắn cực kỳ đắc ý.

- Ha ha... quả thật không uổng công ta ba năm nay trốn tránh chui nhủi để luyện đao bằng tay trái.

Hắn bước đến gần Ma kiếm.

Nhanh như chớp, Ma kiếm đã gom hết tàn lực  ôm chặt Bạch Hồ và ấn thẳng lưỡi đao nơi ngực mình vào tim kẻ gian ác. Ma kiếm lần đầu tiên giết người và đó cũng là lần cuối cùng y nhìn thấy ánh dương quang

( còn tiếp)

Chương 2 :

Nhân Nghĩa Sơn Trang