" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cười chút chơi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cười chút chơi. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017
ĐẶT TÊN ...
Đỗ Hàn
Phòm phớn phở bước vào nhà cụ Tén.
Cụ đang ngồi thư thái thưởng trà. Phòm cất giọng:-“ Thưa cụ, con thay mặt dân làng cảm tạ cụ đã hiến trên 1000 mét vuông đất để dân làng làm sân sau của nhà đền ạ!”Cụ Tén xua tay: Chuyện có gì đâu bác Phòm. Đấy là đất tôi chớp thời cơ mua được, còn như bác hiến cả đất hương hỏa của các cụ để làm đường dân sinh mới đáng phục.
- Dạ, cháu là ….
- Vưỡn biết bác làm cán bộ. Cán bộ làm gương thế, dân ai dám không theo!
- Thưa cụ, chúng con đang tính xin ý kiến dân làng và Ủy ban Xã, đặt tên cái cầu sau đền, chỗ đất cụ hiến , là cầu cụ Tén ạ! -Cụ giãy nảy: - “Ấy chết, bác đừng làm tôi tổn thọ!”Rồi cụ nghiêm mặt: - Bác Phòm ạ, cái tên Tén là tên cha mẹ đặt cho tôi. Tôi không muốn lúc nào cũng có người réo tên cúng cơm của tôi. Bác hiểu không!?
- Dạ! Cháu xin lỗi vì sự ngu dốt ạ!
- Đó là các bác chưa nghĩ đến thôi. Chứ bác để ý mà xem. Cuối phố huyện mình có cái cầu cô Hương. Chẳng biết từ xa xưa dân ở đó quý trọng cô như thế nào. Nhưng nghe lũ trẻ nó nói: “ Cướp trên đầu cô Hương!”, rồi “ Có đái qua đầu cầu cô Hương mà đái!!!” Rồi chúng hẹn nhau lên cầu cô Hương hôn hít sờ mó nhau, ô uế cả cầu, hổ cả tên cô.
- Thế ý cụ thì đặt tên các cầu, các phố, các đường phố thì…
- Tôi chẳng dám Gái góa bàn chuyện triều đình. Nhưng cũng thế cả thôi!
Theo tôi thì đừng nên lấy tên cúng cơm đặt tên đường, chỉ lấy công tích hay địa danh phát tích của Người đó thôi. Ví như Đường Hai bà Trưng thì tên là Mê Linh, Đường Trần Hưng Đạo thì tên là Chí Linh, Đường Nguyễn Trãi thì tên là Côn Sơn, đường Lê Lợi thì là Lam Sơn…
Phòm gật gù. Tán thưởng. Rồi bỗng dưng đứng phắt dậy: Vậy thì đường Lê Lai tên là đường Cứu chúa, đường Phạm Ngũ Lão là đường Đan sọt, đường Yết Kiêu là đường Đục thuyền, đường Trịnh Văn Bô là đường 5000 lượng vàng…
Phòm bỗng lắc đầu: - Không ổn, không ổn cụ ạ! Nếu thế thì đường La Văn Cầu tên là đường Lựu đạn, Đường Bế văn Đàn là đường Giá súng, đường Phan Đình Giót là đường Lỗ Châu mai à? Ghê quá! Ghê quá! Rồi đường Nguyễn Bính là đường Lỡ bước sang ngang, đường Chế Lan Viên là đường Điêu tàn, Đường Trần Mai Ninh là đường Nhớ Máu à…Nghe sợ!
- Thế ý bác Phòm thì nên thế nào?
- Theo cháu thì Thủ đô và các thành phố lớn, ngoài các phố cổ Hàng Nón, hàng Đào, hàng Thùng… ra thì nên lấy tên các tỉnh thành cả nước. Có đường Lạng sơn, đường Phú Thọ, đường Trà vinh, đương Cà Mau…Rồi lấy đến cấp huyện, có đường Tam Quan, đường Củ Chi, đường Phù Ninh, đường Quảng xương, đường Thuận Thành… Có những con phố mang tên Độc lập, Tự do, Hạnh Phúc, phố Tình yêu, Thân ái, Thương yêu… Rồi phố Sao Hỏa, phố Sao Kim, phố Sao Thổ… Còn các phố Hoa nữa, phố Hoa Cúc, Phố Hoa Hồng, Phố Hoa Lan…Chao ôi! Thành phố sẽ tràn ngập hoa!!! Còn ở thôn quê, cần ghi công đức ai thì lấy họ và tên đệm của người đó đặt cho công trình ạ.
Cụ Tén chưa hiểu, vẫn ờ ờ… thì Phòm nói luôn: “ – Ví như cụ họ Lê Hữu, chúng con xin đặt tên cầu là CẦU LÊ HỮU, vừa nhớ ơn cụ Lê Hữu Tén, vừa nhắc nhở cả dòng họ Lê Hữu luôn noi gương và phải làm gương như cụ ạ!
Cụ Tén cười móm mém: “ Bác giỏi, giỏi…”. Mũi Phòm cũng phập phồng theo hơi thở và tiếng cười khộc khộc cố nén trong họng!
Làm trưởng thôn phải thế đấy!
Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2017
BÒ CỬ NHÂN
Với lứa tuổi như mình, giấc ác mộng khủng khiếp nhất không phải là ngã xe, chết đuối… mà là thi đại học. Thậm chí bây giờ, mình vừa mới dự chuyến họp lớp 25 năm ra trường cấp 3 rồi mà đôi khi vẫn mơ đang ngồi trong phòng thi đại học…
Cái thời mình học, tỷ lệ đậu đại học của học sinh tốt nghiệp PTTH chắc chỉ đạt khoảng mươi phần trăm. Những trường có giá như Bách Khoa, Xây Dựng, Giao Thông tỷ lệ chọi toàn 1 trên mười mấy, hai mấy… thì điểm chuẩn cũng chỉ 14-15 điểm. Mà đậu vào trường rồi với cách dạy khoai lang của các ông giáo sư chúng ta nếu không biết cách học thì dù học đến tróc da trầy vẩy cũng chưa chắc ra trường được. Tức là các giáo sư đáng kính của chúng ta chỉ cần quan tâm đến kết quả làm bài và số lần điểm danh chứ không bao giờ tạo động lực học cho sinh viên cũng như không bao giờ đưa ra một phương pháp học hiệu quả nào cho sinh viên cả. Cho nên những thằng tài năng bẩm sinh đạt danh hiệu này, danh hiệu nọ khi học phổ thông(thường là những thằng học tài tử, không chăm chỉ) thì đều tăng ca, bật bãi tuốt.
***
Năm 2013 trên mạng lan truyền bài thơ nói về một ông bố bán bò đưa con đi thi đại học. Mình xúc động quá có phụ hoạ thế này:
“Bán bò đưa nghé đi thi
Nhà nghèo nhưng quyết tâm vì ngày mai
Chẳng sỹ thì cũng phải tài
Thiên thu bia mộ ghi vài chữ to
Rằng đây chẳng phải mộ bò!”
Rồi cách đây mấy hôm vô tình nghe được trên radio rằng chỉ tiêu xét tuyển đại học bây giờ vượt quá 50% số học sinh tốt nghiệp PTTH. Và nghe nói năm nay có thí sinh đạt 30 điểm vẫn trượt đại học…
Nếu vậy thì học đại học để làm gì nhỉ?
Và mình tự hỏi với cơ chế tuyển sinh như thế, đến con ngan nếu biết đọc đề thi cũng có thể thành sinh viên một trường đại học danh giá, rồi nếu biết giữ khoảng cách an toàn với rau răm và dân nhậu để không bị đánh tiết canh thì chỉ vài năm sau sẽ thành một cử nhân ngan… và mình thực sự tò mò không biết bây giờ sinh viên học được những gì ở trường?
Mình cứ thắc mắc mãi mấy hôm nay như vậy! Đến nỗi đi lên Vincom gặp mấy cô chân dài mông vẩy cũng chẳng ngọ ngoạy gì.
Thế rồi hôm qua vô công rồi nghề thấy rùm beng quá chuyện con bò trên mạng(Ông A mua một con bò giá 10 triệu rồi bán 12 triệu, thấy tiếc ông lại mua lại con bò ấy giá 15 triệu rồi lại bán được 17 triệu. Hỏi ông lỗ hay lãi bao nhiêu tiền?) của mấy mẹ con dân quê xứ Nghệ mình nên vào xem. Xem thêm một vài bài liên quan thì mình quá ngạc nhiên. Ngạc nhiên ở chỗ là dân mạng nói đa phần người lớn không giải được bài này… rồi mình lại xem một cờ níp có một ông lùi sỹ kinh tế nào đó đưa ra cách giải như một công trình khoa học(với một bài toán tầm lớp 2-3) và kết luận ông A lãi 1 triệu… Mình phân vân về cái kiến thức của mình quá???
Mình bèn đưa bài này hỏi hai cô sinh viên(học trường danh giá khối A luôn) thì sau một hồi thảo luận rất nghiêm túc và lời giải viết kín nửa trang A4 thì hai cô cũng đưa ra kết luận là ông A lãi 1 triệu.
Mình càng phân vân tợn!
Chẳng lẽ mình lại tụt hậu đến thế? Chẳng lẽ bây giờ các giáo sư đã thực sự có phương pháp tư duy toán học mới và các bạn trẻ và bà mẹ nông rân Nghệ kia đã được tiếp cận?
Mình cứ miên man suy nghĩ, miên man đi, lang thang từ tầng 1 đến tầng 6 Vincom rồi lại đi từ tầng 6 xuống tầng 1… Về đến nhà vợ hỏi mới nhớ ra mục đích của chuyến shoping là bổ sung một chiếc quần xì mới mặc có 9 năm đã thủng đít thì lại quên khuấy đi mà còn mất mất 5k gửi xe máy.
Thế rồi không thể cam chịu cái phận ngu dốt, mình ăn qua loa miếng cơm xong trốn vợ ra vỉa hè gọi cốc trà đá và định thần lại, lục soát xem trong số những thằng em, thằng cháu mình quen biết, thằng nào sáng sủa nhất?
Thằng nào có tư duy toán học cao siêu nhất?
A đây rồi! Thằng C, mới tốt nghiệp Đại học XD Hà Nội hẳn hoi, đang đi làm cho một tập đoàn hùng mạnh lắm.
Mình bốc máy gọi nó. Sau câu chào xã giao thì mình vào thẳng vấn đề rằng “Mày giải hộ anh bài toán này. Nó phức tạp quá anh không biết giải thế nào cả”.
Thế rồi mình đọc đề cho nó hai lần nhưng vì muốn cho chắc nên mình sửa đề đi một chút là “Ông A mua một con bò giá 10 triệu rồi bán cho ông B 12 triệu, thấy tiếc ông lại mua lại con bò ấy giá 17 triệu rồi lại bán cho ông B được 19 triệu. Hỏi ông lỗ hay lãi bao nhiêu tiền?).
Nó bảo “Anh chờ em lấy giấy bút…”
Mình ngồi uống hết cốc trà đá cũng chưa thấy nó gọi lại. Mình lại phải gọi cho nó. Giọng nó hổn hển “Anh chờ em tí, sắp xong rồi”.
Mình lại uống hết một cốc trà đá nữa định bỏ về nhà đi tè thì nó gọi. Giọng oai phong lắm “Thế này anh nhé. Ông A mua con bò giá 10 triệu, bán đi được 12 triệu, suy ra ông lãi 2 triệu, ông lại mua với giá 17 triệu, suy ra lần này ông lỗ 5 triệu, cộng cả hai lần là ông lỗ 3 triệu, ông lại bán được 19 triệu, suy ra lần này ông lãi 2 triệu. Vị chi cả ba lần ông lỗ 1 triệu anh nhé…”
Mình hỏi “Thế à?”
Nó “Vâng! Mấy bài kiểu này ngày xưa em làm suốt”.
Mình lại hỏi nó “Vậy thì ai lời?”
Nó ngập ngừng “Anh chờ em tí”.
Mình lại ngồi uống thêm cốc trà đá.
Chừng 10 phút sau nó gọi giọng rất hoang mang “Ừ anh nhỉ, vậy thì ai lời nhỉ?”
Mình vừa trả 9k trà đá vừa thầm nghĩ “Nếu thằng này có thêm 2 cái chân thì gia đình nó vừa lời ra thêm một con bò”.
***
Đúng là kỳ lạ cho mấy cái ông làm vĩ mô nước nhà. Cách đây nửa năm đã để cho lãnh đạo cao cấp nuôi lợn tăng gia tràn lan hỏng hết cả giá lợn của nông dân làm cả nước phải giải cứu. Giờ lại để cho các trường rậm rịch nuôi bò!
Hà Nội, ngày 05 tháng 08 năm 2017
Phạm Phú Quảng
Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017
Khi Sếp chơi Phây…
Tác giả: Song Hà
Cả công ty bỗng dưng xôn xao vì sếp bắt đầu dùng phây.
Sáng nay họp giao ban, sếp bảo:
– Để chị về đăng ký cái phây chứ không lạc hậu mất, chuyện gì cũng bảo đọc trên phây, thấy trên phây, nhiều khi các cô nói xấu chị trên phây mà chị không biết cũng nên.
Trưa sếp gọi điện cho cậu điện nước của công ty.
– Này sao chị không vào được phây?
– Thế chị đã đăng ký tài khoản chưa? Cậu điện nước hỏi.
– Thì chị gõ họ tên và ngày tháng năm sinh vào 2 ô để trống rồi “en tơ” cái mà nó im re không cho chị vào. Hay tại mình chưa đưa phong bì cho bọn phây nhỉ?
– Dạ để tí em lập cho.
Ừ nhanh lên nhé, để chị viết bài về cái TPP phát. Sáng nay đi ăn bún thấy chúng nó bóng bàn về TPP kinh quá, mà thực ra TPP là “thực phẩm phân phối” chứ có gì lạ đâu! Nhanh nhá!
Cuối cùng thì sếp cũng có phây. Sau khi add tất cả 64 nhân viên và một mớ người khác vào, sếp bắt đầu thử. Đầu tiên nhờ đứa cháu chụp cho cái ảnh đang ngắm hoàng hôn rồi post lên. Like điên đảo luôn. Đứa nào like nhanh nhất chị ghi vào sổ.
“Thúy Hường phòng tài vụ like sau 2 giây. Bạch Tuyết phòng nhân sự like sau 4 giây. À sao chưa thấy đám con Huệ, con Minh còm nhỉ? Cả thằng Tùng lái xe và con Na vệ sinh nữa, chúng đâu cả rồi? Thật không thể chấp nhận được.”
Cáu quá sếp gọi mấy đứa ra hỏi:
– Này sao thiếu 2 nai, con Na với thằng Tùng giận gì chị mà không thấy nai ảnh của chị?
Đồng chí văn thư bảo:
– Dạ, đồng chí Tùng dùng điện thoại cục gạch 1280 không vào mạng được, còn đồng chí Na vệ sinh đang cho con bú, với lại nó không chơi phây chị ạ.
Sếp nhăn mặt nói:
– Phải quán triệt mới được, thế kỷ 21 rồi mà lạc hậu.
Mới chơi nên sếp rất hào hứng. Cứ 30p sếp lại up cái ảnh. 70 phút sếp đăng một tút. Đi làm tóc về sếp up 12 ảnh, viết mấy câu buồn bã “Mình già thật rồi”. 64 like, vô số comment.
– Chị ơi trẻ quá.
– Tóc đẹp lắm chị ạ.
– Đẹp đẹp chị ơi.
Gọt xoài đứt tay, sếp up 4 ảnh, viết tút “Vết thương nào rồi cũng sẽ lành phải không anh?” 58 like. 42 comment với chia sẻ.
– Chị ơi, chị làm sao thế?
– Thương chị quá, ôm chị thật chặt.
– Cố lên chị, bọn em luôn đứng bên chị.
Đang ngồi đếm nai chợt có đứa nhảy vào comment “Cho chết mẹ con khọm già đi”. Đọc xong sếp tím mặt rút ngay phích cắm điện. Lát sau len lén bật máy tính lên vẫn thấy comment lúc nãy chưa biến mất, sếp gọi ngay cho cậu điện nước.
– A lô Hoạch hả em, lên ngay, lên điều tra xem đứa nào nó chửi chị này.
Đồng chí Hoạch chạy lên. Sếp chỉ vào nick chửi mình, hỏi:
– Chú xem nó thuộc ban nào, bộ phận nào mà dám xúc phạm chị?
Đồng chí Hoạch ngó qua, bảo:
– Dạ đứa này không thuộc biên chế công ty mình.
– Thế nó ở đâu ra?
– Dạ, nó là bọn trên mạng thôi chị.
– À thế hả, giờ làm sao cho nó biến mất hộ chị.
Đồng chí Hoạch dí chuột xóa comment xong dặn:
– Lần sau đứa nào chửi chị, chị cứ lóc lại là xong.
Sếp tròn mắt:
– Lóc là sao em?
– Dạ là khóa lại đó chị, như ta khóa cửa phòng không cho người lạ vào í.
– Thế à, thế cái khóa ấy nó bán ở đâu để lát chị bảo tài vụ chi tiền nhờ chú mua cho chị một cái?
– À cái đó không mất tiền.
Sếp gật gật, nói:
– Nhưng chị hỏi cái, đứa nãy chửi chị, con cái nhà ai cậu biết không?
– Dạ, em chịu.
– Ừ thế thì thôi, đồ vô văn hóa.
Tối về sếp thông báo trên phây thằng út 4 tuổi đau bụng. 61 like.
– Chị ơi chị chụp phân của bé lên em nhờ chồng em là bác sỹ khoa tim mạch xem hộ cho.
– Đợi tí để chị bảo nó ị đã.
10 phút sau chị tương quả hình rất diễm lệ lên tường, tất nhiên là sản phẩm của cậu út. Lại 61 like. Rất nhiều comment nức nở khen:
– Em thấy phân đẹp mà chị ơi.
Thậm chí có nick xuýt xoa bình luận:
– Nói không phải nịnh .. chứ trông như một kiệt tác điêu khắc chị ạ.
Đồng chí Na mới lập nick cũng lao vào trầm trồ:
– Em ngồi đếm được cả thảy 7 màu chị ơi, em thật nhìn rực rỡ như cầu vồng ấy.
Sếp ưng lắm, bảo:
– Để mai chị đi siêu âm trĩ của chị rồi up lên nhờ mọi người cho ý kiến cái luôn. Biết hay thế này chị dùng phây lâu rồi!”
Chủ Nhật, 4 tháng 6, 2017
Tan tành xác pháo
Tác giả: Trần Kỳ Trung
Ông đến, ngạc nhiên, nhìn thằng “đệ”. Nét mặt thằng này não nề, cảnh nhà buồn hơn đưa đám. Ông hỏi:
– Có việc gì mà em gọi anh đến đường đột, gấp gáp như vậy? – Ông nhìn quanh – Mà sao nhà trông trống trơn thế này! Vợ con đâu?
Thằng “đệ” nói với ông, giọng khẩn cầu:
– Em nghĩ, chỉ có anh mới giúp được thôi! Chuyện gay go to.
– Chuyện gì?
– Vợ phát hiện em có bồ.
Ông ngạc nhiên:
– Thế em có bồ thật à !
Thằng “đệ” mếu máo:
– Em cố dấu, dấu tưởng rất kỹ…đến như anh còn không biết, thế mà vợ vẫn phát hiện ra…Bây giờ thế này – Thằng “đệ” thì thầm – Anh là người nghiêm chỉnh, vợ của em rất tin anh, thường lấy hình ảnh của anh làm gương cho em. Vậy em muốn nhờ anh đến gặp vợ của em…
– Để làm gì ?
– Anh phân tích cho vợ của em thấy, chuyện em có bồ, chẳng qua…cũng chỉ là một phút “nóng nực” cần một cơn gió mát…Rồi giả như trong nhà có “máy điều hòa” thì làm gì có chuyện em đi ra ngoài “hóng mát”…
Ông nghe thằng “đệ” nói thế, bực mình:
– Anh với em là lãnh đạo, quan trên trông xuống, người dân trông vào. Làm việc gì, cũng phải cân nhắc, trông trước, trông sau. Em hư quá! Anh đã khuyên bao lần rồi, hết sức cẩn thận trong việc này. Yêu gì! Lũ ấy nó nhìn em là nhìn vào túi tiền, nhìn vào chỗ “đào mỏ”… không những thế, chuyện lộ ra, còn mặt mũi nào mà dạy dỗ với thiên hạ…
Thằng “đệ” xoa tay ,xoắn xít:
– Em hiểu rồi… thấm rồi… nhưng may, chuyện này mới chỉ có vợ em biết, cũng biết giữ uy tín cho em. Bây giờ em nhờ anh đến, với uy tín của nhà lãnh đạo “ lớn” phân tích thiệt hơn và cũng nói cho vợ em biết rằng, em sẽ chấm dứt. Em tin, anh nói vợ em sẽ nghe. Chứ không ! Bây giờ không khí gia đình em như sắp “có bão”, căng thẳng quá…
Qua chuyện này, phải cho thằng “đệ “một bài học, ông rao giảng:
– Em phải biết, làm lãnh đạo, nếu không biết giữ gìn, chuyện nhỏ đã hỏng, thì chuyện lớn không thể nào làm tốt được. Nếu em không gương mẫu trong gia đình thì làm sao em gương mẫu ở ngoài xã hôi. Vợ con không phục em, thì hy vọng gì xã hội trọng vọng em. Em phải học anh, giữ gia đình yên ấm, mới “trị quốc” được!
– Em học anh thế nào được! Anh chỉ thiếu nước dân chưa hô “ muôn năm ” thôi! Nên thế, vợ em mới phục anh, anh nói chắc chắn vợ em nghe ra… – Ánh mắt thằng “đệ” nhìn ông cầu cứu – Anh đến, nói với vợ em, giúp em một tý…Em đội ơn anh!
– Thế bây giờ vợ em ở đâu?
– Vợ em giận xách túi đi "phượt" rồi. Em điện đâu có chịu nghe máy. Anh gọi nói giúp giùm em
– Anh sẽ nói giúp em, chưa biết kết quả như thế nào, nhưng anh nhắc lại, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, anh giúp em chuyện này. Mình là lãnh đạo, lại là đảng viên tuyệt đối không hư hỏng, nhất là chuyện trai, gái! Em hiểu chưa?
– Dạ ! em nhớ – Thằng “đệ” tiễn ông ra cổng – Em vô cùng cảm ơn anh!
…Cho xe đến khách sạn khu du lịch , ông nhìn quanh…đi vào. Ông gõ cửa phòng, vợ thằng 'đệ" mở cửa, mặt mày chàu quạu.
- Anh làm gì mà ra trễ vậy?-
Ông bước vào phòng, lấy điện thoại , gọi cho thằng "đệ" :
- Anh vừa nói chuyện với vợ em xong. Em an tâm mai cô ấy sẽ về thôi!
Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017
Chuyện thằng Tây
.
Một thằng sinh viên Việt Nam du học ở châu Âu dẫn bạn là một thằng Tây về nhà chơi. Hai thằng đi bằng xe máy, thằng Việt Nam đưa cho thằng Tây cái mũ bằng nhựa mỏng dính nói thằng Tây đội vào, thằng Tây nói :
– Tao có mũ vải rồi.
– Không được, cái này gọi là mũ bảo hiểm, theo luật giao thông, nếu không đội mũ này mày sẽ bị phạt.
– Nhưng cái mũ này làm sao có tác dụng bảo hiểm ?
– Mày đúng là thằng Tây, tao có nói để bảo hiểm đâu, chỉ để khỏi bị phạt thôi.
Đi một đoạn, thấy mấy tay công an đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, thằng Tây hỏi :
– Luật giao thông Việt Nam không áp dụng cho công an à ?
– Có áp dụng.
– Vậy sao họ không đội, họ không lo bị phạt sao ?
– Vì đó là công an, không đội cũng không bị phạt, vì công an không ai lại đi phạt công an.
Đi tiếp, thấy mấy thanh niên không đội mũ bảo hiểm đi ngang qua cảnh sát giao thông cũng không bị phạt, thằng Tây hỏi :
– Đó cũng là công an à ?
– Mày lại hỏi đểu à, đó là bọn trẻ trâu, nó không bị phạt vì nó nhuộm tóc vàng và khoe hình xăm ở cánh tay, nó sẵn sàng bỏ chạy khi bị thổi còi, lâu dần nó không cần bỏ chạy cũng không bị phạt.
– Tại sao tóc tao cũng vàng, tay tao cũng có hình xăm mà mày bắt tao đội mũ bảo hiểm ?
Thằng Việt Nam bí quá nói đại :
– Tại tóc mày chỉ có một màu vàng, bọn kia tóc nó nhuộm hai màu. Mắt mày lại xanh, mũi lõ nên không giống mấy đứa đó được.
Đến ngã tư, có đèn đỏ thằng Việt Nam vẫn đi tiếp, thằng Tây kinh ngạc hỏi :
– Mày không nhìn thấy đèn đỏ à ?
– Có.
– Vậy sao mày không dừng ?
– Mày không hiểu cái gì hết, cần phải xem xe container đằng sau nó có dừng không, nếu nó vẫn lao nhanh thì phải chạy tiếp không nó húc chết.
Thằng Tây ngoái lại thấy một xe container lù lù chạy đằng sau, mặt xanh lét, vừa sợ vừa khâm phục kiến thức giao thông của thằng Việt Nam. Đến ngã tư khác, gặp đèn xanh, thằng Việt Nam dừng lại không đi, thằng Tây hỏi:
– Sao đèn xanh mày lại dừng ?
– Tại phải chờ cho các anh em nhân dân ở đường vuông góc với đường này nó vượt đèn đỏ xong đã rồi mới đi được, không nó húc chết.
Vừa nói xong thì một người nhân dân thiếu kinh nghiệm bị xe của làn vuông góc húc ngã vì liều lĩnh vượt đèn xanh. Thằng Tây lại càng khâm phục kiến thức giao thông của thằng Việt Nam. Xe vượt đèn đỏ gây tai nạn bỏ chạy, thằng Tây gọi thằng Việt Nam đến hỗ trợ người bị nạn, đỡ người, vẫy xe ô tô để chở nạn nhân đi viện nhưng không ai hỗ trợ, cũng không ai cùng vào giúp, thằng Tây hỏi :
– Tại sao không ai cùng giúp nạn nhân như chúng ta ?
– Tại người Việt Nam ai cũng bận.
– Người châu Âu không bận sao ?
– Nhưng người Việt Nam bận hơn người châu Âu, và cứu người cũng có thể gặp phiền phức, mà thôi không hỏi nữa, mày với tao chở nạn nhân vào viện bằng xe máy.
Hai thằng đến quá nửa đêm mới về đến nhà. Sáu giờ sáng hôm sau, đang ngủ, bị đánh thức bởi tiếng loa phường, thằng Tây hỏi:
– Tại sao loa không thông báo muộn hơn ?
– Tại muộn hơn thì mọi người đi làm, không có ai nghe.
– Vậy phát thanh sớm thì có người nghe không ?
– Cũng không có.
– Vậy tại sao phải phát thanh sớm ?
– Tại muộn hơn thì mọi người đi làm, không có ai nghe.
Sáng hôm sau, chỉ có thằng Tây và thằng Việt Nam ở nhà, hai thằng tổ chức nấu ăn. Thằng Việt Nam nấu, nhờ thằng Tây đi…đổ rác :
– Mày ra cổng, rẽ trái, đi 40 mét gặp một cái biển ghi chữ “Cấm đổ rác” thì đổ ở đó.
– Lạy Chúa, sao lại đổ rác ở chỗ cấm đổ rác ?
– Vì đó là chỗ duy nhất có thể đổ rác, cả tổ dân phố này đều ngầm quy ước đó là chỗ đổ rác.
Nấu ăn một lúc, thằng Việt Nam phát hiện ra không còn thực phẩm, nói thằng Tây trông nhà để đi chợ, thằng Tây nói :
– Mày ở nhà, để tao thử đi chợ, tao thử đi một mình xem sao, tao muốn trải nghiệm. Mà chợ chỗ nào ?
– Mày đi ra cổng, rẽ phải 300 mét, thấy một cái biển ghi…
– Ghi “Cấm họp chợ” phải không ?
– Đúng, mày thành người Việt Nam mất rồi. Đó, chợ ở ngay sau cái biển đó.
Ăn xong, thằng Tây muốn đi ra trạm ATM rút tiền. Thằng Việt Nam nói :
– Chắc mày chuẩn bị muốn đi đến vùng không có máy rút tiền hả.
– Đúng, hôm trước tao rút mấy lần, có lần thì bị “nuốt thẻ”, có lần thì phải chờ gần nửa giờ chờ xong thì máy…hết tiền, nên tao muốn rút nhiều một chút đỡ phải đi rút.
– Để tao gọi taxi đi !
– Tao muốn đi xe máy, tao bắt đầu thích xe máy.
– Vậy mày cầm cái túi không quai này, ngồi sau tao chở đi rút tiền.
– Cái túi để làm gì vậy ? Đựng tiền hả ?
– Không, cái túi này không có gì, mày cứ cầm ngồi sau, cầm lỏng thôi để cho cướp giật nó giật.
– Không có quai để khi nó giật thì không bị ngã xe phải không ?
– Mày đoán như thần vậy.
– Còn tiền rút xong để đâu ?
– Mày để trong túi áo, túi quần chứ còn để đâu.
Trên đường về thì thấy một thằng ô tô biển xanh vượt qua các xe khác với tốc độ khoảng trên 100km/h ở làn đường chỉ cho ô tô chạy không quá 70km/h. Thằng Tây hỏi :
– Nó là xe ưu tiên à ?
– Không, như xe biển trắng thôi.
– Nhưng sao nó phóng vậy mà không bị “bắn” tốc độ, hay lái xe biển xanh nhuộm tóc vàng và xăm hình ở cánh tay ?
– Không phải, lái xe không nhuộm tóc xăm hình. Đó là xe của cơ quan nhà nước, tay sếp của cơ quan đó kiểu gì cũng quen biết bên cảnh sát giao thông, không quen trực tiếp thì quen gián tiếp. Cảnh sát giao thông có bắt thì lại phải nghe điện thoại “giải mã” rồi lại phải thả nên thà không bắt nữa cho khỏi mất thời gian.
Trên đường đi, thấy nhiều nơi ghi “Tất cả vì dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ văn minh”. Thằng Tây hỏi :
– Ghi vậy làm gì mày?
– Khi mày đang rất đói thì mày muốn bàn chuyện đi đâu ?
– Tất nhiên là đi ăn.
– Đó, thiếu cái gì thì nói nhiều về cái đó.
( ST)
Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017
Bụt và Lợn
Một con lợn biết mình sắp bị mổ thịt, kêu khóc thảm thiết. Bụt hiện ra hỏi tại sao con khóc? Lợn gạt nước mắt nói, “Cuộc đời sao quá bất công? Con sinh ra phải mang tấm thân xấu xí, ăn cơm thừa canh cặn, ở trong chuồng dơ dáy, rồi lại bị bắt giết làm thịt. Cõi đời này còn có công lý hay không?”
Bụt cười và giảng, “Tại con không biết, chứ đó là do luật nhân quả. Để ta giải thích cho con rõ:
Kiếp trước con không biết nghe lời hay lẽ phải, kiếp này con phải mang đôi tai to.
Kiếp trước con hay đi chơi bia ôm, thấy gái đẹp là mắt híp lại, nên kiếp này con có đôi mắt híp.
Kiếp trước con hay hát karaoke, hát dở mà cứ chu mỏ rống thật to làm khổ lỗ nhĩ hàng xóm, nên kiếp này con có cái mõm dài.
Kiếp trước con hay “nói dai, nói dài, nói dóc, nói dỏm” chi nên kiếp này con phải kêu ủn ỉn, ụt ịt.
Kiếp trước con chỉ ngồi bàn giấy sai bảo người khác và rất lười vận động, nên kiếp này con có bụng bự và chân ngắn.
Kiếp trước con ăn nhậu phủ phê và ở nhà cao cửa rộng nhờ tiền tham nhũng, nên kiếp này con phải ăn cơm thừa canh cặn và ở chuồng heo.
Kiếp trước con chỉ biết sống “vinh thân phì gia hại quốc mặc thiên hạ” làm bao nhiêu dân nghèo không có miếng thịt để ăn, cho nên kiếp này con phải bị giết làm thịt.”
Con lợn nghe xong bán tín bán nghi thốt lên: “ Trời đất ơi, không lẽ kiếp trước của con là quan tham"
ST
Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016
DÂN TA THẬT TÀI GIỎI !
Mình thấy có khá nhiều ông bà tai to mặt lớn các nước cứ phải tự từ chức, thậm chí tự tử. Điển hình nhất là vụ ông bộ trưởng bộ Tài Chính nào đó của Nhật Bản tự từ chức sau một cái ngáp trong một cuộc họp vớ vẩn và mới đây là cô bộ trưởng giáo dục mẹ gì đó của Thuỵ Điển tự từ chức khi bị phát hiện lái xe đã uống rượu…
Trong khi Việt Nam mình thì chỉ thấy tự ứng cử còn chẳng thấy ai tự từ chức bao giờ.
Sau khi nghiên cứu kỹ mình mới phát hiện ra rằng tất cả là do bọn Nhật, bọn Thuỵ Điển nó tụt hậu quá, ngu ngốc quá.
Nó ngu ngốc từ thằng dân đến thằng quan. Không như người Việt chúng ta. Từ dân đến quan đều thật là tài giỏi và siêu đẳng. Có lẽ chúng ta là con rồng cháu tiên thật. Và có lẽ rồng và tiên là loại động vật thượng đẳng thật(vì mình cũng đéo được gặp bao giờ và không biết rồng tiên có biết uống rượu nói phét như mình không nhỉ?).
Thế này nhé,
Mình đố các bạn tìm ra được một ông quan(dù chỉ là hạng tôm tầm tầm thứ, vụ trưởng) nào đang đương chức mà có thể bị bắt lái xe khi đang say xỉn. Vì bọ Nhật, bọn Thuỵ Điển không có tiền thuê lái xe chứ các quan chúng ta thì không những có lái xe thuê riêng mà còn thuê cả lái xe đứng tên đăng ký xe, đứng tên sổ đỏ nữa. Quan chúng ta làm kinh tế tài giỏi lắm. Mặc dù lương bộ trưởng của chúng ta chỉ chừng 20 triệu, nhưng ngoài giờ làm đày tớ cho dân thì thời gian còn lại ông nào cũng rất chịu thương chịu khó đi bơm xe, đi quét rác kiếm thêm. Họ làm quần quật không ngơi nghỉ. Và chỉ một hai năm sau khi tại vị là họ đã có nhà to, đất rộng, xe đẹp, thậm chí rất nhiều nhà to. Con cái họ được học ở những trường đắt bậc nhất thế giới. Tài sản của họ có hàng trăm tỷ đồng là chuyện thường… Số tiền mà mấy thằng bộ trưởng lèo tèo như ở Nhật, ở Thuỵ Điển lương chỉ cỡ vài ba tỷ một tháng có nằm mơ cả tám đời cũng chẳng bao giờ có được.
Đấy là xét về mặt làm kinh tế. Còn xét về khía cạnh con người, thường những người làm chính trị thì ngoài trí còn phải có dũng và chữ nhẫn cũng phải đưa lên hàng đầu.
Quan ta giỏi lắm chứ không như mấy thằng Nhật, thằng Thuỵ Điển. Mới có ngủ gật một cái đã bỏ trốn, đã từ chức. Đồ hèn! Một lũ hèn!
Quan ta dù có gây thất thoát hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn tỷ hay có gây hậu quả chết người, chết nhiều người của nhiều thế hệ sau đi nữa. Dù dân có chửi đến rát mặt đi nữa thì họ vẫn rất bình tĩnh, nhẫn nại, không tức giận. Rồi họ dũng cảm đối đầu. Họ sẽ cố bám trụ cái chức đầy tớ dân để tìm mọi cách khắc phục hậu quả chứ không bao giờ chạy trốn.
Đấy, quan chúng ta tài giỏi như vậy. Mà quan chúng ta là do dân chọn ra, một cách rất “dân chủ và trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo”. Trong cả trăm triệu người chẳng quen biết đéo gì, thậm chí nam hay nữ cũng chẳng biết mà vẫn có thể chọn ra được những người xuất chúng như vậy. Thế nên dân ta cũng thật là tài giỏi.
Mình thật tự hào là người Việt Nam!
Phạm Phú Quảng
Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016
Ai bảo… đi tù là khổ
Ai bảo… đi tù là khổ
Ở tù sướng lắm chứ… (*)
Thì cứ xem đây:
Theo điều 8 NĐ 117, chế độ ăn đối với phạm nhân, thủ tướng chính phủ kí năm 2012 :
„Phạm nhân được Nhà nước bảo đảm tiêu chuẩn định lượng mỗi tháng: 17kg gạo tẻ thường; 0,7 kg thịt, 0,8 kg cá; 0,5 kg đường loại trung bình; 01 kg muối; 15 kg rau xanh; 0,75 lít nước mắm; 0,1 kg bột bọt; chất đốt tương đương 17 kg củi hoặc 15 kg than.
Ngày Tết Nguyên đán (bao gồm 01 ngày cuối năm và 03 ngày đầu năm âm lịch), ngày Tết Dương lịch (ngày 01 tháng 01), ngày Giỗ tổ Hùng Vương (ngày 10 tháng 3 âm lịch), các ngày lễ: 30 tháng 4, 01 tháng 5, 02 tháng 9, phạm nhân được ăn gấp 5 lần tiêu chuẩn ăn ngày thường.“
Nguồn: http://moj.gov.vn/vbpq/Lists/Vn%20bn%20php%20lut/View_Detail.aspx?ItemID=27336
Còn năm 2013, trong phòng giam Cù Huy Hà Vũ có thêm „ ti vi, quạt mát suốt ngày, giá sách với nhiều loại sách được người thân đưa vào, giá vẽ tranh; có hệ thống vệ sinh khép kín, nước sinh hoạt, bếp nấu ăn…, rồi trước phòng giam có một sân nhỏ trồng nhiều cây cảnh xanh mướt, có nhiều cây nở hoa rất đẹp „.
Theo: http://tuoitre.vn/chinh-tri-xa-hoi/phap-luat/554217/can-canh-noi%C2%A0o%C2%A0cu-huy-ha-vu-tai-trai-giam-so-5.html#ad-image-2
Bố khỉ ! Giá mà dân mình biết trước cảnh “ nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại “ như thiên đường hạ giới ấy, thì dân lao động cày quần quật chạy gạo từng bữa mà vẫn bữa đói bữa no đua nhau vào tù…
Như mình ăn ít, mỗi bữa chỉ lưng hai bát cơm, ngày hai bữa là đủ, lại thích ăn rau… Kiểu nào ở tù mỗi năm cũng dư khẩu phần gạo thịt ra, bán cho đầu nậu kiếm thêm mớ tiền để cải thiện đời sống… ngoài tù. Biết đâu còn dành dụm được cho con ăn học, hay ích kỷ thì lo cho thân mình sung sướng. Nghe nói tù đại gia còn lo được chân dài vào khuây khỏa…
Vô tù chẳng mấy chốc mà trắng trẻo mập mạp hơn. Có khi hết hạn tù lại quyến luyến bịn rịn đòi ở lại. Ra nhà tù lớn làm gì cho nhọc thân.
Nói nôm na là chỉ có… ở tù mới thật sự được “ Đảng và Nhà Nước lo “ !
Phân tách tới đây, biết đâu thiên hạ thấy ở tù sướng quá rần rần đòi rủ nhau đi tù !
Các báo đài lề đảng như Tuổi Trẻ, VTV, ANTV vân… vân làm những phóng sự này chắc đã nhìn xa trông rộng, có cái tâm và cái tầm như cụ Nguyễn Đình Chiểu từng nói: “ Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà… “. Vì lẽ:
Đi tù lúc này sẽ khiến vực dậy nền kinh tế Việt Nam đang ngắc ngoải chứ chẳng chơi !:
Dân nghèo kiếm ba bữa ăn không xong, kéo nhau đi tù để được ăn sung mặc sướng… Khi đó, cung sẽ không kịp đáp ứng cho cầu, dẫn đến hàng loạt nhà tù với kiến trúc sinh thái mới lạ mọc ra như nấm trên khắp Việt Nam. Ngành xây dựng sẽ phát triển vượt bậc tạo biết bao công ăn việc làm cho thanh niên rỗi nghề từ nông thôn đến thành thị… Kéo theo là một ngành dịch vụ mới sẽ xuất hiện: “ Cò đi tù “.
Cũng như các loại “cò” khác, muốn được ở tù lâu, địa điểm đắc đạo thì phải chịu chi giá cao. Để tránh thất thoát nguồn lợi nhuận vô cùng to lớn, nhà nước nên quốc doanh hóa nghề này !
Mà biết đâu đến chừng đó, “ nhà nhà đi tù, người người vô tù “. Bởi ai cũng chạy chọt một chân… ở tù, lấy đâu ra người lao động bị bóc lột ?! Tỉ lệ thất nghiệp coi chừng xuống tới mức âm %…
Huỳnh Minh Tú
(*): Xin lỗi sửa lời bài hát của cố Nhạc sĩ Phạm Duy
Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016
Não Bộ trưởng và cái ghế Vụ trưởng
Tác giả: Lê Thanh Dũng sưu tầm (Truyện cười Hungari)
.
* Ở một cửa hàng “phụ tùng” người, có bầy bán tay, chân, mắt, mũi, gan, thận v.v . Một khách hàng muốn mua bộ não. Chủ cửa hàng nói:
– Chúng tôi có 3 cái não. Xin tuỳ ngài chọn. Đây là não của một nhà văn, 1200 đôla; đây là não một nhà khoa học, cũng 1200 đôla. Còn đây là não một bộ trưởng 3000 đôla.
– Tại sao não nhà văn, nhà khoa học thì rẻ mà não bộ trưởng lại đắt thế?
– Hai bộ não kia dùng nhiều rồi, còn não bộ trưởng hầu như mới toanh, chưa dùng đến…
* Một ông dẫn con trai vừa tốt nghiệp đại học đến xin việc tại một cơ quan cấp bộ. Sau khi xem xét kĩ hồ sơ, học bạ, ông chánh văn phòng bộ bảo:
– Tôi sẽ cho cháu làm trưởng phòng. Ông thấy sao?
Ông bố giãy nảy:
– Ôi thưa ông, cháu vừa tốt nghiệp, xin ông cho cháu làm nhân viên thường thôi ạ.
– Tôi đã đọc kỹ học bạ của cháu rồi, nó chưa đủ giỏi để làm nhân viên, nhưng không đến nỗi kém để làm vụ trưởng. Cho nên tôi nghĩ làm trưởng phòng là thích hợp.
Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016
Cán bộ khuyên giới trẻ, giới trẻ khuyên cán bộ
Người dân Đắk Lắk vừa lập thành tích chặn được một xe tải nghi chở gỗ lậu của lâm tặc. Tuy nhiên, sau khi dân gọi điện thoại báo, lực lượng kiểm lâm lại không đến hiện trường. Cán bộ kiểm lâm giải thích, "gọi điện xuống địa phương xác minh thì thấy đông người quá, sợ quá mà lại chỉ đi một mình nên… không dám tới”.
Tôi nghĩ rằng báo Tuổi Trẻ có sự nhầm lẫn. Cán bộ kiểm lâm chứ không phải lâm tặc, sao họ phải sợ dân? Dũng khí của kiểm lâm đã được chứng minh ở Yên Bái. Có thể, cán bộ kiểm lâm Đắk Lắk không đến hiện trường vì còn bận đi tìm Bí thư tỉnh uỷ, chứ không phải vì sợ.
Hơn nữa, lương công chức được mấy đồng mà đòi hỏi các anh kiểm lâm phải đêm hôm vất vả? Chắc chắn là rất thấp.
Với hệ số cao nhất là 13, nhân với mức lương cơ sở thì mức lương vị trí lãnh đạo cao nhất đất nước như Tổng bí thư, Chủ tịch nước... cũng chỉ hơn 15 triệu đồng/tháng. Trong khi đó, lương kế toán trưởng một công ty hạng thấp nhất đã là 16 triệu đồng.
Đọc Vnexpress, tôi đã lo lắng rất nhiều. Mức lương lãnh đạo mà chỉ có 15 triệu đồng, thì làm sao thu hút được những người có tâm và có tầm. Mà, lãnh đạo không phải những người tài năng, sáng suốt thì đất nước sẽ ra sao?
Cũng may, trên Vietnamnet, ông Đặng Như Lợi, nguyên phó chủ nhiệm Uỷ ban Các vấn đề xã hội Quốc hội, có nói về thu nhập ngoài lương: "Một bộ phận cán bộ trở nên giàu có, không biết và không quan tâm nhiều đến tiền lương của mình. Công chức kêu lương thấp nhưng bụng thì to".
Bụng to không oách bằng nhà to. Trang BizLive đưa tin nhà của ông Nguyễn Hoàng Linh, nguyên phó giám đốc Sở Giao thông vận tải Hà Nội, sẽ bị "cắt ngọn" vì xây vượt giấy phép 3 tầng, đồng thời nộp phạt 15 triệu đồng. Tuy nhiên, tôi lại tìm thấy sự lạc quan khi nhìn vào tài sản của cán bộ đã về hưu. Bởi căn nhà này được xây tới 10 tầng, diện tích mỗi tầng là 140m2.
Đọc đến đây mới thấm thía lời khuyên của Bí thư thành uỷ Đà Nẵng Nguyễn Xuân Anh, "các bạn trẻ phải mơ ước làm bí thư, chủ tịch...".
Tuy nhiên, các bác cũng nên nghe lời khuyên của các bạn trẻ hiện nay, phải hết sức cẩn trọng, đừng quên kiểm lâm được trang bị súng.
Bạch Hoàn
Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016
ĐIỆN ....
-Cô giáo gọi điện cho hs thông báo:
Ngày mai cô bận nên cho các em nghĩ học
Tan học.Cậu hs đi về nhà vui quá nói với Ông nội:
Ngày mai cháu được nghĩ học Ông chở cháu đi công viên chơi nhe!
Người ông đành gọi cho cô thư kí của mình:
Mai anh có việc bận đợi lúc khác em nhé!
- Cô thư kí liền gọi điện về nhà cho Chồng của mình:
Anh yêu mai công ty của em nghĩ chuyến đi công tác rồi, mình đi đâu đó chơi anh nhé!
Người chồng của cô thư kí gọi điện cho cô giáo:
Em yêu mai vợ anh ở nhà rồi...em đừng đến nhe!
Thế là cô giáo gọi điện cho cậu hs:
>>>MAI ĐI HỌC LẠI BÌNH THƯỜNG NHE CON!!!
Ngày mai cô bận nên cho các em nghĩ học
Tan học.Cậu hs đi về nhà vui quá nói với Ông nội:
Ngày mai cháu được nghĩ học Ông chở cháu đi công viên chơi nhe!
Người ông đành gọi cho cô thư kí của mình:
Mai anh có việc bận đợi lúc khác em nhé!
- Cô thư kí liền gọi điện về nhà cho Chồng của mình:
Anh yêu mai công ty của em nghĩ chuyến đi công tác rồi, mình đi đâu đó chơi anh nhé!
Người chồng của cô thư kí gọi điện cho cô giáo:
Em yêu mai vợ anh ở nhà rồi...em đừng đến nhe!
Thế là cô giáo gọi điện cho cậu hs:
>>>MAI ĐI HỌC LẠI BÌNH THƯỜNG NHE CON!!!
Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016
BẠN CÓ CÔNG NHẬN NHỮNG ĐIỀU DƯỚI ĐÂY KHÔNG ??
MỘT CHIẾC MÁY SMART PHONE CAO CẤP, 70% CHỨC NĂNG LÀ DƯ THỪA
MỘT CHIẾC XE SEDAN HẠNG SANG,70% TỐC ĐỘ LÀ DƯ THỪA
MỘT CĂN BIỆT THỰ SANG TRỌNG,70% DIỆN TÍCH LÀ TRỐNG TRẢI
MỘT ĐỘI NGŨ NHÂN VIÊN PHỤC VỤ,70% LÀ KIẾM CƠM
MỘT NGÔI TRƯỜNG ĐẠI HỌC,70% GIÁO SƯ LÀ CHÉM GIÓ
MỘT ĐẠI ĐỘI HOẠT ĐỘNG XÃ HỘI,70% LÀ NHÀN RỖI TRỐNG RỖNG
MỘT CĂN PHÒNG CHỨA ĐẦY QUẦN ÁO THỜI TRANG MỸ PHẨM, 70% LÀ KHÔNG MẤY KHI DÙNG ĐẾN
MỘT ĐỜI NGƯỜI , CHO DÙ KIẾM THÊM NHIỀU TIỀN NỮA, 70% LÀ ĐỂ LẠI CHO NGƯỜI KHÁC TIÊU XÀI
KẾT LUẬN:
CUỘC SỐNG VỐN DĨ GIẢN ĐƠN, HƯỞNG THỤ CUỘC SỐNG TRONG KHOẢNG 30% LÀ OK
ĐẠI LÝ, TỔNG ĐẠI LÝ, CUỐI CÙNG VẪN LÀ MỘT ĐẠO LÝ
PHÓ CHỦ TỊCH, CHỦ TỊCH, CUỐI CÙNG VẪN ĐỀU PHẢI…”TỊCH”
CUỘC ĐỜI NHƯ MỘT CUỘC ĐUA
NỬA HIỆP ĐẦU CHẠY ĐUA VỚI BẰNG CẤP, QUYỀN LỰC,ĐỊA VỊ, THÀNH TÍCH,LƯƠNG BỔNG
NỬA HIỆP CÒN LẠI CHẠY ĐUA VỚI HUYẾT ÁP, MỠ MÁU, ĐƯỜNG HUYẾT, ACID URIC, CHOLESTERON
NỬA HIỆP ĐẦU, NGHE CẤP TRÊN MÀ PHỤNG MỆNH(MỆNH LỆNH)
NỬA HIỆP SAU, VẠN SỰ TUỲ DUYÊN MÀ THEO…SỐ MỆNH
CHÚC CÁC ĐỒNG CHÍ TRƯỚC SAU NHƯ MỘT, THẮNG TRẬN CẢ HAI
KHÔNG ỐM CŨNG CẦN TRẢI NGHIỆM, KHÔNG KHÁT CŨNG CẦN UỐNG NƯỚC, BUỒN MẤY CŨNG PHẢI NGHĨ THÔNG, MÌNH ĐÚNG CŨNG PHẢI NHƯỜNG NGƯỜI.
CÓ QUYỀN CŨNG NÊN KHIÊM TỐN, KHÔNG MỆT CŨNG NÊN NGHỈ NGƠI, KHÔNG GIÀU CŨNG PHẢI BIẾT ĐỦ, BẬN MẤY CŨNG PHẢI LUYỆN RÈN(THỂ LỰC)
NHỮNG LỜI SAU VÔ CÙNG KINH ĐIỂN
MỘT CHIẾC ÁO GIÁ 2 TRIỆU, GIÁ NIÊM YẾT CÓ THỂ CHỨNG MINH
MỘT CHIẾC XE 1 TỶ, HOÁ ĐƠN XUẤT KHO CÓ THỂ CHỨNG MINH
MỘT CĂN HỘ 5 TỶ, BẤT ĐỘNG SẢN CÓ THỂ CHỨNG MINH
MỘT CON NGƯỜI , RỐT CỤC ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU TIỀN? DUY NHẤT CHỈ CÓ SỨC KHOẺ CÓ THỂ CHỨNG MINH ĐƯỢC ĐIỀU ĐÓ
KHOẺ MẠNH LÀ SỰ BẢO TRỢ TỐT NHẤT CỦA BẠN
DO VẬY, ĐỪNG LÔI MÁY TÍNH RA TÍNH TOÁN BẠN TIÊU BAO NHIÊU TIỀN CHO SỨC KHOẺ
BỞI VÌ…BẠN KHÔNG TIÊU CHO TRƯỚC ĐÓ CŨNG PHẢI TIÊU CHO ..SAU ĐÓ
QUYỀN LỰA CHỌN LÀ Ở BẠN, CÓ SỨC KHOẺ GỌI LÀ TÀI SẢN, TƯ SẢN…
KHÔNG CÓ SỨC KHOẺ, CŨNG THÀNH…DI SẢN
SƯU TẦM
Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016
VĂN HOÁ VỎ
Đến hẹn lại lên, lại “làm vụ”, lại…kiếm miếng. Tết có lịch, Trung thu có bánh nướng bánh dẻo. Lịch đã có “nội dung” là ngày tháng trời đất cho, miễn phí, chỉ cần đóng vỏ cho đẹp cho to, biếu quan trên và bán. Bánh trung thu có “nội dung” là nhân ế từ những năm trước, có cả nhân mốc tồn kho hàng trăm tấn của “nước bạn 16 chữ vàng” chuyển sang, chỉ cần “đổi mới” cho thơm tho rồi dập vỏ bánh chữ thọ, đút vào hộp to, bọc da giả hoặc dát vàng 18k, biếu quan trên và bán.
Đó là chuyện thời vụ. Còn quanh năm thì bận rộn làm đủ thứ VỎ.
Việc lớn như tự do ngôn luận, tự do lập hội, dân biết dân bàn dân làm dân kiểm tra, bầu cử các loại…đến những việc “vặt” như chức tước, học vị, cấp bậc…rồi đến đồ ăn, đồ uống, trái cây.. tất tật, chỉ cốt cái vỏ. Cái văn hoá dập vỏ, đóng gói chưa bao giờ được chú trọng “đầu tư” và phát triển như bây giờ. Nghe nói có ông phụ trách về bảo vệ người tiêu dùng đặt câu hỏi: Hãy chỉ cho tôi thực phẩm nào là sạch, thứ nào là thật. Trộm nghĩ, người dân cũng có thể hỏi một câu tổng quát hơn: Hãy chỉ cho tôi bất cứ cái gì là …thật.
Mọi thứ đồ giả đều không phải đồ thật, chỉ có đểu giả là đểu …thật.
Lê Thanh Dũng
Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2016
Trần Đăng Khoa: Bộ y tế nên có thuốc đặc trị… cai thơ
Tác giả: Trần Đăng Khoa
————–
Bây giờ có rất nhiều người làm thơ, hay bị thơ làm. Nhưng có sao đâu. Khổ là khổ người làm thơ, chứ bạn đọc thì sướng chứ.
Bây giờ thì trên trời dưới thuốc. Chẳng thiếu loại thuốc gì. Mà toàn thuốc tốt. Nhưng cái thứ thuốc bạn tôi đang cần thì Bộ Y tế không có. Cũng chẳng có nước nào trên thế giới có!
Ông bạn vong niên của tôi là một nhà văn rất nổi tiếng, nếu nói tên, chắc bạn đọc sẽ biết ngay. Trong một lần, bên chén rượu thuốc, ông bảo tôi: “Ông đã bao giờ gặp bà Tiến Bộ trưởng Bộ Y tế chưa?”. “Chị Tiến có bao giờ xa dân đâu. Tôi “đụng” chị ấy cũng vài lần. Đều là tình cờ. Lần nào chị ấy cũng đều chủ động đến bắt tay. Có hôm chị ấy còn bảo: “Tôi với bác là đồng niên đấy!”. “Thế mà tôi già khú còn bà cứ như người đương thì ở cái tuổi 40!”. Chị ấy còn công khai số điện thoại để mọi người có chuyện gì thì báo thẳng cho chị ấy. Đấy là một người rất tử tế và rất có trách nhiệm!”.
“Thế thì lúc nào gặp bà ấy, ông cho tôi nhắn một lời…”. Ông muốn gì?”. “Muốn bà ấy cho quân sáng chế ra một loại thuốc đặc trị”. “ Thuốc gì?”. “Thuốc cai thơ!”. “Cái gì?”. “Thuốc cai thơ. Trước đây ra ngõ gặp anh hùng. Bây giờ ra ngõ gặp nhà thơ. Kinh bỏ bà!
Có ông đói nhếch. Bụng đầy rau muống mà đi đâu cũng đọc thơ như ve. Đi họp ở đâu mà gặp “nhà thơ” là thế nào cũng bị “nhà thơ” dúi vào tay tập thơ mới. Cuối tập còn có cả hàng chục bài thơ được các nhạc sĩ nối tiếng phổ nhạc. Kinh bỏ bà!”. “Thì bây giờ ông cũng đang gặp nhà thơ đấy thôi”. “Tôi biết rồi. Không phải doạ. Ông làm thơ từ bé. Nhưng tôi có thấy ông bàn chuyện thơ hay đọc thơ ông ổng đâu. Trông ông cứ như phu đào huyệt. Ghê chết đi được!”
Tôi nghĩ, Thơ ca đồng nghĩa với cái đẹp. Nó thuộc về phái đẹp. Bởi thế, người ta mới gọi nó là nàng thơ. Tôi cứ hình dung nàng là một người đàn bà kiều diễm và lẳng lơ. Đã thế, nàng lại còn có đôi mắt lác ướt át. Chính con mắt lác này đã làm khổ người đời. Bởi anh nào theo đuổi nàng, cũng ảo tưởng ngỡ nàng liếc mắt đưa tình với mình, ngỡ nàng ngắm mình đắm đuối lắm. Thực tình, nàng chỉ là một mụ đỏng đảnh ích kỷ, nhưng lại rất có ý thức về cái nhan sắc đẹp đến bí hiểm của mình. Nàng núng nính đi giữa giới mày râu, con mắt lác lúng liếng tự ve vuốt hai bờ vai thon thả, óng nuột của chính mình.
Nàng tự yêu mình đấy. Nói theo ngôn ngữ của lứa tuổi “ô mai” là nàng đang “tự sướng”. Vậy mà gã si nào cũng ảo tưởng đang được nàng yêu. Ấy thế mới khổ! Khối anh hoá thân tàn ma dại vì đeo đuổi nàng.
Tôi có một ông bạn là nhà kinh doanh, giám đốc công ty giày dép. Một ông chủ giàu có, của nả đề huề. Thế rồi đùng một cái, hoá ra anh ngẩn ngơ, đến nỗi phải bán vật liệu, bán xí nghiệp, rồi bán nốt cả đất cát, nhà cửa, làm cái anh phá sản, chỉ còn thiếu nước đứng đường.
Khổ! Ăn phải bả nàng đấy!
Lại có anh nửa đêm đến gõ cửa nhà tôi: “Giời ơi, tao buồn quá, mày ạ! Hôm nay có hai thằng nát rượu phóng Honda, nó vặn đèn to hết cỡ, rồi dang tay ra chặn tao. Láo! Tao phóng thẳng vào giữa mặt chúng nó, thì giời ơi, hai thằng giời đánh ấy lại có phép tàng hình. Nó biến ngay thành cái xe tải. Lù lù một “thằng” bò ma. Chính cái “thằng” bò ma này đã “nghiến” Xuân Quỳnh với Lưu Quang Vũ đây. Láo! Tao lao thẳng vào giữa mũi nó. Chứ lại sợ nó à? Tao không sợ thì tất nó phải sợ tao. Thằng lái nhảy xuống, lạy như bổ củi: “Bố ơi, con biết bố muốn “thăng thiên” rồi. Nhưng bố thương con với. Con còn cả một đống vợ con. Con mà rũ tù thì chúng nó chỉ còn có một cách là đi ăn mày. Thôi, con biếu bố ba trăm ngàn để bố uống rượu. Rồi bố tha cho con! Hề! Thế là tao tha đấy. Tha! Biết thân biết phận thế thì tha. Láo!”
Rồi anh khóc ồ ồ. Gương mặt xồm xoàm râu ria nhem nhuốc nước mắt. Rồi anh ngồi bệt xuống sàn nhà, rút trong cái túi vải đựng thơ một chai rượu đế, rót ồng ộc ra cái cốc vại: “Sao, mày không uống được rượu à? Tịt hoàn toàn à? Giời ơi, thế thì mày khổ quá! Tao thương mày quá! Mày là thằng bất hạnh nhất ở cái thế gian này! Giời cho mày một tí may mắn, nhưng giời cũng lấy đi của mày nhiều thứ quá. Mày có biết mày là thằng khốn khổ, khốn nạn nhất thế giới không, hở Khoa? Tao thương mày quá”.
Thế là anh lại khóc. Khóc vì thương tôi. Còn tôi thì trố mắt nhìn anh. Không ngờ anh đến nông nỗi này. Một kỹ sư hoá, Tiến sĩ Hoá học, từng du học nhiều năm ở nước ngoài, về làm ở nhà máy bánh kẹo. Một nhà máy lớn có tiếng ở Hà Nội. Nhiều lần cắp cặp đi nước ngoài. Anh chẳng còn thiếu thứ gì.
Nhưng những cái anh có, anh lại không thích. Anh chỉ thích cái anh không có. Đó là thơ ca. Đối với anh, chỉ thơ ca là vĩnh cửu. Chức tước to như ông giời rồi cũng ra ma. Tiền bạc, của nả rồi cũng ra ma. Chỉ có thơ ca là sống mãi. Bây giờ người ta vẫn còn đọc Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Đoàn Thị Điểm. Mấy năm trước còn kỷ niệm 250 năm ngày sinh Nguyễn Du. Cả nước kỷ niệm ngày sinh của Đại thi hào. Mà ngày sinh lần thứ 250. Có ai sống được đến 250 năm không? Chỉ có ông Hoàng Thi Ca thôi. Mà không phải 250 năm, 2500 năm sau, người ta vẫn còn mừng sinh nhật ông Bành Tổ thơ này. Bởi thế, anh quyết định bỏ tất cả để đi làm thi sĩ. Nhưng chưa kịp thành thi sĩ, anh đã hoá con ma men mất rồi. Ăn phải bả của cô nàng mắt lác ấy rồi!
Bây giờ có rất nhiều người làm thơ, hay bị thơ làm. Nhưng có sao đâu. Khổ là khổ người làm thơ, chứ bạn đọc thì sướng chứ. Vì có rất nhiều thơ để đọc. Trong đó có không ít thơ hay. Thơ dở thì bỏ. Thơ hay thì nhâm nhi. Người đọc được quyền õng ẹo chọn lựa. Một cô gái đẹp, chỉ có mỗi một anh đến ve vãn thì thảm lắm. Bây giờ mình cũng chẳng phải sắc nước hương trời gì mà có hàng trăm anh đến vo ve thì sướng chứ. Tha hồ để kiêu, để chảnh. Ấy là cái sướng của bạn đọc bây giờ!
Nhà văn nổi tiếng Nguyễn Khắc Trường, tác giả của cuốn tiểu thuyết lừng danh “Mảnh đất lắm người nhiều ma” bảo: “Nhà nhà làm thơ – Người người làm thơ – Vè nhất định thắng – Thơ nhất định thua”. Thế mà đến nhà riêng Nguyễn Khắc Trường, thấy trên giá sách của ông xếp bao nhiêu thơ. Hoá ra cái ông “lắm người nhiều ma” này đang ngâm cứu thơ, giời ạ!. Còn ông nhà văn nổi tiếng, bạn vong niên của tôi, cái ông đang muốn nhờ bà Tiến sáng chế thuốc cai thơ, như một thứ thuốc cai nghiện, bây giờ lại “phơi nhiễm”. Vừa rồi gặp tôi, ông đùng đùng dúi vào tay tôi ba tập sách mới của ông. Không phải văn xuôi mà toàn thơ. Bây giờ mới đúng là “kinh bỏ bà!”./.
————
http://vov.vn/blog/tran-dang-khoa-bo-y-te-nen-co-thuoc-dac-tri-cai-tho-539211.vov
Thứ Tư, 6 tháng 7, 2016
Thừa tướng mất vẹt
Thừa tướng xứ ếch vừa bị đánh cắp con vẹt nổi tiếng nói rất là thông thạo. Ngài rất tức giận ra lệnh hình bộ phải lập tức đổ quân tìm bắt kẻ cắp thu hồi chú vẹt cưng đem về cho ngài. lệnh vừa ban ra chưa đầy một giờ thì một tên trộm rách rưới đã mang con vẹt đến cơ quan hình bộ đầu thú.
Vị quan hình bộ tra hỏi tên trộm :
- Ngươi là tên trộm Vẹt?
- Dạ thưa chính con ạ
- Có đồng phạm hay không?
-Dạ thưa rất may là chỉ có mình con ạ.
- Thế ngươi ăn cắp con Vẹt để làm gì?
- dạ để bán kiếm tiền ạ?
- Thế sao ngươi chưa bán?
-dạ con không dám đem đi bán ạ?
-Ngươi sợ bị phát hiện à?
- dạ, không phải ngàn lần không phải ạ?
- Thế con vẹt này không biết nói à?
- Không ạ, đúng như lời đồn nó nói rất thạo ạ!
- vậy sao ngươi không bán kiếm tiền xài hết rồi ra đầu thú cũng đâu có muộn.
- dạ, con biết, phải để cho hình bộ lên kế hoạch điều ta xin kinh phí và lộ diện để bị bắt cho hình bộ lập công.
- ai cha, ngươi đúng là tên trộm chuyên nghiệp rồi.
- da, thưa vâng, tuy con trôm cắp chuyên nghiệp nhưng cũng còn chút lương tâm ạ?
- ai cha, ngươi lại láo sự à? lương tâm gì ở đây chứ?
- dạ, bởi con còn có chút lương tâm nên nghe con vẹt nói con vội ra đầu thú chịu tội ạ
-ai cha, con vẹt này tài thế à? vậy nó nó gì với ngươi?
- dạ thưa, nó bảo nó nói không sót một chữ về bài phát biểu chỉ đạo " cải cách giáo dục" của Thừa tướng ạ?
- ???
Vị quan hình bộ tra hỏi tên trộm :
- Ngươi là tên trộm Vẹt?
- Dạ thưa chính con ạ
- Có đồng phạm hay không?
-Dạ thưa rất may là chỉ có mình con ạ.
- Thế ngươi ăn cắp con Vẹt để làm gì?
- dạ để bán kiếm tiền ạ?
- Thế sao ngươi chưa bán?
-dạ con không dám đem đi bán ạ?
-Ngươi sợ bị phát hiện à?
- dạ, không phải ngàn lần không phải ạ?
- Thế con vẹt này không biết nói à?
- Không ạ, đúng như lời đồn nó nói rất thạo ạ!
- vậy sao ngươi không bán kiếm tiền xài hết rồi ra đầu thú cũng đâu có muộn.
- dạ, con biết, phải để cho hình bộ lên kế hoạch điều ta xin kinh phí và lộ diện để bị bắt cho hình bộ lập công.
- ai cha, ngươi đúng là tên trộm chuyên nghiệp rồi.
- da, thưa vâng, tuy con trôm cắp chuyên nghiệp nhưng cũng còn chút lương tâm ạ?
- ai cha, ngươi lại láo sự à? lương tâm gì ở đây chứ?
- dạ, bởi con còn có chút lương tâm nên nghe con vẹt nói con vội ra đầu thú chịu tội ạ
-ai cha, con vẹt này tài thế à? vậy nó nó gì với ngươi?
- dạ thưa, nó bảo nó nói không sót một chữ về bài phát biểu chỉ đạo " cải cách giáo dục" của Thừa tướng ạ?
- ???
Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016
Mười hai điểm chung của các phong trào chính trị đang lên ở Việt Nam
Posted by Hoa Hồng vàng
1. Dù phong trào xuất phát vì lí do nào, đích đến của nó cũng là biểu tình.
2. Dù các nhà hoạt động biểu tình nhiều đến đâu, họ cũng không chịu đưa ra yêu sách cụ thể nào hết.
3. Dù các cuộc biểu tình “thành công” đến đâu, vấn đề cũng không được giải quyết.
4. Nếu biểu tình không giải quyết được mọi vấn đề cũ, người ta sẽ tìm bằng được một lí do mới để tiếp tục biểu tình. Giải quyết vấn đề không phải là mục đích, biểu tình mới là mục đích.
5. Mọi phong trào đều cần sự ủng hộ của chính quyền Mỹ hơn sự ủng hộ của người dân Việt Nam.
6. Mọi thứ đến từ Mỹ luôn là tốt, mọi thứ đến từ Nga và Trung Quốc luôn là xấu. Bởi vì Mỹ có tự do, Nga và Trung Quốc có độc tài, toàn dân Việt phải theo Mỹ, bài Nga và bài Trung Quốc, thay vì được tự do lựa chọn các di sản kinh tế – chính trị – văn hóa của cả ba.
7. Mọi phong trào đều đòi chính quyền phải minh bạch 100%, nhưng mọi nhà hoạt động của phong trào đều không minh bạch về nguồn tài chính.
8. Mọi nhà hoạt động nhiệt huyết đều mất hết kế sinh nhai nếu bị cắt tiền tài trợ cho hoạt động.
9. Mọi phong trào đều viết những khẩu hiệu tốt đẹp trên những biểu ngữ được thiết kế xấu hoắc.
10. Mọi phong trào đều đòi một trật tự xã hội tốt đẹp hơn bằng những cuộc biểu tình xấu hoắc, hàng ngũ lộn xộn, nhân sự ô hợp.
11. Mọi phong trào đều nhân danh những lý tưởng tốt đẹp, nhưng đều không thể tồn tại nếu không khai thác những cảm xúc xấu xí của con người.
12. Mọi phong trào đều nhân danh mọt thế giới tốt đẹp hơn, nhưng trong nội bộ đều hành xử xấu xí.
Anonymous the Great
Tags: Mười hai điểm chung, phong trào chính trị, nhà hoạt động
Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016
Thế nào là Hơn cả yêu thương?
Giờ công dân cô giáo hỏi học trò:
- Thế nào là HƠN CẢ YÊU THƯƠNG?
Một em học sinh giơ tay, trả lời ngay
- dạ thưa cô HƠN CẢ YÊU THƯƠNG LÀ BÀ LÃO VUI TÍNH- TỪ TÂM CHÓ NGUYỄN ' BLOG ạ!
Cô giáo
-??? sao là vậy?
Học sinh
- dạ, em thấy trên blog bác Phạm đình Trúc Thu viết vậy ạ.
Cô giáo
- Thật à? Em cho cô đường link để cô xem nào
Học sinh
- dạ, dễ lắm. Cô chỉ cần tra G cụm từ " BÀ LÃO VUI TÍNH" LÀ THẤY NGAY THÔI Ạ.
Một em học sinh khác bổng đứng dậy phát biểu :
- Thưa cô cho em bổ sung ạ
Cô giáo :
- được, em phát biểu đi
- Dạ Thưa cô, HƠN CẢ YÊU THƯƠNG thật ra là " Hơn cả yêu, là thương.Hơn cả sướng vui hạnh phúc, là yên bình ấm áp." nhưng đã bị " Ma xó" Hà nội Nguyễn Tất Toàn biến thành Bồn cầu rồi ạ
Cô giáo
-???. Thôi được, để cô vào xem.
Cô giáo lấy ngay điện thoại truy cập. Sau khi đọc xong,cô giáo bảo
- Cả 2 em đều nói đúng. Các em có thể vào đọc
Hi hi...
Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015
Văn hóa “tán”
Lê Thị Liên Hoan
Thôi cũng chả sao. Suy cho cùng, bất cứ món gì, có văn hóa cũng hơn là không có. Ngay đến hắt xì hơi hay ngáp, người văn hóa cũng thực hiện sang trọng, lịch sự và dễ thương hơn kẻ tầm thường. Nhưng cũng chả biết có phải do “quán triệt” điều đó một cách sâu sâu quá hay không nhiều ông hay nhiều bà, không phải loại tầm thường đâu nhé, có tên có tuổi và có địa chỉ hẳn hoi, tán về văn hóa, hay nói cách khác gọi là văn hóa đủ thứ trên đời. Gọi là đủ thứ bởi tôi tin rằng, dù văn hóa có phong phú và mở rộng tới đâu thì cũng chả thể nào bất cứ cái gì cũng gọi tên thành văn hóa được. Văn hóa phải có học hành, có tuyển chọn, có chắt lọc và phải giúp ích cho đời.
Nhưng các vị học giả vĩ đại và.. tỉ mẩn kia không khi nào lại tin như thế. Họ có biệt tài và có khả năng nhìn thấy văn hóa ở khắp nơi, ở chỗ họ ăn, họ làm việc, chỗ họ đi lại, ngồi hoặc… nằm!
Chả tin thì các bạn cứ thử giở mọi tờ báo xuân những dịp đầu năm. Báo xuân, đấy là cơ hội, là thời điểm, là dịp tuyệt vời để các nhà phát minh văn hóa bộc lộ khả năng mãnh liệt của mình.
Cứ theo các nhà học giả báo xuân, thì vô địch về văn hóa là phở. Đấy là món ăn chả biết bao nhiêu lần được các nhà học giả lẫn học thuật tán dương. Đã có “bánh chưng” là vụ Nguyễn Tuân, phở đương nhiên trở thành hoàng đế của văn hóa ẩm thực.
Sau đó tới… người vạn thứ trên đời, các nhà học giả cứ như phù thủy, chạm tay hay chạm bát vào món nào, món đó biến thành văn hóa ngay tắp lự.
Ông thì kêu mùi hoa sữa là tâm hồn Hà Nội, ông lại quả quyết hoa sấu mới đúng. Bà thì viết về cái lạnh se lòng, bác thì miêu tả tiếng leng keng của… xe xích lô. Chú thì xúc động về tiếng ve sầu, em lại say sưa với mảng tường rêu. Thậm chí đến những hàng nước chè vừa chật chội, vừa đáng ngờ về vệ sinh bày ngổn ngang trên vỉa hè cũng được các vị kêu rằng đặc trưng, nứt riêng đầy văn hóa.
Tóm lại, vào dịp đầu năm, mở báo ra ai cũng phải giật mình sao lại may mắn thế, hạnh phúc thế vì chung quanh đầy văn hóa từ trong ngõ đến tận trong nhà, chỉ tiếc rằng mình không phát hiện ra.
Ôi, tôi thì tôi ngờ lắm. Tôi nghi lắm. Tôi cảm giác nhiều thứ, nhiều món các vị “tán” trên báo nếu không phải văn hóa thì cũng chưa phải, chẳng qua là các vị cứ gọi thế cho sang.
Văn hóa gì một mảng tường rêu? Văn hóa gì các chị ngồi xổm bên hàng nước chè chén ở đầu thế kỷ XXI, bàn đủ thứ chuyện bằng mồm.
Không có món nào mà các nhà phát minh văn hóa để xổng. Nhất là những gì dân dã, chân quê. Một nhánh hoa mùi, một giọt nước mái tranh, một tiếng cú kêu, một mùi khói bếp… đều bị các vị tóm lấy, nhào nặn và gọi bằng đủ thứ tên âu yếm.
Lạ nhỉ, sao văn hóa dày đặc như thế mà cuộc sống vẫn cơ bản, nhọc nhằn, ứng xử với nhau vẫn chưa cao. Sao đâu cũng là nét đặc trưng, nét riêng biệt mà khách du lịch đến ta vẫn không bằng đến chỗ khác?
Văn hóa chắc chắn phải rèn luyện, phải học hành và phải tuyển chọn chứ không thể trở nên đủ mọi thứ vớ vẩn hoặc nửa vớ vẩn mà các vị chuyên gia “tán” cứ liên tiếp phát minh.
Tôi tin một cách ngây ngô, dại khờ như thế đấy. Chắc tôi văn hóa loại xoàng!
—————–
http://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tra-cuu/van_hoa_tan.html
Nhưng các vị học giả vĩ đại và.. tỉ mẩn kia không khi nào lại tin như thế. Họ có biệt tài và có khả năng nhìn thấy văn hóa ở khắp nơi, ở chỗ họ ăn, họ làm việc, chỗ họ đi lại, ngồi hoặc… nằm!
Chả tin thì các bạn cứ thử giở mọi tờ báo xuân những dịp đầu năm. Báo xuân, đấy là cơ hội, là thời điểm, là dịp tuyệt vời để các nhà phát minh văn hóa bộc lộ khả năng mãnh liệt của mình.
Cứ theo các nhà học giả báo xuân, thì vô địch về văn hóa là phở. Đấy là món ăn chả biết bao nhiêu lần được các nhà học giả lẫn học thuật tán dương. Đã có “bánh chưng” là vụ Nguyễn Tuân, phở đương nhiên trở thành hoàng đế của văn hóa ẩm thực.
Sau đó tới… người vạn thứ trên đời, các nhà học giả cứ như phù thủy, chạm tay hay chạm bát vào món nào, món đó biến thành văn hóa ngay tắp lự.
Ông thì kêu mùi hoa sữa là tâm hồn Hà Nội, ông lại quả quyết hoa sấu mới đúng. Bà thì viết về cái lạnh se lòng, bác thì miêu tả tiếng leng keng của… xe xích lô. Chú thì xúc động về tiếng ve sầu, em lại say sưa với mảng tường rêu. Thậm chí đến những hàng nước chè vừa chật chội, vừa đáng ngờ về vệ sinh bày ngổn ngang trên vỉa hè cũng được các vị kêu rằng đặc trưng, nứt riêng đầy văn hóa.
Tóm lại, vào dịp đầu năm, mở báo ra ai cũng phải giật mình sao lại may mắn thế, hạnh phúc thế vì chung quanh đầy văn hóa từ trong ngõ đến tận trong nhà, chỉ tiếc rằng mình không phát hiện ra.
Ôi, tôi thì tôi ngờ lắm. Tôi nghi lắm. Tôi cảm giác nhiều thứ, nhiều món các vị “tán” trên báo nếu không phải văn hóa thì cũng chưa phải, chẳng qua là các vị cứ gọi thế cho sang.
Văn hóa gì một mảng tường rêu? Văn hóa gì các chị ngồi xổm bên hàng nước chè chén ở đầu thế kỷ XXI, bàn đủ thứ chuyện bằng mồm.
Không có món nào mà các nhà phát minh văn hóa để xổng. Nhất là những gì dân dã, chân quê. Một nhánh hoa mùi, một giọt nước mái tranh, một tiếng cú kêu, một mùi khói bếp… đều bị các vị tóm lấy, nhào nặn và gọi bằng đủ thứ tên âu yếm.
Lạ nhỉ, sao văn hóa dày đặc như thế mà cuộc sống vẫn cơ bản, nhọc nhằn, ứng xử với nhau vẫn chưa cao. Sao đâu cũng là nét đặc trưng, nét riêng biệt mà khách du lịch đến ta vẫn không bằng đến chỗ khác?
Văn hóa chắc chắn phải rèn luyện, phải học hành và phải tuyển chọn chứ không thể trở nên đủ mọi thứ vớ vẩn hoặc nửa vớ vẩn mà các vị chuyên gia “tán” cứ liên tiếp phát minh.
Tôi tin một cách ngây ngô, dại khờ như thế đấy. Chắc tôi văn hóa loại xoàng!
—————–
http://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tra-cuu/van_hoa_tan.html
Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015
Vớ vẩn
Hai ông chồng ngồi kể khổ với nhau, về chuyện vợ con. Một ông rầu rĩ nói;
- Nhiều lúc tôi muốn chết quách đi cho rồi. ko biết trên thiên đường có còn đàn bà ko nhỉ?
- Ông kia trợn mắt:
- Vớ vẩn ? có đàn bà sao còn gọi là thiên đường được!
- Nhiều lúc tôi muốn chết quách đi cho rồi. ko biết trên thiên đường có còn đàn bà ko nhỉ?
- Ông kia trợn mắt:
- Vớ vẩn ? có đàn bà sao còn gọi là thiên đường được!
Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)