Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Đã đi qua thương nhớ






Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!

Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ

mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?

Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau

chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương...

Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên

sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…

Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây

những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…

Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên

để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…

Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng

cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…

Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay

nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…

Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?




Nguyễn Phong Việt
 

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

MỘT CÕI ĐI VỀ



Ngày anh mất,Hoàng Huy gọi điện cho tôi. Nghe tin, tôi chỉ im lặng,đến khi Huy hỏi có xuống đi đám tang không? Tôi ngần ngừ, trả lời: “ Thôi”. Lúc ấy, trong tôi chỉ là sự trống rỗng. Với tôi anh vốn không có đời sống bởi anh là sự Vĩnh hằng! Bất chợt, trong tôi lại vang lên ca khúc : Một cõi đi về”

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi

Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt

Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt

Rọi suốt trăm năm một cõi đi về



Lời nào của cây lời nào cỏ lạ

Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua

Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ

Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa



Mây che trên đầu và nắng trên vai

Đôi chân ta đi sông còn ở lại

Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi

Lại thấy trong ta hiện bóng con người



Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa

Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ

Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ

Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà



Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy

Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa

Từng lời tà dương là lời mộ địa

Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe



Trong khi ta về lại nhớ ta đi

Đi lên non cao đi về biển rộng

Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng

Ngọn gió hoang vu thổi buốt xuân thì.....


Tôi yêu những bản Tình ca của anh và yêu hơn các ca khúc Phản chiến.
Đêm nay, trong cái tỉnh lặng,yên ả trong tôi lại vang lên :

Đêm nay hòa bình sau mắt mẹ chưa vui
Hãy bước ra đây nhìn phố ngập người
Đêm nay hòa bình không nụ cười trên môi
Nhìn quanh đây ru căn nhà lạnh
Ru đỡ tình người cho có đôi...











Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

TẠ TỪ




Chiều nay bên em

Mà sao như xa lạ

Chiều nay bên em

Mà nghe lòng xót xa


Em giờ là của người ta

Em giờ là của người ta.


Ta đã yêu em một thời nông nổi

Ta đã yêu em như kẻ cuồng si

Nửa đời dốc trắng đôi tay

Nửa đời tình vẫn mong manh

Tìm đâu hạnh phúc

Bên miền xa vắng.


Chiều nay bên em

Mà sao nghe ngậm ngùi

Chiều nay bên em

Mà nghe lòng tái tê


Em giờ nước mắt măn môi

Ta giờ đã đủ một đời đớn đau

Những gì minh đã cho nhau

Thì thôi giữ lấy đừng trao thêm sầu


Chiều nay bên em

Mà sao như lạc loài

Chiều nay bên em

Mà sao lòng đắng cay


Em giờ là gái có chồng

Ta giờ là kẻ long đong đợi tàn

Gặp nhau chi nữa bẽ bàng

Gặp nhau chi để ngỡ ngàng phụ nhau.


Em giờ là của người ta

Em giờ là của người ta
 ...

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

ĐÊM KHẮC KHOẢI

Đêm khắc khoải
Ru hồn ta mộng mị
Ly rượu em mời
Sao chưa uống đã say?
Thì thầm tên ai
Một thoáng Liêu trai
Bàng hoàng trăm năm
Một giấc mơ phai!

Ta sống phù vân
Chốn phong trần chưa biết lời kinh
Cơn say hôm qua ngày mai chưa tỉnh
Đâu nụ hôn nào e ấp niềm trinh?

Đêm khắc khoải
Ru tình ta vụng dại
Ta gọi tên người
Sao gọi mãi đắng cay?
Trần truồng đôi tay
Vật vả cơn say
Hẹn hò trăm năm
Một dãy Ngân hà!

Ta sống nhục vinh
Chút tơ lòng đâu để người khinh
Cho ta hôn em nụ hôn trần tục
Đất hoang tàn bỗng nở ngàn hoa.

Đêm khắc khoải
Ru đời ta khờ khạo
Em ở nơi nào
Sao gần mà vẫn như xa?
Đường về quanh ta
Một bãi tha ma
Hình hài trăm năm
Một nén hương trầm!

Ta chết bình yên
Hóa thiên thần ôm ấp tình yêu
Nơi ta hôn em mùa Xuân ở lại
Bướm nô đùa hoa kết tình duyên.

Đêm khắc khoải...

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

THẾ GIỚI ĐÀN ÔNG

Ba người bạn cùng ngồi nhậu. Khi đã ngà say.một người bạn bổng lên tiếng hỏi người bạn thứ hai :
- Trước khi chết mày sẽ gọi ai?
Người bạn thứ hai không chút do dự, đáp:
_ Má ơi!
_ Nếu má không còn?
_ Vợ ơi?
_ Nếu vợ không có?
Người bạn thứ hai, có vẽ nghĩ ngợi, rồi đáp:
_ Tao không biết. Thế còn mày thì sao?- Người bạn thứ hai hỏi người bạn thứ nhất
_ Cũng vậy.
_ Là sao?
_ Thì tao cũng gọi Má ơi!
_ Nếu Má không còn!
_ Vợ ơi !
_ Vợ cũng không có?
Người bạn thứ nhất , mĩm cười bảo:
_ Tao sẽ gọi người yêu!
Người bạn thứ ba, nảy giờ im lặng, bổng lên tiếng:
_ Thế người yêu cũng không có?
Người bạn thứ nhất ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, đáp :
_ Tao không biết. Thế còn mày ?
Người bạn thứ hai lên tiếng :
_ Không còn Má, Vợ cũng không, người yêu cũng không luôn, mày chắc gọi con rồi.
Người thứ ba không trả lời ngay, rót ly rượu ực một hơi, rồi đáp :
_ Tao có sống đâu mà chết!

TÔI VÀ EM



Tôi chỉ là con thuyền nhỏ
Lênh đênh trên biển
Kiếm tìm định mệnh
Trong muôn trùng sóng gió

Rồi sẽ có  một ngày
Con thuyền bình yên
Lặng lẽ vỡ tan trong sóng biển
Cho thuyền mãi thuộc về biển khơi.

Mênh mông và vô tận
Biển là em