Hiển thị các bài đăng có nhãn Cười chút chơi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cười chút chơi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

GÀ QUÈ ĂN TIỀN TRỢ CẤP NGỒI LÊ ĐÔI MÁCH CHUYỆN QUỐC GIA ĐẠI SỰ.





Sau khi màn ảnh CNN hiển thị kết quả 299 – 127… Tôi hô to một mình: "Thắng lớn, thắng lớn".

Nhỏ em gái phòng bên trả lời: "Anh điên rồi à…Ba má đang ngủ đó."

Tôi bắt phone gọi nhỏ bạn học: - Obama thắng rồi Th. ơi! Thắng đậm…

Nhỏ bạn "dội lại" một câu gọn lỏn: - Chắc tối nay nhóm người H.O. tức tối mất ngủ.

Tôi nghiêm giọng: - Sao vậy? Ai cũng có quan điểm chính trị của mình mà.

Nhỏ Th. nhẹ giọng: - Anh chưa nhận được email rải truyền đơn của chúng à? Thì bọn chó nào mà chẳng nịnh chủ nhà. Mc Cain là "ân nhân" của nhóm người H.O. mà. Chúng đang tung tin "Nước Mỹ Đã Phủ Cờ Trắng". Anh online đọc đi.

Tôi nói bây giờ đang thay đồ chuẩn bị ra xe để xuống downtown ăn mừng chiến thắng Obama (vì tôi và nhỏ Th. Có góp 2 phiếu cho Obama)… Còn chuyện H.O. là chuyện quan điểm.

Đang mở cửa xe, nhỏ Th. bảo: - Anh vào xem John Mc Cain phát biểu kìa…

Tôi không chạy vào phòng xem TV mà mở radio trên xe để nghe: "Hỡi những người bạn của tôi, chúng ta đã kết thúc một hành trình dài. Nhân dân Mỹ đã lên tiếng và họ lên tiếng rất rõ ràng. Tôi đã có vinh hạnh gọi điện cho Thượng nghị sĩ Barack Obama để chúc mừng ông ấy. Hãy cùng tôi chúc mừng ông ấy được bầu làm tổng thống tiếp theo của đất nước mà cả hai chúng tôi đều yêu mến… Tôi thực sự khâm phục Obama." Lời Thượng nghị sĩ John Mc Cain phát biểu khiến tôi xúc động vô cùng.

Trước khi bầu cử, nhỏ Th. hỏi tôi: - Theo anh thì ai thắng?

Tôi trả lời: - Cả hai đều có cái hay của họ… Nhưng theo mình Obama "smart" hơn Mc Cain ở nhiều điểm (giáo dục, hôn nhân, sức khoẻ, v.v.). Mặc dù mình quý mến cả hai.

Nhỏ Th. muốn tôi dứt khoát: - Anh phải chọn một…

Tôi gật đầu: - Thì Obama chứ ai…

Nhỏ cười và cùng hẹn ngày đi bỏ phiếu sớm.

Nghe bài phát biểu ca ngợi Obama xong tôi hỏi nhỏ Th.: - Sao, bây giờ Th. cảm nhận thế nào?

- Ừ, thì đến bây giờ Th. mới hiểu tại sao anh thích cả hai. Bởi lẽ, sau khi thua cuộc Mc Cain đã chúc mừng Obama bằng tất cả ngôn ngữ lịch thiệp nhất. Và hứa sẽ cùng bắt tay xây dựng một quốc gia Hoa Kỳ phú cường… Khác với nhóm người H.O. luôn sống theo một quan điểm cũ rích "THẮNG LÀM VUA…THUA LÀM GIẶC"… Một bọn giặc thất trận nhục nhã, một lũ gà què đang tìm mọi cách bơi móc và đánh phá tan nát quê hương và cộng đồng người Việt ở mọi nơi.

… Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao giới trẻ Việt Nam ở Hoa Kỳ này thường gọi "nhóm người H.O. LÀ MỘT LŨ GIẶC THẤT TRẬN".

Tội nghiệp thay nhóm người GÀ QUÈ ĂN TIỀN TRỢ CẤP NGỒI LÊ ĐÔI MÁCH CHUYỆN QUỐC GIA ĐẠI SỰ.


Trần Công lý-USA

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

“Nhân Phẩm” Của Nhà Đài BBC Tiếng Việt









Ở hải ngoại, chắc ai cũng từng nghe qua mấy cái “đài” Tiếng Việt mà chính phủ Anh Pháp Mỹ “ưu ái” ban phát. Tội cho VN, bao nhiêu năm bị hết Tây đến Mỹ xâm lược, bao giờ còn bị mấy cái đài khốn nạn đánh hội đồng.

Cách đưa tin của mấy nhà đài cho thấy sự cay cú và hèn hạ của chủ nhân: Nếu không có cái này cái kia thì VN lạc hậu! Muốn mua muốn xây thì lãng phí, ô nhiễm môi trường! Tóm lại VN nhìn hướng nào cũng u ám, đen như đêm ba mươi.

Thôi thì VN (nhờ quý quốc tàn phá, khủng bố bao năm) vẫn đang phát triển, nhiều thứ lộn xộn, muốn chê bai thì vô vàn thứ để chê. Nhưng đến thời DBHB, thì các đài giở mặt đạo đức, nói chuyện tự do, dân chủ với nhân quyền!

Thiệt là quá quắt. Thành tích nhân quyền của Anh Pháp Mỹ ở VN trong quá khứ ra sao? Hiện nay, ở Iraq, Afghanistan, ở Guantanamo ra sao? Thằng “bố” cứ liên tục hút chích đủ thứ thuốc thì chẳng nói gì, người ta nhâm nhi có ly rượu thì thằng “con” nhẩy xổ lên, xa xả chửi là … nghiện ngập. Bản chất bịp bợm của RFA thì nhiều người nói rồi. Còn “ẹ” như RFI thì khỏi nói. Hôm nay chỉ xin đề cập đến BBC Tiếng Việt.

Cùng hội cùng thuyền, nhưng đài này có vẻ ăn khách hơn vì tâm lý chiến bằng truyền thông nước Anh thâm niên hơn Pháp Mỹ. Từ những năm 20, MI-6 đã có phóng viên cuội, thỉnh thoảng đưa tin cuội để trợ chiến cho quân đội Anh trấn áp người Ireland. Cái trò nham hiểm “9 thực 1 hư” cũng được BBC TV áp dụng thường xuyên. Ngoài ra, đài ăn khách còn nhờ “treo đầu dê, bán thịt chó” thương hiệu BBC. BBC trong nước, hớ 1 tý là bị kiện ngay, nên ăn nói kín kẽ, trích dẫn chính xác, còn có chút uy tín. Cái BBC World Services (BBC WS) thực chất thuộc Bộ Ngoại Giao (giờ là Ngoại Giao và Thuộc Địa, Foreign &Commonwealth Office) tha hồ mà ăn nói bậy bạ, có ai kiện đâu mà lo.

Lịch sử Commonwealth của Anh thì chỉ toàn cướp bóc, thảm sát, buôn bán nô lệ và thuốc phiện, chẳng có nhân quyền chi rứa (hay nhân quyền có cả quyền chơi á phiện?). Dù Hội đồng Anh mọc như nấm, nước Anh hiện nay vẫn bị rủa khắp nơi. Ở châu Phi, cả Hoàng Gia và các tập đoàn Anh vẫn đang bị kiện đòi hoàn trả những khoản lợi ích khổng lồ từ việc buôn bán nô lệ. Ấn Độ thì đòi quốc bảo. Thổ dân Canada và Úc đòi trả lại xương cốt tổ tiên. Trung Quốc vẫn chờ ngày “hoàn trả” vụ chiến tranh á phiện. Đến giờ này, Bộ Ngoại Giao Anh cứ khăng khăng cho rằng BBC WS “promote respects of the UK abroad”. Với lý lịch như trên mà đi tuyên truyền nhân quyền thì chỉ “promote disrespects” thôi. Năm 2007, BBC WS bị Đại hội Dân tộc Phi (ANC) của Nelson Mandela gọi là “phân biệt chủng tộc chết bỏ”, nguyên văn “die-hard racists” (1). “Respect” cho nước Anh đó!

Khi kháng chiến chống Pháp trong giai đoạn quyết liệt, BBCWS đẻ thêm ra cái BBC Tiếng Việt để trợ chiến cho Pháp. Tiền nhân có kể lại rằng đài này tuyên truyền y như thực dân Pháp, toàn xuyên tạc cuộc kháng chiến của nhân dân ta. Thì cùng là thực dân mà (nói thế thì cũng hơi oan, thực ra Anh có tư lợi chứ yêu thương gì Pháp đâu). Năm 45-47, quân Anh trực tiếp tấn công vào nền độc lập của VN cùng quân Pháp. Anh cũng luôn luôn tích cực ủng hộ Pháp, Mỹ sau đó.

Từ học thuyết domino đến ấp chiến lược đều in đậm dấu ấn người Anh. Tuy không trắng trợn như Pháp và Mỹ, nhưng dính dáng của Anh ở Đông Dương cũng chẳng sạch sẽ gì. Thậm chí nhiều khi còn tởm lợm hơn cả Pháp, Mỹ. Ví như việc nước Anh huấn luyện và cung cấp mìn cho Khmer Đỏ từ năm 1983 đến 1991. Chơi “bẩn” hơn cả Mỹ! Mỹ cũng có người hùng buôn thuốc phiện Vàng Pao, nhưng tặng mìn cho Pol Pot thì "kính nhi viễn chi"… từ sau năm 86 (trước đó Mỹ cũng cho Khmer Đỏ dăm ba trăm triệu đô). Đương nhiên, với lý lịch của đế quốc Anh thì diệt chủng cũng chẳng phải mới lạ gì.

Winston Churchill trong lúc hăng máu (hay khát máu) đã từng tuyên bố đầy nhân bản: “I am strongly in favour of using poisoned gas against uncivilised tribes”. Nghe đâu nhờ câu này ông ta được tặng giải Nobel Văn chương năm 1953. Đáng kính thay đại văn hào! Những “bộ tộc thiếu văn minh” ở đây chẳng hề xâm lược nước Anh, họ chỉ có một “tội” là sống trên những đất mà nước Anh thèm muốn mà thôi. Cái tội “uncivilised” cũng là tội mà một ông “trí thức công giáo” ở Pháp muốn “Tổ quốc” Việt Nam phải ăn năn.

Đến đây phải dài dòng bên lề chút xíu. Chắc ai cũng nhớ trước khi oánh Iraq, báo chí Anh Mỹ đưa tin Iraq có WMD rồi, dùng vũ khí hóa học sát hại vài nghìn dân Kurd hồi trước. Sau khi đánh xong chả tìm thấy WMD đâu. Thôi cho chìm xuồng luôn. Thế còn vụ người Kurd, sao không đem ra xử “tội ác chống lại nhân loại” cho rạng sáng chính nghĩa quân “xâm lược”? Hóa ra, kẻ đầu tiên sử dụng vũ khí hóa học chống lại người Kurd lại là Anh, từ năm 1920. Đẹp mặt chưa! Nguyên một tấm gương về tự do với nhân quyền sáng chói thế kia. Thôi thì anh Hai cho chìm xuồng luôn. Quân Anh ở Iraq dù mang tiếng đi giải phóng nhưng chỉ dám lảng vảng ở phía Nam. Mò lên phía Bắc, người Kurd nhớ chuyện xưa bắn bỏ thì đúng là chết oan. Mà oan thiệt. Ngày xưa là “thực dân kiểu cũ”, ngày nay hoàn lương chỉ là “phụ tá cho thực dân kiểu mới” thôi.

Quay lại những năm 80, biến hóa của bà Thatcher để bảo vệ nhân quyền trên thế giới thì như Bạch Cốt Tinh. Ở Nam Mỹ thì bao che gã Pinochet, tự do mà tra tấn thủ tiêu đối thủ, kể cả công dân Anh ở Chile. Tony Blair, tuy chẳng thanh cao gì, cũng mỉa mai cái đảng của bà là đảng Pinochet. Ở Châu Phi thì bà ủng hộ chế độ apartheid. Bà bảo vệ nhân quyền mạnh quá, đến Commonwealth Games 1986 ở Anh, quá nửa các nước thành viên Commonwealth tẩy chay, cho bà tha hồ mà hốt huy chương.

Nhưng điểm son chói lọi nhất vẫn là vụ huấn luyện và hỗ trợ vũ khí cho Khmer Đỏ suốt mấy năm ròng. Bà cũng biết là chói nên bà “giấu như mèo giấu cứt”, khi bị hỏi thẳng thì chối bay bảy “em chả em chả”. Mãi đến tháng 6 năm 1991 mới chịu nhận. Bởi lẽ đám Khmer Đỏ thấy “cái nhân phẩm” của bà quang minh lỗi lạc quá, chúng lôi nhân chứng, vật chứng ra khoe. Đểu thiệt! Đạo đức cao quý của Anh trong vụ này vẫn còn bí hiểm. Chắc chỉ có đài “BBC Tiếng Việt” mới hiểu thôi. Hy vọng trong một ngày gần đây, nhà đài sẽ chia sẻ cũng quý thính giả để thêm “respect” nước Anh. Chắc thế nào cũng có nhân quyền, dân chủ chi chi đây...

Quay về cái vụ thằng cha nọ bị quẳng lên xe. Khỏi phải nói, các đài vui như mở hội. RFA bệnh cũ tái phát, mừng như chết đuối vớ được cọc. Các ông tưởng VN ngày nay là VNCH chắc mà nhân viên sứ quán Mỹ muốn làm chi thì làm. Lại còn kiếm thằng cha HRW lên để song ca. Từ ngày Mỹ có Abu Ghraib, Guantanamo, Bagram, đám “nhân quyền có chọn lọc” HRW chẳng nước nào thèm để ý. BBC TV đưa tin dồn dập nóng hổi. Hãy thử nhìn cách viết bài của BBC TV, tựa đề to đùng “tấn công”, trong bài thì xuống còn “đối xử thô bạo”, nhưng cuối cùng thì hóa ra “bị xô đẩy và cản trở”! Trung thực, chính xác và vô tư đúng truyền thống của BBCWS!



Còn anh hùng tự do tôn giáo này là giống chi mà khùng dữ vậy. Không ngờ, hắn là tín đồ Mormon. Ở Mỹ, nghe chữ Mormon nhiều người nổi da gà. Bởi lẽ mức độ cực đoan của họ vượt xa những nhóm Tin Lành khác. Hãy coi qua nguồn gốc của cuốn Kinh Thánh của họ (Book of Mormon) là thấy ngay mức độ thánh thiện của đạo này. Tên gọi chính thức của “Đạo” là Church of Jesus Christ of Latter Day Saints (tạm phiến dịch “Hội Chúa Cứu Thế của các Thánh Hậu Sinh”), nhưng cũng vì cuốn Kinh này nên dính luôn biệt danh Mormon. Tóm tắt nôm na thế này (ai muốn đọc bản “gốc” thì có thể coi ở đây, coi chừng tẩu hỏa nhập ma (2)):

Jesus chết ở Trung Đông nhưng “resurrected” ở Châu Mỹ, hèn chi ở Châu Âu chờ hoài hổng thấy “người về từ lòng đất”(*), rồi phát triển nước Chúa, rồi vân vân và vân vân… Sau đó, Mormon và Mormoni ghi chép lại vào những thẻ vàng bằng một thứ ngôn ngữ cổ là “Ai Cập cải cách” (reformed Egyptian). Tháng 9 năm 1823, “thiên thần” hiện lên chỉ cho Đấng tiên tri Joseph Smith đi tìm mấy thẻ vàng này (không thấy nói chuyện ngủ nghê như thủa trước). Thiên thần cũng cho JS quyền năng để hiểu ngôn ngữ bí ẩn kia và dịch sang tiếng Anh. Thế là sách Mormon ra đời! Sau đó, Joseph Smith phải đem thẻ vàng trả lại cho thiên thần. Đương nhiên, đến giờ này chẳng ai biết được mặt mũi của thẻ vàng hay ngôn ngữ bí hiểm kia ra sao, ngoài Joseph Smith. Đúng là hậu sinh khả “ố”!

Nghe đâu cái ông nhân viên ĐSQ này cũng có trình độ Đại học nhưng lại là trường … Brigham Young, là ĐH của Mormon giáo (Brigham Young là đệ tử của Joseph Smith, sau khi thầy chết, cãi nhau với huynh đệ rồi tách ra lập chi nhánh riêng, tự xưng “giáo chủ”). Theo thống kê của trường này thì chỉ có … 98% sinh viên là Mormon. Ngoài những thủ tục truyền thống và thần học Mormon, sinh viên thường tạm nghỉ học đi truyền đạo (nam 2 năm, nữ 18 tháng). Cũng theo thống kê của trường thì khoảng 97% sinh viên đi truyền đạo. Đạo này hiện chú trọng phát triển ở miền đất hứa Châu Á vì lớn hổng nổi ở Mỹ. Tự cao tự đại vậy chớ bảo Jesus là thổ dân Mỹ thì Mỹ cũng đếch tin! Đạo này đang cay cú VN vì luật pháp không cho người nước ngoài truyền đạo (đọc thêm ở đây (3)). Ra là vậy, hèn chi đòi VN phải có tự do tôn giáo với tự do đi lại.

Cuối cùng, phải nói qua kết cục của Joseph Smith. Sau một thời gian bị xua đuổi hết bang này sang bang khác, ông ta cũng có khá nhiều tín đồ. Ông ta lập ra một khu thánh địa (Nauvoo) và đội dân quân tự vệ riêng. Năm 1844, ông ra tranh cử Tổng Thống Mỹ! Cũng năm đó, vì tranh chấp chuyện trai gái, ông ta dùng vũ lực với vài phản đồ. Khi chính quyền bang Illinois muốn giải quyết thì gọi ông gọi đệ tử cầm vũ khí, đòi bảo vệ công lý và đất đai. Kết quả, bị bắt vì tội làm loạn (“riot”) và tội làm phản (“treason”). Trong khi bị tạm giam chờ ngày ra tòa, một đám đông tấn công trạm giam, bắn chết ông ta và mấy đệ tử. Sau đó, cũng có năm nghi phạm bị ra tòa vì vụ này, nhưng tất cả đều được tha bổng. Tự do tôn giáo kiểu Mỹ là thế đó.

Tóm lại, một gã khùng, theo đạo bịp, quậy phá bị quẳng vô xe. Bọn truyền thông giả cầy nhẩy vô tung hứng. …………………

Câu chuyện đáng chỉ có thế nhưng……. bữa cuối tuần vừa rồi, tình cờ gặp thằng em sau bao ngày xa cách. Hai anh em ngồi nhâm nhi, được dăm ba ly, lại nói chuyện BBC. Nó bảo, anh “đa nghi như Tào Tháo đi thi”, người ta đưa tin đa chiều chính xác, chỉ thêm bớt đôi chút, để câu khách kiếm tiền, …. như báo Pháp luật, chứ diễn biến hòa bình hòa biếc chi đâu. Tôi nói, chú “ngây thơ như nai tơ lìa bầy”, báo Pháp luật kẹt tiền mới nổ để câu khách, bọn này sống bằng ngân sách MI-6, có bán báo hay quảng cáo chi đâu mà kiếm tiền, rõ là bịp bợm vì sứ mệnh chính trị. Nó hăng lên, rút con iPad ra thách: “bịp chỗ mô, anh chỉ coi”. Nó nói quá, tôi cũng thử coi, vô đúng cái bản tin bữa trước. Lần này phải “nghe và xem” cho kỹ:

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/av/2011/01/110107_usdiplomat_edited.shtml

Cái clip dài 3 phút 16 giây, upload ngày 7 tháng 1. Câu đầu thì nói Bộ ngoại giao Mỹ này nọ cho kêu, sau đó phần lớn toàn đưa hình ảnh phạm nhân Nguyễn Văn Lý, đúng là đầu voi đuôi chuột. Ông này bảo ốm đau gì đó mà sao nói dai thế. Ra thế, lúc quậy thì “khoẻ như trâu điên còn trẻ”, bị bắt thì trở bệnh ốm đau bệnh hoạn tùm lum, giờ được phỏng vấn thì “cười như chó ngáp phải ruồi”. Sau 2 phút, đài mới đi vào tin chính, nhưng chỉ có đúng 15 giây từ 2.05 đến 2.20, xin chép lại ở đây:

“Tại Oa-xin-tơn, Bộ Ngoại Giao Mỹ, qua lời ông Mác Tôn-nơ, yêu cầu Chính phủ VN đưa ra các biện pháp cần thiết để ngăn chặn bất kỳ việc tấn công nào vào thân thể, quyền tự do cũng như nhân phẩm của các nhân viên ngoại giao”

Nghe “tấn công” rồi “quyền tự do” tôi đã nghi, đến từ “nhân phẩm” thì nhìn thấu tim đen nhà đài. (cái này gọi là tuy xỉn nhưng vẫn đề cao cảnh giác!). Bởi lẽ nước Anh toàn là genocide với slavery, nhắc đến nhân phẩm thì chắc chắn là bịp. Tôi phán một câu: xạo! Thằng em trợn mắt, BBC chứ có phải bọn RFA mất dạy đâu mà dám xuyên tạc Bộ Ngoại Giao Mỹ. Thế là cá một chai Jack Daniels.

Hai anh em lượn qua web của State Department, tìm ngay được đoạn phát ngôn và vấn đáp của ông Mark Toner ngày 6 tháng 1 (2011), cả video clip cả full transcript phía dưới luôn.

http://www.state.gov/r/pa/prs/dpb/2011/01/154053.htm

Đoạn video dài 25 phút 28 giây. Hai anh em nghe tới nghe lui, coi lên coi xuống cái, tuyệt nhiên không có câu nào như trích dẫn của BBC cả! Nửa câu cũng chẳng có! Lời ông Mark Toner cũng không hề nói chữ nào na ná như “tấn công, tấn thủ”, ”tự do, tự nạn” hay “nhân phẩm, thực phẩm” chi hết!!! Đoạn liên quan đến VN từ phút thứ 6 đến 11. Có lúc tức cười là đoạn về cái giải thưởng chi chi đó cho gã kia, ông Toner cứ ậm à ậm ừ, bảo để về coi lại (phút 10.05 đến 10.27). Té ra, cái giải thưởng BNG Mỹ tặng cho Marchant to đùng như thế mà người phát ngôn BNG chẳng biết nó là giống chi! (Tôi đoán gã mormon này về thế nào cũng bị BNG “đá đít bợp tai” mấy phát). Cuối cùng thằng em chịu thua. Ai biểu đặt niềm tin vào uy tín của cái đài bất lương! Thua chai rượu nhưng chưa chịu bỏ qua, nó vừa uống vừa lôi cả ban biên tập BBC TV ra thóa mạ thế này:

“Bọn mất dạy, đồ lừa đảo, lũ chó Tây sủa Tiếng Việt, quân đĩ miệng giả truyền thông!”

Chưa hết, nó còn đòi thay mặt Bộ Ngoại Giao Mỹ kiện BBC vì tội “libel”! Thấy nó google địa chỉ của ông Nguyễn Giang, tôi vội can … “ông Nguyễn Giang, ực, trông mặt đểu đểu, ực, chứ biết đâu ổng có thần giao cách cảm, ực, nhìn video clip mà biết …. trong đầu ông Toner muốn nói gì, ực, rồi dịch ra tiếng Việt trúng phóc, ực, như .... Joseph Smith! Anh em mình dân, ực, tị nạn kinh tế, ực, nhưng cũng nên giữ phần thanh cao, ực, chơi với cùi làm chi, thôi …. dzô!”. (**) Chẳng hiểu trời xui đất khiến sao, nó bỏ qua nhưng còn lầu bầu bảo bữa tới ghé London sẽ nói chuyện phải quấy với nhà đài.

Khỏi phải nói, bữa đó tôi được một bữa nhậu vui gần chết. Cũng cám ơn thầm ông Giang, ổng mà đàng hoàng một tý thì có khi tôi lại mất tiền chai rượu. Nói vậy chứ đến hôm nay tôi vẫn còn thắc mắc không hiểu “cái” nhân phẩm của BBC Tiếng Việt nó ra sao, có bí hiểm cao quý như “cái” nhân phẩm của bà Thatcher không. Tính hỏi ông Nguyễn Giang nhưng ngại đụng đến chỗ thầm kín của ổng. Ai quen ổng, có gì hỏi dùm.



P. N. Hành

Chú thích:

(1) http://www.telegraph.co.uk/news/worldnews/1543256/BBC-and-John-Simpson-are-racist-say-ANC.html

(2) http://lds.org/scriptures/bofm/introduction?lang=eng

(3) http://www.atimes.com/atimes/Southeast_Asia/LL07Ae01.html

(*) Chỗ này mượn tựa nhạc phẩm của nhạc sỹ Quốc Dũng, bài này chỉ là … tình ca, không phải “thánh” ca chi hết, quý vị đừng hiểu lầm.

(**) Nếu có ai lỡ mắc bệnh này, đọc đoạn trên có chạnh lòng thì cho Hành tôi xin lỗi, bữa đó xỉn quá, nói bậy bạ dzậy chứ cùi hủi vẫn còn hơn ......

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

RẬN CHỦ HỘI THẢO.

Boong



Tại nhà thờ Thái Bò-Hà Nội ngày, tháng, năm. Đã tổ chức cuộc hội thảo về chủ đề: NHỤC ÍT HAY NHỤC NHIỀU? Thành phần gồm có ba nhóm Rận: Nhóm đại diện cho rận Chúa, nhóm rận nội và nhóm rận ngoại; Mỗi nhóm đại diện cho từng vùng khác nhau.

Nhóm thứ nhất ở vùng 2 quả đồi to đùng, nhóm thứ hai ở vùng có một rừng cây rậm rạp, rậm rạp đến nỗi ai vào thì khỏi tìm thấy đường ra, Nhóm thứ ba ở vùng có một cái hang sâu hoắm, nói thật có anh nào chót rơi vào thì khỏi phải tìm đường về với vợ nuôn…ba nhóm rận có một thói quen là cuối tuần bao giờ cũng hội họp, trà đá thuốc lá, kể chuyện hàn huyên, bô lô ba la . Hôm nay chúng lại hội thảo:

- Hôm qua (đại diện nhóm thứ nhất kể), chỗ tao chả hiểu sao, đồi núi rung chuyển, 2 quả đồi chỗ tao, bình thường cứng cáp trơ trơ là thế, thế quái nào mà tối qua cứ trồi lên, thụt xuống, vặn bên nọ, vẹo bên kia, nhóm tao bị trượt dốc mấy phát, tí chết, hết cả hồn!!

- Thế đã là gì (đại diện nhóm thứ hai tiếp), miẹ, trong rừng chỗ nhómtao đêm qua mới thảm, tao nghĩ chắc phải bão cấp 12, thôi thì cây cối cứ gọi là rạp cả xuống, vật bên này, vã bên kia, thỉnh thoảng, chúng tao thấy hàng chục cây như bị ai túm kéo lên ầm ầm, chỉ sợ bị nhổ cả gốc, tao tưởng hôm nay không ngồi được ở đây mà tán phét với bọn mày ấy chứ

- Tao mới nhục (đại diện nhóm thứ ba), đang đêm ngủ ngon, thế đếk nào có một con khủng long to tướng, đầu trọc lốc thò cổ vào, thấy chúng tao, nó chả chào hỏi gì cả, nhổ bãi nước bọt to tướng rồi biến thẳng.

Đại diện cho đám hội thảo rận Nguyễn Quang À tổng kết: NHỤC THÌ CÓ NHỤC-NHƯNG ĐÃ LÀ THÂN RẬN THÌ BIẾT RÚC Ở ĐÂU, CHÚNG TA ĐÀNH PHẢI CHẤP NHẬN VẬY XÔI!
Mọi nhóm rận đều cảm thấy hài lòng với câu kết luận đó VÀ CUỘC HỘI THẢO ĐÃ THÀNH CÔNG TỐT ĐẸP.

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

NGÔN NGỮ CỜ VÀNG



Xichloviet

Các anh cờ vàng luôn lải nhải rằng CSVN là tay sai Tàu cộng, luồn cúi bọn Tàu để giữ đảng , ai cũng thấy rằng đó chỉ là những luận điệu vu vạ tầm thường nhằm phản pháo trả đũa vụng về gỡ gạc cái nhục làm tay sai đế quốc của các anh.

Lịch sử cho thấy đâu có ai vu oan cho các anh, các anh làm là tay sai, làm lính đánh thuê cho đế quốc là thực tế quá rõ ràng không cần bàn cãi vì chẳng có ai chụp cái mũ lên đầu các anh mà chính các tướng lãnh cao cấp của các anh và ngay cả tổng thống và phó tổng thống các anh đều đã thừa nhận rồi.

Các anh lãnh lương của ai? Tổng thống các anh tuyên bố xanh dờn rằng Bu bóp hầu bao thì không phải đến 3 năm hay ba tháng mà chỉ cần 3 ngày là ông ta tẩu khỏi đinh Độc lập. Các anh nghĩ sao? Các anh đánh đấm tùy thuộc vào cái hầu bao của Bu thì không gọi là đánh thuê thì gọi là cái gì đây? Bu các anh cũng thừa nhận rồi, ai cũng biết rồi chỉ có các anh bịt tai bịt mắt cố tình lờ đi mà thôi.

Việc CSVN có làm tay sai cho Tàu hay không thì chẳng bõ công tranh cãi với các anh làm gì, tốt nhất xin mời các anh hãy hỏi BU các anh thì rõ trắng đen ngay. Các anh cứ nhìn Bu các anh đang o bế CSVN như thế nào để các anh mở mắt ra chứ có khó gì đâu. Chỉ riêng việc bắt tay với CSVN để trở thành “quan hệ đối tác toàn diện” thì các anh có dám cho rằng Bu quá ngu bắt tay và hỗ trợ với thằng tay sai Tàu cộng không? Hai mươi tỷ đô la BU trao đổi thương mại với VN và còn tăng lên nữa, làm lợi cho CS đến thế lại là thằng CS tay sai Tàu thì các anh nghĩ sao đây ? Bu ngu hay các anh ngu?

Trong khi đa số dân Mỹ được hỏi trả lời rằng kẻ thù số 1 của Mỹ không phải là Iran không Phải là Bắc Hàn mà chính là Tàu thì chính phủ Mỹ ăn nói làm sao khi bắt tay thân thiết với thằng tay sai Tàu ? Quả là ngu và liều thật các anh nhỉ !

Các anh tố cộng cho nó bõ ghét, chửi cho sướng mồm thôi chứ các anh bới gần bốn chục năm rồi cũng chẳng tìm đâu ra được cái lý để thuyết phục người dân tin theo các anh.

Thế nhưng nếu người ta bảo chính các anh mới là những kẻ ái mộ Tàu thì sao nhỉ ? Chắc chắn các sẽ nhảy dựng lên mà phản đối rồi. Khoan nói đến chuyện các anh mừng húm hả hê khi Tàu nó đánh VN năm 79 và lập đàn cầu cho nó đánh chiếm Hà Nội vì điều đó chưa cho thấy rõ là các anh khoái Tàu. Trước năm 75 , ở ngay thủ đô các anh , các anh đã giang rộng vòng tay ưu ái cho Tàu nó chiếm gọn 90% xuất nhập cảng, 80% bán buôn và 50% bán lẻ, ưu ái để cho Tàu nó nắm gọn trong tay nền kinh tế, thao túng lũng đoạn hoàn toàn thị trường, làm chủ giá cả, thì rõ là các anh thương nó quá rồi còn gì.

Cũng chính vì quá ái mộ Tàu nên các anh bị Tàu hóa rất nặng nề thể hiện rõ nhất trong ngôn ngữ các anh dùng mà tôi xin được gọi là ngôn ngữ cờ vàng. Anh cờ vàng nào cũng ra sức chêm vào những bài viết hay những câu nói của mình từ ngũ Hán Việt càng nhiều càng tốt, càng khó hiểu càng tốt, như thế các anh mới cho là có học, là sang, là trí thức, không gọi các anh quá ái mộ Tàu là gì?. Tiếng mẹ đẻ có sẵn các anh không dùng các anh dùng cái tiếng lai căng Tàu phù mà các anh cứ ngoác mồm ra chửi CS các anh tưởng mọi người mù hết rồi sao?

Bỏ chạy thì các anh giọi là giải tán nhiệm sở tác chiến

Vũ khí hư hại các anh nói nó bất khiển dụng

Tuột quần tháo chạy các anh nói hành quân triệt thoái

Tụ tập nhau lại để chạy các anh gọi là tái phối trí lực lượng

Bỏ chạy mất hết súng ống các anh gọi là tản thất quân dụng

Súng bắn không nổ các anh gọi là trở ngại tác xạ

Người ta đặt tên cho tờ báo trùng với một cái tên ờ vàng các anh bảo tiếm danh

Nhà máy nước các anh gọi là Saigon thủy cục

Trường đại học khoa học các anh gọi khoa học đại học đường

Làm cho sáng tỏ thì các anh gọi là bạch hóa

Sao thế nhỉ? tiếng ta có không xài cứ lấy tiếng lai Tàu phù ra mà khoe lại còn hãnh diện khoác lác nữa thì chống Tàu cái nỗi gì?

Thời gian đầu khi CS tiếp quản Saigon các anh mỉa mai chê người miền Bắc là “lúa” là “rừng “ khi gọi thủy quân lục chiến của các anh là lính thủy đánh bộ, gọi trực thăng là máy bay lên thẳng. Người CS họ nói kế hoạch 5 năm chứ không nói “ngũ niên kế họach như các anh. Họ nói hạm đội số 7 chứ không nói đệ thất hạm đội. Họ nói tòa nhà trắng chứ không nói tòa bạch ốc, họ nói lầu năm góc chứ không nói ngũ giác đài. Họ nói năm thứ hai chứ không nói đệ nhị chu niên.

Các anh chê bai khinh miệt cho rằng người CS đốt nát rừng rú mà không biết rằng họ đang cố gắng Việt hóa tất cả những từ ngữ Hán Việt có thể được, chính họ đang cố thanh lọc những tàn dư văn hóa Tàu bị tiêm nhiễm từ cả ngàn năm, chính họ mới là những người có lòng tự tôn dân tộc, chính họ đang nỗ lực phát huy nền văn hóa bản sắc Việt, sàng lọc những tàn dư phong kiến của Tàu còn sót lại, chính các anh mới là những người vọng ngoại, chính các anh mới ưu ái cái văn hóa Tàu để cho nó ngự trị, lại còn khinh miệt văn hóa Việt. Anh và họ ai là người yêu nước ai là người ái mộ Tàu phù?

Cho đến nay các anh vẫn duy trì ngôn ngữ cờ vàng rất riêng của các anh cho nên nếu đọc một bài viết của các anh sẽ không lẫn vào đâu được, những từ ngữ các anh dùng đặc sệt Tàu phù thế mà các anh cứ lên giọng dạy đời chống Tàu cứu nước, thối không chịu được.

Có thể nói cộng đồng cờ vàng của các anh đã hình thành một loại văn hóa cờ vàng rất đăc trưng, mà các anh cờ vàng vừa là chủ thể vừa là sản phẩm của văn hóa đó. Vì thế cho nên các anh nói láo y như nhau, bịp bợm giống hệt nhau và thô lỗ chẳng khác gì nhau.

Cờ vàng luôn xem mình là một “thế lực” đối trọng với CS. Cái “lực”ấy chỉ là món võ nói láo và chửi. Thoạt đầu khi truyền thông còn hạn chế thì nó cũng gây được hiệu ứng nhưng dần dà nó trở nên quá hài hước và trẻ con đến nỗi trên các diễn đàn nhiều người cố chọc cho cờ vàng chửi để nghe chơi cho vui. Thưở niên thiếu dường như nhiều người còn nhớ đến thú vui chọc chó cho nó sủa , nó không sủa thì lấy đá ném nó, chủ nó ra thì bỏ chạy, chọc cho nó không còn sủa được mới thôi, nghiệm lại sao nó giống với hoàn cảnh cờ vàng ngày nay trên các diễn đàn quá xá.

Dưới đây tôi xin mời quý độc giả bỏ chút thời giờ tham dự một buổi họp cờ vàng để thấy cái ngôn ngữ cờ vàng nó đặc sệt mùi xì dầu như thế nào. Những từ tô đậm là ngôn ngữ đặc sệt Tàu phù họ thường xuyên sử dụng hoặc là ngôn ngữ đặc sản cờ vàng. Nếu quý vị chép những từ ngữ này để tìm kiếm trên google thì tôi bảo đảm rằng nó sẽ dẫn quý vị đến đúng ngay môt ổ cờ vàng thứ thiệt bởi vì chỉ có cờ vàng mới dùng đến nó.



Một ngày tháng tư, tại một hội trường ở “thủ đô tị nạn” người ta thấy cờ vàng treo rợp từ ngoài đường vào trong, cờ nhiều hơn người, người hiếu kỳ mới sực nhớ ra rằng thì ra các cụ lại sắp kỷ niệm “tháng tư đen”.

Đã từ rất lâu lá cờ vàng gắn liền với những sự kiện của cộng đồng những người chống cộng ở hải ngoại. Bất cứ cuộc tụ tập nào đều phải cắm lá cờ này, đó là một thứ luật bất thành văn để xác định lập trường chống cộng và xác định “lằn ranh quốc cộng” của những người tham dự. Lá cờ vàng là biểu tượng không thể thiếu của băng nhóm họ. Dù bản chất của lá cờ vàng chỉ là biểu tượng của một hội đoàn hay một câu lạc bộ, không khác gì những hội, câu lạc bộ chơi chó chơi chim, nhưng điều rất khác biệt ở đây là nó được “chào “ và “mặc niệm” .

Để giải thích cho lý do nó được “chào”, họ gán cho nó cái nhãn hiệu “hồn thiêng sông núi” Bất kỳ cuộc tụ tập nào của họ cũng đều có nó. Họ cắm nó ở bất cứ nơi đâu, sơn nó lên xe, vẽ nó lên áo lên mũ, treo nó trên cây… và cho dù nó được cắm ở ven đường, ở khu chợ Tàu hay ở trước tiệm phở họ vẫn nổ rằng hồn thiêng sông núi của họ đang “ngạo nghễ tung bay”.

Không biết họ hiểu như thế nào về ngạo nghễ tung bay nhưng có vẻ họ sướng thật, Thế nên ta có thể hình dung họ tức giận như thế nào khi lá cờ “ngạo nghễ “của họ bị nhân viên bảo vệ của một buổi trình diễn văn nghệ ném vào thùng rác, nhưng đau nhất là nó ngạo nghễ trong cái nhậu rửa chân của báo Người Việt. Thế là họ phản ứng quyết liệt để vớt nó lên , dĩ nhiên chỉ có một chiêu cổ điển là biểu tình, để rồi hôm nay nó lại tiếp tục ngạo nghễ trong cuộc họp cờ vàng

Trong hội trường các cụ đang bắt tay nhau hỏi han tíu tít, cụ thì khoe thằng cháu mới đõ đại học, cụ thì khoe đứa con dâu có chửa sắp đẻ cho cụ thằng cháu trai, cụ thì khoe con chó cái chihuahua đang rượng đực, những câu chuyện quá tương phản với bộ quần áo lính si đa thẳng nếp, lủng lẳng các huy chương mà các cụ đang mặc trên người.

Ở cuối phòng, vài cụ đang đỏ mặt tía tai lớn tiếng phản đối về việc ban tổ chức để cho mấy thằng việt gian vào phòng với điệu bộ hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ để rồi sau đó móc túi lấy ra ực vài viên thuốc.

Góc phòng họp một phụ nữ khoảng 6 bó đang vung tay tố cộng, tố khổ Việt gian sùi bọt mép cho làm cho nàng đã xấu lại còn xấu thêm.

Gần bón chục năm rồi, dù cho các cuộc tụ tập cờ vàng bàn bạc bất cứ đề tài gì người ta cũng vẫn đoán ra được kết luận rằng “ cộng sản vẫn còn ta chưa chết” và nhiệm vụ sắp tới là tiếp tục đấu tranh “giải thể CS” Chỉ có thế.

Có tiếng micro gõ lộp bộp tiếp theo là một tiếng tằng hắng rõ to. Người ta có thể nghe rõ tiếng rè của đờm trong họng một cụ ông rồi có tiếng người cất lên :

Kính thưa các bậc trưởng thượng

Kính thưa quý huynh trưởng

Kính thưa quý đồng hương

Kính thưa các vị thức giả

Kính thưa các vị trong hội đồng liên tôn

Tôi là một sĩ quan không trợ biệt phái của quân lực VNCH, anh dũng bội tinh với nhành dương liễu . Cũng như quý vị ở đây, chúng ta chưa hề có lệnh giải ngũ, tôi cũng vậy, cho nên chúng ta vẫn là quân nhân của quân lực VNCH ( vỗ tay)

Sắp đến ngày quốc hận, hôm nay gặp mặt nơi này chúng ta cùng ôn lại những tháng năm lịch sử và củng cố tinh thần quốc gia chống cộng. Tôi xin thay mặt cácchiến hữu để điều hợp cuộc hội thảo về đề tài “Những phương thúc giải thể cộng sản ở VN trong tình hình mới” xin mạo muội đạo đạt đến các bậc trưởng thượng quý huynh trưởng và đồng hương những ý kiến mong được quý vị nhiệt thành đóng góp để chúng tôi được lãm tường.

Nhớ lại từ những tháng năm chúng ta phải giải tán nhiệm sở tác chiến, rút lui trong danh dự để bảo toàn quân số đến nay đã gần bốn chục năm. Quân lực của chúng ta là quân lực hùng mạnh hạng tư thế giới tuy nhiên chúng ta không giữ được đất nước không phải vì chúng ta hèn nhát, không phải chúng ta bất tài mà chính là bởi sự phản bội của đồng minh chúng ta với việc nhẫn tâm cắt viện trợ làm cho những vũ khí của ta trở nên bất khiển dụng dẫn đến những đơn vị của quân lực chúng ta buộc phải giải tán nhiệm sở tác chiến.

Không có quân viện buộc chúng ta phài tái phối trí lực lượng Việc rút lui chiến thuật với quy mô lớn của chúng ta cũng đã làm tản thất quân dụng rất nhiều, đó cũng là lý do chúng ta phải tổn thất dẫn đến Saigon rơi vào tay CS. Chúng ta không có lỗi trong việc làm mất nước, quân đội chúng ta chiến đấu rất anh dũng nhưng bất lực, chúng ta mất nước vì chính đồng minh của chúng ta đã phản bội bỏ rơi chúng ta không làm gì khi CS xé bỏ hiệp định Paris. ( vỗ tay)

Việc cộng quân tấn công Ban Mê Thuột là một bất ngờ lớn cho chúng ta khiến chúng ta phải di tản chiến thuật. Tuy nhiên chúng ta cũng đã gây bất ngờ lớn cho chúng đó là chúng ta đã dùng con đường số 7 để ….rút chạy khiến cho cộng quân hoang mang phải mất mấy ngày mới phát hiện ra ta thì ta đã cao bay xa chạy rồi, những người bị cộng quân truy kích chỉ toàn là thường dân vô tội. Đường số 7 là con đường bỏ hoang từ thời pháp thuộc, hiểm trở và nhỏ hẹp. Tuy nhiên ta đã đánh lừa được địch bằng cách dùng chính con đường chiến lược này để rút lui chiến thuậtkhiến địch hoang mang không kịp trở tay. Đây là nghệ thuật quân sự của quân lực VNCH mà ngay cả cố vấn Mỹ cũng nghĩ không ra.

Trên đường di tản chiến thuật quân ta đã có sáng kiến cởi quần áo, vứt đi những gìbất khả dụng để cho gọn nhẹ, giúp chúng ta cơ động trong việc tái phối trí lực lượng. Việc mặc quần tà lỏn hành quân là kế sách dĩ độc trị độc rất sáng tạo của quân lực VNCH. Bọn đặc công CS cũng chỉ mặc trên mình cái quần tà lỏn để xâm nhập đánh phá ta, cho nên chúng không ngờ được rằng ta cũng không hề thua kém, Ta rũ bỏ xiêm y để hành quân tà lỏn . Chiến thuật này đã gây bất ngờ lớn cho đối phương làm đối phương không biết đâu mà lần, không biết đâu là quan là lính không biết đâu là dân là quân nên chúng vô cùng hoang mang.

Trút bỏ quần áo cho gọn nhẹ chỉ giữ lại một thứ khả dụng duy nhất là cái quần tà lỏn là binh pháp đã được áp dụng sáng tạo trong cuộc hành quân tái phói trí lực lượng của quân lực VNCH. Tuy nhiên cái sáng suốt của chúng ta là cho vợcon ta cùng di tản chiến thuật cho nên quân CS không thể lấy vợ con chúng ta làm con tin, không còn biết đâu là dân đâu là lính làm cho tình báo của chúng sa vào mê hồn trận. Đây cũng là sáng tạo của quân lực chúng ta đã được ghi vào quân sử.

Chúng ta những người có mặt hôm nay là những quân nhân quân lực VNCH phục vụ cho chế độ tự do trải qua hai nền đệ nhất và đệ nhị cộng hòa, phục vụ cho một chính thể dân chủ pháp trị có quốc hội lưỡng viện , có tam quyền phân lập, cóchính nghĩa quốc gia, để đương đầu với thảm họa CS âm mưu cưỡng chiếm nhuộm đỏ miền Nam. Do đó mục tiêu của chúng ta hôm nay và sau này vẫn là làphục hoạt chính thể quốc gia tiêu diệt CS.

Gần bốn chục năm qua dù mất nước chúng ta vẫn luôn luôn mang bên mình trọng trách “tổ quốc, danh dự, trách nhiệm” và truyền thống huynh đệ chi binh. Là những người quốc gia chân chính không chấp nhận cộng sản, những năm qua chúng ta đã đạt dược những thành quả khích lệ làm cho bọn việt gian nằm vùng, bọn bưng bô, hôn đít bạo quyền phải hoảng sợ và thất điên bát đảo.


Cờ vàng lá cờ của chính nghĩa quốc gia đang ngạo nghễ tung bay khắp nơi trên thế giới nơi có người Việt sinh sống chứng minh rằng người Việt quốc gia chúng ta luôn nuôi ý chí quang phục quê hương, quang phục lá cờ vàng chính nghĩa gầnbốn chục năm qua không hề thay đổi. Chúng ta đã làm đầy đủ trách nhiệm quốc tế vậntố cáo vi phạm nhân quyền ở VN trên các diễn đàn quốc tế làm cho CSVN vô cùng khiếp sợ, không làm gì được chúng ta, để trả đũa chúng đã đàn áp dã man người dân trong nước để trả thù.

Cuộc vận động kiện CSVN ra tòa án quốc tế về những tội ác của chúng được đồng hương nhiệt liệt hưởng ứng , cuộc vận động kiện CSVN xé bỏ hiệp định Paris gây được tiếng vang lớn, cuộc vận động thỉnh nguyện thư được hàng trăm ngàn đồng hương ký tên là cuộc diễn tập lịch sử của chúng ta như một hội nghị Diên Hông thể kỷ 21 chứng tỏ sức mạnh của chính nghĩa quốc gia . Cuộc vận động thỉnh nguyện thư đã di vào lịch sử đấu tranh hào hùng của chúng ta ( vỗ tay)



Thưa quý đồng hương

Thưa quý vị tôn trưởng

CSVN đang giẫy chết, cho nên chúng đang ra sức tiêu diệt phong trào dân chủ trong nước. Biết bao nhiêu nhà dân chủ, blogger, bao nhiêu anh thư đang bị CS giam hãm tù đày, quốc nội đang ngùn ngụt căm hờn, quằn quại trong cái nhà tù vĩ đại, chỉ cần một mồi lửa nhỏ sẽ bùng lên thành ngọn lửa cách mạng lật đổ bè lũ CS mà chính chúng ta là những người có trách nhiệm thắp lên ngọn lủa ấy. ( vỗ tay)

Hơn bao giờ hết , lúc này là lúc chúng ta phải đoàn kết lại để phục hoạt sức mạnh từ tinh thần chống cộng để lật đổ CS, trước hết là vạch mặt bọn Việt Gian bưng bô hôn đít bạo quyền đang nỗ lực đánh phá cộng đồng . Kế đến là tiếp tục vận động đồng hương không gửi tiền về VN không mua hàng VN không du lịch về VN. Nếu chúng ta thực thi những điều thượng dẫn CSVN sẽ mất đi mười hai tỷ đô la kiều hối và chắc chắn rằng chúng sẽ sụp đổ ( vỗ tay)

Sau đây mời quý vị phát biểu ý kiến và chúng tôi cũng thông báo luôn là quý vị hãy bày tỏ tấm lòng ủng hộ chính nghĩa quốc gia bằng cách đóng góp tùy lòng hảo tâm vào quỹ mua cờ để tạo khí thế duyệt binhh nhân dịp ngày quốc hận sắp tới. Tiện đây chúng tôi cũng thông báo là khi tham dự lễ duyệt binh ngày quốc hận các chiến hữu quân lực VNCH cần mặc quân phục chỉnh tề, các binh chủng hải lục không quân liên lạc với binh chủng của mình để được hướng dẫn. Ai có huy chương thì đeo huy chương ai có xe jeep cũ thì ủng hộ, ai có súng nhựa của các cháu thì đóng góp dùng xong các cụ hứa sẽ trả lại các cháu.

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Lê Văn Lang lạc trên hoang đảo





Thằng Lê văn Lang Thằng Miền Nắng Lạnh Huy Hoàng. Tran Chinh Ngô ...Tập hợp nhau thành lập Đạo quân Bắt Mấy Cụ Cộng Sản. Chúng hăng hái rượt đuổi mấy Cụ Cộng Sản với quyết tâm Bắt Cụ cho được. Từ nước Mẽo bọn chúng lên tàu truy đuổi đến tận bờ biển Đông. Chẳng may gặp phải một cơn bão tàu của chúng bị đắm. Cái thằng Huy Hoàng .Tran vốn chỉ biết theo đuôi nên chết đuối ngay tức khắc. Có lẽ ông trời không nỡ đoạn tuyệt chấm dứt cái Đạo độc nhất vô nhị là Đạo Bắt Cụ Cộng Sản nên cho sóng biển đưa chúng vào một đảo hoang

Ngày qua ngày không có gì ăn, đói quá nên cả 3 thằng quyết định mỗi ngày một người sẽ cắt 1 bộ phận thân thể của mình để ăn cho qua cơn đói.

Ngày thứ nhất thằng Chính Ngô quyết định cắt cái chân của mình.

Ngày thứ 2 thằng Miền nắng Lạnh quyết định cắt đi cánh tay của mình.

Đến ngày thứ 3, Thằng lê văn lang mới nghĩ:”Nếu mình cắt đi một cái chân phải nhảy lò cò ức chế lắm,cắt cái tay thì khi đi lại nó lại mất thăng bằng,hay là …”.

Sau một hồi suy nghĩ nóquyết định vạch quần ra, 2 thằng kia thấy thế reo lên:

-Hurahh, hôm nay có xúc xích nướng để ăn rùi

Thằng Lê văn Lang: – ” Chúng mày đừng có mơ, hôm nay tao chỉ cho chúng mày ăn sữa chua thôi “

HA HA... CÁI THẰNG LÊ VĂN LANG ĐẾN ĐẾN SẮP CHẾT VẪN...TỰ SƯỚNG. CHỈ TỘI NGHIỆP CHO 2 THẰNG KIA CUỐI ĐỜI KHÔNG BẮT ĐƯỢC MẤY CỤ CỘNG SẢN NHƯNG CŨNG AN ỦI LÀ ĐƯỢC UỐNG SỮA CHUA CỦA ĐỒNG BỌN

.

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

ĐÀN ANH NGUYỄN CHÍNH KẾT BỊ LŨ ĐÀN EM NGU ĐẦN CHỬI DỐT

Sửa Lỗi Nhau, OK! Nhưng… Coi Chừng “Lợi Bất Cập Hại”!

http://phamdinhtructhu.blogspot.com/2014/10/sua-loi-nhau-ok-nhung-coi-chung-loi-bat.html

BÀI NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN BÁO NGƯỜI VIỆT BOSTON- MỘT TỜ BÁO CHỐNG CỘNG HẢI NGOẠI


BÀI VIẾT CỦA GS NGUYỄN CHÍNH KẾT MỞ ĐẦU NHƯ SAU " Khổng Tử viết “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”, nhưng Tuân Tử chủ trương ngược lại, “Nhân chi sơ, tính bổn ác”.

NGAY LẬP TỨC THẰNG NGU MIỀN ĐẤT LẠNH VÀ THẰNG DỐT LÊ VĂN LANG NHẢY VÀO COM

Công Tử Rừng Phong
06-10-2014

Sách vở nào ghi câu "nhân chi sơ, tính bổn thiện" là của Khổng Tử hở thẳng súc vật nhà họ Phạm Đình miệt vườn Tây Ninh kia?!
Sao mày không chừa cái thói khoe mẽ cái đầu tôm của mày hở Ngợm Thu! Mồ tổ nhà mày! Đã dốt mà cứ bày đặt phô trương!


Miền nắng lạnh
Hôm qua 05:45
Trả lời

+PHAMDINH TRUCTHU thằng dốt, ngu không chịu tìm hiểu còn bày đặt thách với đố , Mạnh Tử là người đã nói câu nay và ông ta là học trò của Khổng Tử thi KT viết thế đéo nào được. Con bò PDTT .

KHOAN HÃY BÀN ĐẾN NGUỒN GỐC CỦA CÂU " NHÂN CHI SƠ TÍNH BỔN THIỆN NÀY. TRƯỚC HẾT CẦN BIẾT NGUYỄN CHÍNH KẾT LÀ AI?


Book:Tiểu Sử Nguyễn Chính Kết 1952 -


Sinh năm 1952, tại làng Bến Thôn, xã Dị Nậu, huyện Thạch Thất, tỉnh Sơn Tây (bây giờ là Hà Tây, cách Hà Nội khoảng 40 km). Các bút hiệu khác: JK, Giao Duyên, Huyền Vi.

1954 Được cha mẹ đưa vào Nam, ngụ tại Xóm Mới, quận Gò Vấp, tỉnh Gia Định. Trải qua thời thơ ấu tại đây.

Học xong tiểu học, vào tiểu chủng viện thánh Giuse, thuộc giáo phận Sài Gòn để tu học làm linh mục. Hết trung học, lên tu học tại Giáo Hoàng Học Viện Piô X (Pontifical College St Pius X), Đà Lạt, đồng thời theo học ban Triết Học tại Đại Học Đà Lạt. Giáo Hoàng Học Viện Piô X là một phân khoa thần học và triết học do các giáo sư ngoại quốc ở các đại học công giáo quốc tế về dạy, và do các linh mục ngoại quốc dòng Tên phụ trách quản lý, mục đích là đào tạo nên những linh mục tương lai cho Việt Nam.

1975-1978 Đến cuối năm 1978 xuất tu, vì thấy đời sống linh mục không thích hợp.

1978 Viết cho báo tôn giáo. Lúc đó trong nước chỉ có tờ báo Công Giáo và Dân Tộc (gồm 2 tờ: Một tuần báo và một nguyệt san). Chỉ viết những bài nghiên cứu hoặc bình luận trên nguyệt san.

1983 Lập gia đình. Dạy triết học tại một số tu viện tại Sài Gòn như: Dòng Xitô Phước Lý (Quận 5, Sài Gòn), Dòng Biển Đức Thiên Phước (Thủ Đức), Dòng Đức Mẹ Người Nghèo (Sài Gòn), Dòng Thánh Thể (Thủ Đức), Học Viện Liên Dòng Nữ (Sài Gòn), v.v…

Viết báo, viết bài thường xuyên trên một số trang nhà Công Giáo, viết sách… Đã viết khoảng 10 cuốn sách, chủ yếu về những chủ đề tôn giáo nêu trên, nhưng mới chỉ xuất bản tại Mỹ cuốn "Ngôn Sứ Thời Đại Mới" (do nhóm Diễn Đàn Giáo Dân in)(*3).

Từng sinh hoạt và làm huynh trưởng trong các hội đoàn như cộng đoàn Couples For Christ hay Gia Đình Cùng Theo Chúa (gốc Philippines), cộng đoàn Giuse-Maria- Martin (gốc bản xứ), và cộng đoàn Kolping hay Khôi Bình (gốc Đức). Khi lên tiếng cho tự do tôn giáo năm 2001, là hội trưởng của hội Kolping Vietnam với nhiệm kỳ 4 năm.

Nhận dịch sách để sinh sống, thường là các sách về tôn giáo (tu đức, thần học, triết học).

Bắt đầu cuộc tranh đấu cho tự do tôn giáo và nhân quyền

2001 Bắt đầu lên tiếng ủng hộ LM Nguyễn Văn Lý và viết những bài thức tỉnh lương tâm con người trước tình trạng của đất nước và Giáo Hội.

2005 Mở rộng phạm vi tranh đấu của mình: Lên tiếng cho nhân quyền và tranh đấu cho tự do dân chủ áp dụng hình thức tranh đấu mới như trả lời phỏng vấn trên các đài phát thanh hải ngoại như RFA, BBC, Little Saigon Radio, Vietnam Sydney Radio, đài Quê Hương, đài Tiếng Nước Tôi, v.v…

2006 Góp tay hình thành của Khối 8406 với Tuyên Ngôn Tự Do Dân Chủ cho Việt Nam.

Cộng tác với các trang nhà:

http://tiengnoigiaodan.net/, http://www.maranatha-vietnam.net/, http://simonhoadalat.com/, http://www.chungnhanduckito.net/, http://dongcong.net/, http://dunglac.net/, http://thanhlinh.net/,http://tinvui.org/, http://tinvuivn.net/, http://anhmattamlinh.tinvui.org/, http://vietcatholic net v.v…

Tác phẩm đã xuất bản:

1) Linh Hạnh Phật Giáo Đối Chiếu Với Linh Hạnh Kitô Giáo (hay Linh Đạo Phật Giáo Dưới Cái Nhìn Của Một Kitô Hữu)
(http://www.dunglac.net/nguyenchinhket/linhdaophat.htm)
2) Thích Ứng Hay Hội Nhập Văn Hóa Trong Truyền Giáo (http://www.dunglac.net/nguyenchinhket)
3) Quan Niệm Của Phật Giáo Về Cái Chết
http://www.dunglac.net/nguyenchinhke...mphat-chet.htm
4) Ngôn Sứ Thời Đại Mới
5) Đường Vào Triết Học
6) Đi Vào Triết Học Đông Phương
7) Suy tư về Thực Tại Tối Hậu
8) Phương Pháp Làm Việc
9) Đối Thoại Tôn Giáo
http://nguyenchinhket0.blogspot.com/...aitongiao.html


ĐIỀU ĐÁNG BUỒN CƯỜI NHẤT LÀ LŨ ĐÀN EM CHỐNG CỘNG LẠI MẠT SÁT THẰNG ĐÀN ANH DỐT. THẬT LÀ TỘI NGHIỆP CHO GS. NGUYỄN CHÍNH KẾT

CÁC BẠN CÓ THỂ ĐỌC THÊM VỀ NGUYỄN CHÍNH KẾT

“GS” NGUYỄN CHÍNH KẾT: CÁI CHẾT PHẢN BỘI
http://kbchaingoai.wordpress.com/2011/07/08/%E2%80%9Cgs%E2%80%9D-nguy%E1%BB%85n-chinh-k%E1%BA%BFt-cai-ch%E1%BA%BFt-ph%E1%BA%A3n-b%E1%BB%99i/


HA HA... ĐÚNG LÀ CHUYỆN VUI ĐẦU TUẦN

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Việt kiều kiểu Mỹ




Cuối tuần, uống rượu với thằng bạn thân từ hồi cấp 3, giờ đã lên tới chức Vụ trưởng. Nghe nói nó đang bức xúc chuyện gì, đành giúp bạn xả e vậy!



Nào có chuyện gì mày nói đi chứ! - tôi nói.
Cũng chẳng có chuyện gì to tát. Chẳng qua là bực tức thái độ thằng em bên vợ.

Là sao mày, nói chuyện cứ rì rì!
Ờ, hôm qua, thằng Hân em con ông chú bên vợ từ Mỹ về. Nó sang Mỹ hơn chục năm, về rồi chê ẻo chê eo quê hương.
Ôi dào mấy thằng cậy có tí tiền ấy mà, quan tâm nó mà làm gì - tôi nói!

Nó cũng không cậy tiền. Có điều nó chê dân mình không có tự do, không có nhân quyền. Tao bức xúc quá mới xạc nó một trận, thì nó quay ra nói tao cố chấp. Nói thật, khi đó rượu cũng te te rồi mình mới lấy chuyện những vụ xả súng kinh hoàng ở Mỹ chết hàng trăm người ra nói. Thử hỏi người dân Mỹ có sống trong nỗi sợ hãi hay không, bởi cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.

Mày biết không, cái lý luận thằng Việt kiều (không phải gọi Mỹ kiều mới đúng - mất gốc rồi còn đâu) đưa ra là: người dân Mỹ có quyền trang bị súng cho mình và nếu họ tập bắn tốt thì sẽ yên tâm không lo sợ bị bắn giết.

Ý mày là phải dạy cả trẻ em trong các trường tiểu học ở Mỹ biết bắn súng hả. Mày phải hiểu dân tộc Việt Nam đã phải chịu bao đau thương, mất mát bởi những kẻ hiếu chiến, coi súng đạn là văn hóa đấy - tao bực tức nói.

Uống đi, lại ức đến tận cổ rồi!

Hết 1 lít rồi mà thấy ông bạn tôi vẫn chưa nguôi ngoai. Uống tiếp vậy, kiểu gì cũng say. Say cho khỏi phải nghĩ, đời là vậy! Dù sao làm bạn với rượu còn hay hơn với súng!


Nam Hoàng

DIỆT CHUỘT


 phot_phet




Phọt _Phẹt: Đỵt mẹ mấy con chuột trốn đâu rồi?

Chuột: Dạ, bọn em ở trong bình ạ.

Phọt _Phẹt: Thằng bình đâu? Mày mới 84 tuổi, chưa quá trăm năm để được gọi là đồ cổ sao đã đổ đốn cho lũ chuột làm tổ trong đấy là thế nào?

Bình: Dạ, bá cáo anh vì ở trong này chúng được an toàn ạ. Chủ nhà trưng em làm cảnh nên chỉ lau bóng bên ngoài mà chả mấy khi ngó vào bên trong.

Phọt _ Phẹt: Thôi được rồi, để tao bảo bác cả lôi chúng ra giết sạch. Hôi hám quá.

Bình: Bác cả anh biết đấy nhưng sợ hay sao ấy mà chả dám làm gì. Thi thoảng có con ngớ ngẩn chui ra giao cấu vặt thì mới vác dép hò nhau đuổi.

Phọt _Phẹt: Có đập chết được con nào không?

Bình: Toàn làm bị thương thôi ạ. Tổ mất công đi... nhặt dép.

Phọt_Phẹt: Để tao bảo bác cả. Bác cả ơi, bác cả?

Bác Cả: Gì đấy? Không thấy tao đang nghiên cứu chân kinh " Phê & Tự phê" à mà rống lên như lợn chọc tiết thế, hả hả?

Phọt_Phẹt: Bác bác, chuột trong bình nhiều lắm. Cháu với bác tìm cách diệt sạch chúng đi cho đỡ hôi nhà.

Bác Cả: Tao biết rồi. Phải bình tĩnh tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.

Phọt_Phẹt: Thế bác đã nghĩ ra cách gì chưa?

Bác Cả: Không thấy đang nghiên cứu chân kinh " Phê & Tự phê" để diệt chuột đây à?

Phọt _Phẹt: Giời ạ. Bọn này chỉ có phóng hỏa thiêu sống hoặc nấu nước sôi dội chín may ra mới chết chứ kinh kệ giải quyết vấn đề gì?

Bác Cả: Anh hung hăng, duy ý chí lắm. Phải bình tĩnh tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.

Phọt_Phẹt: Thế thì không diệt được chuột đâu. Để đạt được mục đích, cái gì cũng đều có giá phải trả cả. Bác vừa muốn diệt chuột, vừa muốn không làm vỡ bình thì e đó là điều viễn sự và viễn tưởng. Ai lại có cái chuyện chẳng mất gì mà lại được lắm thứ thế?

Bác Cả: Anh không phải dạy khôn tôi. Phải bình tĩnh tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.

Phọt_Phẹt: Giời ạ, bác già rồi, lắm lúc lú lẫn bỏ mẹ.

Bác Cả: A, tiên sư cái thằng này. Bố láo thây. Nói cho hay, việc nhà ông chứ không phải việc nhà mày, nhá. Biến đi, đến giờ tao đi họp chi bộ để phổ biến nghị quyết rồi. Phải bình tĩnh tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa.

Phọt_Phẹt: ( gõ coong phát vào thằng bình, nghe lũ chuột chít chít hoan ca bài " đảng đã cho ta một mùa xuân". Xong rùi cút thẳng. Thề dí buồi đến nhà bác cả chơi nữa. Và bỏ nghề thợ hót để chuyển sang nghề buôn bình và bán thuốc chuột. Buôn bình tất nhiên để cho thiên hạ sử dụng hoặc biện bày, còn thuốc chuột không phải để diệt chuột mà là kê đơn cho những người có hội chứng lú. Uống vào đảm bảo khỏi ngay vì thăng một phát thẳng lên...nóc tủ )

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Dạy con làm quan

Sáng Cu Tí ngồi nhơi hoài vẫn chưa hết tô phở. Bố Cu Tí thì thoáng cái tô phở sạch bóng. Mẹ Tí bảo '' Ráng ăn cho hết đi con. Nhìn bố xem đã hết sạch rồi kia". Bố Tí vừa chùi mép vừa rầy cu Tí " Có một tô phở còn ăn không hết thì sau này làm sao làm quan chứ? ". Cu Tí thắc mắc " Sao phải ăn hết mới làm quan được hả Bố?" Mẹ Tí xoa đầu cười bảo " Làm quan thì cái gì cũng phải ăn hết con ạ". Bố Cu Tí gật gù đắc ý " Đúng, Mẹ mày nói rất đúng. Làm quan thì cái gì cũng phải ăn hết" Mẹ tí cười vui vẻ " Thôi, cố ăn hết đi con, sau này làm quan giống Bố chứ!"

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

THẰNG CẦM CẶC



Truyện ngắn của PHẠM DŨNG

Ở nước Sảng thời Ngũ quốc phân tranh, có một người có cái tên rất kinh dị đó là thằng cầm cặc. Sở dĩ hắn có cái tên này là do vua nước Sảng có một thói quen vô cùng bệnh hoạn là khi ngủ với các cung tần mỹ nữ phải có nó cầm cái thứ đó thì nhà vua mới hoàn thành mỹ mãn công việc. Vì sao thì thật khó lý giải.

Lúc đó nước Sảng bí bét nhất trong 5 nước. Nào là quan lại tham nhũng, kiêu binh ức hiếp dân lành, hoạn quan lũng đoạn triều chính. Tóm lại người càng có tài, có tâm thì càng sống lay lắt, khổ sở.

Thằng cầm cặc là đứa có tâm. Nhiều lần, nhân khi vua đang lên đỉnh, nó góp ý cho nhà vua cần phải làm thế này thế khác. Nhưng nhà vua không nghe: “Ổn định là điều căn bản của một nước! Có ổn định ta với nhà ngươi mới được như thế này chứ!?”

Thời gian trôi qua, thằng cầm cặc hồi mới vào cung, cằm nhẵn thín giờ đã có một chòm râu dài cả tấc. “Cứ thế này mãi thì mình chẳng làm được gì cho dân cho nước a?”. Nghĩ thế, nó xin từ quan.

- Ờ, mày về đi, cũng già mẹ nó rồi, hử?

Vua nói rồi ban cho nó vô khối vàng bạc gấm vóc cùng một tấm bảng sắc phong có dòng chữ tự tay vua viết:

“Đây là một người cầm cặc vĩ đại!”.

Thế là thằng cầm cặc về.

Nhưng từ ngày nó ra đi, không có ai cầm cái đó thì vua lại chẳng thể nào hành sự được. Vua cho rất nhiều người thay nó làm việc ấy nhưng đứa thì bàn tay nhẽo nhèo, đứa thì tay cứng quèo, đã thế lại chẳng có sự phối hợp nhịp nhàng. Thật chẳng ra làm sao cả.

Vua tức tốc cho triệu hồi thằng cầm cặc đến.

Thằng cầm cặc yêu cầu phải cho nó làm tể tướng, với quyền lực tuyệt đối thì nó mới chịu trở lại cung.

- Ừ, tể tướng thì tể tướng, cứ làm đi rồi biết!

Và, thằng cầm cặc ra làm tể tướng.

Thời gian trôi đi, năm này qua năm khác, đất nước vẫn ngày càng lụn bại, dân lành vẫn ngày càng sống ngắc ngoải hơn.

Một hôm nhà vua gọi nó vào, hỏi:

- Trẫm đã cho khanh muốn làm gì thì làm, sao không thấy khanh làm gì vậy?

- Dạ, thần cầm cặc quen rồi… nên giờ dù có cho thần tự tung tự tác thần vẫn chẳng thể tự mình làm gì sất.

- Đấy khanh thấy không, làm vua đâu có dễ!

Nói rồi nhà vua kéo nó theo vào hậu cung. Nhà vua mới tuyển được một tài nhân cực kỳ hấp dẫn.

Thằng cầm cặc lại… cầm cặc.

Thằng cầm cặc tự an ủi rằng giúp nhà vua lên đỉnh thì cũng coi như đã làm được một việc có ích cho muôn dân. Nhờ vậy từ sau khi quay lại với công việc cũ, nó không còn bị lương tâm cắn rứt nữa.

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

PHỎNG VẤN CHUỘT CHŨI*


Primo Levi


Phóng viên: Đợi đã, quỉ thần ơi! Trọn hai ngày nay, bốn mươi tám tiếng đồng hồ chờ ông bạn thò mặt ra, vậy mà chưa gì đã muốn rút trở vô rồi! Nghe giùm tôi nè, chủ bút của tôi sẽ không chấp nhận bất cứ cái cớ nào: nếu tôi quay về mà không có bài phỏng vấn, có thể tôi sẽ mất việc, ổng lại muốn có liền bây giờ trước mùa giao phối mới chết chớ!

Chuột chũi: Thôi được, nhưng lẹ lẹ nhe. Không phải đây vội vàng gì đâu, chỉ là không thích ánh sáng thôi. Lần tới nếu cho biết trước, mình làm cái hẹn ban đêm, mọi thứ sẽ đơn giản hơn, mà cũng yên tĩnh hơn nữa. Bộ không nghe tiếng ầm ầm hả? Máy kéo, động cơ, đầu máy, phi cơ: thiệt không chịu nỗi mà! Hồi xưa, như kiểu người ta thường nói, đâu có như vậy, ngoài đồng ngoài cộ đâu đó im re. Dù gì, thông cảm cho mình không nhìn thấy được rõ lắm: nhà báo đây là nam hay nữ vậy?

Phóng viên: Nam. Nhưng nam nữ thì có gì khác nhau đâu.

Chuột chũi: Khác chớ. Không tin phụ nữ được đâu ông nhà báo ơi. Đối với tôi, mỗi năm họ chỉ đáng cho tôi quan tâm 2 tuần, rồi thôi, thà sống một mình. Với lại, cái món mà phụ nữ chăm bẳm, kể cả quí bà của các ông, là lông và lông mà thôi. Không phải họ hoàn toàn sai trong quan điểm này đâu: ông bạn có biết là lông của chúng tôi thuộc loại có thể chịu được cào xước bởi bất cứ thứ gì nhám nhúa thô ráp không? Nếu không thì làm sao mà tháo lui qua mấy cái đường hầm này được chớ.

Phóng viên: Nè, chọn lựa của bọn ông quyết liệt thiệt nghe. Không bầu trời, không tia nắng không ánh trăng; ngắn gọn: tối đen và yên lặng triền miên. Bộ không thấy đơn điệu sao? Không chán hả?

Chuột chũi: Mấy ông rõ ràng cá mè một lứa, toàn dùng thước đo của loài người mà đánh giá này nọ. Đúng là một chọn lựa, nhưng là một chọn lựa hợp lý. Tôi chuộng nghe, ngửi, sờ hơn nhìn. Chớ nghĩ vì không ngó thấy mà tưởng tôi không có lỗ tai nhe. Thính lực của tôi nhậy gấp 10 lần của ông bạn; tất nhiên tính theo lô-ga-rít. Tôi nghe được cả tiếng rễ cây mọc, tiếng lạo xạo của bọn sâu bướm. Và để tự vệ trước những bẫy giăng khủng khiếp của mấy ông tôi phải đào xuống sâu năm sáu tấc: ở vị trí này khỏi sợ chết cóng! Tôi còn có thể phân biệt được 20 loại đất khác nhau, và linh cảm dự báo cả độ ẩm và gió nữa đó.

Phóng viên: Ông bạn vui lòng cho xem hai chân trước được không? Tôi muốn chụp một tấm hình.

Chuột chũi: Không được! Chuyện tào lao gì vậy? Cấm chụp hình. Mà tại sao ông không gọi chúng là tay chớ? Chúng đâu có khác gì với tay của các ông, chỉ có chắc khỏe hơn thôi. Tôi dám cá là, tuy cao lớn dềnh dàng như ông bạn đây, rất có thể sẽ không chịu nổi gọng kềm từ hai bàn tay tôi đâu nhe. Thử làm cái việc mà chúng tôi đang làm ngày đêm coi. Vắng mưa cũng hơi lâu rồi, đất ở vùng đồng cỏ tôi ngụ cư đang thời kỳ tốt và tơi xốp; nói tóm lại, điều kiện không thể ngon lành hơn. Thử coi, ông bạn Người, bỏ đi cái tư thế thẳng đứng, nằm sấp xuống như tụi này nè, rồi bắt đầu đào xới mà không có xẻng cuốc gì ráo. Chịu không? Thấy chưa, chuột chũi là tôi đây, chậm nhất trong các loài cà rề, sẽ đào được 10 thước trong khi trên mặt đất ông bạn vẫn còn loay hoay gẫy móng với lại sướt móng. Ngoài ra, trong thời gian đó tôi còn đào được một đường hầm hình ống đẹp khỏi chê, tém đất gọn gàng sang hai bên, bởi vì từ bé tí đã tập vừa tiến vừa xoay, như một mũi khoan. Bọn chúng tôi cũng có những bí mật nhà nghề chớ bộ!

Phóng viên: Lúc nãy ông nói phụ nữ chỉ hấp dẫn ông một số ngày trong năm. Vậy chứ mấy ông có đi săn gái không?

Chuột chũi: Cái này do tâm đầu ý hợp thôi ông ơi. Mỗi em gái có kiểu gãi lông rất riêng, em thì dồn dập hơn em thì mềm mại hơn: từ xa bọn chúng tôi đã nghe thấy nhau rồi. Đến mùa giao phối, đi tìm bạn tình là một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Chọn cái nửa kia của mình như vầy nè: chúng tôi nghe tiếng đào hầm bên trên, bên dưới, bên đông, bên tây rồi chỉ trong tích tắc đã quyết định, thế là hè nhau đào say đào sưa cho đến khi hai đường hầm gặp nhau. Nói cho đúng, thường thì chúng tôi mũi giáp mũi thăm dò xem liệu “hương gây mùi nhớ” có hạp nhau chăng: nếu ổn, hôn nhân coi như ngã giá.

Phóng viên: Nếu ông bạn không phiền, giới thiệu hiền thê cho tôi biết với.

Chuột chũi: Rất hân hạnh, vì đó là một cô gái hoàn hảo. Đẹp nữa chớ: trẻ hơn tôi nhiều. Nhưng giờ là cuối tháng ba, cô ấy phải đi chỗ này chỗ nọ chuẩn bị cho phòng hợp hôn. Chuyện này đối với tôi cực kỳ quan trọng, và tôi đã nói rõ như in với nàng là tôi muốn căn phòng phải rộng rãi, tiện nghi, trang hoàng đẹp mắt bằng cỏ và rêu, đó là việc đàn bà phải làm.

Phóng viên: Nếu không phiền, xin cho biết theo ông bạn thì việc của nam giới các ông là gì?

Chuột chũi: Thì cũng na ná như của mấy ông thôi: mấy ông săn tiền, tụi này săn sâu. Mấy ông đầu tư vào những thứ thiết yếu hoặc bất động sản, tụi này vặt đầu chúng.

Phóng viên: Đầu ai? Đầu bọn sâu bọ á?

Chuột chũi: Đúng, là loại hình đầu tư tốt nhứt. Các ông chưa bao giờ nghĩ đến điều này đúng không? Giun đất không đầu đố chạy đi đâu được, mà lại không thối rữa. Ông bạn có biết hiện tôi có bao nhiêu con trong kho dự trữ không? Hơn một ngàn con, cộng thêm bốn chục ấu trùng các loại. Dù gì cũng phải nghĩ đến tương lai chớ, tương lai của chúng ta và của con cháu ta. Có lần đang đào hang đưa đẩy sao mà gặp phải một em rắn nhỏ xíu mới nở. Tôi cũng vặt thủ cấp nhưng hai ngày sau thì em bắt đấu thúi um, để khỏi phí của, tôi quất sạch luôn. Ông bạn biết không, sức mạnh ở hai cánh tay của chúng tôi có cái giá của nó: nếu mỗi ngày chúng tôi không ăn một lượng thịt tươi tối thiểu cần thiết cho trọng lượng cơ thể, coi như đói.

Phóng viên: Vậy hả? Chờ chút, tôi phải ghi lại chi tiết này. Giờ xin cho biết có khi nào ông bạn bị chế ngự bởi khao khát khám phá thế giới trên mặt đất? Cỏ, hoa, nước chảy mây trôi? Hoặc kể cả những động vật không hề chui xuống mặt đất như dế, ốc sên, cào cào châu chấu?

Chuột chũi: Có chớ, đây không phủ nhận chuyện đó, nhưng mấy thứ này phí phạm cả tuổi xuân. Tôi đã từng làm những trò đại loại cùng mấy thằng bạn đồng trang lứa, vào những đêm không trăng. Tụi này khoảng hơn chục đứa nhe. Tưởng tượng coi, có một lần tôi tìm thấy một tổ chim sơn ca ở ngay trên mặt đất có cả trứng trong đó: thật là một đại tiệc! Nhưng kỷ niệm thực sự vui lại là một chuyện khác: đó là gây chú ý bọn chó hùa bằng cách cào mạnh vô mấy hòn đá, chờ chúng đến gần, thò mõm ra để nhát ma rồi thụt ngay vào trong hang. Ông phải nhìn thấy cảnh bọn chúng sùng sục đào đào bới bới! Nhưng bọn tôi lui quân, trong nháy mắt đã ra khỏi tầm ngắm của nanh vuốt bọn khuyển tặc. Nói tóm lại, nếu chúng tôi không cố tình rước họa vào thân thì chẳng ai gây phiền phức gì. Tuy là sống trong bóng tối nhưng bình yên vô sự.

Trần Thị NgH chuyển ngữ
(* tiểu tựa của người dịch)
bài đã đăng của Primo Levi

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Vì sao em ăn cắp!?







Kính thưa các anh chị cô chú bác đang hau háu hoặc thờ ơ trước vụ của em!

Tại sao em ăn cắp, xin thưa đó là do em tập đấy ạ! Em quan sát thấy một Xã hội mà em sẽ phải bước vào ai cũng ăn cắp cả, ai ăn cắp càng nhiều càng giỏi thì càng giàu có sung sướng!

- Thầy cô em ép em học thêm thì chả phải ăn cắp tiền của ba mẹ em và tuổi thơ của em còn gì!

- Trong siêu thị bán toàn hàng nhái nhẵn hiệu và sách in lậu thì chả phải ăn cắp bản quyền là gì?

- Chị hai em đi làm việc ở Thành Phố nơi gần 100% dân văn phòng xài các phần mềm bẻ khóa thì chả phải ăn cắp là gì!



- Mọi người load phim trên mạng về xem thì chả phải là ăn cắp chớ là gì!

- Mọi người đi làm trễ về sớm, lén lên mạng Facebook trong giờ làm việc thì chả phải là ăn cắp giờ làm của chủ là gì!

- Đưa hối lộ cho công an giao thông thì cả hai chả phải đang ăn cắp tiền Nhà Nước là gì?

- Rồi ai cũng lách, né, trốn thuế kinh doanh, thuế thu nhập cá nhân thì chả phải ăn cắp là gì!

- Rồi ôi thôi mấy vụ nghìn nghìn tỉ gì đó nữa, chả phải là ăn cắp vĩ đại là gì!

Đứng trước một xã hội như vậy, em nghĩ mình phải tập từ bé để có được kỹ năng ăn cắp nhằm làm hành trang bước vào đời! Em mà không biết ăn cắp chắc em chệt!

Nhưng em vốn lơ ngơ chậm phát triển nên mới tập đã bị bắt, bị hạ nhục gì đó như mọi người nói, nhưng thật ra em chả nhục gì! Bạn bè em đứa nào chả ăn cắp, nhục gì, xui thôi!

Em bù lu loa lên cho đúng kịch bản chớ thật sự em đang rất khoái vì em đã có số má từ đây! Có mấy chú bên mấy tập đoàn Nhà Nước hứa sẽ tuyển dụng nhân tài như em vào giúp mấy chú!

Túm cái quần lại, em chả nhục gì cả và sẽ còn tiếp tục tập luyện ăn cắp để có thể tồn tại được trong xã hội này!

Thôi em đi lấy sách quyên tặng cho em đây, sao hông tặng tiền cho gọn, tặng sách em cũng bán hà!

Chúc cô chú anh chị vui khi đọc thư này! Mà em nghĩ mấy cô chú anh chị vui hông nổi đâu!

( Sưu tầm)

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

?!



Chồng bị tai nạn

Cuốn nhật ký của một người phụ nữ nổi tiếng yêu chồng thương con có đoạn: “Sau khi chồng bị tai nạn giao thông, gãy hết cả 2 tay, mình vô cùng lo lắng cho sức khỏe của anh ấy. Không hiểu sau này anh ấy còn rửa bát được không?”.
* *

Nhật ký của cô thư ký

Mỗi lần muốn tăng thêm tí lương, mình không bao giờ đặt vấn đề trực tiếp với sếp, mặc cả xa gần hoặc kêu ca than vãn… Những cái đó có thể nó cũng hiệu quả nhưng không tế nhị và sẽ làm mình mất giá. Mình có cách đơn giản hơn, đó là thay đổi trang phục, ví dụ như mặc váy dài đi làm chẳng hạn!
* *

Khát khao của đàn ông

Một người đàn ông viết trộm trong nhật ký: “Những vị nha sĩ nam giới là những người đàn ông duy nhất trong xã hội có thể bảo phụ nữ ngậm miệng lại mà không bị họ cho 1 cái tát! Giá như tôi có thể là bác sỹ nha khoa thì tốt biết bao!”.
* *

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

Sông sâu hay cạn?










Tại một con sông, có người đàn ông đứng bên bờ sông hỏi một cậu bé chăn trâu gần đó:


- Sông này có sâu không cháu?

Cậu bé nhanh nhảu trả lời:

- Nông lắm bác ạ.

Người đàn ông lội sang sông, mới lội một đoạn đã ngập đầu. Quay lại, người đàn ông tức giận hỏi cậu bé:

- Sao cháu bảo sông này nông lắm?

Cậu bé trả lời:

- Cháu đâu biết. Cháu thấy con vịt chân ngắn thế mà nó cũng lội sang được cơ mà!

(Sưu tầm)


Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Gia đình "Zân chủ"



*

Bố : -Con đã 16 tuổi không còn trẻ con nữa. Hãy biết cư xử như một người đàn ông đúng nghĩa nhé

Con : Vâng !

Vài ngày sau

Con : - này bố, con muốn lấy vợ.

Bố : - Ô, không được. Con chưa đủ tuổi lấy vợ đâu. luật pháp không cho phép con à.

Con : - Không được. Như vậy là vi phạm nhân quyền

Bố : - Này, vi phạm thế nào hả ?

Con : - Quyền duy trì giống nòi đấy bố

Bố : !!!




*

Mẹ : - Con đã 15 tuổi cần định hướng nghề nghiệp cho mình con gái ạ. Mẹ sẽ luôn khuyến khích con.

Con gái : Dạ, rồi ạ

Mẹ : - Thế à. Con chọn nghề nào

Con gái : - Làm Đĩ mẹ à, vừa có tiền vừa sướng

Mẹ : !!!

Bố : - Mày hết nghề chọn hay sao hả? Đồ gái hư!

Con trai : - Này Bố, nên bỏ cái thói chỉ trích đi nhé.

Con gái : - Lại vi phạm nhân quyền

Mẹ : - Nhân quyền gì chứ?

Con gái : - Quyền tự do thân thể. Của con con bán mắc mớ gì ai mà cấm chứ!

Con trai : - Khi nào em bán trinh thì để anh môi giới cho.

Bố, mẹ : !!!


Tuavit

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

TRÒ CHUYỆN VỚI CÁI GHẾ





Fa - Xu - Ca



- Ghế này, có khỏe không?
- Anh là ai mà hỏi như là ngang hàng với tôi không bằng?
- Ơ hay, anh chỉ là cái ghế thôi chứ có gì mà cao ngạo thế?
- Thế anh không biết người ta chạy chọt, luồn cúi, hối lộ, tranh giành, cắn xé nhau, thậm chí đảo chính, lật đổ, nội chiến cũng chỉ vì tôi à?
- Nói thật nhé, anh cũng chỉ là thứ mà người ta gửi tạm cái bàn tọa thôi, chứ cao sang gì! Bức tranh làm nên giá trị cho cái khung. Nhân cách người ngồi trên ghế mới mang lại danh giá cho cái ghế, nghe chưa!
- Chú em đúng là đồ...lý thuyết suông! Chính anh mày đây mới là người mang lại danh giá cho kẻ ngồi!
- Làm gì có chuyện ngược đời thế?
- Anh hỏi chú mày nhé? Chú mày học hành tử tế, bằng cấp đàng hoàng, thông thạo ngoại ngữ, đạo đức sáng ngời, nói năng lưu loát, viết lách giỏi, tổ chức quản lý cừ...Túm lại là rất ổn. Đúng không?
- Ờ...thì đại loại là như thế. Thì sao?
- Nhưng anh hỏi chú mày, chú mày nói có ai nghe không?
- Ờ...thì...là...mà...
- Đấy. Chú mày thấy chưa? Nhưng nếu chú mày ngồi lên chỗ anh đây, tất nói sẽ có người nghe, đe sẽ ối kẻ sợ. Vậy thì cái gì làm nên giá trị, chú mày hay anh? Con người hay cái ghế?
- Anh nói thế nghĩa là kể cả dốt nát, tham lam, dối trá, nịnh bợ...hễ cứ ngồi được lên ghế là danh giá?
- Chứ sao! Cũng con người ấy nhưng hễ cứ tót lên ghế cao là bỗng nhiên “nghe anh nói bọn em sáng ra” ngay. Không danh giá thì là gì?
- Nhưng đó là cái danh hão, báu gì!
- Đúng, danh thì hão, nhưng quyền lực thì thật. Mà, có quyền thì làm được nhiều việc lắm.
- Đương nhiên rồi, thời nào thì cũng phải có quyền mới thực thi được chuyện này chuyện nọ. Nhưng tôi hỏi anh Ghế, các ông chủ của anh, những người đã phải chi phí rất nhiều để có anh, họ thường quay lại dùng anh vào việc gì là chủ yếu?
- Làm tiền. “Măn ny” ấy mà, để trước mắt là bù đắp chi phí, gọi là “thu hồi vốn”.
- Đồng ý với anh “trước mắt” là “thu hồi vốn”. Thế còn “sau mắt” là gi?
- Là tiền!
- Để làm gì nữa?
- Có thế mà cũng hỏi. Để “đóng” một cái ghế cao hơn!
- Tôi kinh sợ anh rồi đấy. Đúng là chỉ vì anh, mà người ta sẵn sàng chạy chọt, nịnh bợ, hối lộ, dối trá, tranh giành, cắn xé nhau...
- Chú mày nói đúng thực trạng của một “bộ phận không nhỏ” rồi đấy. Nhưng nếu không thế, theo chú mày thì sao?
- Còn sao nữa. Phải công khai minh bạch, thi thố khách quan, bầu cử đàng hoàng, ai có thực tâm, thực tài thì phải được trọng dụng.
- Có nghĩa là ghế phải đi tìm người, chứ người tài không đi tìm ghế?
- Đúng như thế! Người tài ai người ta quỵ lụy cái... vật bốn chân!
- Chú mày nói rất đúng, quá đúng, cha của đúng!
- Chứ sao!
- Chỉ có một điều nho nhỏ thôi, nói một câu cho vuông để chú mày buồn dần đi là vừa...
- Là điều gì vậy?
- Đó là cái đúng của những kẻ...không có ghế!

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Quẹo trái hay quẹo phải ?



Ba vị lãnh tụ tối cao của đất nước Bạch Dương, Tùng Bách và Tre Xanh cùng nhau đi tìm con đường vận mênh cho dân tộc. Họ đi , đi mãi cuối cùng cũng đến ngã ba vận mệnh. tại ngã ba có tấm biển ghi : quẹo phải đường đi đến Tự Do, quẹo trái là đường đi đến Thiên Đường.




Tài xế của vị lãnh xứ sở Bạch Dương lên tiếng hỏi :

_ Thưa ngài E., quẹo trái hay quẹo phải ạ

_ Quẹo trái- vị lãnh tụ xứ bạch Dương không chút do dự

_ Nhưng thưa ngài..._tài xế do dự lên tiếng _ theo lời đồn thì cuối đường sẽ đụng vực thẳm ạ

_ Ta muốn đến đích, thà đụng vực thẳm vậy. Ngươi nghĩ quẹo phải có đi được đến cuối con đường không?

_ Dạ...hình như là vô tận ạ.

Vậy là ngài lãnh tụ Bạch Dương mạnh dạn quẹo trái.

....

_ Thưa Bác Đ., quẹo trái hay quẹo phải ạ? _ Tài xế của vị lãnh tụ xứ sở Tùng bách lên tiếng hỏi

_ Ngươi cứ bật đèn xi-nhan quẹo phải nhưng quẹo trái cho ta

...

_ Thưa cụ M.chúng ta quẹo trái hay quẹo phải a?_ Tài xế của vị lãnh tụ xứ Tre xanh lên tiếng hỏi

...

_ Thưa cụ M. chúng ta quẹo trái hay quẹo phải a?_ Tài xế của vị lãnh tụ xứ Tre xanh lên tiếng hỏi lần nữa

Vị lãnh tụ xứ Tre Xanh móc túi lấy khăn lau mồ hôi trán, rồi cụ từ tốn bảo :

_ Thôi, chú cứ bỏ tôi xuống rồi chú quẹo trái hay quẹo phải gì tùy chú vậy .

_ ???

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

Bạn học Tể tướng xứ Ếch



Tư dinh của ngài đương kim Tể tướng xứ Ếch lầu một lâu đài tráng lệ được xây dựng bằng chính "nhớt" của loài ếch. Hẳn nhiên, lâu đài của ngài luôn được bảo vệ nghiêm mật.

Sáng chủ nhật hôm nay, lâu đài của ngài xảy ra chuyện nghiêm trọng và nhanh chòng được loan truyền khắp nơi. Đám cận thần của ngài vui mừng vì kịp thời ngăn chặn được âm mưu thù địch, hòng tìm cách tiếp cận ngài Tể tướng. Các bảo vệ lâu đài của ngài Tể tướng quả thật là những " Ếch nhái " thông minh, tài giỏi.

Chuyện đồn đại thế này:

Sáng nay, một cụ Ếch nông dân đầu đội lá sen, tay mang giỏ tre đến lâu đài của ngài Tể tướng. Cụ Ếch chỉ mới nhảy đến cổng lâu đài đã bị các Ếch bảo vệ chặn lại, quát hỏi :

_ Này lão Ếch quê mùa, lão lê la ở đây làm gì?

_ Dạ thưa mấy anh- Tôi đến thăm Tể tướng ạ!

_ Ô hay, nhìn bộ dạng của lão thì làm sao quen biết tể tướng chứ?- Nói mau, Lão có ý đồ gì đây.

_ Dạ, thưa mấy anh. không dấu gì mấy anh, tôi là bạn học thời tiểu học ở dưới quê lên thăm ạ.

" Bốp" - lão Ếch đã bị bảo vệ giáng cho một báng súng. Chưa kịp hoàn hồ thì lão nhận ra nhiều ếch vệ sĩ vây quanh lão với súng chĩa thẳng vào.

_ Thưa... mấy anh- Lão Ếch run rẫy

_ Giơ tay lên ! Cấm động đậy- Một vệ sĩ Ếch quát lớn.

Lão Ếch riu ríu làm theo. Hai ếch vệ sĩ khác đã nhảy tới khóa tay lão.Một tên vệ sĩ lớn tiến.

_ Đúng là bố láo, mày định qua mặt bọn tao à?

_ Dạ thưa... tôi thực sự là bạn học của ... ngài Tể tướng ạ.

" Bốp" - Lão Ếch lại ăn ngay một cái bạt tay như trời giáng. Tên Ếch vừa đánh lão vừa đánh lão vừa bảo:

_ Tao theo Tể tướng từ bé. Ngài làm gì có " Bạn học" chứ!

_ ? ? ?

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

....................



Cơn bão đột ngột ập đến khiến chiếc du thuyền của ngài Tể tướng lật nhào. Cái đám cận vệ của ngài cuống cuồng tìm nơi bám víu, mặc cho ngài Tể tướng gào thét kêu cứu. Cơn bão dập vùi, chẳng phút chút ngài Tể tướng đuối sức ngất lịm.

Khi ngài mở mắt, thấy mình nằm trên trên một chiếc giường tre trong một cái chòi lụp xụp.Ngài vui mừng biết mình vẫn còn sống.Đúng lúc đó, ngài nhìn thấy một gương mặt đen đúa. Gương mặt lên tiếng :

- A, ông tỉnh rồi.

- Tôi đang ở đâu?- Ngài Tể tướng lập bập hỏi

- Ai da, cũng may tôi vớt được ông.Thế ông ở đâu?- Gương mặt đen đúa hỏi

Ngài Tể tướng nhớ ra ngài đã bị đắm thuyền và ngài hiểu ngay là người đang ông này đã cứu mình.

Ngài ngồi dậy, nói :

_ Cám ơn nhà ngươi đã cứu ta!

_ Ui dào, có gì đâu. Cũng may là cái số ông chưa tới nên mới khiến hôm nay tôi biển lúc mưa bão thế này ấy chứ!

_ Thế, ta muốn đền ơn cứu mạng của ngươi. Ngươi muốn gì có thể nói.

_ Ơn nghĩa gì. Việc dân chày chúng tôi phải làm thôi.

_ Nhà ngươi đừng ngại, bất cứ ngươi muốn gì ta cũng có thể đáp ứng cho ngươi.

Gương mặt đen đúa nhìn ngài Tể tướng soi mói :

_ Chậc, trông ngài sang trọng hẳn giàu sang lắm.

Ngài Tể tướng cười bảo:

_ Hơn hẳn thế, không chỉ giàu sang mà còn đầy quyền lực. nhà ngươi cần gì cứ nói. Ta là Tể tướng của ngươi đấy!

_ Á- gương mặt đen đúa hốt hoảng kêu lên.

_ Ngươi không tin à?- Ta chính thị là Tể tướng đấy!

Gương mặt đen đúa run lập cập :

_ Ông thật là ...là...Tể tướng

_ Chính ta! ngươi cần gì thì cứ mạnh dạn bảo. Ta đền ơn ngươi đã cứu mạng ta.

Gương mặt lật đật, quỳ xuống

_ Dạ.. dạ... con không dám cầu xin gì cả, chỉ cầu xin cụ ...đừng nói với ai là con đã cứu... sống cụ ạ.

_ Nhà ngươi quả thật là người tốt- ngài Tể tướng cười sảng khoái. ngươi thật sự không cần ta đền đáp ơn cứu mạng à?

_ Dạ, thưa cụ... con chỉ xin cụ như vậy thôi ạ- Gương mặt lấm lét ngó quanh, rồi kề tai ngài Tể tướng nói nhỏ :_ Dân làng chày này nó mà biết con cứu cụ nó đánh con chết ạ...

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Bà vợ thông minh




Anh chàng cặp bồ với phụ nữ đã có chồng, lúc hai người đang ở trong nhà tâm sự thì bất ngờ người chồng về. Anh chàng hoảng hốt hỏi: "Chết rồi, làm sao bây giờ hả em?".

- Bình tĩnh em đã có cách...

Cô liền đi vào bếp xách cái thùng rác to tướng ra, mở cửa và nói với anh chồng:

- Anh đổ rác giùm em nhé?

Người chồng lập tức tuân lệnh vợ, xách thùng rác xuống tận tầng trệt để đổ. Nhân cơ hội đó anh chàng mới thoát ra được, vừa đi về nhà vừa tấm tắc khen:

- Cô ta thông minh thật, hơn đứt vợ mình.

Về đến nhà anh bấm chuông... Một lúc rất lâu sau cô vợ mới ra mở cửa, trên tay là một cái túi rác to và mỉm cười nói:

- Anh yêu ơi, anh đổ rác giúp em nhé!