Cơn bão đột ngột ập đến khiến chiếc du thuyền của ngài Tể tướng lật nhào. Cái đám cận vệ của ngài cuống cuồng tìm nơi bám víu, mặc cho ngài Tể tướng gào thét kêu cứu. Cơn bão dập vùi, chẳng phút chút ngài Tể tướng đuối sức ngất lịm.
Khi ngài mở mắt, thấy mình nằm trên trên một chiếc giường tre trong một cái chòi lụp xụp.Ngài vui mừng biết mình vẫn còn sống.Đúng lúc đó, ngài nhìn thấy một gương mặt đen đúa. Gương mặt lên tiếng :
- A, ông tỉnh rồi.
- Tôi đang ở đâu?- Ngài Tể tướng lập bập hỏi
- Ai da, cũng may tôi vớt được ông.Thế ông ở đâu?- Gương mặt đen đúa hỏi
Ngài Tể tướng nhớ ra ngài đã bị đắm thuyền và ngài hiểu ngay là người đang ông này đã cứu mình.
Ngài ngồi dậy, nói :
_ Cám ơn nhà ngươi đã cứu ta!
_ Ui dào, có gì đâu. Cũng may là cái số ông chưa tới nên mới khiến hôm nay tôi biển lúc mưa bão thế này ấy chứ!
_ Thế, ta muốn đền ơn cứu mạng của ngươi. Ngươi muốn gì có thể nói.
_ Ơn nghĩa gì. Việc dân chày chúng tôi phải làm thôi.
_ Nhà ngươi đừng ngại, bất cứ ngươi muốn gì ta cũng có thể đáp ứng cho ngươi.
Gương mặt đen đúa nhìn ngài Tể tướng soi mói :
_ Chậc, trông ngài sang trọng hẳn giàu sang lắm.
Ngài Tể tướng cười bảo:
_ Hơn hẳn thế, không chỉ giàu sang mà còn đầy quyền lực. nhà ngươi cần gì cứ nói. Ta là Tể tướng của ngươi đấy!
_ Á- gương mặt đen đúa hốt hoảng kêu lên.
_ Ngươi không tin à?- Ta chính thị là Tể tướng đấy!
Gương mặt đen đúa run lập cập :
_ Ông thật là ...là...Tể tướng
_ Chính ta! ngươi cần gì thì cứ mạnh dạn bảo. Ta đền ơn ngươi đã cứu mạng ta.
Gương mặt lật đật, quỳ xuống
_ Dạ.. dạ... con không dám cầu xin gì cả, chỉ cầu xin cụ ...đừng nói với ai là con đã cứu... sống cụ ạ.
_ Nhà ngươi quả thật là người tốt- ngài Tể tướng cười sảng khoái. ngươi thật sự không cần ta đền đáp ơn cứu mạng à?
_ Dạ, thưa cụ... con chỉ xin cụ như vậy thôi ạ- Gương mặt lấm lét ngó quanh, rồi kề tai ngài Tể tướng nói nhỏ :_ Dân làng chày này nó mà biết con cứu cụ nó đánh con chết ạ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét