Tuổi trẻ niềm tin không còn chẳng khác nào một con thú hoang ,lạc bầy đến vùng đất xa lạ, hoảng sợ và điên cuồng cắn xé bất cứ thứ gì chắn trên đường đi của nó. Những đứa chúng tôi là vậy. Đánh nhau đã là điều mà chúng tôi thấy thích thú để giải quyết mọi vấn đề, cho dù đó là vấn đề cỏn con, hay đúng hơn là những bất bình nho nhỏ.
Tối
đó, như mọi hôm tôi lên bãi hát chơi khi có đoàn cãi lương về hát. Lúc
tôi đang ngồi nơi tủ thuốc lá của Thủy tán chuyện thì Phúc chạy vào, vẽ
mặt rất tức giận. Thấy tôi, nó hỏi ngay :
-"
Thằng An lên chưa?"- Tôi đáp : " Chưa. Chuyện gì vậy?". Phúc vừa thở
vừa nói : " Mẹ nó, mấy thằng nó vây đánh tao". Tôi đưa nó điếu thuốc,
hỏi luôn: " Sao đánh?".
- Đ.m., tao trên đường lên thấy tụi nó ghẹo gái, vỗ đít mấy con nhỏ ở xóm. Tao cự, chửi tụi nó.
- Tụi nó mấy thằng?. -tôi hỏi
- Bốn năm đứa, có thằng cha già nữa, nó đánh tao hai tát.
- Mày nhớ mặt tụi nó chứ?
- Nhớ- Vừa lúc đó, Phúc nhìn dòng người đi vào bãi hát, lên tiếng- Nó kìa.
Tôi
nhìn thấy một thanh niên chạy xe đạp, ánh sáng trên con đường vào bãi
hát lờ nhờ nên chẳng trông rõ mặt. Đi qua chúng tôi, nó dừng lại tủ
thuốc của Sương mua thuốc cách chúng tôi khoảng 10 mét . Tôi nói : " Chơi
nó".
- Còn mấy thằng nữa, coi nó có đi
chung không?- Phúc bảo và nhìn quanh tìm kiếm. Khi biết chắc là thằng đó
chỉ đi một mình, Phúc ra hiệu tôi và tiến đến.
Tôi
và Phúc tiến đến ra vẽ mua thuốc hút, rồi bất ngờ Phúc ra tay. Cú đánh
đã hất người thanh niên văng khỏi xe té xuống đất cạnh tôi.
Tôi
cũng đã không ngần ngại cắm luôn chỏ mình vào đầu anh ta. Cú đánh ác
hiểm đó khiến người thanh niênco giựt người giãy lạch bạch. Phúc còn bồi
thêm hai đá nữa thi người thanh niên ngất lịm, bất động. Tôi hốt
hoảng, vội áp tai vào ngực xem anh ta còn thở không. Dòng người xôn xao,
có người la ó lên. Nghe lộn xộn, anh Thành là kiểm soát quân sự đang
trực gác cửa bãi hát chạy ra. Thấy tôi anh hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Tụi em lỡ tay đánh nó không biết có sao không?
Anh đưa tay ấn mạch máu cổ của người thanh niên bị chúng tôi đánh, rồi chửi ;
- Nó chết giấc thôi, đm... hai thằng mày đứng đó làm gì nữa.Muốn bị nhốt hả?
Nghe
anh bảo vậy tôi và Phúc vội bỏ đi vào luôn bãi hát. Anh và chúng tôi
thân nhau.Tôi biết người thanh niên sẽ không sao nên cũng an tâm.
Khoảng một tiếng sau, An vào bãi hát tìm chúng tôi, nó bảo: " Tụi nó kéo lên tìm hai thằng bây, đang đón ngoài cửa đó."
- Mày tìm thằng Phi, kêu nó nó lên chơi luôn- Phúc nói
- Trong đó có mấy thằng tao quen. Thôi thì dàn hòa đi.
- Tùy mày- tôi nói với Phúc.
- Mày ra đi- An nói với tôi- để thằng Phúc ra mắc công lớn chuyện thêm.
- Ừ- tôi không chút do dự đáp.
- Đm.. mày ra trước xem sao, rồi tụi tao ra - Phúc nói với An
Mười
phút sau tôi và Phúc đi ra. Hai bên đã dàn trận rồi và chỉ đợi chúng
tôi. Tôi thấy bên chúng tôi cũng khá đông với nhiều gương mặt quen
thuộc.Bên kia đường là một nhóm. Trong đó có một người luống tuổi- cha
già mà Phúc nói.
Nhóm chúng tôi đứng ở
bên này đường.Tôi nhìn thấy người thanh niên mà chúng tôi đánh. Đứng
cùng với anh ta còn có Bảy Gon, cầm đầu nhóm anh chị ở bến xe. Thấy tôi
và Phúc , bảy Gon bước qua, vừa nói:
- Chỗ quen biết không, tụi bây cũng bỏ qua đi cho.
Cùng lúc đó, lão già cũng đi theo cùng, lớn tiếng chửi
- Địt mẹ, tụi mày ăn hiếp nó
Nghe giọng Bắc kỳ và thái độ xấc xược, tôi đã dị ứng, thì Phúc đã lên tiếng
- Đ.m.. già còn vỗ đít gái.- An đã vội cản Phúc.
Bảy Gon quay lại xô lão già, lớn tiếng:
- Anh để tôi dàn xếp. Hay muốn đánh nhau
- Đ.m.tụi này cũng đâu có ngán- Phúc đã sấn ra- Tôi ôm Phúc cản nó lại. Đúng lúc tôi xoay lưng để cản ,đẩy Phúc trở về.
- Bình- Tôi nghe đau thấu ở lưng- biết đã bị đâm. An và Phúc lao ra. Phúc la lớn :
- Nó đâm thằng Thu rồi.
Cuộc
ẩu đã xảy ra loạn cả lên. Tôi đưa tay bịt vết thương nơi lưng, máu đã
thấm ra ướt cả lưng chiếc áo lính tôi mặc. Tôi bỏ đi về phía tủ thuốc
của Thủy và gọi :
- Thằng nào lấy xe chở tao vào bệnh viện coi.
Lúc đó, tôi không cảm thấy sợ hãi hay căm giận. Một ý nghĩ thoáng qua
về cái chết, về ba tôi, khiến tôi bình tỉnh đến lạ thường.
Hẳn nhiên bên tôi thắng thế và rượt đuổi . Lúc đó, Tâm mới lấy xe chở tôi đi. Nó vừa đạp, lính quýnh hỏi:
- Mày có sao không?
- Không biết có sâu không?- tôi trả lời.
Cũng
may, nhát dao đâm trúng xương và không đủ mạnh để lệch qua vào phổi.
Băng vết thương xong tôi trở ra bãi hát. Bọn chúng tôi vẫn còn tụ lại
khá đông. Có lẽ, chờ tin tôi. Thấy tôi về có vẽ bình an, cả bọn nhẹ
nhỏm.
Không thấy Phúc và An, tôi hỏi :
-Thằng An, thằng Phúc đâu
- Anh An với anh Phúc đuổi theo thằng đâm anh rồi.
- Thằng nào chạy tìm kêu tụi nó về đi- tôi nói- Bảo tao dặn không có trả thù.-Tôi lại kêu Tâm chở tôi về nhà.
Trên đường Tâm hỏi tôi tính trả đũa thế nào, tôi cười đáp:
- Cũng may vết thương nhẹ thôi. Đánh nó nặng vậy nó đâm mình cũng phải.
Trong
lòng tôi như thức tỉnh. Tôi nghĩ về gia đình tôi, về ba tôi và về tôi ,
rồi tự hỏi : " Không lẽ cuộc đời của tôi lại tệ đến như vậy, chết trong
một vũng lầy"
Mấy ngày sau, người
thanh niên đâm tôi đã tìm đến nhà tôi để xin lỗi, xin tôi bỏ qua và đền
tiền thuốc cho tôi. Cái chuyện tôi bị đâm khiến hầu hết các nhóm hoang
đàng đều muốn tìm anh ta trả thù. Dù sao tôi cũng được đám giang hồ quý
mến. Tôi chỉ cười,nói với anh ta lời tôi đã nói với Tâm. Tôi đã nhận ra
thù hận trả qua trả lại khó mà chấm dứt. Tôi tìm An và Phúc nói ngưng
việc tìm trả đũa và nói tôi sẽ trở về đi học lại.
Sau
cái ngày đó, tôi đã về nhà. Rồi tôi quyết định đi học trở lại. Tôi trở
lại trường sau 3 năm cách biệt. Thỉnh thoảng tôi mới ra thăm An và
Phúc. Kể từ đó, tôi đã thật sự thoát ly khỏi cái thế giới giang hồ không
có ngày mai. Khi tôi đi làm báo, đôi lần tôi đã giúp được vài đứa trong
giới quay trở lại với cuộc sống lương thiện nhưng trong số đó đã có
những đứa gây ra tội lỗi, để phải chấm dứt cuộc sống với bản án tử hình.
An và Phúc, sau này cũng bị tù vài năm cũng vì tội đánh người gây
thương tích. Ra tù rồi , tụi nó cũng đủ trưởng thành để hiểu mình phải
tiếp tục sống một cách đàng hoàng.
Vết thương nơi lưng tôi đã để lại vết sẹo cho tôi nhớ mãi về một cái chết và cuộc sống vô nghĩa