Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Bất khả tự vệ nơi vô tận hoang vu




Moses Isegawa (*)

Thái Linh dịch


Ryszard Kapuściński giống như con mèo chín mạng trong ngạn ngữ. Chúng ta có thể xem mình là những người may mắn, bởi Kapuściński đã miêu tả câu chuyện đời ông trong "Gỗ mun", một cuốn sách phi thường – sâu sắc, uyên áo, đầy ắp những sự kiện lịch sử, những cuộc phiêu lưu, đầy hóm hỉnh và những "Kapuściński luận" điển hình, khiến cho ngay cả một đầu óc không lấy gì làm thông minh cũng học được những điều cơ bản của lịch sử châu Phi theo cách của Kapuściński.

Kapuściński không phải là nhà du hành đầu tiên chứng kiến nhiều cuộc đảo chính, cách mạng và chiến tranh, khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng rất ít người có khả năng kể về điều đó một cách sâu sắc, đẹp và đầy cảm thông đến thế. Châu Phi may mắn vì đã mở cánh cửa cho con người này, vừa hành hạ ông bằng bệnh sốt rét và lao phổi, nhưng đồng thời cũng vừa trao cho ông vô số bí mật của mình. Châu Âu cũng may mắn vì đã dễ dàng đến được với kho báu của ngòi bút Kapuściński, bởi ông thấm vào vào tâm hồn người đọc như một vị phù thủy. Trong số rất nhiều cuốn sách xuất bản năm nay, không mấy cuốn có thể sánh được với viên ngọc trai này, cuốn sách vượt ra ngoài giới hạn về thể loại của mình.

Những gì Kapuściński sáng tác càng đáng khâm phục bội phần khi chúng ta ý thức được rằng mọi nhà văn khi đã gần thất thập đều giống như một con thú cô đơn, một con trâu lìa bầy, sợ hãi tương lai, bị bóng ma của tử thần đang đến gần vây bủa, bị hành hạ vì những nuối tiếc một thời vàng son đã qua. Sách của các nhà văn như thế thường thiếu sức sống, chúng u ám và èo uột như bờ miệng của một ông già bất đắc chí tẻ ngắt. Vậy mà Kapuściński viết như thể còn cả cuộc đời phía trước – smiling all the way to the bank. Ông thực sự tin rằng mình có thể thay đổi thế giới, rằng ông có thể "mê hoặc" mọi người, rằng ông có khả năng trao cho họ chiếc chìa khóa để mở ra các châu lục mà cho đến giờ với họ vẫn là bất khả thâm nhập.

Có thể so sánh ông với Ngugi wa Thiong'o về tâm huyết và lòng nhiệt thành mang tính sứ mạng, nhưng văn phong của ông nên thơ và vững chãi như văn phong Ben Orki. Giọng ông vang lên bên tai ta thật thân quen, ngay cả khi ta chưa từng đọc bất cứ tác phẩm nào của ông trước đó, và chúng ta tự hỏi: "Mình đã biết điều này từ đâu nhỉ?" Có thể gió đã mang lời ông đến cho ta, bởi ông không ưa trình bày các sự kiện khô khan, cũng không phải là một do thám viên đi tìm kiếm những nơi đáng cho bạn đọc đến nghỉ hè. Ông là vị phù thủy biết biến vài sự kiện được lựa chọn kỹ lưỡng thành vàng ròng lấp lánh. Các sự kiện chỉ là thứ phân bón để ông vun trồng sự thông hiểu cho hành tinh muôn mảnh vỡ của chúng ta, hành tinh với hàng nghìn lớp chồng chất khác nhau, nơi với đa số mọi người thực tại kết thúc nơi bậc cửa nhà họ.

Tất cả các tác phẩm lớn đều tạo ta ngôn ngữ riêng của mình thông qua việc đặt vấn đề trong một ánh sáng mới. Desmond Morris đã làm như thế trong cuốn sách tiên phong "Con khỉ trần trụi". Jared Diamond thực hiện điều đó trong "Guns, Germs and Steel". Kapuściński cũng làm thế ở đây. Ông biết rằng với nhiều người lịch sử là rành mạch, được sắp xếp trật tự và cứng nhắc, rằng nó bị giam cầm chung thân trong các cuốn sách của thư viện công cộng. Ở đó có thể lướt qua nó chút xíu, có thể phân tích các cuộc chiến tranh, tìm nguyên nhân, diễn biến, hậu quả và một cái gì đó kiểu "rồi họ sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long".

Trong châu Phi của Kapuściński, lịch sử như một thiên thạch từ trên trời rơi xuống giữa thanh thiên bạch nhật, đột nhiên chế ngự người ta như căn bệnh sốt rét – một cơn ác mộng vô thủy vô chung. Cho dù nguyên nhân chiến tranh nằm ở chế độ nô lệ (như trường hợp cuộc chiến tại Sudan hay xung đột tại Liberia), ở các căng thẳng sắc tộc (như tại Nigeria hay Rwanda), hay ở chủ nghĩa thực dân hoặc chủ nghĩa thực dân mới (như tại nhiều vùng khác của châu Phi), thì chúng đều vươn ra tứ phía như những vòi bạch tuộc, không ngừng thay đổi hình dạng, màu sắc và bộ da, để rốt cuộc các warlord lợi dụng tình hình và đưa toàn bộ vấn đề phức tạp trở thành cuộc chiến vì bát cơm.

Ai có vũ khí, kẻ đó nhận được thức ăn trước tiên, và hắn quyết định ai được xếp hàng tiếp theo, ai bị rớt khỏi hàng. Warlord – con rối của lịch sử – có một lượng dự trữ khá lớn thanh niên và trẻ em bản xứ, những người có thể làm tất cả mọi chuyện vì một nắm thức ăn. Sự dư thừa thanh thiếu niên và nền công nghệ cho phép ngay cả trẻ con cũng có thể sử dụng súng máy đã gây ra nhiều cuộc cách mạng. Trong cái thế giới nơi các sự kiện không được ghi lại, không có nhật ký, nơi tất cả những gì phai nhòa trong ký ức cũng biến mất khỏi thực tại, con bạch tuộc của lịch sử trở thành tất cả và không gì cả, cho đến khi nó rơi vào quên lãng hoặc bị nghiền nát bởi một xung đột mới hay nối tiếp xung đột cũ.

Châu Phi của Kapuściński là trò chơi của các thế lực tự nhiên. Ở đó thiên nhiên ngự trị một cách tàn bạo, dã man và điên cuồng. Mặt trời không mọc, chỉ như mũi tên bắn lên trời, nơi từ đó nó hành hạ những con người chân đất khốn cùng bị giam cầm trong không gian mênh mông. Mưa là cơn hồng thủy quét sạch nhà cửa mùa màng. Những trận hạn hán thiêu cháy tất cả chỉ chừa ra con người và nước.

Kapuściński đã đến các làng quê không có vườn tược, những ngôi làng không có lấy một con chim hay súc vật nào, không một ngọn cỏ nhành hoa, nơi con người chỉ sống để tìm thức ăn và nước uống. Ông đã đến những nơi cái cây làm nên thánh đường, còn các con đường là một nhà mồ vĩ đại. Con người bơ vơ bất khả tự vệ trong những không gian hoang dã vô tận, trong hoang vu khôn cùng, bị bệnh sốt rét, cái nóng và cái đói hành hạ. Đối mặt với sự thiếu thốn nền tảng xã hội cơ bản, một người châu Phi của Kapuściński gắn bó với những người ruột thịt, với tổ tiên, các thần linh và Đấng Tối cao chỉ bằng sợi dây tinh thần.

Trong cuộc sống của Kapuściński, Người Khác, Người Lạ đóng một vai trò quan trọng. Kapuściński truy dấu con đường quanh co mà những kẻ buôn nô lệ đã đi qua. Chúng đã thử cướp đi nhân tính của Người Khác, để nô dịch họ, giết chóc, hủy diệt mà không để mình bị suy suyển tài sản hay sự bình an về tinh thần. Người Khác thường bị ấn định theo sắc tộc, như vậy dễ dàng hơn, bởi không phải viện đến quả cầu thủy tinh để có thể chỉ ra hắn, đổ lên đầu hắn những điều bịa đặt tồi tệ, để hủy diệt và bóc lột. Đôi khi Người Khác mang cùng màu da, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta sẽ bị tiêu diệt với ít hằn học hơn.

Từ khái niệm Người Khác nảy sinh một loại chủ nghĩa apartheid đã giam cầm người da trắng trong những khu xa hoa của các thành phố, và người da đen trong bùn, đầm lầy hay những khu nhà lụp xụp khô cằn, thiếu khí. Kapuściński - thường xuyên là người da trắng duy nhất trong một ngôi làng châu Phi, trong các khu ổ chuột hay trong đoàn xe hộ tống trên sa mạc - đấu tranh chống lại việc biến Người Khác thành quỷ dữ. Ông phản đối chủ nghĩa apartheid có mặt ở khắp nơi, ở Dar es Salam hay nơi nào khác. Ông thuê phòng trong khu ổ chuột Nigeria, chữa bệnh ở trạm xá dành cho các cư dân da đen ở Tazania, xếp hàng cạnh phụ nữ và trẻ con để lấy nước.

Ông không quan tâm đến chủ nghĩa apartheid ở Nam Phi. Ông quan tâm đến chủ nghĩa apartheid ở Liberia, đã có sớm hơn từ trước và đưa Người Khác đến chỗ phi lý. Các nô lệ được giải phóng, khi còn ở Mỹ từng là những Người Khác, ở Liberia đã đảo ngược vai trò: chúng tước quyền công dân của chín mươi chín phần trăm dân chúng, giam họ trong các getto, giết họ trong các cuộc chinh phạt cướp bóc và đến tận sau năm 1920 còn bán họ làm nô lệ. Người ta bị cách ly như trong các tàu du hành vũ trụ. Một trăm mười một năm sau diễn ra cái kết đẫm máu bi thảm của chính thể chuyên chế những nô lệ được giải phóng, nhưng sau đó thiên đường cũng chưa bắt đầu. Một Người Khác mới lại được tạo ra. Kapuściński chỉ ra rằng mỗi người đều có thể trở thành Người Khác, rằng chúng ta sẽ không bao giờ loại bỏ được hoàn toàn chủ nghĩa apartheid, và rằng cái xấu xuất phát từ chính bên trong – đó là số phận của con khỉ trần trụi.

Sau nhiều năm Kapuściński đi đến kết luận rằng không có châu lục nào phức tạp như châu Phi, nơi việc đổi cái thước loga thành quả cầu thủy tinh và ngược lại diễn ra còn nhanh hơn là một ngôi sao kịp mờ. Dưới những điều thường nhật ẩn giấu các bí mật và cần thận trọng khi đưa ra những kết luận vội vã. Từ ngữ giống như con kỳ đà: "độc lập" mang hàng nghìn bộ mặt khác nhau đối với hàng nghìn người. Và mỗi người đều có lý: có thể nói châu Phi đang hỗn loạn và có thể dễ dàng chỉ ra điều đó. Cũng có thể nói ở châu Phi đang thanh bình – một số vùng thanh bình đến mức mọi người đã quên mất chúng.

Đó là một thế giới bất khả thâm nhập, nơi quân đội bốn trăm nghìn lính được vũ trang bằng mọi vũ khí đạn dược tối tân của Nga bị trao vào tay đám quân du kích chân đất dốt nát, nơi anh công nhân bướng bỉnh người Uganda có thể một mình gây ra cuộc cách mạng kết liễu nền chuyên chế kéo dài nhiều thế kỷ ở Zanzibar.

Không thể tóm tắt châu Phi trong một từ. Nó tồn tại và chỉ tồn tại trong hằng hà sa số các biến thể, mang các gương mặt, hình dạng và tập quán khác nhau. Có thể gọi nó như vậy như một đơn vị địa lý, tựa cách gọi Chúa của người Do Thái và người Cơ đốc, nhưng cũng như Chúa, không cách gì chạm được vào nó. Nó tan ra, thay đổi như con bạch tuộc, khi mà mỗi nhóm người hay vùng đất lớn một chút đều có nền văn hóa khác biệt, đều có thể đem tới điều gì đó lạ thường. Mười nghìn vương quốc, liên bang và lãnh thổ của các bộ lạc bị sát nhập tại hội nghị Berlin tai tiếng (1878) vẫn luôn được nhận diện trong tấm chắp vá của năm mươi quốc gia châu Phi bị phân chia. Ai không chấp nhận điều này mà cứ cố khái quát hóa và suy nghĩ bằng các khuôn mẫu, định kiến, kẻ đó sẽ trắng tay.

Hãy cảnh giác, hỡi các chuyên gia về châu Phi! - cây bút bậc thầy nói. Để có thể thấu được điều gì đó ở đây, cần có một cái kính viễn vọng. Đây là nơi chốn của những người kiên nhẫn, minh triết, làm việc có hệ thống. Ai kiếm tìm những lời giải đáp dễ dãi tốt hơn nên ở lại châu Âu, nơi mọi thứ đều đã được ghi lại. Ở châu Phi nghèo đến mức rác rưởi – những thứ ở nhà hẳn bị vứt ngay không đắn đo – cũng có thể quý hơn vàng. Cái áo, cái bát, cái can đôi khi là cả gia tài. Ở đó, nơi sợi lông gà trống có thể là tấm hộ chiếu để tới thiên đường, bản chất của sự vật luôn bị giấu kín.

Người nào không có sự nhạy cảm đối với kiểu tâm lý này, tốt hơn nên gói gém các tấm bằng của mình và quay về London mù sương. Châu Phi là nơi có sức tưởng tượng tột bậc, nơi cả thành phố được dựng nên không một chiếc đinh, không một viên gạch hay một tấm sắt, nơi người ta biến đi như ma, nơi trên đường ray xe lửa đột nhiên xuất hiện các chủ quầy hàng, nơi cái hố trên đường mời gọi các khả năng đầu tư đưa một xóm nhỏ yên tĩnh vào quỹ đạo của sự phát triển nhanh chóng, nơi các thầy tu như những bác sĩ phẫu thuật tiến hành cuộc cấy ghép nỗi cắn rứt lương tâm của châu Âu vào các giáo dân đang đong đưa hát, nơi các thánh đường được tạc từ đá núi nằm sâu dưới mặt đất, và nơi có những xứ sở ngầm dưới đất.

Mấy mươi năm trước, Kapuściński đã lâm bệnh. Ông cầu xin để không bị trả về Ba Lan. Ông muốn chữa bệnh lao phổi ở Tanzania, trong trạm xá dành cho người da đen. Nhờ bệnh tật, ông đã có thể chiến thắng sự phân biệt chủng tộc. Ông đã không còn là một người da trắng hùng mạnh, một con quỷ từ những cơn ác mộng vẫn ám ảnh người dân da đen, mà là một con vượn người yếu đuối ho ra máu và nháy đựng lên khi bị mũi tiêm đâm vào mông.

Ông đã khám phá tác dụng kỳ diệu của nụ cười, vẻ đẹp của những ngôi làng mọc lên lộn xộn, khám phá những chiếc xe tải kéo, những khu trại cho người cùng khổ. Nhờ thế, từ rất gần, ông làm quen với nỗi sợ hãi mà người châu Phi mang trong mình, có thể thâm nhập sâu vào tâm hồn họ. Ông phẫn nộ với nền độc tài quần chúng, đám ăn cướp, lái buôn nô lệ, hải tặc, những kẻ đầu tiên đặt mối liên hệ với châu Phi. Những kẻ như Stanley, với sự man rợ của chúng, cai trị bằng cướp bóc và dối trá, khiến ông khinh bỉ.

Việc loại người này đã hình thành bức tranh của châu Âu về các dân tộc và nền văn hóa khác khiến ông tràn đầy ghê sợ. Ông gắng sức nhìn kỹ hơn, thấy được nhiều hơn, khám phá điều quần chúng kia không thấy được. Ông khẳng định sự bất khả trong việc miêu tả bằng các ngôn ngữ châu Âu những gì nằm ngoài châu Âu. Vì lẽ đó, ông thấy ghê tởm chủ nghĩa phân biệt chủng tộc và những chứng loạn thần kinh đưa tất cả mọi thứ về màu da.

Ông đã mở cho chúng ta cánh cửa vào cuộc đời, những chuyến du hành và thi ca của ông. Hãy để cho các nhà văn châu Phi và châu Âu phải run rẩy, bởi chỉ một cuốn sách kiệt xuất nào khác mới có thể vượt qua được tác phẩm này về tầm cao. Hỡi các nhà văn, xin đừng trách là tôi đã không báo trước!

-----
* nhà văn Hà Lan gốc Uganda, có tác phẩm được dịch ra nhiều thứ tiếng.

Cái bóng


Wisława Szymborska



Thái Linh dịch


Cái bóng của em
như anh hề theo sau hoàng hậu.
Khi hoàng hậu rời ngai đứng lên,
anh hề liền bật dậy trên tường,
cụng cái đầu ngớ ngẩn lên trần.

Điều ấy có thể khiến anh ta đau theo cách riêng mình
trong thế giới hai chiều. Có thể
trong hoàng cung của em anh hề không vui vẻ
và thích làm nhân vật khác hơn.

Khi hoàng hậu nghiêng mình qua cửa sổ bao lơn,
từ cửa sổ anh hề nhảy xuống.
Và cứ thế sẻ chia từng hành động,
nhưng không phải chia đều.

Anh ngốc ấy nhận về mình bộ điệu,
sự thống thiết lâm li kèm tất cả tráo trơ,
tất cả những gì khiến em mệt mỏi bơ phờ -
vương miện, vương trượng và áo choàng hoàng hậu.

Em sẽ cử động bờ vai thật nhẹ nhõm, ôi chà,
em sẽ quay đầu đi rất nhẹ,
hoàng thượng ơi, khi chúng ta từ giã,
hoàng thượng ơi, trên bến ga tàu.

Hoàng thượng ơi, chỉ anh hề khi ấy,
hoàng thượng ơi, sẽ nằm ra đường ray.

Cái chết của những người tình


Charles Baudelaire



Thái Linh dịch



Giường ta sẽ ngát hương thơm dìu dịu
Những ghế dài trũng xuống tựa mồ sâu
Và kỳ hoa trên kệ khoe màu,
Nở vì ta dưới trời xanh tươi đẹp

Hai trái tim ta như đuốc hồng cháy rực
Tỏa miệt mài đến hơi ấm cuối cùng
Phản chiếu đôi luồng sáng mênh mông
trong hai linh hồn, đôi gương lồng bóng.

Huyền bí sắc hồng lơ đêm nhập nhoạng
Ta trao cho nhau một tia chớp mà thôi
như nức nở trĩu dài lời vĩnh biệt;

Trung tín và hân hoan, một thiên thần sẽ đến
Rồi nhẹ nhàng khẽ mở cửa ra
Hồi sinh những tấm gương mờ, những ngọn lửa phôi pha.

(dịch từ bản tiếng Ba Lan của Bronisława Ostrowska)

Dân tộc lớn vì khóc cho điều thiện


Nguyễn Quang Vinh


Cả ngàn vạn bước chân chầm chậm bước đi
Trái tim hướng về nơi Người nằm xuống
Nước mắt rơi vì nỗi đau có thật
Nỗi đau phải chia tay Danh tướng Tổ Quốc mình

Có thể lường gạt nhân dân về giá điện trên trời
Về những mưu tính hèn, những trò dối trá
Nhưng không lường gạt nhân dân để họ rơi nước mắt
Để họ bật lên trong tim mình hai tiếng: Bác ơi.

Cả hàng vạn người cứ thế bước đi
Nắm lấy tay nhau nghiêng về một nỗi đau mất mát
Một dân tộc biết khóc vì ĐIỀU THIỆN
Dân tộc đó lớn lao

Không ai lôi kéo nỗi ai xếp hàng dài dưới nắng, qua đêm
Chỉ có trái tim thôi, tự nguyện
Đó là bài học lớn
Hãy cho nhân dân tự nguyện hiến dâng
Dân tộc đó mạnh

Không ai tự kéo mình lên cao trên trời
Tự vẽ bóng thành Thánh nhân
Nhân dân biết hết
Cứ cống hiến đi, hết mình, gan ruột
Nhân dân thờ, BIA LÀ Ở NHÂN DÂN

Đừng bẻm mép khoe khoang, đừng dạy dỗ ai về đạo đức
Đừng lợi dụng núp sau bóng nhân dân kiếm chác
Đừng xỏ lá ba que
Hãy làm những gì cho cuộc sống tốt đẹp lên
Hãy "cháy" cùng nhân dân không thể khác
Nhân dân không quên ơn ai
Nhân dân không ruồng bỏ ai
Nhân dân bao dung
Nhân dân độ lượng
Nhân dân thờ những người con thực sự của nhân dân
Và nước mắt rơi là sức mạnh tinh thần
Nước mắt nhân dân là sức mạnh vô biên
Khi nhân dân biết khóc cho ĐIỀU THIỆN
Dân tộc mình như thế vững niềm tin.

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Hạnh phúc đi chậm như đứa trẻ cầm đèn lồng



trangha 

Bốn mẹ con tôi đã có một đêm rằm Trung Thu cực kỳ hạnh phúc và thú vị khi đi bộ giữa những con phố cổ của Hà Nội. Trăng sáng trên cao, đèn lồng muôn màu và muôn hình dáng trên hàng nghìn cửa hàng bán đồ chơi thiếu nhi hai bên đường phố. Lũ trẻ nhà tôi đòi mẹ mua đèn ông sao đủ màu, sau đó các cậu nhóc vừa lũn chũn đi bộ theo mẹ vừa cầm đèn ông sao giơ cao trên đầu.

Thật khó xử khi lũ trẻ con nhà tôi đứng giữa hàng ngàn món đồ chơi, vì chúng đòi mua tất cả những gì mắt chúng nhìn thấy! Náo nhiệt nhất là những gian hàng bán mặt nạ hóa trang, vương miện hay tai thỏ. Chỉ vì rất đông bạn trẻ tới đó vừa chọn đồ chơi vừa tranh thủ chụp hình.

Gần ba mươi năm trước tôi cũng đón Trung Thu trên phố Hàng Mã như thế này, khi ấy Hà Nội nghèo, người thưa, đồ chơi Trung Thu đều tự làm bằng tre và giấy màu, tôi chỉ đi xem phố, chẳng được bố mẹ cho tiền mua gì. Bây giờ người Hà Nội giàu có hơn, bố mẹ mua đồ chơi cho con chẳng cần đắn đo nhiều. Niềm vui đêm Trung Thu đã chuyển từ “ăn” sang “chơi”, chuyển từ Tết thiếu nhi thành Tết đoàn viên của những gia đình nhỏ, và dịp hò hẹn những bạn trẻ đang bước vào yêu.

Tôi nghĩ hạnh phúc lớn nhất là gia đình tôi luôn bên nhau vui sướng đón những mùa Trung Thu, khi cuộc sống thay đổi quá nhanh ngoài kia.

Khi người sống vội hơn, khi những tòa nhà càng xây càng cao, đường mỗi ngày thêm đông, những giây phút sum họp gia đình mỗi năm lại thưa hơn. Như thể chúng ta luôn vội vã đi tới tương lai. Nhưng nếu hạnh phúc đi chậm như một đứa trẻ cầm đèn lồng, bạn có sẵn sàng chậm lại chờ hạnh phúc của mình theo kịp không?

THEO EM



TRẦN HOÀI THƯ


Nhà có bốn phòng nhỏ
Em dành căn phòng trên lầu làm nơi thờ phượng

Một bàn thờ cho chư Phật
Một bàn thờ cho ông bà cha mẹ
Một bàn thờ cho những bậc thánh hiền

Đêm nào em cũng một mình
Cùng lời kinh nhật tụng
Đêm nào cũng hàng giờ
Lời kinh bay đi
Đậu lại hồn anh
như một điệu đàn trầm thống nhất
nói với anh rằng,

hi ngươi, tên đàn ông ngạo mạn
hãy sám hối thì vừa

Anh chẳng hề thuộc một lời kinh
Nhưng đêm nào những lời kinh đã dạy anh cúi đầu nhắm
mắt

Anh chẳng bao giờ biết lần tràng hạt
Nhưng những hạt trân châu em đã thay mặt lần dùm

Lời kinh kia không biết có mầu nhiệm chút nào không
Mà sao giọng em đã làm con thằn lằn này nhắm mắt
Riết rồi đêm nào cũng nhớ hoài tiếng chuông tiếng kệ

Cả mùi trầm thơm tỏa xuống khắp nhà
Nhưng bây giờ ngôi chùa nhỏ của em đã đóng cửa
Những lư nhang lạnh ngắt que tàn

Chỉ một cái thang lầu
Với hơn mười bậc thềm lên xuống
Mà sao quá khó vô cùng

Cái chân mỗi ngày nhờ nó đi lên
Bây giờ cái chân trở thành khổ nạn
Cái tay mỗi ngày em lật trang kinh
Bây giờ cái tay lại vô tình hờ hững

Mấy tháng trời nhà vắng tiếng kinh
Chỉ có chăng là tiếng em kêu tôi nhờ giúp đỡ
Chỉ có chăng là cánh tay đưa lên rất nhẹ

Kẻo sợ em đau
Chỉ có chăng là cái chân này phải được chỉnh lại
trước khi bước đi
Nếu không, sẽ ngã vì không được thăng bằng

Bây giờ
Thay vì em đọc kinh sám hối mỗi đêm
Tôi cầu bình an cho em mỗi giờ mỗi phút
Thay vì em đọc cầu an cho tôi

Tôi sửa lại đôi chân, đắp lại chiếc mền
để bên bàn chai nước
chúc em giấc ngủ ngon

Vĩ Thanh




truyện ngắn

Năm giờ chiều Mồm Loa sai một đồng chí đưa công văn đến bộ phận xuất bản của Trại. Việc kiểm điểm không thể khất lần mãi. Bộ phận xuất bản gồm tuyền những đồng chí đọc thông viết thạo lại còn biết viết văn làm thơ. Đồng chí Nã Phá Luân đã đầu tư một số cám tương đối cho bộ phận này. Cái kho lớn đã được ngăn một khoảnh nhỏ cho bộ phận xuất bản. Những bức tường được sơn màu trắng. Trên một bức tường được viết bản nội qui như sau: Chúng ta không làm việc được như các đồng chí Lừa, không đẻ trứng được như các đồng chí Gà, không cho tinh trùng như những đồng chí Lọn rẽo. Chúng ta không biết vẫy đuôi mừng và sủa gâu gâu như những đồng chí chó..Chúng ta chỉ nghĩ ra những mĩ từ thật đẹp để ca ngợi đồng chí Nã Phá Luân. Những mĩ từ đó sẽ được đổi thành cám.

Trong bộ phận xuất bản có mười đồng chí, được phân những thứ bậc cao thấp. Phần cám được chia theo thứ bậc sau khi dòng chữ làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu bị mờ đi. Những con vật không thèm buồn bàn ra tán vào rằng những dòng chữ kia bị xoá đi hay bị mờ theo thời gian.

Thời gian vừa qua bộ phận xuất bản đã phạm phải sai lầm. Cho in ấn và phát hành một cuốn sách nói xấu trại súc vật. Cuốn sách này lại đi gọi các đồng chí lợn là con lợn. Gây hiểu lầm và ảnh hưởng rất xấu đến sự phát triển của trại. Đồng chí Nã Phá Luân rất phiền lòng. Mồm loa hiến kể, bắt hết bọn kia cho vào tù. Đồng chí Nã Phá Luân có cách nghĩ khác. Cho bọn kia vào tù thì quá dễ. Nhưng lại mất cám để nuôi chúng. Lại ảnh hưởng đến uy tín của trại, về vấn đề lợn quyền và tự do eng éc. Đồng chí Nã Phá Luân bèn gọi cấp trên của cấp lãnh đạo bộ phận xuất bản. Đồng chí Nã Phá Luân thân tình chỉ bảo đồng chí cấp trên:

- Tôi biết thời gian vừa qua đồng chí có sáng tác được một số hoan ca sự trong sáng, tài năng và đạo đức của chúng ta. Một xã hội tươi đẹp nhất trong mọi xã hội. Đặc biệt là hoan ca về trận đánh ở cối xay. Tuy nhiên chưa có tác phẩm nào xứng với tầm của thời đại. Nay đồng chí lại để lọt một tác phẩm nói xấu chúng ta như vậy. Đồng chí không thấy xấu hổ hay sao, khi chúng viết, tiếng đầu lòng con gọi éc. Chúng ta đã có bước phát triển nhảy vọt. Tiếng éc là tiếng lợn bị chọc tiết. Không thể có tiếng éc trong trại chúng ta. Cũng không thể có chữ ủn ỉn. Chúng ta no đủ, không thể ủn ỉn. Đồng chí phải đi thực tế. Đến các bộ phận. Phải tìm tấm gương để cho mọi con vật noi theo. Những hoan ca không được có những từ phản cảm như là éc hay ủn ỉn. Có điều này tại sao các đồng chí mang tiếng là những nghệ sỹ mà lại không nhận ra nhỉ. Rất đậm đà bản sắc, bản chất. Ịch ịch ịch ịch.

- Kính thưa đồng chí Nã Phán Luân, tôi đã nghe ra cả một bản giao hưởng tuyệt mĩ trong từng lời nói của đồng chí. Tôi sẽ chỉ đạo viết bản giao hưởng ịch thưa đồng chi Nã Phá Luân

- Chuyện đã xảy ra, các đồng chí phải tự kiểm điểm sâu sắc. Phải tự nhận thức tác hại của vấn đề. Tôi không đưa ra bất cứ hình thức xử phạt nào. Điều này rất mang tiếng. Các đồng chí phải tự xử. Sau đó báo cáo lên tôi.

Trại súc vật đã chuyên nghiệp hoá súc vật thành từng súc vật chuyên sâu. Nhóm lừa chuyên kéo, thi thoảng có cử tạ. Nhóm xuất bản đã làm thành thơ, thân lừa ưa cử tạ. Nhóm cừu chuyên để xén lông, không cần chó săn cũng sắp hàng đi thẳng tắp. Nhóm gà mái chuyên đẻ trứng, đẻ xong cũng không cần cục ta cục tác. Nhóm lợn, không được gọi là nhóm lợn, bầy đàn lợn có sự phân hoá rất lớn. Một số ít được nằm trên giường có đệm trải ga trằng, được hút xì gà và uống các loại rượu nước ngoài với mức thuế lến đến 200%. Trừ rưọu Na pô lê ông, cấm không được nhập. Được đi xe hơi ngoại nhập với mức thuế 300%. Một số nhiều hơn được nằm trên giường không trải ga trắng, được uống rượu ngoại nhập nhưng rẻ tiền hơn, được đi xe hơi ngoại nhập nhưng ít tiền hơn. Một số đông hơn nữa chỉ được nằm trên nền rơm nhưng vẫn được đi xe ngựa kéo. Nhóm này chỉ được uống rượu của trại tự nấu. Uống xong say bí tỉ nên nằm đâu đái ỉa ra đấy. Nhiều bận đi họp không kịp tắm rửa thối hoắc cả phòng họp. Nhóm lợn rẽo, chuyên chỉ để phối giống, được ăn ngon mặc đẹp, không phải làm việc gì.

Những con vật không được làm ăn riêng lẻ mà phải làm việc theo tập thể gọi là Hợp tác xã. Buổi sáng đúng 6 giờ một con trâu già, đã hết tuổi làm việc. gõ kẻng giục tất cả ra đồng. Một con chó già đã rụng hết răng nhưng vẫn hay sủa hóng, làm nhiệm vụ điểm danh. Con vật nào đi muộn 5 phút bị trừ khẩu phần ăn. Đúng 11 giờ trưa kẻng lại vang lên. Các con vật được về nghỉ trưa. Kẻng vang lên đúng vào lúc con vật nào đó đang dơ cuốc quá đầu để chuẩn bị bổ xuống luống đất, thì ngay lập tức chúng bèn hạ cuốc xuống, phủi chân đi về. Chúng không buồn bổ nhát cuốc. Mặc dù buổi chiều chúng sẽ mất sức để dơ cái cuốc lên cao hơn đầu và bổ xuống đất, để đất được lật lên. Một lần bò thi sỹ khi đi thực tế để viết thơ đã phân tích như sau: Một ngày có hai hiệu lệnh kẻng để cho các con vật được nghỉ ngơi, cũng có ít nhất hai con vật dơ cuốc quá đầu nhưng không bổ xuống để lật đất lên. Tình trạng này khi chưa có hợp tác xã không xảy ra. Như vậy một ngày sẽ có 4 đơn vị năng lượng bị tiêu hao mà không có 4 đơn vị đất được lật lên. Đó là chưa kể đến việc các đơn vị đất được lật rất nông, sẽ dẫn đến tình trạng đất không tơi. Cây trồng gieo xuống sẽ không tươi tốt. Tuy nhiên sau khi đi thực tế về thi sỹ bò lại làm thơ rằng: Mất mùa là bởi thiên tai. Được mùa là bởi thiên tài chúng ta.

Ban đấu mỗi con vật trong trại không chú ý lắm đến câu chuyện. Sau khi nghe thấy thuốc độc thì đều thất kinh. Chúng thì thào với nhau rằng, đồng chí Nã Phá Luân đã ban cho đồng chí cấp trên nhà thơ ba món: thanh gươm, dải lụa và chén thuốc độc để đồng chí tự xử. Những con vật thất kinh. Phen này chắc đồng chí cấp trên nhà thơ không thể thoát bằng nước mắt được rồi. Chẳng là ba lần trước đồng chí đã khóc rất thành khẩn nên thoát tội.

Những đồng chí trong bộ phận xuất bản căng thẳng lo lắng, cuộc họp sẽ diễn ra trong không khí nhồi da sáo thịt như những con vật trong trại kháo nhau. Phần trăm trách nhiệm cám đã được ghi rõ ràng nhưng kín đáo dưới chân một bức tường. Sự kín đáo đó là rất cần thiết, vì những con vật đã biết nhòm nhỏ nhau và đã biết kiện tụng. Đồng chí Nã Phá Luân phải đau đầu vì vấn đề kiện tụng vượt cấp. Mồm Loa cũng bị kiện. Trong một đơn kiện, bầy chó đã gọi Mồm Loa là Mồm Loa Mép Dải. Sau lưng Mồm Loa những con vật chỉ gọi là Mép Dải. Phần trăm trách nhiệm được chia như sau: đồng chí biên tập được chia 100% cơ bản, đồng chí phó được chia 100% cơ bản cộng thêm 70% cơ bản, đồng chí trưởng được cộng thêm 80% cơ bản. Triểu theo phần trăm ăn thì đồng chí nào ăn nhiều hơn thì trách nhiệm nhiều hơn. Nhưng ở trại súc vật thì lại không phải thế. Khi có sai phạm xảy ra thì trách nhiệm sẽ được trút xuống cho đồng chí được ăn ít nhất. Thời gian vừa qua các đồng chí trong bộ phận xuất bản ngấm ngầm trút giận lên đồng chí biên tập cuốn sách. Cho rằng vì đồng chí này mà phần cám đã bị rút bớt.

Trái ngước với sự căng thẳng lo lắng, cuộc họp do đồng chí cấp trên nhà thơ chủ trì lại hết sức nhân văn. Đồng chí ân cần hỏi thăm từng đồng chí trong bộ phận xuất bản. Đồng chí hết sức ca ngợi tài năng của đồng chí biên tập:

- Đồng chí ạ, cậu là một người rất có tài, rất có tài. Mọi tác phẩm của cậu đều được đón nhận. Tài thật mới được đón nhận như vậy chứ. Bộ phận xuất bản mà không có đồng chí thì chằng còn được biết đến. Đồng chí là tài năng nhất trong bộ phận xuất bản.

Sau khi ca ngợi xong tài năng của đồng chí biên tập đồng chí cấp trên nhà thơ bèn đứng lên trên bục cao nhất. Đồng chí rất trịnh trọng lấy trong ca tap ra một bọc đen đen. Các đồng chí tham dự cuộc họp hồi hộp theo dõi. Có đồng chí yếu tim phải đưa tay lên giữ chặt lấy ngực, đồng chí đã bị tai biến mạch máu não phải đưa cả hai tay giữ chặt lấy đầu. Mọi đồng chí đều đoán già đoán non, trong cái bọc đen đen kia là thanh gươm, giải lụa và chén thuốc độc, không biết ba thứ đó có phải được ban cho đồng chí biên tập, đồng chí phó và đồng chí trưởng như những con vật đã kháo nhau bấy lâu nay?

Mặc cho các con vật mặt ghệt ra vì đoán già đoán non, đồng chí cấp trên nhà thơ mặt đầy ăn năn hối lỗi. Hình như có cả một giọt nước mắt to sắp sửa rơi ra khỏi tròng mắt. Những bộ mặt đang ghệt ra kia dãn ra chút ít. Có đồng chí sẵn óc hài hước đã bật ra dấu hiệu của tiếng cười. Khóc , chắc lại khóc. Tiếng cười cũng là một bệnh dịch dễ lây. Dấu hiệu của tiếng cười loang ra trên hầu khắp vẻ mặt của bộ phận xuất bản. Đồng chí cấp trên nhà thơ đã nhận ra dấu hiệu đó. Đồng chí bèn dứt khoát, là động tác dứt khoát, rút trong cái túi đen ra một vật. Nó có màu vàng sáng choé, to cỡ bàn tay của con người. Các con vật cùng dướn về phía trước để nhìn cho rõ. Nhìn rõ rồi thì cùng ồ lên một lượt. Đó đích thị là cái Bàn Vả, made in china, Đồng chi cấp trên chủ tịch theo nhịp một hai vả cái bàn vả vào má, một hai, phải trái, một hai, phải trái..đủ một trăm cái. Hai má đồng chí chủ tịch nhà thơ sưng vù và đỏ lựng. Vẻ đau đớn hằn trên nét mặt cùng với vẻ ăn năn sám hối thành khẩn. Những con vật trong bộ phận xuất bản tròn xoe mắt nhìn. Có con lộn hết cả tròng ra khỏi hốc mắt.

Ba con lừa, hai con vịt, năm con gà mái và Mồm Loa đang chụm đầu vào ô cửa kính nhỏ xíu để hóng hớt, bỗng nhiên cùng ù té chạy. Vịt quàng quạc: mắt lợn luộc. Gà mái lạc giọng: khiếp khiếp.

Trong phòng cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Đồng chí chủ tịch nhà thơ sau khi tự vả đúng một trăm cái vào hai má theo nhịp một hai bèn từ tốn gói cái bàn vả vào hộp, cho vào túi đen rồi đút lại vào ca táp. Cất cái ca tap xuống dưới gầm bàn. Đồng chí nói:

- Đồng chí Nã Phá Luân tuyệt vời của chúng ta. Đồng chí ân nhân của chúng ta. Đồng chí nhân văn của chúng ta. Đồng chí hào sảng của chúng ta. Đồng chí đức độ của chúng ta. Đồng chí nhất mực trong sáng của chúng ta. Đồng chí vị tha của chúng ta. Đồng chí Nã Phá Luân đã truyền đạt ý kiến rằng, không có kỷ luật, không có kiểm điểm gì hết. Nhưng mỗi đồng chí trong bộ phận xuất bản của chúng ta phải nhận thức rằng, đó là một cuốn sách tồi tệ, một quả bom tấn mà bọn phá hoại, bọn thù địch đã cài vào để phá hoại bộ phận của chúng ta. Các đồng chí đã nhận thức rõ ràng chưa?

Lúc đó đã gần 12 giờ trưa, tất cả những con vật đều đã đói. Chúng dơ tay biểu quyết. 100% đã nhận thức rõ ràng.

Y Ban

Lời Giải Nghĩa Từng Phần



Hình như đợi cũng hơi lâu
Từ lúc gã chạy bàn hỏi tôi món ăn
Chổ cái quán cóc bụi đời nầy,
Bên ngoài tuyết rơi.

Hình như trời nhá nhem tối
Từ lúc tôi nghe tiếng cửa khép
Phía bếp sau lưng
Kể từ lần sau rốt tôi thấy
Có người còn qua lại trên đường.

Chỉ trơ trơ một ly nước đá lạnh
Làm bạn
Chiếc bàn nầy tôi đã sà xuống
Ngay từ lúc mới chui vào.

Và mong chờ,
Chờ đợi lãng nhách
Để nhge lóm
Câu chuyện lãng xẹt
Của nồi niêu xoong chảo
Nấu nướng.




The Partial Explanation
by Charles Simic



Seems like a long time
Since the waiter took my order.
Grimy little luncheonette,
The snow falling outside



Seems like it has grown darker
Since I last heard the kitchen door
Behind my back
Since I last noticed
Anyone pass on the street.



A glass of ice-water
Keeps me company
At this table I chose myself
Upon entering.



And a longing,
Incredible longing
To eavesdrop
On the conversation
Of cooks.



Lý Ốc BR

Hành trình kiếm tìm trường sinh bất tử






Photo: RIA Novosti



Hiện nay trong bảng xếp hạng về độ dài tuổi thọ dân cư, Nga đứng ở hàng thứ 130 với tuổi thọ nam giới. Còn với phụ nữ - Nga xếp thứ 100. Cao hơn một chút trong bảng xếp hạng này là Ấn Độ. Nhưng các chuyên viên về kéo dài nhân thọ cho rằng trong tương lai gần việc lập bảng đánh giá như vậy sẽ chẳng còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa. Bởi vì kích thước chiều dài của đời người có thể được gia tăng.

Tại trường Đại học Tổng hợp Quốc gia Matxcơva (MGU) cách đây chưa lâu đã xuất hiện phòng thí nghiệm mới, nơi các chuyên viên cố gắng chế xuất thuốc chữa lão hóa. Đa số các nhà khoa học trên thế giới bây giờ đều tán thành lý thuyết chung về lão hóa – qua thời gian, các phần tử gốc tự do sẽ giết chúng ta. Cơ thể con người tự phá vỡ chính nó, chỉ bởi lẽ đơn giản là chúng ta hít thở hàng ngày, - trưởng nhóm nghiên cứu của trường MGU, ông Maksim Skulachev giải thích.

“Trong con người ở mỗi tế bào đều có một cơ quan nhỏ bé. Đó là ty thể (mitochondrion) - bào quan phổ biến ở các tế bào nhân chuẩn có lớp màng kép và hệ gene riêng. Ty thể được coi là trung tâm năng lượng của tế bào, chuyển hóa các chất hữu cơ thành năng lượng trong quá trình hô hấp. Nhưng đồng thời có tỷ lệ phần trăm nhỏ oxy bị nó biến thành chất độc. Và con người càng lớn tuổi thì các ty thể càng tạo ra nhiều độc tố lưu cữu”.

Để tổng hợp loại thuốc tương lai chữa lão hóa, trên cơ sở nghiên cứu của Đại học Tổng hợp Matxcơva đã thành lập một nhà máy hóa chất. Kinh phí hoạt động do tài trợ của các nhà đầu tư tư nhân quan tâm đến triển vọng bất tử. Và các nhà khoa học Nga là những người đầu tiên trên thế giới đạt thành công thu nhận chất có thể làm trẻ hóa đôi mắt người.

Như lệ thường, các nhà khoa học tiến hành thí nghiệm trước hết với chuột. Một nhóm chuột được cho ăn với loại thuốc có tác dụng làm ngừng quá trình sản ra các gốc tự do. Nhóm đối chứng gồm những con chuột được nuôi theo chế độ ăn uống đặc biệt với thức ăn thiết kế dành riêng cho các phi hành gia. Hóa ra là những con chuột nhận được liều thuốc chống lão hóa sống lâu hơn gần như gấp đôi thời gian so với bốn chục đồng loại ở điều kiện “quí tộc không gian”. Và thêm nữa, những con chuột ở nhóm I năng động hơn rõ rệt.

Còn có con đường khác để kéo dài tuổi thọ, như hiện nay các chuyên viên Nga đang tập trung nghiên cứu. Cách không xa Matxcơva, có cơ sở làm việc để tái tạo các mô bị tổn thương của cơ thể con người. Nguyên liệu tái tạo được chích xuất từ tế bào gốc. Đó là kiểu một loại vật liệu xây dựng vạn năng, trong các cơ quan của người lớn dùng để hàn gắn các cơ quan bị hư hại hay già cỗi.

Nhưng chu trình trẻ hóa bằng tế bào gốc hoàn toàn không rẻ. Số tiền cho một ca phẫu thuật đã có thể tới 15 nghìn dollar. Vì thế, dễ hiểu rằng khách hàng chọn lựa phương án “cải lão hoàn đồng” này phải là những người giàu có.

Tuy nhiên các nhà khoa học chuyên nghiên cứu gen và tế bào dù sao cũng thường cảnh báo một cách trung thực: ngay cả khi nào đó, cơ thể của chúng ta trẻ trung tráng kiện tưởng chừng vĩnh viễn thì điểm yếu vẫn sẽ là ở đầu. Hiện thời chưa một ai biết được, liệu não bộ có đủ sức tiếp nhận xử lý thông tin trong suốt quá trình 120 năm dài hoặc là lâu hơn nữa hay chăng. Rất có thể, đến lúc đó bộ não người đơn giản là sẽ thấy chán cảnh bất tử.

Trung Quốc và Nhật Bản lo ngại về khả năng Mỹ phá sản





© Flickr.com/joiseyshowaa/cc-by-sa 3.0



Trung Quốc không tuyên chiến mà cảnh báo Hoa Kỳ. Bắc Kinh sẽ không bán bớt trái phiếu kho bạc Mỹ, lo ngại các khoản đầu tư nước ngoài bị rút đột ngột khỏi Trung Quốc. Mặc dù có khối lượng đầu tư vào nền kinh tế Mỹ kém Trung Quốc, nhưng Tokyo sẽ bị ảnh hưởng nặng hơn Bắc Kinh nếu Hoa Kỳ phá sản. Các chuyên gia đã chia sẻ dự đoán với đài Tiếng nói nước Nga trong trường hợp Hoa Kỳ không thể phục vụ tài chính hai chủ nợ lớn nhất là Trung Quốc và Nhật Bản.

Trung Quốc là người giữ khối lượng trái phiếu kho bạc Mỹ lớn nhất - gần 1,3 ngàn tỷ USD. Nhật Bản đứng thứ hai với 1,1 ngàn tỷ. Hôm thứ Ba tuần này, Thứ trưởng Tài chính Trung Quốc Chu Quang Diêu đã yêu cầu Washington đảm bảo an toàn đầu tư chứng khoán. Ông kêu gọi thông qua các biện pháp đề phòng trường hợp bất khả kháng, đặc biệt, trong thanh toán lãi.

Bộ trưởng Tài chính Nhật Bản Tao Aso nêu ý kiến rằng, Tokyo nên cân nhắc các tác động khả năng nếu Mỹ phá sản. Chuyên gia Viện Viễn Đông, ông Yakov Berger đã lưu ý đến việc Bắc Kinh và Tokyo cùng lúc nhắc nhở con nợ về trách nhiệm: “Đó là hai quốc gia lớn đang cấp tín dụng và trợ cấp nền kinh tế Mỹ. Mặc dù quan hệ Trung Quốc - Nhật Bản lúc này không phải là tốt đẹp nhất, nhưng như chúng ta thấy, họ hành động khá nhịp nhàng.”

“Trung Quốc sẽ không "nhấn chìm” Hoa Kỳ bằng cách bán tháo trái phiếu kho bạc, họ e ngại sự biến động mạnh của đồng đô la,” - ông Yakov Berger nói: “Trung Quốc sẵn sàng hợp tác với Mỹ. Bắc Kinh luôn ứng xử có trách nhiệm và họ đã không bán đổ trái phiếu kho bạc Mỹ vào thị trường trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008. Quan điểm của Trung Quốc cho thấy có trách nhiệm không chỉ với bản thân mà cả thế giới, đã góp phần giúp Hoa Kỳ vượt qua những suy thoái nội bộ. Trong tình huống hiện nay, Trung Quốc cũng có vai trò rất quan trọng. Ttuyên bố của Trung Quốc là sự cảnh báo, chứ không là lời tuyên chiến hay nỗ lực kiếm lợi.”

Washington và Bắc Kinh bị trói buộc chặt chẽ. Lúc này, Trung Quốc rất cần yếu tố bảo hiểm trước khả năng khủng hoảng ngân sách ở Hoa Kỳ, - Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu xã hội – chính trị, ông Vladimir Yevseyev nhận định: “Không chỉ Trung Quốc đầu tư vào Hoa Kỳ, mà Hoa Kỳ cũng đầu tư vào Trung Quốc. Trong thực tế, đó là các hoạt động cho vay lẫn nhau. Sẽ không có việc Trung Quốc đơn phương rút tiền. Đến lượt mình, Mỹ cũng có thể rút vốn từ Trung Quốc. Đây là quá trình song phương, Trung Quốc mong có yếu tố bảo hiểm trước những vấn đề tương tự như đã từng xảy ra ở Mỹ, khi các ngân hàng thi nhau phá sản năm 2008. Trung Quốc hi vọng chính phủ Mỹ cung cấp thêm sự đảm bảo. Tôi không nghĩ rằng Trung Quốc thực sự lo ngại sự sụp đổ của nền kinh tế Mỹ.”

“Trước khủng hoảng của Mỹ, Trung Quốc sẽ dễ vượt khó khăn hơn Nhật Bản,” - Phó giám đốc Viện Viễn Đông Andrey Ostrovsky cho biết ý kiến: “Trung Quốc đã thấy trước tình huống này và nỗ lực giải phóng bớt chứng khoán Mỹ. Hai năm trước, Trung Quốc đã quyết định tái định hướng vào thị trường trong nước. Đây là một quyết định đúng đắn. Cùng các vấn đề kinh tế nội bộ, tình huống khả năng đối với Nhật Bản sẽ xấu hơn Trung Quốc. Nhật Bản ràng buộc nhiều hơn với Mỹ. Trung Quốc nắm khối lượng sản xuất khổng lồ, không đối mặt với gánh nặng như “hậu quả” Fukushima và sở hữu một nền kinh tế đa dạng hơn Nhật Bản.”

Theo các chuyên gia đánh giá, Trung Quốc và Nhật Bản đã đầu tư vào trái phiếu kho bạc Mỹ nhiều hơn so với con số 2,4 ngàn tỷ đô la. Bắc Kinh mua trái phiếu Mỹ thông qua các trung gian. Ngoài ra, chính phủ Trung Quốc còn giữ 3,5 ngàn tỷ tài sản được định giá bằng đô la, cũng có nguy cơ bị ảnh hưởng bởi phá sản. Đầu tư tư nhân của Nhật Bản vào các tài sản của chính phủ Mỹ chiếm tỷ lệ không nhỏ. Do đó, không mấy ai dám dự báo về mức độ khủng hoảng ở Mỹ sẽ tác động tới các chủ nợ.