Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Hạnh phúc đi chậm như đứa trẻ cầm đèn lồng



trangha 

Bốn mẹ con tôi đã có một đêm rằm Trung Thu cực kỳ hạnh phúc và thú vị khi đi bộ giữa những con phố cổ của Hà Nội. Trăng sáng trên cao, đèn lồng muôn màu và muôn hình dáng trên hàng nghìn cửa hàng bán đồ chơi thiếu nhi hai bên đường phố. Lũ trẻ nhà tôi đòi mẹ mua đèn ông sao đủ màu, sau đó các cậu nhóc vừa lũn chũn đi bộ theo mẹ vừa cầm đèn ông sao giơ cao trên đầu.

Thật khó xử khi lũ trẻ con nhà tôi đứng giữa hàng ngàn món đồ chơi, vì chúng đòi mua tất cả những gì mắt chúng nhìn thấy! Náo nhiệt nhất là những gian hàng bán mặt nạ hóa trang, vương miện hay tai thỏ. Chỉ vì rất đông bạn trẻ tới đó vừa chọn đồ chơi vừa tranh thủ chụp hình.

Gần ba mươi năm trước tôi cũng đón Trung Thu trên phố Hàng Mã như thế này, khi ấy Hà Nội nghèo, người thưa, đồ chơi Trung Thu đều tự làm bằng tre và giấy màu, tôi chỉ đi xem phố, chẳng được bố mẹ cho tiền mua gì. Bây giờ người Hà Nội giàu có hơn, bố mẹ mua đồ chơi cho con chẳng cần đắn đo nhiều. Niềm vui đêm Trung Thu đã chuyển từ “ăn” sang “chơi”, chuyển từ Tết thiếu nhi thành Tết đoàn viên của những gia đình nhỏ, và dịp hò hẹn những bạn trẻ đang bước vào yêu.

Tôi nghĩ hạnh phúc lớn nhất là gia đình tôi luôn bên nhau vui sướng đón những mùa Trung Thu, khi cuộc sống thay đổi quá nhanh ngoài kia.

Khi người sống vội hơn, khi những tòa nhà càng xây càng cao, đường mỗi ngày thêm đông, những giây phút sum họp gia đình mỗi năm lại thưa hơn. Như thể chúng ta luôn vội vã đi tới tương lai. Nhưng nếu hạnh phúc đi chậm như một đứa trẻ cầm đèn lồng, bạn có sẵn sàng chậm lại chờ hạnh phúc của mình theo kịp không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét