Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ hay. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ hay. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017

Người đàn bà đi nhặt mặt trời



Người đàn bà đi nhặt mặt trời
trên đống bỏ hoang của loài người
màn đêm che lối tưởng rằng nắng tươi
sương đọng trên lá ngỡ giọt nắng rơi
quên hết vì đâu đời mình nên tội

Người đàn bà đi nhặt cuộc tình
không nhớ người quen bỏ mặc mình
tuổi xanh gác nắng giữa đời cháy da
đưa mặt lên khóc thương tình xót xa
hay khóc người xưa lệ nào cho vừa

Người đàn bà đi nhặt đời mình
trên đống bỏ hoang đầy tội tình
cỏ cây như đưa mơ hồ biết đâu
con đường đêm vắng côn trùng rủ nhau
chia chác niềm đau đời người phai màu

Người đàn bà đi nhặt mặt trời
hong ấm tình yêu của loài người
buồn thương nơi ấy con người hóa điên
quen mùi chăn gối nhưng chẳng nhớ tên
trên đống bỏ hoang mà lòng thiên đàng


THIÊN KIM

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Những con phố lỡ thì




Hà Lập Nhân


đưa nàng/chàng dọc theo con đường hoa sữa gây hen
nắng tắt dài vệt bằng lăng ngằn ngặt tím mấy cành la bới tung lọn tóc
hun hút sao đen đêm tháng sáu không trăng phân phất màu khăn voan cũ
lưa thưa vài món lộc vừng cuối xuân ngô nghê quẫy gió
rẽ sang ngả đường tơ hơ rễ sấu lấm tấm vàng rắc mỏi tháng ba
vài đám cau già nồng nỗng trời trồng vườn chéo trổ hoa
quặt qua hè rộng phượng hồng sặc mùi mắm tôm người yêu nước ném
đưa nàng/chàng về góc phố có căn gác nhỏ cửa sổ màu xanh
cằm bạnh mắt nàng/chàng bềnh bệch nhìn ngang
im lặng đắn đo toan tính mơ màng trắng dã
chân cọng sen gối to háng rộng răng thưa tóc lơ thơ loe hoe màu rạ
năm năm tiễn tiễn đưa đưa hẹn hẹn hò hò tím bầm trang giấy kẻ li
giọng ngằn ngặt không/mắt biền biệt có làm nàng/chàng bối rối
bỗng từng cơn dương cầm xầm xập fur alice
hòa âm òng ọc lợn chọc tiết làm thịt cho kịp phiên chợ sáng
ngập tràn ký ức những kẻ lông bông những đứa dở người
có kẻ kính cận lẩm bẩm cười cười
có kẻ công chức khoàng khoạc ho ho chém tay nói nói
có kẻ thi sỹ ợ ợ làm thơ lang thang tháng rộng ngày dài
có kẻ triết học đạo diễn nghệ sỹ lãng nhân chính trị
có kẻ theo nghiệp sơn tràng tìm vàng tróc mòn đá núi
có kẻ bôi bôi trát trát vẽ vẽ vời vời
có kẻ đào đào bới bới dưới bóng tổ tiên cổ xưa cùi cụi
có kẻ lận đận săn tìm vận may góc bể chân trời
những phố những phố những phố xưa vun vén mộng dài
những phố những phố những phố xưa mài vẹt gót giày
những phố những phố những phố xưa gặm dở cuộc đời
những phố những phố những phố xưa ký ức sóng soài

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

Lời thỉnh cầu ở Nghĩa Trang Đồng Lộc




Mười bát nhang, hương cắm thế đủ rồi
Còn hương nữa hãy dành phần người khác
Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi
Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc
Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp
Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi!
Hoa cỏ may khâu nặng ống quần, kìa!
Ơi các em cổ quàng khăn đỏ
Bên bia mộ, xếp hàng nghiêm trang thế
Thương các chị lắm phải không? Thì hãy quay về
Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi và bao vùng đất trống
Các chị còn khao khát bóng cây che!
- Hai bảy năm trôi qua, chúng tôi không thêm một tuổi nào
Ba lần chuyển chỗ nằm lại trở về Đồng Lộc
Thương nhớ chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc
Về bón chăm cho lúa được mùa hơn
Bữa ăn cuối cùng mười chị em không có gạo
Nắm mì luộc chia nhau, rồi vác cuốc ra đường!

- Cần gì ư? Lời ai hỏi trong chiều
Chúng tôi chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu
Ngày bom vùi tóc tai bết đất
Nằm trong mộ rồi mái đầu chưa gội được
Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang
Cho mọc dậy vài cây bồ kết
Hương chia đều trong hư ảo khói nhang…

Vương Trọng

(Đồng Lộc, ngày 5/7/1995

Chú thích: Đọc Lời thỉnh cầu của nhà thơ Vương Trọng, ngày 19-8-1998, iôi trồng 2 cây bồ kết tại nghĩa trang này. (Đại tá Nguyễn Tiến Tuấn - Công an Hà Tĩnh)



Bản dịch tiếng Anh của anh Trần Đình Hoành:

A Request at Dong Loc Cemetery
That’s enough for ten bowls
The rest of incense, let’s save for others
We’re not the sole fallen ones
So much blood and bone was spent for Dong Loc
Memories, let’s spread evenly
Like grass in the valley, sunlight on the hill.
Look! Tongue-grass buds cling to the pants!
O you red-scarfed children standing straight by the tombs
You love us so much, don’t you?
Then, go home, find little plants
Plant them on Tro Voi Hill and on these bare lands
We’re so thirsty longing for some tree shades!
Twenty-seven years have passed, we haven’t grown a day
Three times changing bed, we’re now back in Dong Loc
Friends, if you love us, don’t cry!
Go back and tend the rice for better harvest
The last meals we ten had no rice
Just a handful of cassava, then out with hoes we went.
Our needs? One afternoon someone has asked
We’re not yet married and haven’t got a chance to love
When the bomb buried us all, our hair was enmeshed in dust
Lying here in these tombs, we haven’t got a chance to wash our hair
We ask that on the parched ground of this cemetery
Someone would grow some carob tree(*)
That spread fragrance evenly in the ethereal incense smoke…

Vuong Trong, Dong Loc, July 5, 1995

Note: Having read Vuong Trong’s Request, I plant two carob trees at this cemetery today, August 19, 1998 - Colonel Nguyen Tien Tuan, Ha Tinh Police


(*) Note by translator: Carob or locust tree is a kind of leguminous tree, the pods of which are boiled in water and the resulting liquid is used as hair shampoo.
Translated by Trần Đình Hoành ( A Vietnamese resident in USA)

Lê Phượng

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017

HÔN NHÂN

HÔN NHÂN
(Theo ý On Marriage của Kahlil Gibran)


Hãy yêu nhau hôm nay
và mãi mãi
Nhưng chúng ta sẽ không trói buộc nhau
Tình như gió nhởn nhơ ca hát
Giữa khoảng cách hai ta
không một vướng mắc nào

Ta sẽ rót cho nhau đầy chén rượu
Nhưng này em ta chẳng uống chung ly
Mỗi giọt rượu một hương thơm riêng biệt
Mỗi chiếc ly riêng ánh pha lê

Anh sẽ xẻ cho em chén cơm anh có
Em đơm cho đầy vào bát của anh
Nhưng ta sẽ chẳng cùng ăn chung bát
Một bát cho em một bát cho anh


Như bản nhạc cùng rung lên bài hát
Mỗi nốt đàn có một tiết tấu riêng
Nốt thấp nốt cao từng phần âm điệu
Như tính tình anh và hạnh kiểm em

Như cây cột trong nhà thờ riêng rẽ
Ðứng cách nhau cả một bức tường
Mỗi chiếc cột có riêng một góc
Vẫn chung vai giữ vững giáo đường

Anh sẽ là cây tùng cho em là liễu
Mình mọc cạnh nhau
mà không lấn sang nhau
Trong một chỗ riêng tư ta càng gần gũi
Không lấy bóng mình mà che mất đời nhau

Cho nhau trái tim
nhưng đừng cất giữ
Ðừng biến nhau thành sở hữu riêng tư
Hồn là bờ bãi
Tình yêu là biển
Hãy để biển luân lưu hạnh phúc
giữa hai bờ



Trần Mộng Tú

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

EM BIẾT KHÔNG





Em biết không! Mình chỉ là cỏ dại
Ôm đời nhau qua những giấc mơ dài
Ta bỗng thấy đường đi còn xa ngái
Nhánh hoa đời sẽ rơi xuống nay mai


Em biết không! Mình chỉ là đá cuội
Bao ngàn năm nghe chim hót trên nguồn
Ta lặng lẽ nhìn mây mù quanh suối
Rồi nghẹn ngào nghe gió réo mưa tuôn

Em biết không! Mình chỉ là hạt bụi
Đã từ lâu rơi trong quán trọ này
Và đã khóc nhiều đêm buồn tiếc nuối
Vạn lý sầu treo trên đám mây bay

Em biết không! dù mình ở nơi nào
Hãy cùng vui cùng sưởi ấm đời nhau
Ta đưa nhau lên đỉnh đồi xưa vắng
Ru ngậm ngùi quên hết nỗi niềm đau

Em biết không! Mình còn chút mơ này
Để còn mong còn nhớ những chiều say
Trong chiêm bao ta hóa thành đôi bướm
Bay chập chờn quay quắt sợ ngày mai…

Xuân Mai

Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017

mộ người nam bắc





Em -- vợ lính và cũng là mẹ lính
Mùi áo chồng và cả mùi áo con
Mùi chinh chiến, mùi duyên tình Trời định
Để một đời: Em 2 chữ sắt son
Khi anh sống, áo treillis bùn đất
Lúc dựng cờ, áo thẫm máu, đất nâu
Con bé dại hỏi mẹ câu ... ba mất
Nghĩa là gì ... người thức trắng đêm thâu
Ngày khôn lớn, Mẹ vẫy tay con trẻ
Bước hành quân theo nối tiếp Cha Anh
Lòng quả phụ khấn thầm câu lòng mẹ
Ơn Trời cao xin ban phúc ơn lành
Mười năm sau Mẹ lên rừng phương Bắc
Thăm con giờ "tù cải tạo" khổ sai
Khấn hồn thiêng mà rưng rưng nước mắt
Phù hộ con, anh trong tấm thẻ bài ...
Chữ quả phụ chỉ riêng anh hiểu được
Chữ mất con, em xa xót trong lòng
Trắng khăn tang một lần em đã bước ...
Xuống mộ sâu rồi chia cách vợ chồng
Anh và con -- cả cuộc đời em đấy
Bao tháng năm 2 di ảnh bên em
Hồn ai đó vấn vương ngàn lau sậy
Mộ 2 người Nam -- Bắc lạnh sương đêm.


Như Thương

Thơ sẽ chẳng là gì cả





vẫn biết thơ ra khỏi đầu là kết thúc
trang viết chẳng khác gì thoi vàng vó rắc,tro tiền giấy bay ! (câu Kiều)
hộp sọ rỗng rễnh
nỗi nhớ nhớt nhầy tình yêu thời thổ tả (*)
tôi lạc giữa hang sâu ẩm ướt
mặt trời nằm phía ngoài cửa động
nước sông mát lạnh
tôi bật diêm thắp nến
hình như có ai đưa miệng thổi
tối om
đầu thạch nhũ ứa giọt cam lồ
chắc là thơ
tôi bắt đầu nghĩ lan man
thơ mà không tình yêu thì buồn chết được
nhưng cuộc đời này đâu chỉ có bóng giai nhân
đôi mắt trẻ con Phi Châu trắng dã
người đàn ông nằm bất động ruồi nhặng vi vu
nỗi khổ trùm kín khuôn mặt nhiệt đới
chiếc đầu lâu cắm trên khung xương quai xanh
người đàn bà da màu câm lặng
có lẽ chẳng thiết tha gì cuộc sống
đừng mong chi một mảnh tình vắt vai
đêm Phi Châu đặc quánh
thơ sẽ chẳng là gì cả !


phan văn thạnh
(Saigon,10/6/2015)

---------

(*) Tình yêu thời thổ tả (tiếng Tây Ban Nha: El amor en los tiempos del cólera) là một tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez (1927 - 2014) - xuất bản năm 1985 - được tạp chí New York Times đánh giá là một trong những thiên tình sử đẹp nhất mọi thời đại, là "tuyên ngôn cho sự bất diệt của trái tim". (PVT)

Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

Nhân dân




 Nguyễn Trọng Tạo




Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
Nhưng sự thật khó tin mà có thật
Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!


Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô


Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi


Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời


Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.


Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu?…

Thứ Tư, 26 tháng 4, 2017

Nhớ Trịnh




Bằng Việt


Chợt rầu lòng vì câu thơ của Trịnh:
"Đêm thấy ta là thác đổ..."
Vậy ngày ơi, ta là gì?


Có khi
Một ngày ruổi rong, một ngày tất bật
Cũng không làm xong một việc ra hồn!
Có khi
Cả tuần lao lung, cả tuần suy ngẫm
Cũng không nhìn thấu bản thể mình!
Ngày sống vội, tuần sống vội, năm sống vội
Tuổi hoa niên, trung niên, kế tiếp tuổi già...
Chong chóng quay, rút cuộc được gì?
Được chuyển động – làm bù nhìn của gió,
Và gió, quẩn quanh đầu sông, cuối bãi,
Cũng một kiểu bù nhìn của nóng lạnh, Âm - Dương,
Còn Âm – Dương có từ đâu,tồn tại tới đâu,
Thì mở hết giác quan, ta vẫn là mù tịt!

Rầu rĩ trở về câu thơ của Trịnh:
"Đêm thấy ta là thác đổ..."
Có lẽ nào, chỉ thế thôi sao?

Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

BẬP BÊNH - Thơ Nguyễn Duệ Mai






Ngày xưa
Khi còn thơ bé,
Ở trong sân nhà trẻ
Có một chiếc bập bênh


Chiếc bập bênh bằng sắt sơn xanh
Khác với đu quay và cầu trượt
Không chơi đông được
Chỉ có hai người.

Lên cao nào
Xuống thấp nhé, bạn ơi!
Trong trẻo lắm,
Tiếng cười và ánh mắt.
*
Trong nhà những người lớn bây giờ
Cũng có một chiếc bập bênh
Nhưng họ cùng muốn ở trên cao
Để đối phương mãi nhào xuống đất
Chiếc bập bênh giằng co và run lên bần bật
Nó không còn là chiếc bập bênh.

Bởi không còn là chiếc bập bênh
Nên ánh mắt và tiếng cười chẳng có nơi trú ngụ
Như con đập tràn, chỉ đợi chờ xả lũ
Căng dây đàn, khàn rít một thanh âm.
*
Giá ngày xưa trở về được một lần
Để họ tiếp đất.

Chơi lại trò chơi cũ.

Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

CÁNH ĐỒNG QUÊ

ĐÔNG LA


Dường như không phải ở nơi Tạo Hóa đặt ngày tạo
Thiên lập Địa
Mà ở tận cùng sâu thẳm của ký ức
Nơi mây bông đêm đêm vẫn lót đệm ta nằm
Những hạt mưa mát lành vẫn tắm gội tuổi thơ ta trong
những giấc mơ sâu
Nơi có đêm trăng mười sáu ta đã bất chợt được chiêm
ngưỡng một vầng trăng khác cũng tròn mười sáu
Em tắm sông hay là em tắm trăng?
Những giọt trăng lung linh đậu trên mịn màng da thịt
Đêm mỏng manh không che được nữa rồi
Em chưa biết hay quên mình đã là mười sáu?
Để ta sững sờ sau bụi cây thưa
Để ta một đời tơ tưởng mộng mơ
Ôi cánh đồng quê!
xxx
Ta nhớ xiết bao con đường ghồ ghề sau làng gồng lưng
cõng những dấu chân nhọc nhằn cấy cày khuya sớm
Những số phận dầu dãi trong nắng lửa mùa hạ, trong
gió bấc mùa đông
Người thì nhẹ mà nỗi lo thì quá nặng
Đất như bị lột da vẫn không kịp cho những vụ chiêm mùa
Những vụ mùa xếp hàng chờ nhau đến lượt
Không ủ ấm được bao cuộc đời bao số phận mong manh
Khi những đám mây như bị phơi khô trong mùa hạn hán
Mặt đất cũng bị nghiêng cho mùa nước lụt tràn đê...
xxx
Ôi quê hương!
Đã bao thế hệ sinh ra như chỉ để bất hạnh
Cả cuộc đời ông lang bạt kỳ hồ vẫn không ra khỏi những
cuộc chiến triền miên
Cuộc đời cha cũng nằm gọn trong dai dẳng nỗi nghèo đói
Tuổi thơ con lăn lóc trong lam lũ nhọc nhằn
Những con chữ cũng bị đói lây trong giờ lên lớp
Ngón chân tím bầm suốt mấy mùa đông
Ôi, nếu cuộc đời có số phận thì số phận của mỗi người
chính là số phận của đất nước
Dường như ta đã trải qua cả mấy cuộc đời
Đã từ bỏ được điều lặp lại nghiệt ngã
Đôi chân lấm bùn rong ruổi khắp đó đây
Những cung điện nguy nga đền đài hùng vĩ
Những hành lang dát vàng, căn phòng dát vàng...
Nhưng sao vẫn cháy lòng đêm đêm nỗi nhớ
Nỗi nhớ về một vùng đất rách nát và ẩm mốc
Cánh đồng quê!
xxx
Sao là cánh? Sao là đồng? Sao lại Chùa Mô, Đằng Miều,
Con Cóc?
Những cái tên lạ lùng đã khắc dấu hồn ta
Nhớ vệt bùn hôm nao em làm ta lấm áo
Em đã đền nụ cười sáng cả chiều quê
Bộ ngực trinh nguyên đã rung lên dưới lớp áo mờ...
Ôi quê hương!
Ta yêu người xiết bao vẫn phải rời bỏ quê hương
Ta không thể mang theo con đường, dòng sông, gốc đa
da trâu mài nhẵn thín
Ta cũng không thể mang theo đêm trăng âm vang
tiếng cá quẫy
Nhưng ta vẫn tìm được cho riêng mình một cánh đồng quê
Ta đặt cánh đồng trong mơ, trong sách vở, trong suy tư
Giống như mẹ năm nao con trồng cây lúa
Nhưng con không bón phân gio mà bón những mảnh
tri thức
Chúng không lớn lên trong nắng mưa mà lớn lên
trong ý nghĩ của con
Ôi, có nơi đâu kỳ lạ như những cánh đồng Việt Nam
Tưởng nước không phải là nước mà mồ hôi
bao đời đọng lại
Đất không phải là đất mà thịt xương bao đời tạo thành
Mỗi ngọn cỏ gốc cây cũng rưng rưng huyền thoại
Nơi có những bà mẹ nghèo nàn nón lá áo tơi
Những bà mẹ tảo tần không một chữ cắn đôi
Lại sinh ra bác học, kỹ sư, nhà thơ, nghệ sĩ
Vóc hình mỏi mòn lại sinh những anh hùng tướng lĩnh
Bao trẻ trâu bết bùn đã đến bục vinh quang!
xxx
Ôi những bà mẹ anh hùng sớm tối lúa khoai!
Nhưng hạt giống của mẹ không chỉ mọc lúa khoai
mà nảy lên cả tùng, cả bách
Những tuổi tên đã làm rạng danh đất nước
Đất nước của những cánh đồng quê!

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

MẸ TÔI





Con ngồi chải tóc Mẹ xưa
tóc rơi từng sợi lưa thưa mây chiều
ngẩn ngơ Mẹ chỉ cánh diều
miệng cười như thủa yếm điều váy nâu


Cầm tay Mẹ nghe buốt đau
ngây thơ Mẹ hỏi những câu xót lòng
bây giờ nắng gió bão giông
lẫn trong vóc Mẹ mùa đông cuối trời

Mẹ thành con trẻ thảnh thơi
mà con muối xát rối bời trong tim
rưng rưng nhìn Mẹ lặng im
mà đau như thể muôn nghìn kiếm đao

Đôi lần Mẹ chợt nhớ... sao
phải con của Mẹ năm nào đây không?
con mừng giấu lệ vào trong
hôn trên trán Mẹ trả công ngoan nào!

Mẹ ơi ngày tháng xôn xao
chỉ xin Mẹ nhớ vui vào cùng con
nguyện cầu trời đất nước non
Mẹ tôi cứ thế- trẻ con- tôi mừng

Nga Vũ

Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

THIÊN ĐÀNG HOANG VU



Nguyệt Thảo



Anh cứ hỏi : nếu hai ngàn năm truớc
có em rồi - thì đời Chúa ra sao !?
Nguời sẽ bỏ dở công trình cứu chuộc
dắt em về hang đá ở cùng nhau


Còn anh sẽ đuợc trao cây thập giá
mang danh Trời đi gánh tội nguời ta
để từ đó cuộc đời thêm vất vả
mỗi dấu đinh là mỗi vết đàn bà

Sao địa ngục thì không còn chỗ chứa
mà thiên đàng lại trống vắng hoang vu
anh ráng đợi mấy ngàn năm nữa để
chuộc em ra - giải phóng Chúa nhân từ

Cây thập giá - bẻ rời ra mỗi khúc
linh hồn anh - bằm nát đến từng phân
Vì em cứ
CẤT KỸ CHÚA TRỜI TRONG ÁO NGỰC
CỬA THIÊN ĐÀNG CHỐT CHẶT GIỮA HAI CHÂN !!!!!

Nguyệt Thảo

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Mẹ


Nồng Nàn Phố




Xin lỗi mẹ vì những nông nổi trẻ con để không hiểu tường tận phận số đàn bà
Nhiều lần làm mẹ buồn như sông xanh muốn ngừng dòng không chảy
Hình như trước điều vĩ đại nào sự ngây ngô làm sao che đậy
Trước mẹ con mới chập chững làm người


Đã bao lần khiến ngực mẹ phạc phờ rồi
Vẫn đinh ninh chỉ một câu thưa không tròn làm người già quặn thắt
Người già như đứa trẻ ưa ngọt mật
Mà con lại hư thân

Đã dưỡng chăm con từ cục máu đỏ hòn trưởng thành muôn phần
Đã hứng bão giông nhét vào lòng để đời con cao rộng
...ru con canh khuya nhìn con say giấc nồng làm nhựa sống
Nuôi mẹ vĩnh yên ngọt hạnh qua ngày

Phút đáp đền chưa thành câu con đã như đứa say
Chuốc hư danh, chuốc rêu rao, chuốc tâng bốc bạn bè địa vị
Thằng say trong con vị kỷ
Không tỉnh lại nhìn vết châm chim vì máu mủ phải bơ vơ...

Con xin lỗi vì bắt mẹ phải chờ
Ngày nước mắt chảy ngược vào lòng con thấu tâm can thằng bất hiếu
Mọi phù hoa hất đi như rượu
Thằng say trong con bừng tỉnh để làm người

Đã già nua, hổ báo trước nhân gian quá rồi
Mà chiều nay úp mặt vào lòng tay gầy con thấy mình bé dại
Như cánh chim viễn phương trở về đậu lên mái
Chiếc tổ có một người đàn bà sống sót bởi lời ru...

Con về như một đứa con hư
Thèm mẹ đánh lên lưng để thấy mình hạnh phúc
Con về bên mẹ là nhờ đức
Của riêng mình mẹ thôi!

P/s: Ở đâu có Mẹ ở đó là Nhà

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

Phe Nhân dân





Tác giả: Thái Bá Tân






Tôi vốn từ bụi đất,
Đúng nghĩa đen từ này,
Tức “thành phần cơ bản”,
Con một bác đi cày.


Nhờ thế được du học
Khi đất nước chiến tranh.
Về nước, người nguyên vẹn,
Kèm theo cái tiếng Anh.


Rồi dạy học, phiên dịch,
Rồi làm anh nhà thơ,
Nói chung là lớt phớt,
Sống thật mà như vờ.


Thơ cũng loại vô bổ,
Chủ yếu dịch thơ người.
Cần thì cũng cần thật,
Nhưng ích gì với đời?


Mấy chục năm tôi sống,
Thấy, hiểu hết, tuy nhiên
Nhắm mắt vờ không thấy,
Mong thân phận được yên.


Đến già mới chợt tỉnh,
Thấy rằng mình nợ dân.
Nợ không chỉ mạng sống,
Mà còn cả miếng ăn.


Thấy mình đã hèn nhát,
Quay lưng lại với đời,
Với bất công xã hội
Và cái ác ở đời.


Ừ, có nợ thì trả.
Từ đất tôi thành nhân,
Giờ quay về với đất,
Tức là về với dân.


Bỏ lối viết bay bướm,
Hoa lá cành xưa nay.
Giờ tôi dùng tiếng nói
Đúng của người đi cày.


Nôm na và giản dị,
Tôi nói hộ bà con
Những gì họ đang nghĩ,
Tuyệt đối không ngoa ngôn.


Tuyệt đối không bạo động.
Nói để nhắc chính quyền
Sớm diệt bọn tham nhũng,
Lo giữ đảo bình yên.


Trước nhiều cái tưởng đúng,
Bây giờ lại hóa sai.
Mà sai thì nên sửa.
Mà sửa đã chết ai.


Nôm na là như vậy.
Tôi, con người đi cày,
Giờ vượt lên sợ hãi,
Ngồi viết những dòng này.


Xin được phép nhắc lại
Điều đã nói nhiều lần:
Nếu thơ có phe cánh,
Tôi thuộc phe nhân dân.

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

CHÂN TRỜI MÀU LAM




LÊ KHÁNH MAI


Cứ tin
phía trước là chân trời
và trái đất chẳng mênh mông
như ta hằng nghĩ


Một mình
trong vô cùng hành hương lặng lẽ
chân trời màu lam.
một mình
gắng gỏi với thời gian
sứ mệnh nhọc nhằn đặt lên số phận
đã giơ vai đón nhận
có mong gì nhẹ vơi.

Phía trước là chân trời
cứ tin như thế
như vốn tin vào những điều nghịch lý trong đời.

Nỗi đau mỉm cười
niềm vui bật khóc.
riêng trái tim vẫn thì thầm hát
chân trời màu lam

TỔ QUỐC MÙA HOA CAU



Mạc Phong Tuyền




Tổ quốc trong con...
Bé bằng viên bi khi chập chững biết đi
Bằng quả cam bập bẹ ngày học nói
Tròn qủa bưởi lúc lên năm khu vườn thu nắng rọi
Vòm đồi tuổi thơ hè tóc chỏm sang mười

Tổ quốc trong con cứ lớn dần theo tiếng hát mẹ đưa nôi
Truyện cổ tích đêm đêm bay ra từ áo yếm của bà
Ấm trà đỏ đục của cha trên chiếc chõng tre ướp mùa hương ổi chín
Lúng liếng hoa cà ông rắc tím bên sông

Tổ quốc trong con vào một mùa đông
Mẹ dệt chiếc áo bông mặc cho cha sớm heo may mài tóp cả cánh đồng
Ông mang chiếc lược ngà đo sợi thời gian tóc bà bồng mây trắng
Bếp lửa rơm nồng ủ khói tỏa hương xôi

Tổ quốc trong con bây giờ ...
Bàn tay cha Long Quân đắp đất nên non
Chân mẹ Âu Cơ dẫn sông ra biển
Bà triệu cưỡi voi , vua Ngô giong thuyền
Quang Trung áo bào khét súng
Những đòan quân trùng trùng gánh đất nước thế kỷ tuổi hai mươi

Tổ quốc trong con ghép mảnh vùng miền có tên quê hương
Dòng sông hồng hồng phù sa khoe má hường mười sáu
Non non vầng trăng ngủ trên triền đê , khoác yếm đòng nồng nàn thơm tháng tám
Mái đình rêu phong sương gío thõng lưng còng

Tổ quốc trong con bây giờ..thoảng tà áo em bay
Người con gái con thương...
Đêm đêm chải tóc quỳnh hương chấm môi son lên vườn
Có bức thư xăm trên lá trầu thẹn thùng cài cửa ngõ
Lối ấy xuân về cau trắng trổ nhành thương...

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

Định mệnh





Ta nguệch ngoạc trên trang nhật ký không màu
vỏn vẹn hai từ "định mệnh "
giản đơn thế để dặn lòng thôi lưu luyến
tất cả là vô hình
như làn gió không tên


Ta quay trở về cùng thế giới riêng
nơi có tiếng cười cố ý lấp vết lõm buồn trũng sâu hố mắt
dang rộng đôi tay
đuổi nhặt từng giọt nắng .
đuổi bắt chiếc bóng mình ...
đuổi giấc mơ hoang

Ngẩn mặt nhìn đời - như thách thức thời gian
cứ dửng dưng - dù vết roi kia gió âm thầm quất vụt
nỗi đau có nhói lên - chừng một lúc
rồi sẽ nguôi dần ...
không thể dẵng dai ?

Ta hững hờ buông hai chữ "định mệnh" .
ô hay ... !
những chiếc lá cuối cùng của mùa thu bỗng dỗi hờn rời cây bay mất
giòng sông thơ ...
thủy triều mặn như nước mắt
ngơ ngác hỏi cuộc đời :
"định mệnh " có - không ?

Thôi ! Ta phải kịp quay về hơ ấm bàn tay trơn
giận lắm ngọn gió đông - vô tình chi đến thế
đã biết trước thế nào là không thể
ập đến làm gì - bỏ cái lạnh lại...
rồi đi ?

Huỳnh Gia

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2016

HỮNG HỜ THIÊN THAI


Trần Hạ Vi




Đoan trang
rũ rượi
bên thềm
Thanh xuân em
cởi
dáng mềm thiên tiên


Tung
đầy đặn
hứng
triền miên
Gió hây hẩy gió
đào nguyên mơ màng

Mê man
ngọc chuốt
hoang đàng
Mắt hờ mi nhắm
sẽ sàng...
mơ yêu!

Một chút thôi,
chút sẽ chiều
Hững hờ
tay giữ
khóa kiều thiên thai...

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

THƠ KHÓC



PILINSZKY JÁNOS



Một sợi tóc duy nhất chẳng thể cong
ta giữ gìn những nếp nhăn nhỏ nhất
bướng bỉnh khăng khăng hơn đá tảng
đến tận ngày xử án.

Nước mắt trốn chạy rụt rè trong ta
những mạch ngầm rỏ rỉ,
và những mùa xuân không đáy bới đào
sự lặng im toàn trí.

Trong những người tình khóc đến tận bình minh
tình yêu chết mòn như thế đấy,
và giờ đây không phải họ ôm choàng nhau nữa
sự bất tử quyện lấy nhau!

Một hiện thực tròn vẹn vĩnh hằng nào đó
giữ gìn tất cả số phận chúng ta;
kiên cường, như đá tảng,
giờ, không phải ta ôm chặt họ nữa rồi…



NGUYỄN HỒNG NHUNG dịch từ nguyên bản tiếng Hungary