Mấy ngày nay, trên G+ xuất hiện nick Tannguyen Hoang
https://plus.google.com/+TannguyenHoang/posts
Theo dõi rất sát sao những bài viết cũng như những chia sẻ của tôi đối với những bài viết của Nhà Gom Lá Bàng. Buồn cười nhất là mới đây tôi nhận được cái com đầy vẻ " hăm dọa"
Tannguyen Hoang
11:27
1
Trả lời
Mọi chuyện đến đây dừng được chưa Bác Trúc Thu , tôi nghe bác nói chỉ cần đọc vài bài viết hay hai ba cái Comment là biết người khác như thế nào nên tôi thử vào chổ bác xem sao . Đến bây giờ bác biết được bao nhiêu rồi nên nhớ là bác đã viết hai comment rồi đấy . Tôi giữ cho bác một con đường lùi nên nói hoạch tẹc ra luôn cái âm mưu của bác đó .Bác sử dụng những thủ đoạn nghiệp vụ gì Bác tự về rút kinh nghiệm lại nha !!?
Xin bác đừng gửi mấy cái bài vớ vẩn đó qua G+ tra tấn hai con mắt của tôi nữa !
Láo đến mức, nó tự chia sẻ về G+ của nó rồi bảo tôi đừng gửi qua G+.
Cái gã NGLB đã lộ rõ bản chất của một thằng lưu manh.
Với bài viết nho nhỏ này, tôi chỉ ra sự " đạo văn", đạo ý " của cái gã bịp bợm gian manh này
Trong bài :
242. Mấy dòng về Trịnh Công Sơn
http://nhagomlabang.blogspot.com/2012/09/242-may-dong-ve-trinh-cong-son.html
Sau khi lục lọi trên mạng để chép về xào nấu, phần cuối bài gã "ra vẻ" đưa ý tưởng của vào để chứng tỏ cái " khả năng suy nghiệm" thiên tai" của gả :
". Và theo mình, khó có thể mà nói Trịnh là một ‘nhà ý niệm’ hay là một ‘tư tưởng gia’. Những lời nhạc nằm rãi rác trong các bài như như ‘Cát bụi’, ‘Dấu chân địa đàng’, ‘Cỏ xót xa đưa’, ‘Mưa hồng’, ‘Lời thiên thu gọi’… của anh xuất phát từ kinh nghiệm sống, từ cảm hứng và tự nhiên, nhẹ nhàng, ‘dễ thương’, nhưng thâm trầm sâu sắc và dễ đi vào lòng người, đặc biệt là Trịnh không hề hoa mỹ hay cố ý nói về một thứ triết lý nào đó…"
Các bạn thử đọc đoạn văn này :
"Tôi lại mượn câu nói của nhạc sĩ Văn Cao để dẫn chứng: “Cái quyến rũ của nhạc Trịnh Công Sơn có lẽ là chính ở chỗ đó, ở chỗ không nhận định tạo ra một trường phái nào, một triết học nào, mà vẫn thấm vào lòng người ..."( trích Trịnh Công Sơn: Người viết hát ru cho người lớn)
http://giacngo.vn/vanhoa/phatgiao/2015/04/05/36E603/
Với bài viết nho nhỏ này, tôi chỉ ra sự " đạo văn", đạo ý " của cái gã bịp bợm gian manh này
Trong bài :
242. Mấy dòng về Trịnh Công Sơn
http://nhagomlabang.blogspot.com/2012/09/242-may-dong-ve-trinh-cong-son.html
Sau khi lục lọi trên mạng để chép về xào nấu, phần cuối bài gã "ra vẻ" đưa ý tưởng của vào để chứng tỏ cái " khả năng suy nghiệm" thiên tai" của gả :
". Và theo mình, khó có thể mà nói Trịnh là một ‘nhà ý niệm’ hay là một ‘tư tưởng gia’. Những lời nhạc nằm rãi rác trong các bài như như ‘Cát bụi’, ‘Dấu chân địa đàng’, ‘Cỏ xót xa đưa’, ‘Mưa hồng’, ‘Lời thiên thu gọi’… của anh xuất phát từ kinh nghiệm sống, từ cảm hứng và tự nhiên, nhẹ nhàng, ‘dễ thương’, nhưng thâm trầm sâu sắc và dễ đi vào lòng người, đặc biệt là Trịnh không hề hoa mỹ hay cố ý nói về một thứ triết lý nào đó…"
Các bạn thử đọc đoạn văn này :
"Tôi lại mượn câu nói của nhạc sĩ Văn Cao để dẫn chứng: “Cái quyến rũ của nhạc Trịnh Công Sơn có lẽ là chính ở chỗ đó, ở chỗ không nhận định tạo ra một trường phái nào, một triết học nào, mà vẫn thấm vào lòng người ..."( trích Trịnh Công Sơn: Người viết hát ru cho người lớn)
http://giacngo.vn/vanhoa/phatgiao/2015/04/05/36E603/
Thật là mộ sự nhận xét trùng hợp phải không các bạn.
Thật ra, chính gã đã " ăn cắp" nhận xét của nhạc sĩ Văn Cao : "không nhận định tạo ra một trường phái nào, một triết học nào..." để chế biến ra câu của gả :
"đặc biệt là Trịnh không hề hoa mỹ hay cố ý nói về một thứ triết lý nào đó…"
"đặc biệt là Trịnh không hề hoa mỹ hay cố ý nói về một thứ triết lý nào đó…"
Rất nhiều những điều tương tự như vậy trong những bài viết của gả.
Thêm đoạn này để các bạn xem " dốt giáo sư" NGLB đã tự vả vào mặt mình như thế nào
Thế nào là đạo văn?
Trước đây, LB có nghe vụ nhạc sĩ Bảo Chấn đạo bài ‘Tình thôi xót xa’ của một nhạc sĩ Nhật là Keiko Matsui, nếu có thì rất tiếc, vì 1 phút chọn lựa nhầm lẫn!, và vì Bảo Chấn thừa sức sáng tác ra cả chục bài hay như bài này (nhưng đến nay, đọc trên mạng, LB thấy là sự việc vẫn chưa có kết luận rõ ràng). Chắc các bạn đã biết thông tin về việc ‘đạo văn’ của tổng thống Hungary là Schmitt, ‘phần lớn nội dung được dịch ra từ luận văn của nhà nghiên cứu người Bungary Nikolai Georgiev, phần khác được lấy từ một công trình nghiên cứu của nhà nghiên cứu người Đức Klaus Heineman, mà ông bị Đại học Semmelweis ở Budapest tước bỏ học vị tiến sĩ’ (theo dantri.com.vn). Và LB cũng mới đọc là ‘cựu Bộ trưởng Quốc phòng Đức Karl-Theodor zu Guttenberg đạo văn trong luận án tiến sĩ của ông, và hệ quả là ông bị trường rút lại bằng tiến sĩ’ (theo Nguyễn Văn Tuấn - danluan.org)…
Thực ra, ta cũng chưa định nghĩa thế nào là ‘đạo văn’, với tư cách của một blogger tự do, để đơn giản và dể hiểu, LB tạm lấy vài ví dụ nôm na như sau:
-Con robot thông minh của Google rất thông minh khi phát hiện ra ‘5 từ’ của một entry này trùng với (các) entry khác. Tuy nhiên, việc giống nhau ‘5 từ’ không khẳng định việc đạo văn, vì có thể nó là thành ngữ, trích dẫn, chỉ trừ việc ai đó cố ý chế biến câu/cụm từ của người khác thành ra của mình, ví dụ: ‘con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô’ được chế biến thành ‘con nai vàng ngác ngơ, đạp trên lá khô vàng’: rõ ràng là đạo văn.
-Việc giống nhau cả đoạn văn, thậm chí tỉ lệ giống nhau rất lớn, nếu có dẫn nguồn, trong một entry so với (các) entry khác cũng không hẳn là đạo văn, vì việc trích dẫn nhiều hay ít là phương pháp tiếp cận của tác giả, ví dụ: mượn tư liệu A để dẫn ra ý tưởng ‘riêng’ của mình là B: không phải là đạo văn, vì sao?, vì đoạn văn đó chỉ được tác giả xem là một phương tiện hay một công cụ thứ cấp, thậm chí có thể thay thế đoạn văn trên bằng một ví dụ khác, có thể cho xuống phần phụ lục, hay có thể ‘delete’ nó đi, mà không ảnh hưởng đến nội dung của entry (tuy nhiên, việc copy quá nhiều tư liệu trong một entry, thiết nghĩ sẽ làm cho một người viết có lương tâm cảm thấy áy náy/khó chịu).
-Nhưng, việc 'đạo ý tưởng’ hay ‘đạo tư tưởng’ là tội vô cùng nặng, mặc dầu về mặt ngôn tử/câu cú chả có cái gì là trùng với (các) entry khác cả, có thể hình dung như việc ‘nhai lại’ các tư tưởng của các tiền bối rồi cho là của mình, ví dụ như ai đó đọc xong cuốn ‘Trang Tử nam hoa kinh’ rồi viết ra một cái gì đó na ná như vậy. Việc này rất khó phát hiện, nhưng những blogger sành sỏi có thể phát hiện ra một cách dễ dàng, và linh hồn của những kẻ ‘đạo tư tưởng’ đó có thể cho xuống địa ngục vạn kiếp không được siêu sinh.
Vậy, theo thứ tự ưu tiên:
1. nếu ông Hoàng Xuân Quế có copy nguồn của 2 thạc sĩ (Nguyễn Văn Khách và Hoàng Thị Kim Thanh, không dẫn nguồn - theo gdtd.vn) rồi dán vào luận văn của ông ta: rõ ràng là đạo văn, và ngược lại;
2. nếu nguồn tư liệu của ông Mai Thanh Quế mà bỏ đi thi cái luận văn tiến sĩ của ông Hoàng Xuân Quế sẽ bị sụp đổ: rõ ràng là đạo văn, và ngược lại;
3. nếu ý tưởng của ông Mai Thanh Quế mà bỏ đi thi cái luận văn tiến sĩ của ông Hoàng Xuân Quế sẽ bị sụp đổ: rõ ràng là ‘đạo ý tưởng’, và ngược lại; và
4. nếu ông HX Quế có ‘đạo văn’ hay ‘đạo ý tưởng’ thì bản thân ông Quế, người hướng dẫn ông ta làm luận văn tiến sĩ và hội đồng ‘chấm thi’ phải chịu trách nhiệm trước xã hội, vì nếu trình độ của họ quá kém để không biết đâu là ‘đạo văn’ hay ‘đạo ý tưởng’ thì không thể làm… thầy, và ngược lại.
http://nhagomlabang.blogspot.com/2013/12/493-vu-ong-hoang-xuan-que-bi-cach-tri.html
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20131021/nguyen-van-tuan-dao-van-van-de-cua-dao-duc-khoa-hoc#sthash.WIs7Tfdt.dpuf
Thêm đoạn này để các bạn xem " dốt giáo sư" NGLB đã tự vả vào mặt mình như thế nào
Thế nào là đạo văn?
Trước đây, LB có nghe vụ nhạc sĩ Bảo Chấn đạo bài ‘Tình thôi xót xa’ của một nhạc sĩ Nhật là Keiko Matsui, nếu có thì rất tiếc, vì 1 phút chọn lựa nhầm lẫn!, và vì Bảo Chấn thừa sức sáng tác ra cả chục bài hay như bài này (nhưng đến nay, đọc trên mạng, LB thấy là sự việc vẫn chưa có kết luận rõ ràng). Chắc các bạn đã biết thông tin về việc ‘đạo văn’ của tổng thống Hungary là Schmitt, ‘phần lớn nội dung được dịch ra từ luận văn của nhà nghiên cứu người Bungary Nikolai Georgiev, phần khác được lấy từ một công trình nghiên cứu của nhà nghiên cứu người Đức Klaus Heineman, mà ông bị Đại học Semmelweis ở Budapest tước bỏ học vị tiến sĩ’ (theo dantri.com.vn). Và LB cũng mới đọc là ‘cựu Bộ trưởng Quốc phòng Đức Karl-Theodor zu Guttenberg đạo văn trong luận án tiến sĩ của ông, và hệ quả là ông bị trường rút lại bằng tiến sĩ’ (theo Nguyễn Văn Tuấn - danluan.org)…
Thực ra, ta cũng chưa định nghĩa thế nào là ‘đạo văn’, với tư cách của một blogger tự do, để đơn giản và dể hiểu, LB tạm lấy vài ví dụ nôm na như sau:
-Con robot thông minh của Google rất thông minh khi phát hiện ra ‘5 từ’ của một entry này trùng với (các) entry khác. Tuy nhiên, việc giống nhau ‘5 từ’ không khẳng định việc đạo văn, vì có thể nó là thành ngữ, trích dẫn, chỉ trừ việc ai đó cố ý chế biến câu/cụm từ của người khác thành ra của mình, ví dụ: ‘con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô’ được chế biến thành ‘con nai vàng ngác ngơ, đạp trên lá khô vàng’: rõ ràng là đạo văn.
-Việc giống nhau cả đoạn văn, thậm chí tỉ lệ giống nhau rất lớn, nếu có dẫn nguồn, trong một entry so với (các) entry khác cũng không hẳn là đạo văn, vì việc trích dẫn nhiều hay ít là phương pháp tiếp cận của tác giả, ví dụ: mượn tư liệu A để dẫn ra ý tưởng ‘riêng’ của mình là B: không phải là đạo văn, vì sao?, vì đoạn văn đó chỉ được tác giả xem là một phương tiện hay một công cụ thứ cấp, thậm chí có thể thay thế đoạn văn trên bằng một ví dụ khác, có thể cho xuống phần phụ lục, hay có thể ‘delete’ nó đi, mà không ảnh hưởng đến nội dung của entry (tuy nhiên, việc copy quá nhiều tư liệu trong một entry, thiết nghĩ sẽ làm cho một người viết có lương tâm cảm thấy áy náy/khó chịu).
-Nhưng, việc 'đạo ý tưởng’ hay ‘đạo tư tưởng’ là tội vô cùng nặng, mặc dầu về mặt ngôn tử/câu cú chả có cái gì là trùng với (các) entry khác cả, có thể hình dung như việc ‘nhai lại’ các tư tưởng của các tiền bối rồi cho là của mình, ví dụ như ai đó đọc xong cuốn ‘Trang Tử nam hoa kinh’ rồi viết ra một cái gì đó na ná như vậy. Việc này rất khó phát hiện, nhưng những blogger sành sỏi có thể phát hiện ra một cách dễ dàng, và linh hồn của những kẻ ‘đạo tư tưởng’ đó có thể cho xuống địa ngục vạn kiếp không được siêu sinh.
Vậy, theo thứ tự ưu tiên:
1. nếu ông Hoàng Xuân Quế có copy nguồn của 2 thạc sĩ (Nguyễn Văn Khách và Hoàng Thị Kim Thanh, không dẫn nguồn - theo gdtd.vn) rồi dán vào luận văn của ông ta: rõ ràng là đạo văn, và ngược lại;
2. nếu nguồn tư liệu của ông Mai Thanh Quế mà bỏ đi thi cái luận văn tiến sĩ của ông Hoàng Xuân Quế sẽ bị sụp đổ: rõ ràng là đạo văn, và ngược lại;
3. nếu ý tưởng của ông Mai Thanh Quế mà bỏ đi thi cái luận văn tiến sĩ của ông Hoàng Xuân Quế sẽ bị sụp đổ: rõ ràng là ‘đạo ý tưởng’, và ngược lại; và
4. nếu ông HX Quế có ‘đạo văn’ hay ‘đạo ý tưởng’ thì bản thân ông Quế, người hướng dẫn ông ta làm luận văn tiến sĩ và hội đồng ‘chấm thi’ phải chịu trách nhiệm trước xã hội, vì nếu trình độ của họ quá kém để không biết đâu là ‘đạo văn’ hay ‘đạo ý tưởng’ thì không thể làm… thầy, và ngược lại.
http://nhagomlabang.blogspot.com/2013/12/493-vu-ong-hoang-xuan-que-bi-cach-tri.html
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20131021/nguyen-van-tuan-dao-van-van-de-cua-dao-duc-khoa-hoc#sthash.WIs7Tfdt.dpuf