Hiển thị các bài đăng có nhãn Nghe nhạc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nghe nhạc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Nỗi nhớ mùa Đông





Lời bài hát “Nỗi nhớ mùa đông” cũng da diết,trầm mặc.Giữa chiều cuối thu nắng nhạt, thẫn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Một thời tình nhân hanh hao nắng thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa đông bắc.Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa đông đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc.




Trong những khoảnh khắc giao mùa, có lẽ xao xuyến nhất là cơn gió đông đón chiếc lá vàng cuối cùng của mùa thu để thả xuống mặt hồ sương ảo.Những cơn gió khẽ lay động, từng con sóng nước trên những mặt hồ đang buồn ảm đạm.Sao hôm nay phố vắng đến lạ lùng, mỗi bước chân ta bỗng dưng chậm lại... Có phải mùa đông đang về trên từng góc phố? Có phải mùa đông đang sang với những đổi thay của đất trời, với những tiếng chạm khẽ làm rung động mỗi con tim?

Mùa đông, bầu trời như thấp xuống. Mây ở đâu kéo về che kín cả khoảng trời xanh. Cả mùa đông, bầu trời toàn mây là mây. Hiếm lắm mới có những ngày trời xanh, nắng ấm. Mây có màu xám tro. Cả bầu trời bao la một màu mây xám khiến cho vạn vật cũng có màu xám như mây. Hôm nay, cả ngày mưa không có ánh nắng mặt trời, không khí trầm buồn bao phủ khắp nơi nơi và ai cũng cảm thấy se se lạnh. Lòng tự nhủ: thế là mùa đông đã về.

Mùa đông về gõ cửa, những cơn gió như tà áo thướt tha khẽ gieo mình vào khoảng không vô tận. Con phố nhỏ nằm im lìm, núp bóng dưới những cây bàng già cỗi…

Mùa đông có gió heo may, giá rét. Những cơn gió mùa đông bắc thổi về làm cho trời đất đã xám rồi lại càng xám hơn. Cây trụi lá, cành nhánh khẳng khiu trơ trọi giữa trời. Màu xanh hầu như biến mất. Màu vàng cũng không. Màu xám lên ngôi. Nhìn toàn cảnh đâu đâu cũng thấy gam màu lạnh - gam màu chủ đạo của mùa đông. Đến nước da con người cũng xạm lại. Cái se lạnh, rét mướt, không gian trầm lắng cùng với màu xam xám của mùa đông khiến cho nhu cầu sưởi ấm lòng nhau, tựa vào nhau cần có hơn bao giờ hết.

Mùa này, tôi nhớ nhiều những gốc rạ khô mục trên những con đường nứt nẻ ở quê. Ngày đó tôi còn nhỏ, chân cũng nứt nẻ như cánh đồng khô, cũng dầm sương gió, cũng ngô khoai sắn...cho nên nhớ. Nỗi nhớ nhiều, ăn sâu đến và nhiều nhất về những người chỉ biết có ruộng đồng, cúi mặt trên các luống cày, những người làm ra hạt gạo nuôi sống nhân loại mà cuộc sống lại chất đầy những lo toan, may rủi.

Mùa đông, thương nhất là những người không có nhà phải nằm ngủ ở vỉa hè hay các gầm cầu, hoặc có nhà nhưng bị dột nát và vách tưởng thủng nhiều chổ. Chịu làm sao thấu những cơn gió lùa lạnh thấu xương, những giọt mưa rớt xuống nền nhà, đồ đạc và thấm ướt cả người?

Tôi cảm giác mùa đông về qua từng cơn gió se lạnh, qua tiếng mưa rơi nặng hạt ngoài hiên, qua mùi bánh rán và ngô nướng thơm lừng lan tỏa… Dù mùa đông có giỏi che giấu đến đâu, tôi vẫn có thể cảm nhận được bước chân của nó đang dần xâm chiếm tất cả mọi ngóc ngách của cuộc sống.

Bất chợt, trên tivi báo tin gió mùa Đông Bắc đang tràn về. Trong đầu tôi cứ thấp thoáng hình ảnh những em bé miền núi gầy gò, nhỏ bé với tấm áo mong manh, đôi chân trần trong sương gió…

Mùa đông lạnh cho ta hiểu sâu sắc hơn giá trị của lòng người chan hòa trao nhau tình thân ái trong sự hòa hợp nhân loại.Mùa đông lạnh cho ta thêm trân trọng những con người đang đứng ra quyên góp từng bộ quần áo cũ, đôi dép cũ, đồ dùng học tập cũ ở thành phố để mang lên trao tận tay cho đồng bào khó khăn ở vùng cao.

Cảm ơn mùa đông. Cảm ơn những tấm lòng người mang đầy hơi ấm hồng reo lửa cho bập bùng, sáng mãi, đẹp mãi. Lòng mình như thầm nhắc: hãy yêu thương chính bản thân mình và tất cả mọi người, mọi vật để cho mùa đông không lạnh, để cho tiếng lòng ngân mãi nhịp yêu thương trọn vẹn trong lòng ta, cho đời mãi đẹp thênh thang ngân vang như trong câu hát. Tôi chợt nhớ đến bài hát viết về mùa đông rất hay và nổi tiếng của nhạc sỹ Phú Quang với tên gọi“Nỗi nhớ mùa đông”:

“Dường như ai đi ngang cửa

Gió mùa đông bắc se lòng

Chút lá thu vàng đã rụng

Chiều nay cũng bỏ ta đi”

Lời bài hát “Nỗi nhớ mùa đông” cũng da diết, trầm mặc. Giữa chiều cuối thu nắng nhạt, thẫn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Một thời tình nhân hanh hao nắng thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa đông bắc. Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa đông đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc.

Trong ngổn ngang ký ức, một nỗi nhớ được se sẽ gọi tên. Nhớ một bàn tay đã ủ ấm bàn tay lúc gió chuyển mùa. Nhớ chiếc lá cuối cùng níu mong được ở lại với cây. Nhớ những dòng sông tuổi thơ chạy dọc hai bên cánh đồng lộng gió mùa đông bắc, lạnh đến tái tê lòng. Nhớ ánh mắt trìu mến, nụ cười hiền và giọng nói ấm áp của ai đó đến nao lòng... Để rồi ao ước sẽ mãi có một mùa đông ấm áp mà không đảo lộn thói quen sinh hoạt ngàn đời. Vẫn ao ước rồi mai đây, chúng ta sẽ chế ngự được những đợt gió lạnh từ phía Bắc, chế ngự được những áp thấp, áp cao trên Biển Đông, để nhân dân Việt Nam đều được đón những mùa đông thật ấm áp...


Vũ Thị Minh Huyền






Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Oh Sweet Lorraine




Đây là ca khúc do cụ Fred Stobaugh – 96 tuổi, ở bang Illinois, Mỹ – sáng tác để cụ tưởng nhớ người vợ vừa mới mất của mình.
Hai ông bà đã ở với nhau 75 năm.
Ca khúc của cụ ông 96 tuổi “ăn khách” hơn Taylor Swift
12/09/2013 19:11 (GMT + 7)
TTO - Một cụ ông 96 tuổi sáng tác và hát ca khúc Oh Sweet Lorraine tưởng nhớ người vợ quá cố đã bất ngờ vượt qua ca khúc của Taylor Swift hay Rihanna trên bảng xếp hạng Billboard Pop Hot 100.


Đôi vợ chồng già Stobaugh và Lorraine lúc bà Lorraine còn sống. Ảnh: Billboard


Nhạc sĩ Jacob Colgan làm việc với cụ Fred để hoàn thành ca khúc – Ảnh: Daily mail

Khi studio của nhạc sĩ Jacob Colgan mở một cuộc thi viết nhạc nghiệp dư cho người dân địa phương, Colgan đã rất xúc động khi nhận được lời nhạc từ cụ ông 96 tuổi Fred Stobaugh – một tài xế xe tải về hưu sống ở bang Illinois – thể hiện tình yêu chân phương, mộc mạc đối với người vợ quá cố của ông là bà Lorraine, vừa qua đời vào tháng 4-2013. Jacob Colgan đã biến lời nhạc Oh Sweet Lorraine (Ôi, Lorraine ngọt ngào) thành tác phẩm âm nhạc hoàn chỉnh trong tháng 7-2013, đồng thời đưa bài nhạc này lên kho nhạc số Apple iTunes.

Điều ngoạn mục đã diễn ra khi bài nhạc Ôi, Lorraine ngọt ngào của cụ ông Fred Stobaugh đứng ở vị trí cao hơn cả những bài hit của hai nữ ca sĩ nổi tiếng Rihanna và Taylor Swift. Trong tháng 8, bản nhạc vượt qua bản Mirrors của Justin Timberlake.

Ôi, Lorraine ngọt ngào là một bài tình ca nhẹ nhàng với những hồi ức tình yêu đẹp đẽ giữa cụ Fred và bà Lorraine. Sáu tuần sau khi vợ mất, cụ Fred viết lời bài nhạc với những đoạn lãng mạn như: “Anh ước gì chúng ta có thể đem tất cả những thời gian đẹp đẽ trở lại một lần nữa… Cuộc sống chỉ đến bên ta một lần không bao giờ trở lại… nhưng những ký ức luôn luôn ở lại… Không, anh không muốn tiếp tục… Vì vậy anh đã viết bài nhạc này cho em”.

Cụ Fred đã khóc khi nghe bài hát Ôi, Lorraine ngọt ngào được nhạc sĩ Jacob Colgan hoàn thành. Cụ chia sẻ về quãng thời gian chung sống với vợ: “75 năm thật tuyệt vời. Tôi thường nghĩ rằng đó là điều gì không thật, là một giấc mơ hay điều gì đó tương tự. Nhưng nó là thật. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Nó là thật. Tôi thật sự rất nhớ bà ấy”.

Billboard công nhận cụ ông Fred Stobaugh trở thành “ngôi sao lớn tuổi nhất” có mặt trong bảng xếp hạng âm nhạc, thay thế tượng đài Tony Bennett (hiện 87 tuổi). Ca khúc này hiện đang được nhiều ca sĩ trẻ hát lại (cover) và đưa lên YouTube cho mọi người thưởng thức.

PHONG VÂN

***

Đây là lời bài hát và lời dịch:

Ôi Lorraine yêu



Ôi Lorraine yêu, anh ước mình có thể ở thời tuyệt đẹp lần nữa
Ôi Lorraine yêu, cuộc sống chỉ tới đây đó một lần mà chẳng trở lại nữa
Ôi Lorraine yêu, anh ước mình có thể ở thời tuyệt đẹp lần nữa

Thời tuyệt đẹp, thời tuyệt đẹp, thời tuyệt đẹp lần nữa
Thời tuyệt đẹp, thời tuyệt đẹp, thời tuyệt đẹp lần nữa

Nhưng kỷ niệm cứ nấn ná trên, ôi Lorraine yêu, anh chẳng muốn giục chúng
Nhưng kỷ niệm cứ nấn ná trên, ôi Lorraine yêu, đó là tại sao anh viết cho em bài hát này

Ôi Lorraine yêu, anh ước mình có thể ở thời tuyệt đẹp lần nữa
Ôi Lorraine yêu, cuộc sống chỉ tới đây đó một lần mà chẳng trở lại nữa
Ôi Lorraine yêu, anh ước mình có thể ở thời tuyệt đẹp lần nữa
Thời tuyệt đẹp, thời tuyệt đẹp, thời tuyệt đẹp lần nữa
Thời tuyệt đẹp, thời tuyệt đẹp, thời tuyệt đẹp lần nữa
(PTH dịch)
***

Oh sweet Lorraine

Oh sweet Lorraine, I wish we could do all the good times over again
Oh sweet Lorraine, life only goes around once but never again
Oh sweet Lorraine, I wish we could do all the good times over again

The good times, the good times, the good times all over again
The good times, the good times, the good times all over again

But the memories always linger on oh sweet lorraine i don’t wanna move on
But the memories always linger on oh sweet lorraine that’s why i wrote you this song

Oh sweet Lorraine, I wish we could do all the good times over again
Oh sweet Lorraine, life only goes around once but never again
Oh sweet Lorraine, I wish we could do all the good times over again

The good times, the good times, all the good times all over again
The good times, the good times, all good times all over again

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Phôi pha



Ôm lòng đêm 

Nhìn vầng trăng mới về
 nhớ chân giang hồ
 Ôi phù du 
Từng tuổi xuân đã già 
một ngày kia đến bờ 
Đời người như gió qua .....

Đi” và “về” là con đường mà mỗi người phải trải qua, như một mặc định của kiếp người, như sinh kí tử quy- sống gửi thác về.Trịnh Công Sơn là người hiểu biết điều đó từ rất trẻ. Thân phận và cái chết luôn là nỗi ám ảnh trong ông… và phả vào nhiều nhạc phẩm: Cát bụi, một cõi đi về, Chiếc lá thu phai,…, Phôi pha.

Trong “Phôi pha”, chủ yếu là thời gian tâm lý, thời gian của nhân vật. Thời gian hiện tại, có lẻ chi xuất hiện một lần ở câu:

Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới về.

Đó là cảm xúc khơi nguồn, là tâm trạng, là thời khắc tác giả muốn vượt lên cái cao rộng của thiên nhiên, vượt lên cái hữu hạn nhỏ bé của con người, kiếp người bằng động thái “ôm lòng đềm” và hòa vào sự vận động, chuyển biến của vầng trăng ký ảo. Trăng đi rồi, biến mất rồi xuất hiện, đó là sự tuần hoàn của một quy luật.

Tiếp theo sau đó, cho đến hết bài thơ ca là thời gian hồi niệm, liện tưởng và dự cảm tương lai. Con người, thơ ca cố bức phá, cố vượt qua cái cố định, cái khuôn khổ bằng những lần ra đi, rong chơi vô định… nhưng rồi cũng hiểu ra rằng: mọi thứ đều phù du, đều thoáng qua, đều sẽ phải đi đến bờ tịch diệt.

Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già
Một ngày kia bến bờ
Đời người như gió qua.


Trên con đường “về” phải đi một mình, đường bỗng trở nên dằn vặt trong nỗi trống trải, cô độc. Nhớ cuộc đời, nhớ con người, nhớ những mối tình đã qua đi; rượu uống tràn môi cũng không làm nguôi ngoai nỗi buồn trần thế! “Trời cao đất rộng một mình tôi đi,một mình tôi đi. Trời như vô tận một mình tôi về với tôi”-TCS.

Không còn ai
Đường về ôi quá dài!
Những đêm xa người
Chén rượu cay
Một đời tôi uống hoài…


Chỉ tồn tại riêng mình nỗi buồn nhân thế. Bao nhiêu điều hạnh phúc, tươi vui, đằm thắm xin gửi lại cho nhân gian.

Trả lại từng tin vui
Cho nhân gian chờ đợi.

Tâm tưởng trải dài trong hoài niệm: những ngày tháng đã trôi qua, tươi đẹp, buồn phiền, mỏng manh, thoáng chốc.

Nhìn từng khi nắng ngời
Nhìn từng hạt mưa bay.


Tất cả, bây giờ như ở tận cùng cuộc sống, như đang dần dần tan biến khói mây.

Về lại nơi cuối trời
Làn mây trôi…


Không gian trong “Phôi pha” vượt khỏi không gian ba chiều thông thường, nó vươn tới chiều thứ tư: chiều tâm tưởng, không gian của cảm xúc, của tâm trạng, của nhân sinh quan, thẩm mỹ quan của tác giả.

“Phôi pha” thấm đượm không gian lữ thứ. Những lần ra đi, những bước chân giang hồ, những lần gặp gỡ, chia xa; nhiều hôm uống rượu một mình, nhiều hôm lặng lẽ trong vườn khuya…sống hết mình trong từng khoảnh khắc hiện tại. Bởi vì, trước sau cũng phải “Một ngày kia bến bờ, đời người như gió qua”.

Trịnh Công Sơn cũng từng nói về mình: “ Tôi chỉ là tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo”.

Do vậy, không gì sáng suốt hơn, thanh thản hơn là sự trở về!

Về ngồi trong những ngày
………………………….
Có những ai xa đời quay về lại
Về lại nơi cuối trời.


Đó thật sự là đích đến, là giới hạn cuối cùng của kiếp nhân sinh. Không có gì phải thản thốt, lo âu, luyến tiếc…

Bởi vì:
Đường trần đâu có gì.
Chỉ có :
Tóc xanh mấy mùa
Từng tuổi xuân đã già.


Phải biết quên đi những ám ảnh của tuổi tác và chuẩn bị tinh thần cho cái phút sau cuối của đời người. Hãy bình thản bước vào vườn khuya, tìm lại mình, tìm về với thiên nhiên cao rộng, nhẹ nhàng, êm ái…như người đi trước đã từng như vậy.

Có nhiều khi
Từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ
Tựa hồn những năm xưa.


Không gian vũ trụ được thể hiện sinh động trong cách nhìn của người nghệ sĩ hết sức cao rộng như: lòng đêm, đường trần,cuối đời, đời người; vĩnh viễn bất tận như thời gian, thời tiết: trăng về, nắng ngời, mưa bay, gió qua -(thiên nhiên). Nhưng cũng hết sức ngắn ngủi, hữu hạn, loay xoay, không thoát ra được: Bao nhiêu năng rồi còn mãi ra đi/ Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt/ trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt Rọi xuống trăm năm "một cõi đi về"(con người)

Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già
Một ngày kia bến bờ
Đời người như gió qua.


Chính vì thế, người-thơ-ca giục giã: Về! có đến bảy lần từ “về” được lặp đi lặp lại trong “Phôi pha”. Khi nhẹ nhàng, khi hối thúc, lúc thanh thản: mới về, đường về, thôi về đi, bước về, quay về, về lại, về ngồi… tất cả chỉ để khẳng định một điều: mọi thứ rồi sẽ phôi pha, chỉ còn lại một trái khác sống, biết sống, bình tĩnh đón nhận những biến thiên của cuộc đời với tấm lòng yêu thương tha thiết

Tác giả bài viết: Từ Quang


 

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Mùa Thu Trong Tình Ca Việt Nam



"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường… Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và đầy giá lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm Nay Tôi Đi Học..." Tôi còn nhớ mãi bài "Tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh hồi mới lên trung hoc đệ nhất cấp. Do đó mùa thu vẫn là đề tài được bàn tán muôn thủa bởi những nhà văn, nhà thơ hay những nhạc sĩ trong kho tàng văn chương hay âm nhạc Việt Nam . Người ta ca tụng mùa thu, bối cảnh mùa thu được dàn dựng trong những tác phẩm của họ như những không gian lá vàng rơi hay những chia ly buồn bã. Tôi yêu mùa thu từ bản chất, yêu cả những bản nhạc mùa thu. Trong khuôn khổ hạn hẹp của bài này, tôi cố gắng đưa ra một số bài tiêu biểu của những nhạc sĩ đã sáng tác những tác phẩm về mùa thu. Tôi vốn thích bản thu ca tiền chiến của nhac sĩ Đoàn Chuẩn - Từ Linh. Cuối thập niên 50 khi tôi còn học tiểu học, thầy giáo của tôi di cư từ miền Bắc vào. Ông có một tâm hồn nhạc sĩ, chính ông đã để lại trong tôi một ấn tượng thật tuyệt vời của một mùa "Thu quyến rũ":


"Anh mong chờ mùa thu

Trời đất kia ngả màu xanh lơ

Đàn bướm kia vui đùa trên muôn hoa

Bên những bông hồng đẹp xinh

Anh mong chờ mùa thu

Dìu thế nhân vào chốn thiên thai

Và cánh chim ngập ngừng không muốn bay

Mùa thu quyến rũ anh rồi …"


Thu Quyen Ru-Anh Tuyet
http://www.youtube.com/watch?v=DJHeid5m2hQ&feature=related


Sao em biết mùa thu không trở lại..Nghieu Minh

http://www.youtube.com/watch?v=bEKTA7xeDac






Khi người ta yêu nhau thì mọi thứ đều từ thiện, người ta sẽ cho nhau tất cả, từ những tháng ngày, những tặng phẩm quý báu, cho con tim, cho nhau kỷ niệm, ... với nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, ông cho người tình cả một bầu trời mùa thu tuyệt vời về nhạc và lời ca . Bài "Mùa thu cho em" được ra đời năm 67. Chính bài ca này đã đánh thức tôi những cái đáng yêu của một mùa thu tình ái:


" Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ

Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương

Và em có nghe khi mùa thu tới

Mang ái ân mang tình yêu tới

Em có nghe, nghe hồn thu nói

Mình yêu nhau nhé ..."


Mùa Thu Cho Em
http://www.youtube.com/watch?v=ByFnjjhqMVg


Mùa thu là mùa của nỗi buồn, của chia tay, của những mối tình dang dở. Ở tuồi còn đi học, những nam sinh vẫn có những kỷ niệm đến đứng ngẩn ngơ ở cổng trường con gái như những cửa trường Gia Long, Nguyễn Bá Tòng, Sương Nguyệt Ánh hay Trưng Vương. Để rồi "Em tan trường về, mưa bay mờ mờ, anh trao vội vàng chùm hoa mới nở, ép vào cuốn vở”. Người con gái như đóa hoa hồng, hoa pensé, hoa mimosa hay hoa phượng hồng như môi em. Một nụ hôn đầu ngất ngây để rồi nhung nhớ mãi mãi về sau.

Mùa Hạ đến rồi mối tình chia ly vì lý do nào đó… Để rồi khi sang mùa thu, mùa tựu trường cô gái Trưng Vương nhìn lá vàng rơi ngoài đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, theo gió heo may vi vu để nhớ đến người bạn trai xưa với nụ hôn đầu nồng nàn. Nhà thơ nữ Nguyễn Thị Lệ Thanh đã sáng tác bài thơ "Trưng Vương, khung cửa mùa thu", và nhạc sĩ Nam Lộc đã soạn thành một ca khúc ghi dấu những mối tình nhẹ nhàng, nỗi bâng khuâng, những xao xuyến của tuổi học trò:


"Tim em chưa nghe rung qua một lần!

Làn môi em chưa hôn ai cho thật gần

Tình trần mong manh như lá me xanh Ngô ngác rơi nhanh

Thu giăng heo may che bóng cây lạnh này

Người cho em nghe câu nhớ thương từng ngày…

Người mang cho em quen môi hôn ngọt mềm

Tình cho tim em rung những đêm lạnh lùng…

Nắng vấn vương nhẹ gót chân

Trưng Vương vắng xa anh rồi

Mùa thu đã qua một lần

Chợt nghe bâng khuâng lá rơi đầy sân...”


Trung Vuong Khung Cua Mua Thu
http://www.youtube.com/watch?v=QqwcJGPtquo

Mùa thu của những tình tự yêu đương, đã lôi cuốn người nhạc sĩ đã dùng bối cảnh thu ca như trong nhiều tác phẩm của ông về mùa thu, Phạm Anh Dũng đã tâm sự những nồng nàn, những cụm từ truyền cảm của ông qua bài "Gọi mùa thu mơ"


"Anh gọi mùa thu mơ

Một sớm thu sương mờ

Nai vàng đạp trên lá

Bước từng bước xa xa...

Anh gọi mùa thu mơ

Trời sớm sông không bờ

Lá vàng rơi lác đác

Dịu dàng cơn gió bay

Anh hẹn mùa thu sang...


Gọi Mùa Thu Mơ (Phạm Anh Dũng) Xuân Thanh

http://www.youtube.com/watch?v=fB9K5g_PgtM





Mùa thu để chúng ta ru người tình. Khi mùa thu tới người nhạc sĩ hát khúc thu ca để dìu người yêu vào giấc điệp bình yên, Đức Huy đã ru người tình của mùa thu như sau:


"Hôm mùa thu gió hát bài ca cũ

Mùa thu lá vàng bay

Anh ru em ngủ

Bài ca dao ta vẫn hát khúc ấu thơ

Nắng vàng ấm suối nước dệt mây thu

Ngập ngừng trôi giấc mơ

Anh ru em ngủ

Dài cơn mê thương yêu ấy

Những ngày còn ái ân..."


Còn mùa thu của Từ Công Phụng thì như thế nào? Ông ru người yêu về với mùa thu dịu dàng, du dương với những lối ru nhẹ nhàng, dấu yêu của mây ngàn bay, hãy nghe bài "Mùa thu mây ngàn":


"Buồn vương mây ngàn giăng khắp lối

Mùa thu bơ vơ đến bên trời

Ru tóc em suối nguồn

Gọi hồn trong gió thu buồn

Ngày mai chúng mình xa nhau rồi

Cầm tay em nhìn sao không nói ..."


Mùa Thu mây ngàn - Tuấn Ngọc & Thái Hiền

http://www.youtube.com/watch?v=oO0Nt9q92Gg

Tuần rồi tôi tình cờ được nghe bài "Dáng thu", người nhạc sĩ đã âu yếm so sánh vẻ đẹp kiều diễm, đài các của mùa thu như người thiếu nữ trong những dòng nhac thu ca . Nhật Vũ đã dìu người tình qua vũ điệu Tango:


"Dáng thu vơi buồn như thương nhớ ai

Dáng thu về đây mùa thu ơi ai có hay

Ta vẫn ngắm mây trời

Thương về tóc buông lơi

Thương nhớ mãi nụ cười

Bờ môi xinh như mộng

Từ ngày em đi

Đã bao lần thu về rồi ?






Dáng Thu Về
http://www.youtube.com/watch?v=niSFJeziiYk

Lại một tình cờ khác tôi lắng nghe tiếng đàn của một người nhạc sĩ Mai Đức Vinh bên phương trời Canada, ông cho chúng ta nghe một bản tình ca quyến luyến và nhiều vương vấn của người thiếu nữ trong giấc mơ thu của ông "Thu về hôm nao", thơ Pham Anh Dũng:

".....Này em nhé mắt nâu qua rừng thu

Trong bóng thời gian nhả tiếng sương mù

Chiều rơi lá chín thương em hương lụa

Anh nhặt thu về xây tím áng thơ

Chiều sao hoang vắng vàng phai sắc lá

Anh viết tình thu trên môi em thôi ."


Một chiều thu đến để rồi Phan Bá Chúc đã làm thơ, đã phổ nhạc từ khung trời yêu thương Đà Lạt qua ca khúc thật trữ tình và đáng yêu, "Tôi có em chiều thu":


"Chiều phai mây trắng trôi

Trôi qua dòng đời muộn phiền

Chiều nay tôi thấy em gọi nắng lên

Chiều thu tôi em tôi em như một tình cờ vừa đến

Bàn chân em e thẹn, bàn tay em thơ dại

Vội vàng con chim bé vỗ cánh bay lên cao

Đời cho tôi có em trong một chiều không mong đợi

Đời cho tôi có em trong thu về hương tình tới

Bàn tay thôi e thẹn, bàn chân thôi thơ dại

Chiều nay con chim én líu lo thương đời”

Mùa thu 75 đã làm bao nhiêu con tim điêu đứng, Ngô Thụy Miên khi ra xứ ngồi đã chia sẽ tâm tư của ông qua bài "Thu Sàigòn" như sau:


"Em hỏi anh mùa thu Saigòn

Nắng còn vương vương trên hàng phố vắng

Em hỏi anh mùa thu Saigòn

Nước mắt bây giờ có như mưa tuôn..."


Thu SÀI GÒN

http://www.youtube.com/watch?v=VdpyNzReq1s


Từ miền trung nam nước Mỹ, nhac sĩ Đỗ Duy Thụy đã bộc lộ tâm sự của ông khi mùa thu về ta.i Houston với những nhung nhớ mùa chia ly của tình yêu trong bài "Thu vàng nổi nhớ":


"Theo bước chân em đi thu vàng

Tình ơi sao đến muộn màng

Nổi nhớ mang theo cung đàn

Buồn vương trên bao tháng năm

Đời một rừng thu hoang vắng

Mơ em là nắng xuân sang

Hồn anh mộng cũ chưa tan

Tình theo lá thu vàng"

Trong nỗi khắc khoải khôn nguôi, nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đã tưởng nhớ dến mùa thu năm cũ khi nhìn về người tình

 

Cũng vì mùa thu năm cũ vơi đầy nhung nhớ, Ngô Thụy Miên âu yếm nhìn vào ánh mắt người tình với bài "Thu trong mắt em":


"Rồi một mùa thu tới cho mắt em buồn trong nắng

Mầu tình hôn tóc rối ru má em hồng say đắm ...

Ô hay mùa Thu lại về cho mình giăng hẹn hò

Gọi tên nhau khi chiều đến

Mây Thu vấn vương đan ngập lối đi

Ái ân theo hồn vút cao Vết mơ tình xõa tay mềm..."


Thu Trong Mắt Em (Phạm Anh Dũng) Quỳnh Lan hát (Vinh Nguyễn"
http://www.youtube.com/watch?v=mHYa9Z0pOuc

Nếu mùa thu được dùng như biểu tượng của sự ra đi hay sự chia ly để rồi dứt khoát một cuộc tình buồn não nề nào đó. Trong bối cảnh buồn của mùa thu ở vườn Luxemburg với ngập xác lá vàng rơi. Nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã viết bài "Mùa thu không trở lại" để nói lên nỗi sầu tan tác của ông:


"Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại

Em ra đi mùa thu, sương mờ giăng âm u

Em ra đi mùa thu, mùa thu không còn nữa

Đếm lá mùa thu, đo sầu ngập tim tôi…"


Mua Thu Khong Tro Lai - Si Phu

http://www.youtube.com/watch?v=qjPBKvQm6X4&feature=related






Cũng như sự chia ly từ mùa thu dang dỡ, người yêu sẽ tìm quên lãng mùa thu sầu úa vì tình đã chết trong lòng khi niềm cô đôn chợt đến mà nhạc sĩ Nam Lộc ghi nhận qua bài "Anh đã quên mùa thu":


"Bây giờ là mùa thu

Chiều vắng khói sương mù

Hàng cây khô sầu úa

Hiu hắt đứng trong mưa

Mưa như lệ tình xưa

Lệ thấm mãi cho vừa

Lệ thương hoa phượng rũ

Em có nghe mùa thu ...


Anh Đã Quên Mùa Thu - Nam Lộc, Tùng Giang-Tiếng hát:Dalena


http://www.youtube.com/watch?v=L8byBhMz54g





Mùa thu về với khung trời Paris của Cung Trầm Tưởng, nhà thơ này đã kể về chuyện tình mùa thu với nàng kiều nữ tóc nâu người địa phương bên vườn Luxemburg. Bài thơ "Mùa thu Paris" đuoc nhạc sĩ Pha.m Duy phổ thành một nhạc phẩm đã đi vào dĩ vàng của Saigon một thời xa xưa:


"Mùa thu Paris, trời buốt ra đi

Hẹn em quán nhỏ, hẹn em quán nhỏ

Rượu rưng rưng ly đỏ tràn trề ...

Mùa thu âm thầm bên vườn Lục Xâm

Ngồi quen ghế đá, ngồi quen ghế đá

Không em buốt giá từ tâm

Mùa thu nơi đâu, người em mắt nâu

Tóc vàng sợi nhỏ, tóc vàng sợi nhỏ

Chờ mong em chín đỏ trái sầu.."


MÙA THU PARIS

http://www.youtube.com/watch?v=z4R3fNOvzew


Từ một phương trời nào đó Phạm Anh Dũng âu yếm thì thầm với người em gái mắt nâu của mình bằng những lời yêu dấu để thăm chừng khi nào mùa thu của tình yêu thực sự đến. Nếu Phạm Trọng Cầu hay Trịnh Công Sơn nhìn mùa thu đi với nỗi niềm tiêu cực thì tương phản thì Phạm Anh Dũng lại nhìn mùa thu ở khía cạnh tích cực. Nào chúnh ta hãy nghe lời hát của Pha.m Anh Dũng qua bài "Mùa thu về chưa em nhỉ":


"Này yêu dấu, mùa thu về chưa nhỉ

Gọi mây trôi em thả tóc bay đi

Hạt long lanh rơi nhạt lá thay mầu

Tình xanh biếc, xanh mầu đôi mắt nâu ...

Này yêu dấu, mùa thu về lá đổ

Dòng sông xanh trôi về mãi xa xôi


GIOT MUA THU- Dan Bau
http://www.youtube.com/watch?v=37qw5vNyYzE

Posted by VĂN NGHỆ at 12:11 PM

Mật viên ca


Giáp Văn

Tôi thích nhạc không lời.
Thích theo kiểu mù quáng, điếc không sợ súng.
Nhưng suy cho cùng những thứ con người ta thích hoặc tôn thờ thì hầu hết đều là những thứ mù quáng cả. Nên bây giờ, nếu ai hỏi vì sao tôi thích nhạc không lời thì tôi sẽ rất lúng túng. Nếu ép quá chắc tôi sẽ buột miệng ra nói mấy chữ chẳng giống ai, đại loại như: vì nhạc không lời dồn nén, cô đơn, có cấu trúc, tỏa và chụm, đa nghĩa, có nhiều điểm tương đồng với những thứ khác mà tôi thích v.v.
Trong những thứ chẳng giống ai đó, nếu cố gắng chọn ra được một thứ được nhiều người đồng ý hơn cả, thì có lẽ đó là tính đa nghĩa. Vì thế bài này sẽ chỉ đề cập đến khía cạnh đa nghĩa của nhạc không lời.
Các cụ nói trăm nghe không bằng một thấy, nhưng trong trường hợp này thì ngược lại: trăm thấy không bằng một nghe. Nên trước khi vào chuyện, bạn nghe thử bản nhạc này: Song from a secret garden.
Tôi tạm dịch là Mật viên ca.

Hãy bỏ qua tiểu sử của bản nhạc và những chi tiết kĩ thuật đi, chỉ nghe thôi.
Chỉ nghe thôi.
Bạn thấy gì?
Có lẽ bạn sẽ thấy ban đầu là tiếng đàn piano buông chậm rãi. Sau đó là tiếng vĩ cầm cất lên. Nhẹ nhàng êm ái. Réo rắt. Rồi cao trào. Cũng có lúc trầm lắng. Như lời đối thoại: khi quyến luyến, khi rời xa, và cuối cùng trôi dần, nhỏ dần về cuối bản nhạc khi kết thúc.
Bạn còn thấy gì nữa? Tôi không biết, vì tôi không là bạn. Nhưng tôi biết mình thấy gì khi nghe bản nhạc này. Mỗi lần thấy là mỗi lần khác, tùy thuộc vào tâm trạng khi nghe.
Tôi sẽ nói những điều tôi đã thấy xem có giống những điều bạn đã thấy hay không nhé.
1. Tình yêu.
Cuộc sống tư lự trôi như đám mây hờ hững, như con sóng vỗ bờ, không luyến ái, không chủ đích. Rồi một ngày tình yêu đến, bắt đầu biết nhớ da diết. Giai điệu ban đầu nhẹ nhàng uốn lượn như dải lụa mềm, cao độ vừa phải, sau đó tăng dần lên đến cao trào, rồi lại hạ thấp như lời thủ thỉ: trên đời này chỉ có hai ta.
Cung bậc nhớ tăng dần đến mức quyện chặt không thể tách rời. Rồi sau đó là những cung trầm ấm hơn, như lời của chàng trai bên tai cô gái. Chàng nói gì chàng hứa hẹn gì? Không ai biết và không quan trọng. Nhưng chắc chắn cô gái hiểu được, vì họ đang có chung một ngôn ngữ. Thứ ngôn ngữ bí mật của hai người.
Ở đây không có sự ào ạt phóng khoáng hoang dã như hai kẻ trẻ tuổi phi ngựa trên thảo nguyên, mà chỉ có tiếng lòng rung lên thầm kín, kìm nén của một trắc trở. Nhưng chính vì kìm nén mà nó chạm vào được những góc tinh tế nhất của tâm hồn. Tay nắm chặt tay mắt nhìn đắm đuối cho thứ ngôn ngữ không lời tràn ra như trăng mật.
Trong ngôi vườn của hai người.
2. Bên thềm
Tiếng piano ban đầu như lời an ủi. Người ngồi bơ vơ bên thềm vắng. Người đã đi mà hình bóng vẫn còn đây. Không kìm nén được nên tiếng lòng trỗi dậy. Bao kỉ niệm da diết bỗng cựa quậy ùa về. Những ngọt ngào bỗng dưng tuôn trào thành nước mắt. Lúc cao trào thì ào ạt như hoa rơi ngày trở gió. Khi trầm buồn thì hiu quạnh tựa chiều đông.
Không trách móc, không giận hờn, không cay đắng. Nhưng đi rồi, đi mãi không hẹn ngày trở lại. Chỉ còn sóng lòng dội mãi khôn nguôi.
Dội mãi khôn nguôi.
3. Canh khuya
Đêm khuya thiếu phụ đan áo chờ chồng, con nhỏ nằm bên má hồng tóc ướt. Thoảng đâu tiếng gió lướt ngoài cửa sổ. Nhầm lẫn chi với một tiếng thở dài?
Dưới ánh đèn, tiếng piano từng giọt từng giọt rớt xuống mũi que đan. Bỗng xôn xao: ban đầu nhẹ nhàng như gió thoảng, sau da diết như cứa vào da thịt. Thiếu phụ dừng tay nghe lòng mình thổn thức. Đến cao trào thì quyện chặt lại. Bất giác nhìn con trẻ đang say giấc để tìm hình bóng kẻ đi xa, ôm con vào lòng mà thấm từng hơi ấm cũ.
Khung cảnh quá đỗi giản dị mà ai cũng đã từng bắt gặp. Nếu không tin, khi vợ đan áo chồng ôm con đọc sách bên cạnh mà bật bản này lên, bạn sẽ thấy những nhận xét trên đây là đúng.
4. Trong vườn nhà
Người đàn ông đi dạo một mình trong vườn buổi tối. Từng bước từng bước chậm rãi. Mỗi bước chân buông là mỗi bước đi về miền ký ức, tưởng rất xa xôi mà kì thực rất gần. Chỉ cần một chiếc lá rụng, một ánh sao khuya cũng đủ lay động cả một miền dĩ vãng.
Người đàn ông dừng bước, vểnh tai nghe gió thổi trong lòng. Đêm vắng, chỉ có quá khứ dội về. Một quá khứ đã từng rất ngọt ngào bay bổng. Nhưng khi tiếng vĩ cầm đổi cung thì người chìm trong suy tưởng.
Suy tưởng gì hỡi người đàn ông đi dạo? Một thời trai trẻ hay một hình bóng cũ? Không tiếng trả lời. Chỉ thấy trôi đi, trôi mãi mà không tài nào kìm giữ nổi.
Đêm khuya, chết lặng giữa vườn.
5. Mệt mỏi
Đôi khi người ta mệt mỏi đến mức không muốn gì cả.
Không muốn cả thở.
Buông thôi!
Buông để chìm vào miên viễn.
Buông để dập dềnh trôi nổi theo lời ca xưa cũ.
Lời ca nâng cánh bay bổng nhẹ nhàng.
Lời ca thủ thỉ bên tai trầm ấm.
Có tiếng trẻ con cãi cọ.
Có lời Mẹ tâm tình.
Buông để hòa mình vào vô định.
Không suy nghĩ.
Không lựa chọn.
Chỉ trôi thôi.
Trôi mãi.
Về phía cuối…
6. Đổ vỡ
Một đổ vỡ mang tính ép buộc, được báo trước, có chuẩn bị. Đối diện nhau mà không ai nói lời nào.
Là lần gặp cuối.
Là lần trò chuyện cuối.
Là những ngày qua tự ý tràn về.
Không nói.
Không hỏi.
Không nghe.
Chỉ có lòng người thổn thức.
Ai nắm chặt tay trước lúc buông xuôi?
7. Ngắm hoa
Người làm vườn già chậm rãi dừng chân bên khóm hoa mới nở.
Tiếng vĩ cầm bùng lên, bông hoa hé mắt cười.
Dịu dàng.
Nhẹ nhàng.
Say đắm.
Ngân nga.
Ai hiểu được niềm vui tri kỷ?
8. Đường vắng
Chiều hiu hắt.
Người hoang vắng.
-Đi về đâu hỡi cụ già?
-Không về đâu cả.
Có tiếng gió bên tai.
Tiếng sỏi dưới chân.
Tuổi trẻ vọng về từ xa thẳm.
Chập chờn...
Về nơi vô định.
9. Cố hương
Mở cánh cổng cũ, trở lại nhà xưa.
Lặng lẽ nhìn, lặng lẽ bước.
Đây góc sân, hàng cau, giếng nước.
Nắng chếch bên thềm.
Trăng sáng, đám trẻ tung tăng chạy nhảy.
Người đã trở về, người đã đi xa.
Còn gì ở lại?
Còn gì ở lại!
10. Cô đơn
Nỗi cô đơn hoan tịnh ngọt ngào.
Tôi đứng đây, cầm cây vĩ cầm. Và kéo…
Cho tim tôi nghe.
Cho mình tôi biết.
Cho đến và đi trong cuộc đời này.
Có gì để nói đâu?
Có gì không thể nói đâu?
Ngoài nỗi cô đơn sắc ngọt không lời.
11. Vô tâm
Những nhịp chậm rãi, tự nhiên như hơi thở.
Rồi ào đến như một cơn gió mát, nồng nhiệt cuộn xoắn cuốn phăng đi.
Không suy nghĩ mà không lạc bước.
Không đúng sai không tiếng thị phi.
Chỉ có khúc hoan ca bí mật.
Dẫn đường.
12. Bình an
Bỗng nhận thấy bình an ùa đến.
Khi nghe được lòng mình.
Khi có mật viên cho tâm hồn trú ngụ.
Mênh mông.
Không lời.
---

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Mắt thu



Trời còn làm mưa vùi trên nỗi đau
Lời ru ấy mãi cho u sầu
Bàn chân nuối tiếc thương lạc loài
Trời còn làm mây buồn qua mắt ai
Làm tan biến giấc mơ hoang đường
Rồi buồn trôi theo giòng mưa xuống

Giận hờn ngày xưa còn vương mắt em
Làn môi thắm hết ru bao chiều
Vùng ân ái chết trong mây hồng
Một lần vào thu mình đang có nhau
Hàng cây lá rớt trên mi thường
Và tay trắng đan tình với tay

Em có nhớ không một lần khi lá thu bay
Là lần em đến thăm tôi
Chung bước yêu đương hẹn hò
Em có nhớ không một lần khi gió heo mây
Mình ngồi đan giấc mơ say giận hờn sao vẫn chưa phai

Và rồi mùa thu về trong mắt em
Hàng cây lá úa xanh xao nhiều
Vòng tay khép kín đôi mi nồng
Chuyện mình ngày xưa đành xin lãng quên
Cuộc tình đã chết theo thu tàn
Người về đấy xin chọn giấc mơ 

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

ANH YÊU EM VÀO CÕI CHẾT









Thơ: Nguyễn Long Nhạc: Phạm Duy



1. Anh đã biết, anh đã biết yêu em là tuyệt vọng
Mà vì sao, mà vì sao anh vẫn cứ yêu thương
Con giun con nằm uốn khúc giữa đêm trường
Rồi giun chết, chết tương tư vì sao sáng

Anh đã biết, anh đã biết yêu em là tủi nhục

Mà dù sau, mà dù sau anh yêu mãi không thôi
Anh yêu em bằng nước mắt đứng lưng trời
Bằng tia máu ứa trong tim dầu khô héo

2. Em đã sống, em đã sống như côn trùng khờ dại

Tìm lửa thiêu, tìm lửa thiêu em đốt cháy cơn vui
Em đưa em vào sâu kín cánh tay người
Vòng tay trói tấm thân em vào oan trái

Em đã sống, em đã sống trong ân tình kẻ lạ

Để mình anh, để mình anh trong thương nhớ khôn nguôi
Em bay đi bằng cánh bướm giữa đêm dài
Bằng hương ngát cánh hoa thơm rồi nhạt phai

3. Em đã chết, em đã chết trên con đường định mệnh

Và từ nay và từ nay em vĩnh viễn cho anh
Em cho anh một thân xác đã yên lành
Và cho nốt chút linh thiêng hồn đã tắt

Em đã chết em đã chết cho anh vào cuộc tình

Cuộc tình ta, cuộc tình ta nơi thế giới bên kia
Anh theo em vào cỏi chết chốn mây mờ
Ở nơi đó sẽ không ai dành em nữa .....

ĐK:

Anh yêu em anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì đã yêu rồi, biết nói gì em ơi ..... 


"Anh Yêu Em Vào Cõi Chết" là một sáng tác của nhạc sĩ Phạm Duy phổ từ thơ của Nguyễn Long, tức Long đất, một khuôn mặt quen thuộc của làng điện ảnh và kịch nghệ Việt Nam trước 1975. Còn một bài thơ nữa của Nguyễn Long cũng được cố nhạc sĩ Y Vân phổ thành nhạc với tựa đề "Thôi"....

Nghệ sĩ Nguyễn Long sinh ngày 2/3/1934 tại Hải Phòng, vào Sài Gòn năm 1949, chính thức bước vào sân khấu kịch nghệ và điện ảnh Việt Nam năm 1955 và xuất hiện trong một số phim của VN, Mỹ và Phi hợp tác sản xuất.


Khởi sự viết kịch và chuyện phim từ năm 1957 và đã đóng vai chính trong gần 70 vở kịch ngắn, dài trên sân khấu và truyền hình VN. Năm 1961 tự sản xuất, đạo diễn và đóng vai chính trong các bộ phim nổi tiếng như Mưa Lạnh Hoàng Hôn, Nước Mắt Đêm Xuân, Thuý Đã Đi Rồi, Anh Yêu Em, Hè 72 và OK, OK...! Tổng cộng 14 cuốn phim.


Vượt biên sang định cư tại Mỹ năm 1981, tiếp tục sản xuất, đạo diễn các tác phẩm điện ảnh khác như Mây Xám Chiều Hoang, Như Là Khởi Đầu, Biển Khổ v..v... Đến năm 1984 xoay ra làm báo và phát hành tuần báo Kịch Ảnh.


Có một thời kỳ Nguyễn Long rất thành công trong nghề chụp hình bìa cho các ca sĩ. Tấm hình của Hoàng Thanh Tâm dưới đây, là tấm ảnh kỷ niệm đã được nghệ sĩ Nguyễn Long chụp vào năm 1987, khi HTT sang Mỹ để thực hiện 2 album đầu tay của mình. Ông cũng đã ưu ái viết bài giới thiệu HTT trong tuần báo kịch ảnh của ông vào thời đó. Kịch sĩ Nguyễn Long đã vĩnh viễn ra đi ngày 2/11/2009 tại Seattle, Washington để lại vợ và 4 con gồm hai trai và hai gái .....


Hôm nay tôi xin hát lại nhạc phẩm "Anh Yêu Em Vào Cõi Chết". Một tình khúc nổi tiếng của NS Phạm Duy, phổ từ thơ Nguyễn Long, như một nén hương lòng để tưởng nhớ đến ông, một nghệ sĩ tài danh lão thành của nền nghệ thuật thứ bảy Việt Nam.

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Over The Love (The Great Gatsby OST) - Florence & The Machine






LỜI BÀI HÁT

Ever since I was a child
I've tuned it all in my mind
I sang by the piano
Tore my yellow dress and
Cried and cried and cried
And I don't wanna see what I've seen
To undo what has been done
Turn off all the lights
Let the morning come, come
Now there's green light in my eyes
And my lover on my mind
And I sing from the piano
Tear my yellow dress and
Cry and cry and cry
Over the love of you
On this champagne-drunken home
Against the current of old
Everybody see I love him
Cause it's the feeling that you get
When the afternoon is set
On the bridge into the city
And I don't wanna see what I've seen
To undo what has been done
Turn off all the lights
Let the morning come
There's green light in my eyes
And my lover on my mind
And I sing from the piano
Tear my yellow dress and
Cry and cry and cry
Cause you're a hard soul to save
With an ocean in the way
But I'll get around it
I'll get around it
Cause you're a hard soul to save
With an ocean in the way
But I'll get around it
I'll get around it
There's green light in my eyes
And my lover on my mind
And I sing from the piano
Tear my yellow dress and
Cry and cry and cry and
Over the love of you
Cry and cry and cry and
Over the love of you
Cry and cry and cry and
Over the love of you
I can see the green light
I can see it in your eyes
I can see the green light
I can see it in your eyes

Từ khi em vẫn còn là một đứa trẻ
Em đã định sẵn nhịp điệu trong đầu
Em ngồi hát bên cây dương cầm
Xé nát bộ váy đầm vàng và
Khóc và khóc và khóc mãi


Em không muốn phải thấy điều đã chứng kiến
Phải xóa đi những việc đã được làm
Tắt hết đi mọi ánh đèn
Hãy để ngày mai tươi mới tỏa sáng, tỏa sáng


Ánh sáng xanh rực lên trong mắt em
Với bóng dáng người tình trong tâm trí
Em cất tiếng hát từ chiếc dương cầm
Xé toạt chiếc váy đầm vàng và
Khóc và khóc và khóc mãi
Đã chết rồi tình yêu với người




Trong ngôi nhà ngập say sâm banh
Trôi ngược dòng thời gian xưa kia
Mọi người đều biết em yêu anh
Vì đó là cảm xúc đơn thuần
Khi ngày đã xế ánh chiều tà
Trên cây cầu dẫn vào thành phố




Em không muốn phải thấy điều đã chứng kiến
Phải xóa đi những việc đã được làm
Tắt hết đi mọi ánh đèn
Hãy để ngày mai tươi mới tỏa sáng




Ánh sáng xanh rực lên trong mắt em
Với bóng dáng người tình trong tâm trí
Em cất tiếng hát từ chiếc dương cầm
Xé toạt chiếc váy đầm vàng và
Khóc và khóc và khóc mãi




Vì anh là một linh hồn khó mà cứu vãn
Với đại dương rộng lớn chắn đường
Nhưng em sẽ vòng qua hết
Em sẽ vượt qua tất
Vì anh là một linh hồn khó mà cứu vãn
Với đại dương rộng lớn chắn đường
Nhưng em sẽ vòng qua hết
Em sẽ vượt qua tất


Ánh sáng xanh rực lên trong mắt em
Với bóng dáng người tình trong tâm trí
Em cất tiếng hát từ chiếc dương cầm
Xé toạt chiếc váy đầm vàng và
Khóc và khóc và khóc mãi
Đã chết rồi tình yêu với người


Khóc và khóc và khóc mãi
Đã chết rồi tình yêu với người
Khóc và khóc và khóc mãi
Đã chết rồi tình yêu với người


Em có thể thấy ánh sáng xanh
Em có thể thấy rõ trong mắt anh
Em có thể thấy ánh sáng xanh
Em có thể thấy rõ trong mắt anh