Hiển thị các bài đăng có nhãn Cười chút chơi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cười chút chơi. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

Cháu ngoại không cho bế...

Bợm nhậu 1: ly này nữa tao nghỉ nhé!
Bợm nhậu 2 : Chưa xỉn mà nghỉ thế nào được
Bợm nhậu 1 : Ậy, lúc này không xỉn được. Cháu ngoại của tao khó lắm
Bợm nhậu 2: Cháu ngoại mà liên quan gì?
Bợm nhậu 1 : Ậy, cháu ngoại tao bảo nếu tao mà xỉn thì nó không cho bế...
Bợm nhậu 1 : phải rồi, xỉn thì bế cháu có mà té u đầu
Bợm nhấu : Ậy, nó không phải không cho bế nó mà là...không cho bế... bà nội!

Không còn: Một người làm quan cả họ được nhờ



Thời phong kiến, các chí sĩ cố gắng " Văn ôn võ luyện" , " dùi mài kinh sử " để hầu kiếm được một chức quan. Làm quan thì được" bổng lộc" và cả họ được nhờ.

Thời đại @ ngày nay thì không còn " Một người làm quan cả họ được nhờ nữa.

Bởi lẽ, một người làm quan rồi thì vợ cũng làm quan, con làm quan, cháu chắt làm quan tất, thậm chí cả anh đầy tớ theo hầu cũng được làm quan luôn. Thế nên, chẳng phải lo cho cả họ mà mạnh ai nấy lo vậy.

Chỉ có điều là không biết đến năm nào đất nước chỉ còn quan chứ không còn dân nữa!

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

CÁI DANH HÃO



Văn Quang

Cứ mỗi khi có đợt phong tặng danh hiệu “nghệ sĩ nhân dân”, “nghệ sĩ ưu tú” lại có màn đấu đá tưng bừng trên khắp các mặt báo, các trang mạng. Năm nay cuộc đấu đá còn rầm rộ hơn, có lẽ bởi cái tật hám danh đã ăn sâu vào mạch máu của các ông bà được đời coi là “nghệ sĩ” ở VN. Còn một lý do khác nữa không kém phần quan trọng là khi được cái danh hiệu “cao quý” đó thường đi đến đâu cũng được ngồi chiếu trên và thường được các quan chức coi trọng hơn mấy anh chị chẳng có tí danh hiệu còm nào. Thí dụ nhỏ như khi lái xe trái luật, đưa cái danh nghệ sĩ nhân dân ra cũng được các cậu cảnh sát giao thông nể nang có khi tha bổng luôn. Hoặc khi làm ăn, muốn mở hàng mở quán đều được “chiếu cố” đặc biệt hơn mấy anh dân đen. Cần chạy chọt cái gì cũng dễ dàng lọt qua khe cửa hẹp, các anh quản lý thị trường cũng chịu khó làm ngơ.

Thế nên rất nhiều nhà nghệ sĩ VN mở hết quán này đến quán khác, làm ăn rất khấm khá, có khi giàu sụ.


Ca sĩ Ánh Tuyết quả quyết rằng, không vì bất cứ danh hiệu nào mà buộc mình phải “xin” như vậy.

Tuy nhiên tôi nói “hầu hết” không phải là tất cả, vẫn còn đó một số nghệ sĩ không bao giờ mơ màng đến cái danh này.
Cụ thể như Ca sĩ Ánh Tuyết, Cẩm Vân, Văn Thành, Thành Lộc, Út Bạch Lan… họ là những người tự trọng, thẳng thừng tuyên bố không bao giờ chịu hạ thấp mình, làm đơn tự kể lể thành tích của mình đi xin cái danh hiệu nghệ sĩ ưu tú hay nhân dân.
Nhưng con số này có vẻ như quá ít so với những ông bà nghệ sĩ đang cãi cọ quyết liệt về cái vụ danh hiệu này.

Sao không có nhà văn nhà báo ưu tú?

Có điều tôi không hiểu là tại sao có đủ danh hiệu nghệ sĩ nhân dân cho các ngành các giới như nhà giáo ưu tú, đạo diễn nhân dân, ca sĩ ưu tú lại không có nhà văn nhà thơ và nhà báo ưu tú hay nhân dân. Vì chẳng có lời giải thích nào nên bà con có vài cách suy luận: Môt là những ông là nhà văn nhà thơ ở VN ô-tô-ma-tích được là nghệ sĩ nhân dân tuốt luốt rồi, khỏi cần phong tặng? Hai là các ông nhà văn, nhà thơ, nhà báo ở VN không được coi là nghệ sĩ mà chỉ là thợ viết, thợ thơ, thợ làm báo. Ba là các ông trong ban tuyển chọn cho rằng mấy anh nhà văn nhà báo “lắm mồm”, cho anh này không cho anh kia, nó chửi cho tan nát. Chi bằng “quên” mấy anh ấy đi cho tiện việc quan.

Tôi hỏi mấy ông nhà văn nhà báo kỳ cựu ở VN, chẳng ông nào biết rõ lý do. Các ông ấy xúi tôi “đi mà hỏi mấy ông làm ra những cái danh hiệu ấy”. Vậy xin chuyển câu hỏi này cho mấy quan trên văn hóa đã “sáng tạo” ra mấy cái danh hiệu này trả lời cho bà con “thông suốt”.

Những lý do xẫy ra đấu đá

Trở lại với chuyện năm nay. Kể từ năm 1981 đến nay đã thực hiện 8 đợt xét tặng danh hiệu Nghệ sĩ nhân dân (NSND), nghệ sĩ ưu tú (NSƯT).

Năm nay, gần đến ngày “đại lễ 2-9” cũng là ngày trao tặng danh hiệu đợt thứ 8, nên vào tuần này đầu tháng 8 này những tranh cãi “nổ” ra gay gắt hơn bao giờ hết.

Có thể thấy rõ lý do xảy ra tranh cãi, đấu đá vì 3 lý do chính do các ông bà này nêu ra:

– Nhiều nghệ sĩ có nhiều cống hiến không được vinh danh, nhiều nghệ sĩ có thành tích nổi bật bị “đánh trượt” vì vi phạm… đạo đức,

– Nhiều nghệ sĩ “tố” Hội đồng xét duyệt cảm tính, bị mua chuộc, trù dập cá nhân…

– Nhiều nghệ sĩ khác lại cho rằng quy định xét tặng cứng nhắc, cổ hủ, khiến nghệ sĩ bị thiệt thòi.


Đã ba, bốn lần ca sĩ Cẩm Vân được đề nghị hãy tiến hành thủ tục nhận danh hiệu NSƯT, nhưng cũng từng ấy lần Cẩm Vân đều từ chối.

Cả hội đồng cấp nhà nước bị lừa

Trên báo Kiến Thức số ra ngày 29-7-2015 vừa qua đăng bài viết về việc xét duyệt danh hiệu NSND, NSƯT cũng có nhiều chuyện mang tính thâm cung bí sử mà người ngoài cuộc khó hình dung ra.

Ông NSND Bùi Đắc Sừ – nhân viên trong hội đồng cấp Bộ và cấp Nhà nước vừa tiết lộ một “bí mật” khiển cả hội đồng bị mắc lừa một anh “chạy” cái danh hiệu NSND. Ông kể trường hợp của một họa sĩ sân khấu.

Theo đánh giá của ông Bùi Đắc Sừ người này chỉ xứng NSƯT, dù có tên trong danh sách xét tặng NSND. Các thành viên trong hội đồng cũng đồng ý như vậy. Nhưng sau đó, nghệ sĩ này đến từng nhà của các thành viên để “nói khó” rằng “em biết mình kém, nhưng em chỉ xin anh một phiếu để khi công bố kết quả cho đỡ ngượng”. Ai dè, khi hội đồng công bố kết quả, ông này có tất cả phiếu thuận của hội đồng.

Lúc này, những người “cầm cân nẩy mực” mới té ngửa là hóa ra, ai cũng được nghệ sĩ này đến nhà “nói khó” câu đó. Cuối cùng thì người này vẫn được phong NSND. Cả hội đồng cấp nhà nước đều bị “hố to” nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nín thinh. Anh họa sĩ sân khấu cười thầm với cái danh hiệu vừa vớ được.

“Chạy chọt” danh hiệu như thế nào

Trên báo mạng VNnet một nghệ sĩ và một số nghệ sĩ khác cũng tiết lộ với Báo Gia đình & Xã hội rằng, chuyện “chạy” huy chương, “chạy” danh hiệu là hoàn toàn có thật.

Một nghệ sĩ giấu tên cho biết, nhìn vào danh sách những người được phong NSND đợt này, không chỉ chị mà phần lớn nghệ sĩ đều “ngã ngửa” khi thấy tên hai nghệ sĩ L.N và T.H thuộc quân số ở nhà hát kịch.

Theo nghệ sĩ này, T.H là người không có tài năng, chưa từng để lại dấu ấn gì với người trong nghề. Còn L.N là người không đủ huy chương theo tiêu chí mà Bộ VH,TT&DL đề ra. Ngay từ hồi xét danh hiệu NSƯT thì L.N đã không đủ tiêu chuẩn rồi, nhưng vì có… lý do riêng nên cũng dễ được thông cảm hơn.

Điều đáng nói là kể từ sau khi được phong NSƯT, người này không có thêm huy chương vàng nào. Vậy mà các ông hội đồng cũng “hồn nhiên” bỏ phiếu để nữ nghệ sĩ này được phong “nhân dân”. Khi danh sách này được công bố rộng rãi, một số NSND khác đã mỉa mai nói rằng, nếu cô này mà được phong thì có khi phải làm đơn xin từ bỏ danh hiệu của mình cho đỡ bị “cá mè một lứa”.

Năm nay nghệ sĩ Út Bạch Lan dù được vận động tặng danh hiệu NSND nhưng bà không làm thủ tục, bà chỉ xin làm “sầu nữ” chứ không cần danh hiệu nào khác.

Chạy “chọt” và “bôi trơn”

Với riêng trường hợp của diễn viên L.N, nghệ sĩ giấu tên này cho rằng, rất có thể là do có “chọt” – tiếng lóng nói về chuyện “bôi trơn”. Người tố cáo kể thêm: “Bởi ngay từ khi phong NSƯT, chính tôi đã được xem tin nhắn của nữ nghệ sĩ này gửi đến cho một thành viên trong hội đồng xét giải đề cập chuyện giúp đỡ để được phong danh hiệu. Còn chuyện chi phí, nói là ngã giá mua giải thì nghe hơi “phô”, nhưng khi xong việc thì phải cảm ơn. Ít cũng phải 10 triệu, nhiều thì 20 triệu. Đó là với NSƯT. Còn với NSND thì… để mọi người tự phán đoán”. NSƯT còn “có giá” như thế thì NSND chắc là phải hàng trăm triệu hoặc… thân ái tặng nhau một chiếc xe hơi.

Một nguồn tin khác cho hay, cứ đến mùa hội diễn là các giám khảo lại không tránh được tình trạng nhờ vả, nhắn tin nhờ “giúp đỡ”. Đến nỗi, dù không còn ngồi trong hội đồng nhưng có đạo diễn vẫn được nhờ vả “bắc cầu” qua các giám khảo “đương nhiệm” để tác động xem “từ bạc có lên vàng được không”, “tiêu chuẩn có thiếu thì nhờ anh chị ra hội đồng hết sức bảo vệ”…

Một bạn đọc từng công tác ở đơn vị nghệ thuật Hà Nội (nay đã chuyển sang làm công việc khác) tiết lộ: “Khi còn làm ở đoàn nghệ thuật này, cứ đến mùa xét huy chương là nhà hát lại “đánh nhau” sứt đầu mẻ trán. Ai cũng muốn được đưa vào danh sách. Đấu đá, kèn cựa, rồi chạy chọt đủ cả. Nghĩ mà ngán ngẩm cho cái danh hiệu và danh xưng của những người được gọi là “nghệ sĩ”.

Chuyện nghe kể mà cứ ngỡ đùa rằng, có nghệ sĩ đi diễn ở tỉnh lẻ, một khán giả thắc mắc, danh hiệu NSƯT và NSND chắc là được thưởng nhiều tiền thưởng lắm, cho nên các nghệ sĩ mới “cố” để được như thế? Nghệ sĩ này đã trả lời: “Vâng, nhiều lắm. Đó là được thêm cái “danh hão” ở trước cái tên ấy”.

Thực ra thì khi trao danh hiệu, nghe chừng cũng được thưởng dăm ba triệu. Số tiền ấy nếu “chạy chọt” thì phải gấp mấy lần.
Nếu mà được tặng cả cái nhà thì không hiểu người ta còn bất chấp danh dự, liêm sỉ đến đâu.


Ông Bùi Đắc Sừ tiết lộ chuyện cả hội đồng bị lừa trong việc xét tặng danh hiệu

Chuyện xin danh hiệu cho người đã chết, chuối oản để ai xơi?

Bạn Hưng Bình (hungbinh68@…) kể trên báo Khám Phá VN:

Một chuyện hy hữu khác là sau lễ viếng và truy điệu Nghệ sĩ hài Văn Hiệp, đạo diễn, NSND Khải Hưng đã vận động hơn 150 nghệ sĩ ngoài Bắc cùng ký đơn xin Nhà nước phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú cho danh hài Văn Hiệp.

Nhiều nghệ sĩ không có mặt tại đám tang cũng bày tỏ nguyện vọng được cùng tham gia ký đơn. Nhưng gặp ngay một số phản ứng gay gắt từ các nghệ sĩ khác và dư luận của người dân. Một năm ở đất nước này có bao nhiêu nghệ nhân, nghệ sĩ, nhà văn, nhà thơ và rất nhiều “nhà” khác cứ lẳng lặng mà mất. Trong đám đông viết đơn xin phong “Ưu tú và Nhân dân” cho nghệ sĩ Văn Hiệp, công chúng nhận ra không ít “cây đa, cây đề” của làng điện ảnh. Họ bảo vì cụ Hiệp chuyên đóng vai phụ, nên chiếu quy chế phong tặng Nhân dân – Ưu tú, cụ không lọt đề cử.

Người ta có lý để cho rằng, hành động ký tên tập thể vào đơn xin danh hiệu cho Văn Hiệp là bốc đồng và bao đồng? Lúc Văn Hiệp còn tại thế, chả thấy “cây đa, cây đề” nào đứng ra tập hợp ý kiến đòi quyền lợi cho ông “trưởng thôn”. Nay có đến cả 150 con người đùng đùng ký đơn xin, mà đã xin – đã cho ít nhiều cũng làm hạ thấp người đã khuất. Thậm chí sẽ là tổn thương nếu điều đó đi ngược với di nguyện của nghệ sĩ Văn Hiệp.

Thưa các vị, “xét một cách toàn diện” danh hiệu cho người đã chết chỉ như chuối và oản trang trí trên bàn thờ. Nói cho cùng, đó là thứ để dành cho người đang sống. Còn người chết, họ cần gì? Chuối oản để ai xơi?


Ông Khải Hưng vận động các nghệ sĩ cùng ký vào đơn xin danh hiệu NSƯT cho danh hài Văn Hiệp đã mất, được coi là làm chuyện “bốc đồng” và “bao đồng

Cái bệnh háo danh còn lan sang các lãnh vực khác

Thực ra, không chỉ lĩnh vực nghệ thuật sân khấu mà nhiều lĩnh vực khác như giáo dục, khoa học, kỹ thuật cũng rơi vào tình trạng tương tự! Bạn Diệp Văn Sơn viết trên báo Người Lao động: “Giáo sư, phó giáo sư là chức danh của nhà giáo ở cơ sở giáo dục đại học. Giáo sư (GS), phó giáo (PGS) sư là chức danh của nhà giáo ở cơ sở giáo dục đại học, viện nghiên cứu. Vì thế, không nên để những quan chức cả đời không dạy học, không hề gắn bó với cơ sở giáo dục đại học, viện nghiên cứu nào “chạy” chức danh GS, PGS. Quan chức đeo cái chức danh của nhà giáo cũng chẳng giải quyết được việc gì, có chăng chỉ giải quyết “khâu oai”. Những năm gần đây, nhiều quan chức không bằng lòng với chức vị hành chính vốn đã cao của mình nên thích gắn thêm trước chức vụ học hàm, học vị GS, PGS hoặc Tiến sĩ để cho… thêm phần trí tuệ! Đến nay, hầu như không nước nào trên thế giới lạm phát học hàm, học vị như ở VN.

Căn bệnh chạy danh hiệu của giới nghệ sĩ và chạy học hàm, học vị của giới thầy giáo, nhà khoa học, nhà quản lý… chung quy lại cũng là hệ quả của bệnh háo danh mà thôi”.

Đúng là cái bệnh háo danh ngày càng được dịp “trăm hoa đua nở” ở cái thời đại quá quen với oai quyền giả mạo và dối trá này.

Thập 'Đại Ngu' Của Các Nhà 'Rận'




Hoàng Ngọc Thạch




Ảnh của web Dân Lầm Than


THẬP ĐẠI NGU CỦA CÁC NHÀ DÂM CHỦ

Thân gửi các chiến sĩ đang Đấu Tranh trong vô vọng chống lại Dân Tộc chống lại Quê Hương...

1. Cái ngu kinh điển nhất:

Xuyên tạc, bôi nhọ hình ảnh Bác Hồ, trong khi cả thế giới, cả kẻ thù đều kính trọng và ca ngợi.

2. Cái ngu kinh tởm:

Gân cổ, chày cối cho rằng chiến tranh Việt Nam là "Nội chiến" trong khi lờ đi việc lúc cao điểm có tới nửa triệu lính Mỹ ở Việt Nam, Bom pháo Mỹ tống vào thành cổ Quảng Trị thôi đã bằng 6 quả bom nguyên tử ném xuống Hiroshima. Bị đánh tơi bời mới "Việt Nam hoá chiến tranh"..

3. Cái ngu đáng phỉ nhổ:

Việt Nam Cộng Hòa là tay sai do Mỹ dựng lên, đã khước từ nguyện vọng thống nhất của nhân dân, đàn áp giết hại bao nhiêu đồng bào, nhưng các nhà "dân chủ" cho rằng đó là 1 nhà nước "đầy ắp dân chủ, căng tràn tự do"...

4. Cái ngu tệ hại:

Phủ nhận sạch trơn mọi công lao của Đảng Cộng sản Việt Nam, là những người đã hy sinh cả đời cho sự độc lập và thống nhất đất nước.

5. Cái ngu đáng... kinh ngạc:

Nguỵ tạo chứng cớ, bịa đặt để xuyên tạc. Từ Văn bản "chặn Facebook" đến clip "đảo chính ở Việt Nam", rồi thì suốt ngày dùng ... tiết lợn bôi lên người để la lối "công an đánh"...!!!

6. Cái ngu.. phi phàm:

Cứ ai chửi đảng, chửi nhà nước một câu thì suy tôn ngay thành "anh hùng", "nữ hào kiệt, thành "người con của sông núi", thành "nhân sỹ" bất kể đó là thành phần bệnh hoạn như Lý Thống hay giang hồ như Ngô Kỷ. Thậm Chí là những kẻ giết người như ông Ngô Đình Diệm (với bọn này, chỉ ai giơ cờ Mỹ hay cờ ba que mới là yêu nước, còn ai đứng dưới cờ đỏ sao vàng được cả thế giới công nhận thì đều... ko yêu nước (còn gọi ngược là 'bán nước' nữa chứ).!!!

7. Cái ngu bệnh hoạn:

Ai đau bụng, ỉa chảy, hay táo bón đều là tại Đảng và Nhà Nước". Đó là lý lẽ của các nhà dân chủ cuội, bất kể là việc con trâu nó có sừng hay việc con voi nó có vòi thì họ đều quy cho trách nhiệm thuộc về đảng và nhà nước...

8. Cái ngu đáng cười:

Miệng nói dân chủ, nhưng thực tế chẳng hiểu dân chủ là gì, hỏi dân chủ là gì thì câu trả lời dẫu có 1 vài câu hay dài dằng dặc thì chung quy cũng là "giống như... nước ngoài ấy mà"???

Chẳng khác gì hỏi fan cuồng Kpop rằng nghệ thuật là gì thì nhận được câu trả lời "giống Kpop ấy"...

9. Cái ngu đáng nguyền rủa:

Biểu tình phản đối VN gia nhập WTO, dâng thỉnh nguyện thư kiến nghị Hoa Kỳ và phương Tây cấm vận VN để kiếm tiền, kích động chiến tranh Việt - Trung, "cầu cho Trung Quốc đánh Việt Nam" và nhiều trò phản quốc tương tự..

10. Cái ngu nhất trong các thể loại ngu:

Đi biểu tình nói dưới danh nghĩa chống Trung Quốc để bảo vệ chủ quyền biển đảo nhưng thực chất chả biết tí gì về biển đảo Việt Nam.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Thay lời muốn nói



   

Quý cô than thở với bạn hàng xóm trong chung cư:

– Tôi thực sự cảm thấy mình chẳng còn chút hấp dẫn nào cả.

– Sao chị lại nghĩ thế?

– Tối qua, tôi đang khỏa thân đi lại trong căn hộ của mình thì thấy một người đàn ông ở lô đối diện đang nhìn sang.

– Sao nữa?

– Tôi vội lao về phía cửa sổ để đóng lại, nhưng anh ta đã… đóng trước tôi!



Thiên Khôi (DNSGCT)

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Tiểu luận về cái sự “Nhậu“




Cái chõng tre (hoặc cái bàn mộc cũ kĩ) giữa lòng Hà nội, trên đó bày mấy lọ kẹo lạc, kẹo vừng, chai rượi trắng, chiếc điếu cày, ống đóm, ngọn đèn dầu… và một cái ủ tích lúc nào cũng sẵn sàng rót ra những cốc nước trà đặc quánh, nghi ngút hương thơm. Tất nhiên không thể thiếu chiếc ghế băng cũ kĩ, đã lên nước nâu bóng nằm hờ hững phía bên ngoài, dăm chiếc ghế nhựa oắt con, cơ động mà kích thước và sức chịu lực được tính toán vừa đủ với kích cỡ và trọng lượng của giống người mũi tẹt, da vàng… Đấy là vật.

Còn người thì bên trong cái chõng (hoặc cái bàn) cổ kính ấy, thế nào cũng có hoặc một ông già, hoặc một bà lão răn reo phúc hậu, sẵn sàng lặng thinh trước thời cuộc mà cũng sẵn sàng góp vào đôi ba câu chuyện… Khỏi nói thì ai cũng biết đó là một trong vô vàn quán nước trà ở Thủ đô. Và gần đấy, thế nào cũng có một hàng phở, hàng bánh cuốn hay bún ốc, bún riêu gì đó, đại loại là một hàng quà sáng…

Sở dĩ có sự “cộng sinh” muôn đời ấy giữa “ăn” và “uống” bởi quán ăn ở Hà thành thường chỉ phục vụ ăn với lau mồm qua loa bằng những mảnh giấy đủ màu trắng đục, xanh, vàng, tím… (không thể trắng tinh bởi chúng được tái chế bằng giấy loại), cắt vuông vắn mỗi chiều năm xăng ti mét. Còn súc miệng xỉa răng ư? Xin mời bước đi chỗ khác. Người Thủ đô vốn thong thả, đường hoàng, súng bắn đến đít cũng không việc gì phải vội. Còn gì lý tưởng hơn là sáng nào điểm tâm xong cũng lê đến gọi một cốc trà nghi ngút ấy, ngắm phố phường mà thả ra mấy câu chuyện gẫu, lạ quen gì thì cũng sẵn sàng góp mỗi người vài câu, từ chuyện thế sự trên trời đến chuyện bóng đá, chuyện yêu đương, ngoại tình… Nhất là chuyện ăn cắp, ăn trộm của thiên hạ thì có mà “bàn” đến cả trăm năm cũng không hết. Thế rồi hờ hững ngó đồng hồ, thế rồi uể oải đứng lên… thế rồi lừ lừ trôi đến cơ quan có khi lại bắt đầu một câu chuyện gẫu khác…

Cách Thủ đô một ngàn rưởi cây số về phía Nam là Sài gòn thì bói không ra một quán nước trà như thế. Thay vào đó là nhan nhản quán cà phê. Những nơi này với ưu thế đèn mờ, tranh tối tranh sáng lại có âm nhạc xập xình dậm dựt, được sinh ra chủ yếu để phục vụ các cặp tình nhân, hoặc là nơi thả hồn của các thi sĩ giữa lúc nghĩ hai bài thơ không đầu không cuối, không để làm gì, hoặc có khi là nơi định thần, âm u tưởng tượng của những nhà văn đang bị khủng hoảng (thừa) các đề tài ca ngợi, yêu đương, hay thất tình tay ba tay bốn… đến nỗi không thèm viết thì thôi, cứ động viết ra là y như chữ nào, chữ nấy cứ… rối rít cả lên. Ngoài những công dụng cực kì nhân sinh, tràn trề lãng mạn như thế, các quán cà phê kiểu ấy còn là một chốn lý tưởng để cho những hạng con buôn hẹn hò, chụm đầu bàn bạc những áp phe không thể nào minh bạch…

Sài gòn không cần sự “cộng sinh” giữa “ăn” và “uống” như Thủ đô ngàn năm văn vật, bởi các quán ăn sáng phục vụ luôn việc súc miệng, xỉa răng với cả lau mồm. Cũng vẫn cuộn giấy (…) xinh xắn, mềm mại và tròn xoe mua ở chợ hay siêu thị ấy thôi, nhưng dùng để chùi mồm thì nó được đựng trong những chiếc hộp nhựa dựng đứng, khách cứ việc thò ngón tay rút từ giữa lõi ra cho có vẻ ngược lại với quy trình diễn ra trong nhà vệ sinh. Đừng có dại mà liên tưởng, kẻo lại bảo là ghê mồm(!). Người Sài gòn vốn có tác phong công nghiệp, biết thời gian là vàng ngọc nên phải tranh thủ thời gian. Khách ăn xong làm thủ tục vệ sinh mồm mép cho nhanh rồi hối hả đến sở làm. Rất hiếm một câu chuyện gẫu diễn ra trong cái chốn sì soạp húp, chan, đỏ mặt tía tai, cắm đầu cắm cổ ấy… Nhu cầu tán gẫu nếu có thì dành đến chiều tối, lúc hết giờ làm việc. Bấy giờ là thời điểm của nhậu! Phố phường ê hề quán nhậu, cả một thế gian nhậu. Nhậu hoành tráng, nhậu mênh mông, nhậu “mát trời ông Địa”.

Nhưng đã nói đến “nhậu” thì chẳng cứ Sài gòn. Hà thành và… cả nước bây giờ, đâu đâu cũng thế. Từ đây trở xuống xin chỉ bàn về nhậu mà thôi. Phải gọi đây là cả một nền văn hoá nhậu mới xứng. Một nền văn hoá phát triển cao tới mức làm con người ta lúc chưa ra quán thì nhớ nhau như những cặp tình nhân, ra đến quán rồi thì kiên cường bên nhau như một đám biểu tình ngồi. Thật là ồn ã, náo nhiệt, tưng bừng bằng mấy chục cái chợ nhà quê…

Nghĩ kể cũng lạ. ở những chốn “fẹs-ti-van” nhậu ấy, thức nhắm nào có ra gì. Nhưng các biển hiệu thì bao giờ cũng được vẽ to tổ bố, nom vừa sinh động, vừa hấp dẫn như thật. Từ đặc sản dái dê, vú dê, rồi “phụ tùng” (có nơi gọi là súng đạn) bò đực, (không thấy “cái ấy” của bò cái) đến mu ba ba, trôn ốc nhồi… cùng với đủ các kiểu danh xưng đại ngôn, láo toét. Nào là nướng cả phố (phố nướng), nào là nướng cả làng (làng nướng), có khi nướng ráo cả… tổ tông (tổ nướng)… Thực đơn trình bày đến mấy trang ép ni lông lòe loẹt… Song cái sự ngon lành thì hầu hết đều… dở hơi như nhau. Thực khách dễ tính đến không ngờ, bởi nơi đây hấp dẫn chủ yếu là cái không khí chứ có phải vì món ăn đâu. Người ta sở dĩ kéo đến không phải vì nhu cầu thưởng thức mà vì nhu cầu xả. Có bao nhiêu thứ cần xả. Từ xả sì-trét (căng thẳng), xả xui (vận rủi), xả buồn… đến xả bớt một phần cái kiếp người vốn (hình như) chưa bao giờ vô nghĩa lý như cái thời buổi văn minh nhốn nháo này…

Cần phải nói rằng nền “văn hoá nhậu” đang kể ra đây là một thứ nhậu bình dân, hết sức giản dị, dân dã. Nó diễn ra tưng bừng từ trong nhà, ra ngoài sân, từ trong hẻm, ra vỉa hè… Nó không cầu kì từ ăn mặc đến lễ nghi, từ ghế ngồi đến ánh sáng, từ đồ uống đến thức ăn… và nhất là không đòi hỏi mỗi người phải có thật nhiều tiền. Mặc dù cũng không thiếu những chốn nhậu cao cấp, thơm tho diễn ra cùng thời điểm, trong những nhà hàng sang trọng, kín mít như bưng… Nhưng phân biệt hai “thế giới” nhậu song song tồn tại này cũng đơn giản thôi, chỉ bằng cách tên gọi là đủ. Ví dụ chốn người sang được gọi là “tiệc tùng”, thì chốn bình dân phải gọi là “nhậu nhẹt”. Song tiệc tùng, dù có lớn đến đâu cũng chỉ đáng coi là “tiểu nhậu”, cùng lắm là “trung nhậu”. Chỉ có nhậu nhẹt kia, mới thực là đã đạt tới quy mô của “đại nhậu” mà thôi.

Dân “nhậu nhẹt” phần lớn bình dân, tuyệt đại đa số bình dân. Tuy đâu đó cũng có lẫn một vài kẻ sang, nhưng chẳng qua chỉ là… lốm đốm. Bình dân đấy, nhưng cơ mà (em ơi), lại sở hữu tới sáu đức (lục đức) “dễ thương” của người quân tử. Xin được kể ra như sau:

Thứ nhất, dẫu chẳng ngon, chẳng đắt tiền thì cũng cứ là những “miếng giữa đàng”, dù có tối trời thì cũng coi như thanh thiên bạch nhật, bởi chẳng bao giờ phải che mặt với ai. Ấy gọi là nhậu nhẹt mà có đức quang minh chính đại.

Thứ hai, người quân tử vốn không ưa cái sự sát sinh, nên dân nhậu rất ít khi chui đầu vào bếp. Ấy gọi là nhậu nhẹt mà có đức “nhân”.

Thứ ba, một kẻ có gì vui hay buồn thì cả đám chỉ chờ cơ hội đó để kéo nhau đi, buồn cũng uống mà vui cũng uống, kiểu như: “một con ngựa đau, cả tàu… no cỏ”. Ấy gọi là nhậu nhẹt mà có đức “nghĩa”.

Thứ tư, người quân tử ngồi không kén ghế, ăn chẳng cần no, mặc không cần đẹp… dân nhậu vốn đã coi những chuyện ấy nhẹ tựa lông bò. Ấy gọi là nhậu nhẹt mà có đức “lễ”.

Thứ năm, luôn luôn biết chọn bạn hợp mà rủ rê, chọn quán quen mà ngồi lỳ, chọn mồi lạ mà đưa đẩy… Ấy gọi là nhậu nhẹt mà có đức “trí”.

Thứ sáu, chỉ nhậu vào những giờ nhất định trong ngày, đến giờ ấy mà không ra quán thì toàn thân ngứa ngáy, thần trí nhẹ tênh, nhất là đã hẹn rồi thì đố dám sai, lần sau dễ bị “phạt” như chơi. Ấy gọi là nhậu nhẹt mà có đức “tín”.

Vừa “quang minh chính đại”, vừa có đủ “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín”, đạo lý “nhậu” xem ra cũng khối điều ghê. Thế mới có câu: “phi nhậu nhẹt bất thành quân tử” (không nhậu nhẹt không thể thành quân tử), lại có câu: “phi nhậu nhẹt bất trượng phu” (không nhậu nhẹt không phải đấng trượng phu), lại còn có thơ:

“Bất thị quan trường, vi đạo tặc
bất tri tửu đạo, bất hiền nhân”


(Có thể không làm quan mà vẫn là kẻ cướp. Nhưng nếu không hiểu đạo lý của rượu, thì không phải bậc hiền nhân).

Thậm chí còn sáng tác cả ca dao, tục, thanh lẫn lộn nói về cái “đạo lý” ấy:

“Gặp nhau có chén rượu tăm
gọi là một chút hỏi thăm lòng người”.

Rồi:

“Rượu hay phải biết chửi thề
biết đi nửa buổi, biết về… nửa đêm”


hay:

“Đã nhậu là cậu ông Giời
nên người quân tử chẳng mời cũng… dzô”




Tóm lại là nếu muốn tìm quân tử, ai ơi chẳng cần phải lặn lội tới những chốn cao sang làm gì cho phí công vô ích, thậm chí tới đó mà vô phúc, bị lầm lẫn thì dễ mắc họa như chơi. Xin mời cứ đợi chiều chiều, chỉ việc ra bất kì một nơi “đại nhậu” là khắc gặp đầy.



Phạm Lưu Vũ

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

nhà thơ nói thiệt



Nguyễn Hàn Chung







yêu nước, hám tiền, ham sex
là việc của nam phụ lão ấu
mê gái
là đặc sản của nhà thơ

nhà thơ
không mê gái
khó mà yêu dân yêu nước

không yêu nước
chỉ chằm hằm mê gái!

nhà thơ thiệt
lý trí toàn trị bản năng
thường đêm
phất cờ khởi nghĩa?

nhà thơ xoàng
thời nữ quyền tụt hạng bét
nhưng nếu không được quyền tụt
từ xăng pha nhớt đến ông già tám mươi
từ tổng thống đến bần dân sẽ nổi loạn
huống hồ

nhà thơ
nói thiệt khó nghe thiệt
không nói lại càng thiệt
nhà thơ

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015

Cái gì ra cái đó


- Chàng (giận dữ): Này chủ quán, sao trong tô bún của tui có cọng lông thế này. Đổi tô khác mau đi.
– Nàng (liếc yêu chàng): Sao tự nhiên hôm nay anh khó tính thế nhỉ? Tối hôm qua úp mặt vào cả đống thế mà có phàn nàn tiếng nào đâu. Bây giờ chỉ có 1 cọng mà nhăn nhó.
– Chàng (nghiêm mặt): Không phải đâu em, tính anh rất rõ ràng. Nếu tối hôm qua trong ấy mà có cọng bún là không được với anh đâu. Cái nào ra cái đó

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

Đông Phương giáo chủ đã nói như thế



Ta ngồi nghênh ngang bên chén rượu, thưởng ngoạn cảnh Đông Phương giáo chủ sử dụng “Qùy hoa bảo điển” để thêu bức tranh hoa. Thầm nghĩ: Đạt đến cảnh giới võ công tuyệt đỉnh như Đông Phương giáo chủ thì triệt hạ mấy tay cao thủ võ lâm làm sao khoái lạc bằng thêu một bức tranh hoa. Chỉ những kẻ đạt đến bậc thần thánh mới tìm kiếm sự lạc thú trong tao nhã.

Đột nhiên, một kẻ trông tao nhã khác thường cười cười hiện ra.
– Sai rồi, sai rồi… chỉ có thần thánh mới biết đến lạc thú một cách tao nhã! Kẻ tầm thường chỉ biết đến lạc thú bẩn thỉu, kẻ đạo đức giả thì chối bỏ lạc thú.

Không cần phải đợi ta hỏi han, kẻ ấy cũng nghênh ngang tu chén rượu trong tay ta:
– Ta là Đông Phương Sóc, Đông Phương giáo chủ ngươi vừa xem chỉ là một phiên bản mô phỏng sự thần thánh của ta!

Ta cất tiếng hỏi:
– Thế nào là lạc thú bẩn thỉu?
Đông Phương Sóc phỉ nhổ:
– Là những kẻ ăn mà không biết thế nào là ngon, đắm chìm trong sắc dục mà không biết đến vẻ đẹp của chữ tình, cuồng sát mà không biết đến sự cao đẹp của nghĩa cử. Những kẻ đó đáng biến thành phân bón. Phân bón không tao nhã nhưng còn có giá trị để nuôi dưỡng những bông hoa tao nhã.

Ta cất tiếng hỏi tiếp:
– Thế nào là kẻ đạo đức giả?
Đông Phương Sóc nhếch mép cười khảy:
– Chúng như những quả trứng không bao giờ được thụ tinh, chúng không có linh khí nhưng vẫn cố tỏ ra sáng chói. Nhưng dù sáng lấp lánh chúng vẫn là những quả trứng vô dụng không bao giờ được thu tinh. Một quả trứng thụ tinh có thể nở thành con, chúng có thể đơn độc đối mặt với sinh tồn. Nhưng một quả trứng không được thụ tinh, chúng không sống mà chỉ đợi ngày thối rữa. Đám đạo đức giả giống những quả trứng vô dụng ấy. Tiếc thay thời nay loài người lại cho phép quá nhiều quả trứng không được thụ tinh.

– Thế những kẻ biết đến lạc thú tao nhã đều xuất phát từ những quả trứng được thụ tinh sao? – Ta ngơ ngác hỏi.
Đông Phương Sóc ngửa mặt cười hô hố như kẻ điên:
– Sai rồi, sai rồi, sai toét rồi! Từ một quả trứng có thể nở ra chim, có thể nở ra bò sát. Nhưng ta chỉ muốn bàn với người về chim. Cái giống loài chim, chỉ những con nào có thể cô độc chao liệng trên bầu trời, không dễ dàng lao đầu vào chút thức ăn thừa vung vãi trên mặt đất, không bị vô thức bay theo một đội hình nào đó trên bầu trời mà đám triết gia đầu trứng gọi là “quy luật tự nhiên”, thì con chim ấy có sự thần thánh.

Ta nhún vai:
– Điệu cười của ông làm ông kém vẻ tao nhã!
Đông Phương Sóc gầm to và biến thành một con rồng rực rỡ hào qua. Con rồng như dải lụa vàng bay thẳng lên không trung. Nó lượn một vòng quanh Trái Đất rồi thả xuống những cơn mưa hào quang vàng rực rỡ.
– Ta đây, Đông Phương giáo chủ, không còn bị giới hạn bởi cái lạc thú tao nhã. Ta không cần sự thần thánh tầm thường của những kẻ tự đắc với sự cao quý của mình. Ta là linh khí của vũ trụ, ta tạo ra sự cao quý và tầm thường, ta tạo ra sự tao nhã và bẩn thỉu, ta tạo ra lạc thú và đạo đức. Nhưng sự tầm thường, bẩn thỉu và đạo đức không được phép trèo cao hơn sự cao quý, tao nhã và lạc thú. Chúng chỉ được phép làm phân bón nuôi dưỡng mà thôi.

Bỗng nhiên một con ruồi bay đến đậu vào gần chén rượu, ta xua tay phủi phủi, chả thèm giết sợ sự nhơ bẩn của chúng sẽ làm ta nôn mửa.
– Thế thì đám ruồi này thì sao? Chúng bẩn thỉu nhưng vẫn cứ bay bay trước mặt ta, ngứa mắt lắm!
Đông Phương Sóc khè một hơi vào con ruồi, chúng bị thiêu đốt thành tro.
– Ruồi nhặng ăn phân để sống và cố leo cao lên mâm cỗ của loài người. Nhưng cho dù chúng có đậu trong đống phân hay trong mâm xôi thì chúng cũng chỉ là ruồi nhặng mà thôi. Chúng chẳng bao giờ tiến hóa, chúng không có ích, chúng còn không bằng những quả trứng chưa được thụ tinh. Chúng cần bị tiêu diệt. Chúng không chịu nổi sự tao nhã, hương thơm và ánh sáng chói lòa. Dưới hào quang của ta chúng chỉ còn là đống tro tàn, rồi cũng trở thành cát bụi cả mà thôi

Ta thở một hơi dài:
– Haizzz… Ta chẳng được uống rượu gì cả! Ông thuyết giáo dài quá…
Đông Phương Sóc biến lại thành một kẻ trông có vẻ tao nhã:
– Không có gì là lãng phí! Uống xong chén rượu này, ngươi có thể viết lại lời ta. Ngươi có thể viết thành một bài viết bán cho mấy tờ lá cải rẻ tiền cũng được dăm ba trăm uống rượu. Kể cả không bán được cho báo lá cải, ngươi vẫn có thể dùng mấy lời tao nhã của ta mà kiếm chút hư danh, hư danh ấy sẽ giúp ngươi kiếm tiền tốt hơn. Nếu hư danh cũng không thể kiếm được thì ngươi cũng có thể sử dụng lời của ta để trấn yểm những kẻ tầm thường, bẩn thỉu và đạo đức như lũ trứng thôi, ruồi nhặng và đám chim vô não.

Ta nốc một hơi rượu, hình ảnh của Đông Phương Sóc mờ dần mờ dần. Giụi mắt tỉnh dậy, không còn thấy Sóc đâu nữa, chỉ còn đám bụi vàng lả tả rơi trong ánh nắng hắt vào chén rượu. Ta đập trán than trời:
– Ôi trời, quên mất! Ta quên hỏi rốt cuộc Đông Phương Sóc có dẫn đao tự cung như Đông Phương Bất Bại không nữa!

Hà Thủy Nguyên

Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015

Chìa khóa vạn năng




Một thiếu phụ hỏi :
– Nếu tôi ăn nằm với 3 người đàn ông , thì người cho rằng tôi không đàng hoàng , bê-bối , lung tung..

Nhưng nếu 1 người đàn ông ngủ với 10 người đàn bà thì …
- mọi người cho rằng đúng là một đấng mày râu .
- Tại sao thế ?
 Khổng Tử đáp :
- Thật đơn giản , một ổ khóa mà có đến 3 cái chìa khóa mở được thì rỏ ràng ổ khóa này xấu , không tốt . Còn nếu 1 chìa khoá mà mở được đến 10 ổ khóa khác nhau ,  vậy chìa khóa nầy gọi là chìa khóa vạn năng ..

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

Quan tòa




Hai anh đầy tớ ngồi cãi với nhau

Anh thứ nhất bảo : 1+1= 2

Anh thứ hai bảo : 1+1 = 3

Không anh nào chịu anh nào bèn quyết định đến nhờ Quan tòa phân xử

Sau khi nghe, Quan phán ngay :

- Thằng 1+1=3 được về cày ruộng tiếp.

_ Thằng 1+1= 2 lôi ra đánh 50 roi rồi cho về tiếp tục đi ở đợ

Anh thứ nhất chịu đòn xong không phục hỏi Quan : Thưa quan, sao con trả lời đúng mà bị phạt đánh đòn?Quan thủng thẳng trả lời : Mày biết là đúng rồi còn tốn thời gian cãi với thằng ngu kia làm gì. Cái tội của mày là làm lãng phí thời gian của chủ mày. Mày đã ngu còn cố chấp thì tao cho thêm đòn nữa.

Anh thứ nhất chưa chịu nói : " Thằng đó nó ngu sao quan không dạy nó". Quan cười bảo : " Mày đúng là ngu mà. Nếu những thằng như bọn mày mà khôn thì tao làm quan làm gì?".

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

TÔI KHÙNG CHỨ TÔI ĐÂU CÓ NGU



Một anh tài xế xe tải làm công việc thường ngày giao hàng cho một bệnh viện tâm thần, đang đậu xe bên cạnh một ống cống nước.

Lúc chuẩn bị rời bệnh viện, anh nhận thấy có một bánh xe bị xì hơi. Anh kích chiếc xe tải lên và tháo bánh xe xì hơi để thay vào đó một bánh xe dự phòng.


Lúc sắp sửa gắn bánh xe mới vào, đột nhiên anh làm rơi cả bốn chiếc bù lon xuống ống cống nước. Anh không thể nào vớt những chiếc bù lon ra khỏi ống cống được, và bắt đầu hoảng lên vì không biết phải làm gì.

Ngay lúc đó, một bệnh nhân đi ngang qua và hỏi anh tài xế tại sao trông anh có vẻ hốt hoảng như vậy. Người tài xế tự nghĩ, bởi vì mình mà còn không làm được huống gì cái gã điên này, nên để gã ta đi cho khuất mắt, người tài xế xe tải nói sơ qua tình hình và đưa một cái nhìn thất vọng.

Người bệnh nhân cười anh tài xế và nói:

“Chỉ mỗi cái việc đơn giản như vậy mà anh còn không cách nào làm được. Không lạ gì anh sinh ra chỉ làm cái nghề tài xế xe tải để sống”.

Người tài xế lấy làm ngạc nhiên khi nghe lời nhận xét như vậy từ một gã tâm thần.

“Đây là cái anh có thể làm”, gã tâm thần nói…

Trước khi đọc tiếp, các bạn thử nghĩ giùm một giải pháp giúp anh tài xế xem giải pháp của bạn có hay hơn của người bệnh tâm thần không?

.
“Tháo một cái bù lon từ mỗi trong ba bánh xe kia và gắn vô cái bánh xe này. Rồi lái xe xuống cửa tiệm gần nhất và thay những cái bù lon còn thiếu vô. Đơn giản quá phải không anh bạn?”

Người tài xế quá cảm kích với lối giải quyết nhanh chóng này liền hỏi người bệnh:

“Anh quá giỏi và thông minh như vậy sao lại có mặt ở cái bệnh viện tâm thần này nhỉ?”

Người bệnh trả lời:

“Anh bạn ạ! Tôi ở đây bởi vì tôi khùng chứ không phải tôi ngu”.

---
Chẳng có gì ngạc nhiên, có nhiều người, thái độ chẳng khác anh tài xế xe tải, cứ nghĩ rằng người khác toàn là kẻ ngu hơn mình một cái đầu.

Bởi vậy, các bạn ạ, mặc dầu tất cả các bạn được học hành tử tế và thông minh, nhưng cứ nhìn xem, có thể có nhiều gã điên quanh nhà và chỗ làm của chúng ta. Họ có thể cho bạn nhiều cách giải quyết nhanh chóng và vượt qua cả sự khôn ngoan mà chúng ta tưởng mình có.

- ST -

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

Cửa Hàng Bán Chồng



Ngay lối ra vào cửa hàng có treo một bảng nội quy với nội dung sau đây:

1. Bạn chỉ có thể vào cửa hàng 1 lần duy nhất.

2. Cửa hàng có 6 tầng, càng lên cao thì hàng càng chất lượng.

3. Bạn có thể chọn bất cứ người đàn ông nào trên tầng bất kỳ hoặc leo lên tầng cao hơn.

4. Chỉ được phép chọn từ tầng dưới lên, không cho phép leo trở xuống để chọn lại.





Một chị nọ sau khi dừng chân trước tấm biển trước lối vào cửa hàng liền quyết định vào trong để thử vận may.

Sau khi đọc dòng chữ: "Những người đàn ông có công ăn việc làm" trên tấm biển treo trên lối vào tầng 1, chị nọ liền đi thẳng lên tầng 2.

Tấm biển trên lối vào tầng 2 ghi: "Những người đàn ông có công ăn việc làm và yêu trẻ con". Chị đi tiếp lên tầng 3.

Tấm biển trên lối vào tầng 3 ghi: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ con và đẹp trai".

- Ái chà, được đấy! – Chị nọ nghĩ bụng, nhưng chân vẫn bước lên tầng 4.

Trên lối vào tầng 4, tấm biển đề: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ, đẹp trai vô cùng và biết giúp đỡ việc nhà".

- Tuyệt vời! - chị thốt lên - Thật là khó mà không "đổ" - Nhưng, miệng nói vậy, chân chị vẫn bước lên tầng 5.

Trên lối vào tầng 5 là tấm biển: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ, rất đẹp trai, biết giúp đỡ việc nhà và hết sức lãng mạn".

Chị nọ đã muốn dừng chân trên tầng 5 để chọn cho mình một người chồng lắm rồi, nhưng cuối cùng, chị vẫn vượt qua được chính mình để bước chân lên tầng cuối cùng - tầng 6.

Trên lối vào tầng 6, chị nhìn thấy tấm biển: "Bạn là người khách số 31 456 012 của tầng này. Tầng này không có đàn ông, nó chỉ nhằm mục đích chứng minh cho bạn rằng không tài nào làm vừa lòng phụ nữ. Cám ơn bạn đã tới thăm cửa hàng chúng tôi!".

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2015

MỒI CỦA SẾP


Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

PHẬT VÀ GIÊSU



Trần Chung Ngọc

-oOo-

Giêsu: Chào Đại Ca. Đại Ca vẫn mạnh?

Phật: Chào Chú. Cám ơn Chú. Chú dùng gì?

Giêsu: Anh cho Em ly rượu.

Phật: Rượu có tác dụng làm đầu óc con người kém minh mẫn. Anh đã không uống rượu từ khi Anh xuất gia. Chú uống tạm ly nước lã. Tuy nhiên, nếu Chú muốn, Chú có thể biến nó thành rượu như khi xưa chú đã biến 600 lít nước lã trong 6 cái chum thành rượu (John: 2), Anh không phản đối.

Giêsu: Anh nhắc chuyện nhỏ đó làm gì. Đó chỉ là phép lạ đầu tiên chứng tỏ quyền năng siêu nhiên của Em để cho các môn đồ tin Em là Chúa Cứu Thế (John: 2: 11).

Phật: Chú nói đó là phép lạ đầu tiên? Vậy Chú còn nhiều phép lạ nữa hay sao?

Giêsu: Có chứ! Em có thể đi trên sóng. (Matthew: 14: 25)

Phật: Em muốn sang sông thì cứ việc bỏ ra vài đồng tiền, lái đò sẽ chở Em qua, tội gì mà phải vất vả như vậy?

Giêsu: Em có thể đuổi quỷ từ trong người bị quỷ ám cho chúng nhập vào 2000 con heo rồi bắt đàn heo rông xuống biển chết đuối hết. (Matthew: 8: 32).

Phật: Mô Phật! Tội lỗi! Tội lỗi! Thế là cả đàn heo 2000 con chết oan uổng. (Thở dài) Pờ-liz công-ti-niu "Please continue."

Giêsu: Anh nói gì, Em không hiểu.

Phật: À, không có gì. Anh buột mồm nói tiếng Mỹ. Chú kể tiếp đi.

Giêsu: Em chỉ rủa một tiếng là cây sung phải chết héo queo. Số là hôm đó Em đang đói, nhìn đàng xa thấy một cây sung, nhưng tới gần chẳng thấy có quả nào, Em nổi sùng rủa một tiếng, thế là cây sung chết héo queo, không bao giờ có thể ra trái nữa. (Matthew: 21: 18,19)

Phật: Chú có biết lúc đó trái mùa nên cây sung không thể có trái không?

Giêsu: Em biết chứ.

Phật: Vậy thì mục đích Chú làm cho cây sung chết héo queo ngay chắc là để dọa mấy môn đồ của Chú: "Hãy coi chừng. Kẻ nào dám phật ý Ta. Hãy xem gương cây sung đó."

Giêsu: Chịu anh thôi. Anh có "Tha Tâm Thông" nên biết rõ bụng dạ em.

Phật: Hình như sau đó Chú còn bảo các môn đồ nếu có đức tin thì không những cũng có thể rủa cho cây chết héo queo được như Chú mà còn có thể ra lệnh cho núi tự động bò xuống biển? (Matthew: 21: 21).

Giêsu: Đúng vậy. Thánh Kinh đã viết như vậy thì làm sao còn sai lầm được.

Phật: Thế trong 2000 năm nay, Chú có thấy tín đồ nào của Chú làm được như vậy không?

Giêsu: Đó là bí quyết chiêu dụ môn đồ của Em. Họ tin lời hứa hẹn của Em nhưng họ làm không được, vì họ không biết rằng đó chỉ là một khẳng định bỏ ngỏ, vô trách nhiệm (affirmatiom gratuite). Nếu ai làm không được đến chất vấn, Em chỉ cần trả lời: tại ngươi chưa đủ đức tin. Thế là Em hết trách nhiệm. Không ai có thể kết án Em là Em nói láo. Cũng như trong Tám Mối Phúc Thật, Em nói "Phúc cho các con đang đói, rồi các con sẽ no," "Phúc cho các con đang than khóc, rồi các con sẽ vui cười" (Matthew 6: 21), nhưng Em có xác định là bao giờ họ sẽ no, hay bao giờ họ sẽ vui cười đâu? Anh biết không? Ngày nay các tôi tớ của Em đều theo cách hứa hẹn bỏ ngỏ này để truyền đạo và họ rất thành công.

Phật: Chú khôn thật. Chú có biết tại sao người ta đóng đinh Chú trên thập giá không?

Giêsu: Tại vì họ không tin em là Vua của dân Do Thái, là Con Một của Thượng Đế, là Đấng Cứu Thế của dân Do Thái, thuộc giòng dõi Vua David, mà họ từng mong đợi.

Phật: Không phải đâu. Vì nghiệp của Chú nặng quá. Anh thương Chú lắm nhưng Anh cũng chịu, nghiệp của Chú chỉ có Chú mới giải được.

Giêsu: Làm sao giải nghiệp, Anh chỉ cho Em đi.

Phật: Đơn giản thôi. Đừng làm các việc ác. Hãy làm mọi việc thiện. Giữ tâm cho thanh tịnh. Anh dạy chỉ có thế. (Kinh Pháp Cú: Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành. Tự tịnh kỳ ý. Thị chư Phật giáo).

Giêsu: Chỉ có vậy thôi à?

Phật: Chỉ có vậy. Thôi, để Anh mách Chú vài bí quyết để chuyển đổi tôn giáo "cứu rỗi" của Chú thành một tôn giáo "giác ngộ."

Giêsu: Tại sao Em lại phải đổi tôn giáo của Em thành một tôn giáo giác ngộ.

Phật: Chú quên rồi sao. Vị đại diện của Chú ở trên trần, Giáo Hoàng Gion Pôn Hai, vừa tuyên bố: "chẳng làm gì có thiên đường ở trên các tầng mây, mà cũng chẳng làm gì có hỏa ngục ở trong lòng đất, tất cả đều do tâm mà ra." Như vậy là Giáo Hoàng đã cho Chú nghỉ dài hạn không lương, Chú cần phải đổi gióp (job) "cứu rỗi" thành gióp "giác ngộ" cho nó hợp với đà tiến bộ của nhân loại. Anh chỉ muốn giúp Chú thôi.

Giêsu: Cám ơn Anh nhiều. Nhưng làm sao đổi được.

Phật: Đơn giản thôi. Chú chỉ việc nghe theo Thiền Sư Nhất Hạnh, biến Cha Chú, Thượng Đế, thành Phật Tánh, đổi danh hiệu "Đấng Cứu Thế" của Chú thành "Đại Sư," đồng hóa Thánh Linh với Tỉnh Thức hay Niết Bàn, thế là xong.

Giêsu: Dạ vâng. Nhưng khó quá Anh ơi. Vì bản chất những thứ trên hoàn toàn khác biệt.

Phật: Chú "phép tắc vô cùng," làm gì chẳng được.

Giêsu: Ờ nhỉ. Em quên khuấy đi mất.

Phật: Thế thì Chú yên tâm rồi nhé. Thôi, để khi khác chúng mình nói chuyện tiếp. Anh phải đi Tọa Thiền.






Giêsu: Chào Anh. Em cũng phải về ngồi cạnh Cha Em ở trên Thiên đường, à quên, ở trong Tâm của Em.

Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

Đồng dạng

" KHÔNG THỂ NGĂN CẤM THÔNG TIN TRÊN MẠNG XÃ HỘI" = " KHÔNG THỂ NGĂN CHẶN THAM NHŨNG Ở VIỆT NAM"

Phát biểu của "Tể Tướng lưng gù" miễn bình luận

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Phẫu thuật cho ai dễ nhất?



Bốn nhà phẫu thuật ngồi tán chuyện với nhau về công việc trong giờ nghỉ giải lao.


Người thứ nhất nói: Tôi thấy phẫu thuật cho nhân viên kế toán là dễ nhất. Mọi thứ bên trong đều được đánh số.


Người thứ hai nói: Tôi thấy phẫu thuật cho thủ thư là dễ nhất. Khi anh mổ phanh ra, tất cả nội tạng đều được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái.


Người thứ ba nói: Tôi thích phẫu thuật thợ điện hơn. Tất cả nội tạng của họ đều được đánh dấu bằng các màu khác nhau.


Người thứ tư nói: Tôi thấy phẫu thuật cho mấy nhà dân chủ là dễ nhất. Họ không có tim hay gan, không có xương sống, mông và đầu của họ có thể thay thế cho nhau. Đặc biệt nhất là nếu anh có lỡ cắt nhầm cái gì thì cũng không cần phải lo lắng, chúng sẽ tự mọc lại.


(Chuyện bịa, chỉ để giải trí, nhân dịp được nghe những huyền thoại về các nhà dân chủ Việt Nam)


Hiệp Sĩ Cưỡi Lừa

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Chống Cộng Cuối Mùa





Ở Mỹ hầu hết chúng ta, kẻ cả truyền thông, đều gặp nạn chống Cộng cuối mùa. Nếu chỉ có tuyên ngôn tuyên cáo, truyền đơn, ký tên chống tòa lãnh sự vv .... chúng ta đều tự vỗ về cách rất tội nghiệp,

Thôi chống Cộng cúôi mùa kiếm quảng cáo chẳng qua là "miếng cơm đau khổ" còn thì tất cả đều đánh võ mồm. Không ai nghe ai, không ai chịu ai, không ai bảo ai được. Từ báo giấy đến báo mạng đều một ruột như nhau, miễn sao có chống Cộng vung xích chó là được rồi.

Câu nói vang lừng của Chu Tất Tiến từ lâu nhưng chẳng qua chỉ là gà trống gáty "Theo CS để giữa đạo, diệt CS để cứu đạo" thật là một câu nói khíếp đảm quá. Như thế bọn chống gậy nấp bóng chống Cộng sẽ về cầm quyến đến đít rồi. CS sẽ không biết chạy đâu , chắc lại phải mua bến, mua thuyền của những tổ chức vượt bỉên qúa. Mong họ ra đi an tòan, như chúng ta đã ra đi.Mai này chỉ còn "lái báo", cộng đồng hải ngọai sẽ đấu tố nhau, sẽ chụp mũ nhau, Lịch sử cứ quay đi quay lại hòai. Nên đón tiếp CS vượt biên như Mỹ đã đón tíếp chúng ta.

Còn việc giáo hội La Mã xưng tụng CSVN là sách lược đãi môi ngọai giáo thôi, nhằm xin một chổ ở cố định cho khâm sứ, chứ để khâm sứ lưu động (homeless) , mất mặt bầu cua cá cọp quá!
caohuutam1939@gmail

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Quyền " Tự do Chó luận"


Lâu nay trên làng mạng xuất hiện " Quyền Tự Do Chó Luận" và hẳn nhiên là do lũ Chó khởi xướng. Thế là chúng tha hồ sủa. Chó Mẽo sủa theo kiểu Tự do Mẽo. Chó Châu âu sủa theo kiểu tự do của Châu âu. Chó chống Cộng sản sủa theo kiểu Tự do Tư bản ..Tự do mà nên con nào cũng tự do tha hồ mà sủa mà đòi lại cái "Khuyển quyền". Mà chúng ta biết là Khuyển quyền cơ bản chỉ có " ĂN UỐNG- ĐỤ- ỈA".
Căn bệnh " thờ ơ" với Chủ nghĩa cá nhân đã khiến thế giới loài người ngày càng thoái hóa. Có lẽ lũ chó cho rằng đây là cơ hội để chúng giành lại Khuyển quyền thoát khỏi sự " nuôi dạy " của loài người và chúng có thể " Tư do Chó luận" thự hiện ĂN UỐNG- ĐỤ- ỈA thoải mái. Hiện tại chúng ta cũng đã thấy chúng tranh Ăn- tranh ĐỤ và tranh ỈA vào mặt nhau. Có bạn nào thích chỉ ra không vậy?
Cũng may ở Việt Nam Chính phủ đã bắt đầu thực hiện " Bắt Chó" kịp thời không thì có lẽ không bao lâu người Việt Nam hẳn phải sống với cái môi trường đầy phân Chó. Lũ Chó vốn luôn ỉa bậy kia mà! a ha...

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Thú vị khác nhau giữa ngôn ngữ Bắc Kỳ, Nam Kỳ


Bắc bảo Kỳ, Nam kêu Cọ (gọi là Kỳ Cọ)
Bắc gọi lọ, Nam kêu chai
Bắc mang thai, Nam có chửa
Nam xẻ nửa, Bắc bổ đôi

Ôi! Bắc quở Gầy, Nam than Ốm
Bắc cáo Ốm, Nam khai Bịnh
Bắc định đến muộn, Nam liền la trễ
Nam mần Sơ Sơ, Bắc làm Lấy Lệ

Bắc lệ tuôn trào, Nam chảy nước mắt
Nam bắc Vạc tre, Bắc kê Lều chõng
Bắc nói trổng Thế Thôi, Nam bâng quơ Vậy Đó
Bắc đan cái Rọ, Nam làm giỏ Tre

Nam không nghe Nói Dai, Bắc chẳng mê Lải Nhải
Nam Cãi bai bãi, Bắc Lý Sự ào ào
Bắc vào Ô tô, Nam vô Xế hộp
Hồi hộp Bắc hãm phanh, trợn tròng Nam đạp thắng

Khi nắng Nam mở Dù, Bắc lại xoè Ô
Điên rồ Nam Đi trốn, nguy khốn Bắc Lánh mặt
Chưa chắc Nam nhắc Từ từ, Bắc khuyên Gượm lại
Bắc là Quá dại, Nam thì Ngu ghê

Nam Sợ Ghê, Bắc Hãi Quá
Nam thưa Tía Má, Bắc bẩm Thầy U
Nam nhủ Ưng Ghê, Bắc mê Hài Lòng
Nam chối Lòng Vòng, Bắc bảo Dối Quanh

Nhanh nhanh Nam bẻ Bắp, hấp tấp Bắc vặt Ngô
Bắc thích cứ vồ, Nam ưng là chụp
Nam rờ Bông Bụp, Bắc vuốt Tường Vi
Nam nói: mày đi! Bắc hô: cút xéo!

Bắc bảo: cứ véo! Nam: ngắt nó đi.
Bắc gửi phong bì, bao thơ Nam gói Nam kêu: muốn ói, Bắc bảo: buồn nôn!
Bắc gọi tiền đồn, Nam kêu chòi gác

Bắc hay khoác lác, Nam bảo xạo ke
Mưa đến Nam che, gió ngang Bắc chắn
Bắc khen giỏi mắng, Nam nói chửi hay
Bắc nấu thịt cầy, Nam thui thịt chó

Bắc vén búi tó, Nam bới tóc lên
Anh Cả Bắc quên, anh Hai Nam lú
Nam: ăn đi chú, Bắc: mời anh xơi!
Bắc mới tập bơi, Nam thời đi lội

Bắc đi phó hội, Nam tới chia vui
Thui thủi Bắc kéo xe lôi, một mình xích lô Nam đạp
Nam thời mập mạp, Bắc cho là béo
Khi Nam khen béo, Bắc bảo là ngậy

Bắc quậy Sướng Phê, Năm rên Đã Quá!
Bắc khoái đi phà, Nam thường qua bắc
Bắc nhắc môi giới, Nam liền giới thiệu
Nam ít khi điệu, Bắc hay làm dáng

Tán mà không thật, Bắc bảo là điêu
Giỡn hớt hơi nhiều, Nam kêu là xạo
Bắc nạo bằng gươm, Nam thọt bằng kiếm
Nam mê phiếm, Bắc thích đùa

Bắc vua Bia Bọt, Nam chúa La-De
Bắc khoe Bùi Bùi lạc rang, Nam: Thơm Thơm đậu phọng
Bắc xơi na vướng họng, Nam ăn mãng cầu mắc cổ
Khi khổ Nam tròm trèm ăn vụng, Bắc len lén ăn vèn

Nam toe toét “hổng chịu đèn”, Bắc vặn mình “em chả”
Bắc giấm chua “cái ả”, Nam bặm trợn “con kia”
Nam mỉa “tên cà chua”, Bắc rủa “đồ phải gió”
Nam nhậu nhẹt thịt chó, Bắc đánh chén cầy tơ

Bắc vờ vịt lá mơ, Nam thẳng thừng lá thúi địt
Khi thấm, Nam xách thùng thì Bắc bê sô
Nam bỏ trong rương, Bắc tuôn vào hòm
Nam lết vô hòm, Bắc mặc áo quan

Bắc xuýt xoa “Cái Lan xinh cực!”,
Nam trầm trồ “Con Lan đẹp hết chê!”
Phủ phê Bắc trùm chăn, no đủ Nam đắp mền
Tình Nam duyên Bắc có thế mới bền mới lâu…


https://www.facebook.com/cuoi1010/posts/624010184276773