" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015
Đông Phương giáo chủ đã nói như thế
Ta ngồi nghênh ngang bên chén rượu, thưởng ngoạn cảnh Đông Phương giáo chủ sử dụng “Qùy hoa bảo điển” để thêu bức tranh hoa. Thầm nghĩ: Đạt đến cảnh giới võ công tuyệt đỉnh như Đông Phương giáo chủ thì triệt hạ mấy tay cao thủ võ lâm làm sao khoái lạc bằng thêu một bức tranh hoa. Chỉ những kẻ đạt đến bậc thần thánh mới tìm kiếm sự lạc thú trong tao nhã.
Đột nhiên, một kẻ trông tao nhã khác thường cười cười hiện ra.
– Sai rồi, sai rồi… chỉ có thần thánh mới biết đến lạc thú một cách tao nhã! Kẻ tầm thường chỉ biết đến lạc thú bẩn thỉu, kẻ đạo đức giả thì chối bỏ lạc thú.
Không cần phải đợi ta hỏi han, kẻ ấy cũng nghênh ngang tu chén rượu trong tay ta:
– Ta là Đông Phương Sóc, Đông Phương giáo chủ ngươi vừa xem chỉ là một phiên bản mô phỏng sự thần thánh của ta!
Ta cất tiếng hỏi:
– Thế nào là lạc thú bẩn thỉu?
Đông Phương Sóc phỉ nhổ:
– Là những kẻ ăn mà không biết thế nào là ngon, đắm chìm trong sắc dục mà không biết đến vẻ đẹp của chữ tình, cuồng sát mà không biết đến sự cao đẹp của nghĩa cử. Những kẻ đó đáng biến thành phân bón. Phân bón không tao nhã nhưng còn có giá trị để nuôi dưỡng những bông hoa tao nhã.
Ta cất tiếng hỏi tiếp:
– Thế nào là kẻ đạo đức giả?
Đông Phương Sóc nhếch mép cười khảy:
– Chúng như những quả trứng không bao giờ được thụ tinh, chúng không có linh khí nhưng vẫn cố tỏ ra sáng chói. Nhưng dù sáng lấp lánh chúng vẫn là những quả trứng vô dụng không bao giờ được thu tinh. Một quả trứng thụ tinh có thể nở thành con, chúng có thể đơn độc đối mặt với sinh tồn. Nhưng một quả trứng không được thụ tinh, chúng không sống mà chỉ đợi ngày thối rữa. Đám đạo đức giả giống những quả trứng vô dụng ấy. Tiếc thay thời nay loài người lại cho phép quá nhiều quả trứng không được thụ tinh.
– Thế những kẻ biết đến lạc thú tao nhã đều xuất phát từ những quả trứng được thụ tinh sao? – Ta ngơ ngác hỏi.
Đông Phương Sóc ngửa mặt cười hô hố như kẻ điên:
– Sai rồi, sai rồi, sai toét rồi! Từ một quả trứng có thể nở ra chim, có thể nở ra bò sát. Nhưng ta chỉ muốn bàn với người về chim. Cái giống loài chim, chỉ những con nào có thể cô độc chao liệng trên bầu trời, không dễ dàng lao đầu vào chút thức ăn thừa vung vãi trên mặt đất, không bị vô thức bay theo một đội hình nào đó trên bầu trời mà đám triết gia đầu trứng gọi là “quy luật tự nhiên”, thì con chim ấy có sự thần thánh.
Ta nhún vai:
– Điệu cười của ông làm ông kém vẻ tao nhã!
Đông Phương Sóc gầm to và biến thành một con rồng rực rỡ hào qua. Con rồng như dải lụa vàng bay thẳng lên không trung. Nó lượn một vòng quanh Trái Đất rồi thả xuống những cơn mưa hào quang vàng rực rỡ.
– Ta đây, Đông Phương giáo chủ, không còn bị giới hạn bởi cái lạc thú tao nhã. Ta không cần sự thần thánh tầm thường của những kẻ tự đắc với sự cao quý của mình. Ta là linh khí của vũ trụ, ta tạo ra sự cao quý và tầm thường, ta tạo ra sự tao nhã và bẩn thỉu, ta tạo ra lạc thú và đạo đức. Nhưng sự tầm thường, bẩn thỉu và đạo đức không được phép trèo cao hơn sự cao quý, tao nhã và lạc thú. Chúng chỉ được phép làm phân bón nuôi dưỡng mà thôi.
Bỗng nhiên một con ruồi bay đến đậu vào gần chén rượu, ta xua tay phủi phủi, chả thèm giết sợ sự nhơ bẩn của chúng sẽ làm ta nôn mửa.
– Thế thì đám ruồi này thì sao? Chúng bẩn thỉu nhưng vẫn cứ bay bay trước mặt ta, ngứa mắt lắm!
Đông Phương Sóc khè một hơi vào con ruồi, chúng bị thiêu đốt thành tro.
– Ruồi nhặng ăn phân để sống và cố leo cao lên mâm cỗ của loài người. Nhưng cho dù chúng có đậu trong đống phân hay trong mâm xôi thì chúng cũng chỉ là ruồi nhặng mà thôi. Chúng chẳng bao giờ tiến hóa, chúng không có ích, chúng còn không bằng những quả trứng chưa được thụ tinh. Chúng cần bị tiêu diệt. Chúng không chịu nổi sự tao nhã, hương thơm và ánh sáng chói lòa. Dưới hào quang của ta chúng chỉ còn là đống tro tàn, rồi cũng trở thành cát bụi cả mà thôi
Ta thở một hơi dài:
– Haizzz… Ta chẳng được uống rượu gì cả! Ông thuyết giáo dài quá…
Đông Phương Sóc biến lại thành một kẻ trông có vẻ tao nhã:
– Không có gì là lãng phí! Uống xong chén rượu này, ngươi có thể viết lại lời ta. Ngươi có thể viết thành một bài viết bán cho mấy tờ lá cải rẻ tiền cũng được dăm ba trăm uống rượu. Kể cả không bán được cho báo lá cải, ngươi vẫn có thể dùng mấy lời tao nhã của ta mà kiếm chút hư danh, hư danh ấy sẽ giúp ngươi kiếm tiền tốt hơn. Nếu hư danh cũng không thể kiếm được thì ngươi cũng có thể sử dụng lời của ta để trấn yểm những kẻ tầm thường, bẩn thỉu và đạo đức như lũ trứng thôi, ruồi nhặng và đám chim vô não.
Ta nốc một hơi rượu, hình ảnh của Đông Phương Sóc mờ dần mờ dần. Giụi mắt tỉnh dậy, không còn thấy Sóc đâu nữa, chỉ còn đám bụi vàng lả tả rơi trong ánh nắng hắt vào chén rượu. Ta đập trán than trời:
– Ôi trời, quên mất! Ta quên hỏi rốt cuộc Đông Phương Sóc có dẫn đao tự cung như Đông Phương Bất Bại không nữa!
Hà Thủy Nguyên
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét