Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

Đôi điều về Phi Quyền Chính


Những người có chủ trương Nhân Chủ ("anarchist-humanism") nên công khai thừa nhận mình là những người phi quyền chính, cũng như phải giải thích phong trào phi quyền chính là gì, và tìm hiểu lịch sử của nguyên lý phi quyền chính từ giai đoạn sơ Phi Quyền Chính (proto-anarchism: Zenone di Cizio (Stoicismo) Epicuro (Epicureismo) Antistene di Atene (i Cinici) Diogene di Sinope, Lão Tử, Bao Jin Gyan, Fra Dolcino, Thomas Munzer , Phong trào comunalista, Étienne De la Boetie v.v..v.v.) đến phi quyền chính hiện đại (modern anarchism: tức là từ William Godwin và Proudhon đến ngày hôm nay).
 Phi quyền chính vẫn đại diện cho các cơ hội tốt nhất của con người để chấm dứt những hủy diệt sinh thái tư bản đang hiện hành và đang đe dọa tất cả mọi hình thức đời sống trên trái đất. Những người có chủ trương Phi Quyền Chính nên lây lan sự kiện, hầu làm tan vỡ và vạch mặt những huyền thoại vốn không hề có. Đừng để cho đồng nghiệp của bạn, hay bạn bè hoặc người thân, nghĩ bậy hoặc tưởng tượng rằng bạn đang là người liberal, tư bản, bảo thủ, phỉ việt cộng stalinist tư bản, mác xít độc tài, phát xít, ngụy ngục vnch, dân chủ cuội v.v. Dòng chảy hiện tại của cuộc đàm luận chính trị là một phần của vấn đề, do đó, hãy biết tự trọng và khẳng định bản thân mình đối với tất cả mọi người hầu thay đổi tình hình và để tạo cơ hội cho nguyên lý phi quyền chính được mở rộng và phổ biến nhiều hơn nữa. Đây là cách duy nhất để có thể đóng góp cho một sự thay đổi thực sự. Chỉ có như vậy những người mà vẫn còn chưa biết đến, thì mới có thể hiểu được phi quyền chính và hiểu ý nghĩa của nó.

Những người đấu tranh nên tổ chức các cuộc gặp gỡ với những người cùng quan điểm. Cũng như đi phát tờ rơi và nói chuyện với quần chúng về những lý tưởng của mình. Hãy tìm hiểu và suy nghĩ làm cách nào để có được sức thuyết phục, đừng bút chiến hay nguyền rủa ai cả. Hãy nhớ rằng cuối cùng thì hầu hết chúng ta đều mong muốn những điều tương tự (hòa bình, thịnh vượng, vv), vì thế hãy bắt đầu từ những quan điểm mà bạn có thể đồng ý và hãy tiếp tục từ những điểm đó. Hành động của bạn sẽ đặc biệt có hiệu quả nếu câu hỏi của bạn sẽ làm tương ứng và phù hợp những câu trả lời của họ bằng những điều kết luận của bạn. Bạn nên giải thích rằng "phi quyền chính" không đồng nghĩa với sự "hỗn loạn" và "phá hoại", mà nó chính là một nguyên lý có ảnh hưởng đến chính trị và xã hội, và luôn luôn ủng hộ sự tự-tổ chức, anarchism không phải là một hệ thống chính trị hay kinh tế bắt nguồn từ nền dân chủ trực tiếp.

Hãy chuẩn bị để trả lời các lời cáo buộc. Bạn sẽ bị buộc tội và sẽ bị chụp mũ là "nói sàm" "đồ điên", "chuyện không tưởng và tào lao", "phản động" "chống phá Nhà Nước" "khủng bố" "Cộng Sản VC" "ngụy ngục VNCH" "chống cộng" "hoang tưởng" "phi lý" "thuyết âm mưu" " "thằng vô thần" v.v. nhưng bạn hãy trả lời những lời cáo buộc đó bằng cách chứng minh rằng phi quyền chính có thể thực hiện được, mà trong suốt lịch sử nhân loại, đa số các xã hội thổ dân đều là vô chính phủ, và thậm chí hiện nay có rất nhiều cộng đồng đang hoạt động theo các phương châm hướng dẫn của tư tưởng này , và không nhất thiết bằng cách cố ý và được định trước (intentionally). Bạn có thể tìm thấy những ý tưởng vô chính phủ ở những nơi mà bạn không ngờ. Những người Amish, ví dụ, họ là một điển hình rất tốt về nguyên lý phi quyền chính ngay trong hành động cụ thể của họ, mặc dù chúng ta cũng không thể xác định chính xác được rằng nó là tổ chức “phi quyền chính”.

Hãy nên nhớ rằng phi quyền chính đã bị lạm dụng và bị ghép với nhiều tội danh mơ hồ và nhiều định nghĩa tiêu cực. Điều này không chỉ phụ thuộc vào sự tuyên truyền tiêu cực của hệ thống Quyền Lực, mà cũng do những hành động bạo loạn của những người ồn ào, cường điệu, và "thổi ống đu đủ", bởi vì họ quyết định tự cho họ là "những người vô chính phủ" khi họ phá hủy mọi thứ và gieo hỗn loạn. Là một người Phi Quyền chính thì có nghĩa là phải học tập và rèn luyện để đối phó với những người này và ngăn chặn để làm sao cho những kẻ đó đừng phá hoại công việc của mình.

Hãy đi tìm hiểu và đọc nhiều tài liệu về những sự kiện hiện tại. Đừng làm cho người ta cảm tưởng rằng mình không nắm vững được tình hình hoặc bị thiếu thông tin, cũng như đừng phản đối những ý thức hệ mà thậm chí bạn không biết rõ. Hãy nghiên cứu về hệ thống Tư Bản, chủ nghĩa Mác-Xít, Phát xít, VNCH, VC, và các luồng tư tưởng và hệ phái chính trị khác. Hãy nên biết và tìm hiểu về đối thủ của bạn. Nếu bạn cứ đi lang thang và hành xử kiêu ngạo, tự cao tự đại hoặc tuyên bố ngớ ngẩn và vô căn cứ thì bạn sẽ làm tổn hại cả phong trào đấu tranh.


Không nên duy trì các hệ thống cấp bậc và sự thống trị trong cuộc sống của bạn. Chúng ta đều bình đẳng. Đàn ông nên tìm hiểu để ôm chặt chủ nghĩa feminism và kiểm tra nghiêm túc các mối quan hệ của mình. Rồi như vậy luôn cả những người đến từ các gia đình giàu có, khi họ nằm trong hoàn cảnh phải đương đầu với các tầng lớp khác, Ngay cả những người có tình dục khác giới, trong lúc phải đối mặt với các vấn đề của cộng đồng LGBT; và các nhóm "chủng tộc" hoặc "dân tộc" "có ưu thế hơn" đôi khi họ phải đối phó với các "dân tộc" thiểu số. v.v.

Đoàn kết là sức mạnh lớn nhất của chúng ta, bạn hãy nên nhớ điều này.

Bạn hãy lịch sự và khiêm tốn, nhưng cũng phải khẳng định và bảo vệ các nguyên lý của mình. Mọi người sẽ luôn luôn lắng nghe và để ý những sự đóng góp của bạn và những hành động chủ động đáng chú ý của bạn, và bạn không nhất thiết cần phải mở miệng để làm điều đó.

Các nghi lễ náo loạn và nổi loạn xảy ra trên đường phố, như ở Mardi Gras hay Halloween, đó là những cơ chế khéo léo và có tính toán mà xã hội chuyên môn sử dụng để chứng minh rằng rất cần thiết sự kiểm soát của Quyền Lực, Chính Phủ, Nhà Nước (để tuyên truyền rằng mọi người đều cần luật pháp và sự an ninh trật tự ) và để "bảo vệ" quần chúng cũng như đề đề phòng những gì bị kết án là "những tiểu văn hóa có mục đích đấu tranh giai cấp", (giống như trong trường hợp những người phi quyền chính.)

Sống trong một xã hội mà không theo quy luật riêng của nó, sẽ buộc bạn phải hứng chịu nhiều hậu quả khác nhau. Nếu bạn cứ hô hào chửi rủa "bọn chó đẻ, con lợn phát xít" đối với bọn cảnh sát hoặc làm những hành động phi lý, ví dụ như tự nhiên không có lý do gì hết mà đi liệng đá vào những người hoàn toàn vô tội không làm gì sai trái, thì nếu làm như thế thì điều đó sẽ không ích lợi cho bất cứ ai. Cũng như việc đập phá hoặc vẽ biểu tượng vô chính phủ với cái spray trên các cửa hàng nhỏ, điều này cũng vô ích, nó chỉ làm hỏng ngày làm việc của người lao động bởi vì họ mất công phải lau chùi và dọn dẹp vào sáng hôm sau.

Hay như các bài viết lươn lẹo chuyên môn lấy cớ và lợi dụng bất cứ sự kiện và cơ hội nào để thoả mãn và chửi đổng cho “đã miệng” bằng những danh từ như “tàn dư ngụy ngục” “phỉ VC” “bán khai” “đồ tối dạ” “kém nhận thức” “con cháu rồng teo” “đậu phọng đỏ” “giẻ rách ba que” “giẻ lau đỏ khè”” rác rưởi” “đừng phí thời gian với những thứ rác đó” v.v. (mặc dù cũng có lý một phần nào đó, nhưng mục đích chính vẫn là mưu toan vặt vãnh lưu manh và huênh hoang khoác lác, lợi dụng tự do ngôn luận để quơ đũa cả nắm, chụp mũ, chửi lén, trốn tranh luận và “tự sướng” trong động ổ của mình)

Dù có bao che với những câu nói nhai lại của những triết gia và những nhà tư tưởng của quá khứ và hiện tại, rồi dù có đem bao nhiêu câu Nho, lời đẹp đầy nhân bản, hoà bình, yêu thương, từ bi v.v. làm ra có vẻ như “trí thức cao siêu lắm” hay là “sĩ phu vĩ đại” để hù doạ người ta bằng những “quả bomb kiến thức” v.v. nhưng nếu cứ vẫn giữ bản chất côn đồ, nhảy vô họng người ta, bịt miệng, khi dễ, lạm dụng quyền lực, hành xử mọi rợ khi bị đụng chạm v.v. thì thực sự bao nhiêu lời nói tốt đẹp đó cũng như không!
Đụng chút đã “nhảy dựng” rồi, thì rõ ràng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra và khi cháy nhà mới lòi ra mặt chuột!


Nếu nói TO MỒM chửi đổng kiểu chợ cá "chó cắn mèo", đấu võ mồm "vén váy" kiểu hàng cá thì tôi cũng miễn bàn.
Vì To mồm kiểu chợ cá không có thuyết phục được ai, ngựợc lại chỉ có thể chứng minh cái kém tư cách của kẻ to mồm chửi đổng.
vì Thoá mạ là lý lẽ của bọn lầm lỗi ( JJ Rousseau),


Hành động này cũng giống như một người bị bệnh tâm lý, đã quá đam mê yêu thương một cô gái, mà cô ấy không thèm để ý đến mình mà lại còn đi với nhiều thằng khác…
Thì hành động rút trong nhà và cứ nhớ cô gái đó hoài, mà không muốn chấp nhận rằng mình đang yêu nó và đang đau đớn vì nó.
Khi gặp ai nói chuyện thì bất cứ đề tài nào cũng sẽ tìm đủ mọi cách để lôi con đó vô và nhét những gì liên quan đến nó vào cuộc trò chuyện, để mỉa mai, chửi lén, hạ nhục và cứ nhắc nó hoài…

Dĩ nhiên khi người khác hỏi “bạn có biết con Kiều Việt lấy chồng rồi chưa? nó đi với thằng Mỹ mà bạn ghét, và nó đã đẻ ra 3 đứa con! Hình như tôi còn nhớ bạn hồi xưa mê con đó lắm mà, bây giờ bạn còn yêu nó không? Tôi cũng chia buồn và tội nghiệp cho bạn lắm, tôi có nghe tin đồn là bạn bây giờ đã trở thành một người vô tổ quốc, vô tôn giáo và vô gia đình như chủ nghĩa CS”


Anh chàng bị rối loạn tâm thần, nhảy dựng và trả lời rằng “Tôi có bao giờ mà yêu nó đâu, còn lâu.... Tôi siêu rồi, tôi không thèm những thứ tình yêu tầm thường và hạn chế giữa trai gái, gia đình và tổ quốc.
Tôi yêu cả Nhân Loại…và tôi yêu cầu bạn nhé, nhà của tôi là một nơi tự do trao đổi tư tưởng, nhưng không phải là nơi để lôi những thứ rác rưởi của những não trạng bán khai lưu manh vặt vãnh. Những loại đàn bà đó không xứng đáng để nhắc và nó làm bẩn mắt đàn ông đàng hoàng như tôi.
Nhũng ai muốn "NHIỀU CHUYỆN" hoặc thích thú những loại đàn bà ngụy ngục này, họ có rất nhiều DIỄN ĐÀN GOSSIP để "tham khảo", không cần phí lời và đem những chuyện đó trong Nhà của tôi .
Nhà tôi dù là một nơi tự do, nhưng không phải là khu đất hoang để xả rác, để nhiều chuyện, và để nói bá láp, kể chuyện tầm phào, dở trò lưu manh vặt của ngụy ngục!

Tôi , chủ Nhà yêu cầu người khách đừng nhắc đến con đó nữa, kể từ thông báo cảnh cáo này ! Nếu còn giở trò lưu manh vặt vãnh mượn nơi nhà của tôi để nhắc chuyện gossip kiểu vớ vẩn, tôi sẽ tiễn đưa vĩnh viễn ra khỏi nhà của tôii!
Mưu toan vặt vãnh lôi kéo tôi vào vũng lầy "đôi co chuyện tình xa xứ" hoàn toàn vô ích và tự hủy. Quí vị muốn "GOSSIP", đó là quyền chọn lựa của quí vị, vô số các diễn đàn Yahoo, Paltalk, Facebook đang nồng nhiệt chờ đón quí vị.
Nhà tôi chủ trương không "nhiều chuyện" và không phí thời gian phân tâm năng lực đôi co trong bãi rác tàn dư của các phần tử phụ nữ VN.
Đây là thông báo cuối cùng để không PHÍ PHẠM THỜI GIAN NĂNG LỰC CỦA TÔI và MỌI NGƯỜI VÀO NHŨNG ĐÔI CO VÔ ÍCH, Tôi thẳng thắn đề nghị bạn hãy tự hiểu và tự đi ra khỏi Nhà của tôi ngay trong thời gian ngắn nhất kể từ thông báo đề nghị cuối cùng này.”


Dĩ nhiên đây là những ngụy biện rẻ tiền của những kẻ bị tâm lý, bị mặc cảm và tự ái.
Tôi cũng thông cảm, và để kết luận bài viết, tôi nhắc nhở vài điều căn bản:

(trích)

Người tranh luận nghiêm túc trước khi phát biểu hay đề xuất ý kiến, đưa ra lời bình phẩm của mình, cần phải xem xét tất cả các trường hợp khả dĩ, phải cân nhắc những quan điểm và những cách giải thích khác nhau, phải đánh giá ảnh hưởng của sự chủ quan và cảm tính, phải tập trung vào việc tìm sự thật hơn là muốn mình đúng, phải sẵn sàng chấp nhận những quan điểm không được nhiều người ưa chuộng, và phải ý thức được định kiến và chủ quan của chính mình. Khi tranh luận phải nhất quán là chỉ xoay quanh chủ đề bàn luận, luận điểm bàn luận chứ không đi lạc đề. Không công kích vào cá nhân và nhân thân của người tham gia tranh luận.

Những sự đóng góp vào công cuộc đấu tranh cho tự do, thì hảy biết hy sinh một phần của cái cảm tính cá nhân để hầu mở rộng dân chủ tính, lắng nghe tôn trọng và lý luận, giải lý trong cái lý lẽ và dẫn chứng hầu xoá tan đi sự ngộ nhận trong lòng dư luận.

Người tranh luận thì hãy dùng LOGIC Arguments, chứ không chơi chụp mũ / đạo đức giả= chỉ có kẻ đuối lý mới dùng THOÁ MẠ/ CHỌC GHẸO/ CHỤP MŨ/ MỈA MAI/ ĐẠO ĐỨC GIẢ đễ tránh né VẤN ĐỀ.



Đừng chụp mũ khơi khơi và NGỤY BIỆN, vài ví dụ:

công kích cá nhân (ad hominem). Đây là một loại ngụy biện phổ biến nhất, thấp kém nhất, nguy hiểm nhất, nhưng có “công hiệu” nhất, vì nó tấn công vào cá nhân của người tranh luận, và tìm cách trốn tránh luận điểm của cá nhân đó. Hình thức ngụy biện này thường xuất hiện dưới dạng: Ông A phát biểu về một vấn đề; ông B tấn công vào cá nhân ông A, và làm cho người ta nghi ngờ luận điểm của ông A.

Tuy nhiên, có thể không có mối liên hệ nào giữa cá nhân và luận điểm của ông A.
Có hai hình thức thuộc loại ngụy biện này. Thứ nhất là dưới hình thức sỉ nhục, hay chửi rủa. Khi bất đồng ý kiến, người ngụy biện chỉ việc công kích vào cá nhân của người phát biểu.
Đây là một ngụy biện, bởi vì sự thật của phát biểu không tùy thuộc vào cá nhân của người phát biểu, mà là logic của lời phát biểu. Cũng nằm trong loại ngụy biện này là thói dùng một đặc điểm của một vật thể nào đó để ứng dụng cho một cá nhân hay một vật thể khác.


Dựa vào bạo lực (ad baculum). Ngụy biện dựa vào bạo lực thực chất là một sự đe dọa, nhằm mục đích gây áp lực cho người đối thoại phải chấp nhận một kết luận nào đó. Loại ngụy biện này thường được giới chính khách dùng, và có thể tóm gọn bằng một câu “chân lí thuộc về kẻ mạnh”. Sự đe dọa không hẳn chỉ xuất phát từ người phát biểu, mà có thể từ một người khác. Ví dụ như “Những ai không tin vào chính sách của tôi sẽ phải trả giá đắt”, hay “Được rồi, tôi đã biết số điện thoại của anh và biết anh đang ở đâu. À, tôi có nói cho anh biết là tôi mới mua một cây súng ngắn chưa nhỉ?”


Lạm dụng chữ nghĩa. Đây là một loại ngụy biện dựa vào dùng những chữ mang cảm tính cao để gắn một giá trị đạo đức vào một đề nghị hay một câu phát biểu. Chẳng hạn như trong câu “Bất cứ một người có lương tri nào cũng phải đồng ý rằng ai không đồng ý với tôi, và "chống phản động" / "chống cộng" thì người đó là một kẻ lưu manh, "ngụy ngục ba que" / "phỉ VC", bán khai, bất nhân, rác rưởi v.v." chữ “lương tri” được cài vào nhằm cho người đối thoại phải nghiêng theo những người có "lương tri".

Văn Thuận Nguyễn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét