Ngu Yên
Thuở cầm tay em, nâng niu từng ngón suông nhỏ nhắn, nghe lòng run lên, sung sướng được yêu.
Anh dẫn mười ngón tay ấy về nhà với lời hứa làm đẹp làn da. Nào ngờ, những ngón tay bắt đầu lam lũ.
Đời không chừa một ai nếu có dịp gây ra khổ nạn. Muốn được yêu an toàn, phải đối đầu chiến đấu với sầu lo. Em giúp anh bảo vệ những mong manh của trái tim dễ vỡ. Canh phòng những thất vọng của linh hồn. Trong khi những ngón tay âm thầm tan tác.
Một hôm, bất chợt, anh nhìn thấy tay em.
Anh vui mừng vì được nắm mấy mươi năm nhưng vô cùng buồn bã.
Còn có gì buồn hơn khi bắt gặp một kỷ vật đã một thời say đắm , nay bị thời gian gây thương tích tàn phai!
Còn gì đau hơn hơn khi anh ôm chặt những ngón tay cong queo khô cằn. Cố vuốt ra cho thẳng. Cố vuốt lại một thời đã mất quá lâu, để muộn màng hiểu rõ: Sớm muộn gì, chúng ta cũng mất tất cả. Lẽ ra, anh phải sốt sắng yêu em nhiều hơn.
Đêm nay, em đã ngủ say.
Đất trời chung quanh thảm thiết, khi anh cầm tay em nắn bóp những ngón cong queo. Mỗi ngón cong là mỗi đoạn đời thất bại, mỗi dìu anh ngẫng mặt làm người. Mỗi đốt cong tàng tích nhiều gian khổ, nhiều hy sinh, nhiều chịu đựng vì nắm tay chồng, tin tưởng mà đi.
Đã lâu lắm, anh không cầu nguyện. Đã lâu rồi, anh không có đức tin. Nhưng giờ này, anh muốn quì xuống cầu xin bất cứ thần thánh nào, cho những ngón tay em, thẳng ra, suôn sẽ như ngày mới cưới.
Lạ lùng thay!
Dứt lời cầu, những ngón tay em cử động rồi nắm chặt tay anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét