Như lệ thường, chàng lại thức giấc khi đêm xuống, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm của riêng mình.
Chàng lao về phía những dải thiên hà xa xăm đang toả sáng lấp lánh, nơi có biết bao nhiêu loài chim lạ đang cất cao giai điệu ngợi ca tình yêu và cái đẹp vĩnh hằng.
Nhiều thế kỷ đã trôi qua. Cây cọc nhọn xuyên qua trái tim chàng năm xưa như một phép nhiệm màu đã đâm chồi và vươn dài những nhánh thường xuân xanh biếc.
Chàng không còn hút máu loài người nữa. Máu của loài người giờ đây khiến chàng có cảm giác tanh lợm.
Để tồn tại, chàng đã phải tự hút lấy sinh lực của chính mình.
Đinh Hồng Nghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét