I
“Dễ thôi mà.”
Ông lão già nua lẩm cẩm bắt đầu tạo ra xứ sở trong mơ với những hình nhân bằng giấy và gỗ. “Sẽ bình đẳng.” Ông huỷ diệt mọi nhân cách. “Thấy không? Chúng chỉ là những khuôn mặt giấy bồi y hệt nhau.” Ông huỷ diệt những ham muốn, vì chúng sẽ tạo ra khổ sở mặc dù chúng cũng là động lực sáng tạo. Không cần sáng tạo, ông đinh ninh như vậy. “Tiến bộ?” ông nói. “Mà tiến đi đâu? đi mau tới hố thắm của cái chết à?” Họ được tạo ra không phải để làm nô lệ, họ là chủ nhân. Nhưng ông không ưa vẻ mặt nhơn nhơn kiểu ta đây là một ông vua con của những người cộng hoà. Ông bẻ cổ từng hình nhân của ông cho chúng cúi xuống, cùng một kiểu ngơ ngác sợ sệt và sẵn sàng giơ vai ra gánh, giơ lưng ra chịu và giơ cổ ra để bị chém. “Vậy tốt hơn.” Để giữ trật tự, một đám được giao nhiệm vụ trông coi. “Sẽ bình đắng.” Giáo dục, khoa học và nghệ thuật được nấu chung trong nồi cám lợn, quấy lên và chia đều cho tất cả. Sẽ không có thiên tài. “Một xứ sở bình đắng cần quái gì những thiên tài? Phải giết chúng từ trong trứng nước!” Để công bằng, mọi người đều được giao nhiệm vụ gièm pha, xúc xiểm, rình rập và tố giác lẫn nhau. Ông chọn ra một vị chân đất khổ hạnh, mặc hồng y và dẫn đường. Ông chọn vài con trong bầy cừu. Gán tội và hi sinh chúng. Máu đổ ra từ bàn hiến tế sẽ là thứ keo gắn kết nỗi khiếp nhược của đám giấy bồi. Theo lập trình, thỉnh thoảng sẽ có làm loạn, rồi có sự trấn áp và đổ máu. Nhưng không sao, điều đó chỉ để củng cố uy quyền. Vì uy quyền thì chủ yếu dùng để trừng phạt hơn là tưởng thưởng. Và uy quyền cũng yếu đi nếu thiếu sự sợ hãi tuân phục của đám đông.
Ông lão làm mọi thứ đến cuối ngày. Khi đã mệt mỏi, ông nghỉ ngơi, ăn uống rồi đi ngủ.
Ông dự tính sẽ làm thêm nhiều mô hình như vậy, bán đi mọi nơi để kiếm lời trang trải cho cuộc sống.
Ông ngủ. Nằm bên cạnh ông là con chó trung thành.
Trong mơ ông thấy mình là thượng đế.
II
GOD – DOG.
Lê Minh Chánh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét