Võ Công Liêm
tiễn Sài Gòn khóc rũ rượi
chân em đi chầm chậm dẫm lá vàng me bay
gió đợi hoài
nực cười một mùa thu rưng rưng
hoàng hôn tím đi lang thang giấu mặt
trong đáy tận cùng kẻ sĩ với tình nhân
suốt đời là chim cô độc bắt cầu ô thước sang em ngủ nhờ cơn mưa thất thố lịm dưới cỏ non thơm sáng tinh sương mình trần ôm nhục thể hướng dương giao hưởng đêm Cổ Nhuế nhớ Hà Nội trăng treo đầu ngõ thời thịnh suy hát ca trù ở phố Khâm Thiên gảy đàn đáy nhúc nhích trên vế ả đào mơ về Hoàn Kiếm đẫm ướt heo may trong tháp ngà yêu dấu ngày hiệp định Giơ-Neo(*)
thịt da em mềm óng ả
phiếm tơ chùng đột nhập giữa canh khuya
rít đôi vú thở
ru giấc ngủ mạ xanh
son sắc một thời yêu vội
trăng vỡ lở tình cờ
trả quá khứ cho tôi
với trái tim muộn màng
làm tình em chiêm bao
về đi
giữa muôn trùng yêu em như có thật một nữa hồn đau một nữa điêu linh cuộn trong mơ mà tưởng lúc nầy tôi hối hả hứng chịu những tàn cơn bay vút trong đêm hay tôi ná thở một năng lượng vô biên cuốn phăng đi dĩ vãng mơ hồ theo mộng ảo chơi vơi xin cho tôi ân huệ cuối cùng của kẻ tử tội được thoả mãn ngất ngây say lên châu thổ bình nguyên em sống thực!
tôi hoá thạch sửng sốt
một linh hồn đơn côi
xin em làm nhân chứng
cuộc tình hoang trong tôi ./.
(*) Thủđô Geneve (Thụy Sĩ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét