Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

..:TÔI VẪN ĐỢI CHỜ:..


Tác giả: Xuân đức








Tôi vẫn đợi chờ
Một điều gì đó...
Từ xoay vần vũ trụ?
Từ thế sự nhân gian?
Từ đức tin?
Hay cõi tục trần?

Tôi không biết, nhưng tôi vẫn đợi
Con tim vẫn nhói thắt từng canh
Giấc ngủ vẫn chập chờn
Ai cho tôi giấc mơ hoải cố?

Với tôi, tất cả đã trở nên lặng lẽ
Chuyến tàu muộn đi qua trút lại hồi còi
Lòng tôi- một cõi ga khuya.



Mà sao tôi vẫn đợi
Bất ngờ có thể tiếng còi tàu
Có thể bất ngờ ai đó cất tiếng chào
Chào ai cũng được
Không nhất thiết là tôi.
Miễn sao ga xép này vẫn còn có ai...

THÁNG TƯ


THÁNG TƯ - thơ Đan Thụy





Đan Thuỵ


Nắng tháng tư mượt mà như con gái
Rắc hạt vàng trên Dạ Yến Thảo hoa
Em tất bật giữa bộn bề cuộc sống
Lòng vững tin chắp lại những tháng ngày...


***
Tháng tư về ai có còn đón đợi!
Những ngập ngừng, e thẹn, bâng quơ...
Chú bướm xinh chao nghiêng ngày nắng mới
Chim sáo hồn nhiên vui hót mùa về


***
Tháng tư về mênh mang chồi lộc biếc
Rộn ràng bên cánh Phượng tiếng ve ngân
Em nhặt gió gửi theo chiều mong đợi
Giữ vững niềm tin chắp cánh cho đời


***
Tháng tư về cơn mưa rào bất chợt
Gió lao xao mời gọi những hẹn hò
Thảm lúa đồng xanh đang thì con gái
Mơ một mùa vàng trĩu hạt nặng bông



Đàm Thị Hải
Công ty Tây Ninh Cosinco
Hoà Thành - Tây Ninh
Email : damhaitn@gmail.com

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

Từ nay khép lại



Phạm Thanh Chương








“…Những hẹn hò từ nay khép lại
thân nhẹ nhàng như mây… (TCS)”


Khi những bông hoa ném xuống huyệt mộ và tiếng kèn trumpet trỗi lên… tôi mới thực sự nhận ra rằng từ nay người bạn thân của mình không còn trên cõi đời này nữa“. ..bao nhiêu năm làm kiếp con người… chợt một chiều tóc trắng như vôi, lá úa trên cao rụng đầy, cho trăm năm vội chết một ngày…” TCS

Dẫu biết rằng trong cuộc sống tạm bợ này, chúng ta chỉ có thể cùng nhau đi chung một đoạn đường, dù đồng hành ngàn dặm rồi cũng phải chia tay, nhưng sự ly biệt nào cũng để bao nỗi ngậm ngùi cho người ở lại.

Tôi thức dậy từ lúc trời còn mờ tối để chuẩn bị đi đưa người bạn thân về

“ nơi an nghỉ cuối cùng”. Khi lên xe tiễn bạn tôi một quảng đường khá dài, tôi ngạc nhiên khi thấy chỉ lác đác dăm ba người bạn cũ… sao lại thế nầy? Sinh thời, anh giao du rộng rãi, bạn bè rôm rả đầy nhà trong những lần họp mặt, nhưng khi tiễn anh lần cuối trong kiếp sống thì… sao lại thế nầy?.

Người bạn thân ngồi cạnh tôi nhắc lại một câu trong bản nhạc của Vũ Thành An “…khi lìa trần có mấy người đưa…” có lẽ người nhạc sĩ tài hoa này cũng đã bao lần chứng kiến những cảnh đời như vậy nên mới viết lên những từ thấm thía ấy chăng?

Cuối cùng rồi, dù mau hay chậm, dù muốn hay không, chúng ta cũng phải lần lượt rời bỏ thế gian đầy sầu muộn và bất trắc này để bước qua chiếc cầu mà không một ai muốn đến :

“ Cầu Nại Hà kẻ trước người sau
Mỗi người một nghiệp khác nhau…”

Nguyễn Du

Xe chạy xuyên qua những cánh rừng cao su để ra lộ chính trở về thành phố, nỗi buồn tràn ngập trong mắt mỗi người, từ nay những lần họp mặt, những hẹn hò với anh sẽ khép lại. Anh nằm đó, đời đời yên nghĩ và sẽ không bao giờ còn găp lại anh.

Ngày mai, mỗi người lại bận rộn, tất bật với cuộc sống của riêng mình, những đau buồn, thương nhớ rồi cũng sẽ nguôi ngoai, nhưng tôi sẽ mãi mãi giữ lại hình ảnh trong đó có niềm vui, hạnh phúc xen lẫn những nỗi buồn man mác mà bây giờ chỉ còn là kỷ niệm, kỷ niệm dịu dàng… của một quảng đời thân yêu cũ.

Sài Gòn vẫn như mọi ngày, trên đường phố người ta vẫn chen chúc, hối hả với việc mưu sinh dưới cái nắng oi ả, ngột ngạt của những ngày sắp vào hè. Tiếng còi xe làm tôi chợt tỉnh và nhận ra mình đang cùng dòng người lưu thông trên đường đầy ắp xe cộ, cây lá hai bên loang loáng dưới ánh nắng, tôi nhìn những chiếc nón lô nhô trước mặt, không biết họ đang nghĩ gì? Nhưng chắc chắn sau những niềm vui, người nào cũng sẽ mang theo một nỗi buồn hoặc âu lo bên cạnh. Cuộc sống vốn dĩ là như vậy, không thể có một điều gì toàn vẹn.

Con đường còn mịt mờ phía trước, không ai biết được điều gì sẽ xảy ra ở ngày mai, nhưng chắc chắn một điều là ngày mai vẫn đến, mặt trời vẫn lên, gió vẫn len lỏi qua từng tàn lá, vòm cây trên đường phố và người ta vẫn tất bật vì cuộc sống trong mọi ngã ngách của thế gian đầy những đau thương và sầu muộn nầy.

Chữ




Trần Băng Khuê








Những mẩu giấy quắt lại, đông cứng như băng lạnh. Những con chữ vỡ tung, văng ra thành các miểng nhỏ lấp lánh tựa hồ kim cương. Thanh điệu trồi rồi lại sụt, hoặc thi thoảng lưng lửng trôi ngang một cách vô định, bất lực.

Tất cả đều có sức nặng, sức rơi và dễ vỡ. Ấy vậy, chúng vẫn phải chịu đựng thứ cảm giác không được vang lên cái âm thanh vốn dĩ thuộc về tự nhiên. Chúng muốn được va chạm vào vật cứng, chẳng hạn một cái nền xi măng tương ứng, chỉ để được vọng lên một tiếng "xoảng".

Ai cũng tranh nhau vẽ chữ, dàn xếp chữ, nối chữ thành hàng, thành lũ, thành đống. Chữ ngập ngừng nơi đầu ngọn bút chảy mực hơi đậm màu. Tắc. Nghẹn. Bôi đen. Chữ như cục ghèn trong con ngươi đã mờ đục vì tuổi gìa sức yếu.

Có khi nào chữ chết. Chết kiểu gì? Chết ra làm sao? Chết như thế nào? Chết có được như ý muốn của chữ hay không? Những dấu hiệu bám vào chữ để thành vần thi thoảng cố tình né tránh, muốn làm một cuộc biến loạn để được rời xa, để được là chính mình. Nhưng, sự thật đúng là: rất khó, không thể nào, chẳng thể nào được như ý. Chữ cũnh thường bị giam cầm trong những bức tường bọc kín...

Tôi thử đo lòng can đảm của mình ở đây, bằng cách này: Tôi sẽ cầm mẩu giấy đã đông cứng lên và quẳng nó xuống nền đá lạnh. Chữ sẽ thoát ra. Chữ sẽ được vỡ. Chữ sẽ được hát ca những cung lời riêng biệt của mình. Và, chữ sẽ chẳng bao giờ phụ thuộc vào bất cứ điều gì nữa, kể cả một vài người thích chơi trò xếp chữ, bắt chữ lao động quá sức.

Tôi quyết định thế. Chữ sẽ được tự do. Tôi rồi cũng sẽ được tự do.

Có vài kẻ rảnh rỗi tính bon chen, ngăn cản. Tôi nhanh tay ném mẩu giấy xuống rồi bật cười ha hả sung sướng. Âm thanh rơi trên nền đá lạnh vụn ra, nổ tanh tách như củi lửa mùa hạn. Chữ từ trong miệng tôi cũng đang rớt dần và vỡ tan như mẩu giấy thủy tinh đó.

Việc dũng cảm đầu tiên mà tôi sẽ làm trong đời có lẽ là buông tay, để chữ được rớt xuống. Vỡ tan thành những miểng, những vụn, những bụi, những khí, kể cả những hoang vu sơ khởi. Chữ vốn thuộc về tự nhiên. Chữ cũng cần được bay nhảy nhiều hơn. Chữ không cần đến sự sắp xếp, níu buộc.

Tôi lại muốn làm thêm một việc nho nhỏ đêm nay. Chỉ là đứng ngắm những mẩu giấy đã vỡ, những kí tự của chữ đang tự lắp ghép trong cái khuôn hình riêng của nó. Bằng đôi mắt chưa kịp đọng ghèn của tuổi trẻ, tôi muốn chữ phải được tự do sắp xếp và hình thành nghĩa của riêng mình trong không gian đẹp tuyệt vời này. Ít ra, tôi vẫn thấy đôi mắt mình thật may mắn vì nó vẫn sáng, vẫn đều đặn nhìn thấy những bức tường chứ không phải là một bầy sương mù khuất mặt trong một buổi sớm nào đó trên đỉnh núi...


(...)
Hôm qua, chữ làm một đi, một cuộc rơi-vỡ, một cuộc đào thoát. Chữ vui vẻ, hớn hở lâng lâng như đứa trẻ sơ sinh mới mở mắt chào đời.

Tôi chẳng biết ngày mai, chữ sẽ ra sao nếu trổ cờ, trổ mã lớn lên? Có lần gặm chữ trên màn hình máy tính, tôi nghe xon xót trong lòng. Chữ lại tiếp tục bị nhốt. Kín bưng. Muốn nhảy tưng tưng lên cũng chẳng dễ. Trừ phi, người ta ném cả chiếc máy tính xuống nền đá lạnh.

Hóa ra, bây giờ tôi mới biết, còn nhiều ngục tù hơn thế. Chữ nằm trên trang giấy quặn mình buông thõng xuống đất rồi hát bài hát rơi vỡ tự do. Chữ nằm trong chiếc máy tính kia và những lập trình như một mê cung đang lặng lẽ ngước nhìn. Tôi muốn giải thoát cho chữ. Nhưng, ngoái lại thấy phía sau mình có vài cái bóng đuổi theo sát gáy. Hơi lạnh tỏa lan. Sương đã tan. Chữ không thể khóc. Chữ không thể cười. Chữ không thể rơi. Chữ không thể và không thể cất nên lời.

Tôi ru hời giữa đêm khuya, mong chữ ngủ ngon giấc trong căn phòng giam kín mít. Ngọn đèn phảng phất bóng chữ trên chiếc máy tính, trong cả cơn mơ dang dở đuổi theo tôi. Những niềm tin đang chết dần. Những bóng dáng thần kì vĩ đại đầy ảo ảnh từ xa xưa đang chết dần, chết dần. Tôi nghe chữ thì thầm bên tai: "bạn đừng thần tượng bất kì ai, hãy nghe chính bản ngã của mình lên tiếng". Chữ cảnh báo hay chữ đã biết. Chữ là kẻ cuối cùng nắm giữ tất thảy mọi bí mật ở trên thế gian này?

Tôi muốn cầm con dao rọc giấy, rọc từng con chữ như rọc từng lóng mía ngọt lịm. Nhưng, sao lại có vị đắng đang lan tỏa trên đầu lưỡi của tôi?

Hình như sáng nay, tôi vừa nhấm nháp mấy giọt cafe quen thuộc hàng ngày. Tôi nghĩ trong vị đắng của nó sẽ tìm ra những kí tự đã từng vỡ vụn từ lâu lắm rồi.


(...)

chỉ đến một lần



Khaly Chàm

tặng bạn bè VHNT Quảng Trị



chỉ đến một lần đứng ngắm dải Trường Sơn
những mộ chí trên đồi cao nghe gió hát
cũng quá đủ để khắc vào hồn ta phiêu bạt
ngậm ngùi sao? Nào dám vẫy tay chào

chỉ đến một lần mới hiểu hết nghĩa thương đau
từng lớp ra đi - đừng bảo rằng ly biệt
bạn bè ơi! Hãy ngâm: “cổ lai chinh chiến…”
nghe đất hồi sinh hơi thở nồng nàn

chỉ đến một lần chạm mặt với Hiền Lương
sông đang nói với ta lời thân ái
tạm biệt nhé hai bờ Bến Hải
con nước hiền trôi hòa vào biển khôn cùng

chỉ đến một lần cảm nhận đất Miền Trung
mưa lất phất rượu mấy tuần chưa đủ ấm
xin cảm ơn bèbạn ta hào phóng
người Miền Trung vai oằn nặng gánh hai Miền…

Nỗi cô đơn ngạo nghễ



Ngưng Thu




Từ anh bước phía đường trăng hực hở
Bỗng nghe mùa đẫm ướt nỗi niềm riêng
Rồi cũng mặc thiên hà khi mờ tỏ
Mặc tâm tư ngồi đếm những ưu phiền.

Hôm chiếc lá nhảy vào sông tự tử
Đêm vô tình cơn gió thoảng bay đi
Mưa ngả ngớn hiểu gì âm mùa vọng
Rả rích rơi làm rụng đóa xuân thì.

Ngày có phải cứ mang màu nắng úa ?
Rót thầm thì đêm đổ bóng hoang vu
Mà cũng lúc dạ sương buồn nguyệt tận
Khiến cho lòng băng giá buổi tàn thu.

Năm tháng vọng xuống đời âm rất lạ
Khúc bình yên rung chạm cả phím ngừơi
Nỗi cô đơn cũng chừng như ngạo nghễ
Thả tâm hồn phiêu lãng bến xuân chơi.

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

hàng về Sài Gòn ( Bảo)


Sự Huyền Diệu Của Tình Yêu









N g u Y ê n


Tuổi trẻ săn đuổi tình yêu như săn đuổi báu vật.
Đôi khi phải đánh đổi những gì quí giá nhất, kể cả cha mẹ anh em, kể cả sự nghiệp công danh.
Có người chịu đổi luôn cả tính mạng.
Khi có được tình yêu, sẽ bắt đầu tìm kiếm sự huyền diệu của nó, gọi đó là bí mật hoặc kho tàng.
Mỗi người, hoặc phải chấp nhận một tình yêu, hoặc đi tìm một tình yêu vừa ý, hoặc đến cuối đời vẫn không thật sự yêu.
Tìm tình yêu, không mấy ai thấy.
Người đi tìm, lúc đầu, thấy núi là núi, thấy sông là sông. Tìm khốn khó, tìm cạn lòng, thấy núi không phải núi, thấy sông không phải sông. Tìm khổ nạn, tìm thất vọng, tìm không cùng.
Một hôm có người thấy được, núi đúng là núi, sông đúng là sông (*). Núi không giống núi lúc đầu nhưng là núi. Sông không giống sông lúc đầu nhưng là sông.
Cũng như mọi người, anh đi tìm tình yêu, thấy núi tưởng sông; thấy sông gọi là núi.
Cho đến một hôm, anh tìm thấy: Tình yêu không phải báu vật, không phải kho tàng. Nó bình thường như bữa cơm, phải có đều đặn; tầm thường như nước uống, phải có mỗi ngày, cần thiết như giấc ngủ, phải có mỗi đêm.
Anh tìm thấy sự huyền diệu của tình yêu chính là sống thật sự lúc yêu em.

Ghi: (*) Trích và dựa truyện Thiền.

ký ức và hộp sọ mới



nguyễn thùy song thanh





Không còn không gian cũ
Dưới mái nhà xưa
Ảo giác về đâu trú ngụ

Em nhớ khói thuốc vờn ria
Hương lam ấp ủ
Dáng anh con cọp ngoan ngồi viết
Ngồi ở đâu. Bàn viết đâu còn

Em nhớ những lần anh vào bếp
Thần tốc nấu cơm em ăn
Nấu ở đâu. Nhà bếp đâu còn

Em nhớ có khi chúng ta nằm bên nhau
Rì rầm cãi cọ
Chỉ em nhịn thua. Chỉ anh dỗ
Nằm ở đâu. Phòng ngủ đâu còn

Em nhớ bộ tướng anh dính đầy thơ
Đứng chờ em đầu ngõ
Đêm đêm tan trường về
Đứng ở đâu

May quá đầu ngõ vẫn còn kia
Cây dầu già vẫn ngang tàng giữa lối ám
Thả vạn cánh dù xòe kè gió bay nghiêng

Không lẽ
Chỗ anh ở bây giờ chỉ là con ngõ cổ thụ không tên

Điều không thể
Nó làm em đau khổ
Lẩn quất đâu đây nỗi nhớ
Không còn chỗ hiển linh


Dưỡng sinh Năng lượng


 Mỗi người trong chúng ta đều có một năng lực tiềm ẩn mà chúng ta chưa biết đến nên chưa có cơ hội để khai thác. Các tiềm năng này ở một số người đã được sử dụng mà không mảy may ý thức được. Thường đa số chúng ta không nhận ra nó bởi trực giác còn mơ hồ mà chỉ ở một số người phát hiện được khả năng này. Mục đích của Học Viện Nghiên Cứu Tâm lý (Institut détudes psychiques - Houston, Texas, USA) nhằm làm sáng tỏ các khả năng đặc biệt của con người
Cuộc nghiên cứu của chúng tôi giúp chứng minh rằng nhờ trung gian của một chất thể vật lý do cơ thể quản lý mà các khả năng này sẽ được hiện ra nhờ tập luyện. Đó là chất thể mà chúng ta gọi là “Năng lượng thể hào quang “Nội lực tự sinh“, cũng là loại chất thể mà các “yogi” gọi là “Prana”, các môn đồ của giới võ thuật gọi là “Khí” và các liệu pháp tâm lý gọi là “Năng lượng sinh học – Bio-Énergie”.
Mọi sinh vật đều tự sản sinh năng lượng nội tại. Năng lượng Sinh học là căn bản đối với mọi hoạt động sống và tham gia vào tất cả các giao tiếp giữa các vật thể với con người. Năng lượng sinh học là một chất liệu cụ thể, một cái trụ chống đỡ tinh vi, nhẹ nhàng và phân tán mà con người có thể tập hợp và tạo thành hình ảnh giúp cho các giác quan của con người có thể cảm nhận được. Năng lượng sinh học hiện diện khắp mọi nơi trong cuộc sống của chúng ta. Sự cảm nhận và kiểm soát được năng lượng sinh học rất cần thiết cho sự phát triển hài hoà khả năng của năng lượng tinh thần.
Muốn phát triển tiềm năng nội tại, điều cần thiết phải tập luyện, biết sử dụng nó một cách có ý thức để có thể làm chủ được Năng lượng nội tại (năng lượng ý thức). Tất cả điều này có thể thực hiện được khi sự tự chủ (thần khí) được thực hành liên tục và chính xác. Cần luyện tập và trau dồi tài năng trên các lĩnh vực tự nhiên, xã hội, tư duy nhằm làm thăng hoa một cách trọn vẹn.
Học Viện Nghiên Cứu Tâm Lý cho biết rằng sự phát triển các khả năng tinh thần đã giúp cho rất nhiều người trong các hoạt động nghề nghiệp và trong cuộc sống hàng ngày. Chúng tôi muốn chia sẻ quan điểm ấy, tức là khả năng tinh thần phải được thể hiện một cách tự nhiên và dễ dàng để có thể giúp cho cuộc sống và các giao tiếp được thuận tiện hơn. Cũng vì mục tiêu ấy mà Bộ môn Năng lượng Cảm xạ học được thành lập và bắt đầu hoạt động từ tháng 12/1998, trực thuộc Liên Hiệp Khoa Học - Công Nghệ Tin Học Ứng Dụng UIA và Hội Đồng Khoa Học UIA , mục đích thực hiện đề tài : Nghiên cứu và Thực nghiệm Dưỡng sinh Năng lượng Cảm xạ học (đề tài khoa học 812/LH.UIA).
Mục tiêu thực hiện đề tài gồm 4 điểm chính:1. Triển khai phương pháp phòng chống bệnh bằng sự luyện tập phương pháp Rung động thư giãn với Năng lượng Cảm xạ học.2. Khai thác những người có khả năng về Cảm xạ.3. Xây dựng Năng lượng Cảm xạ học thành môn Dưỡng sinh Năng lượng học một cách khoa học, có hệ thống và đại chúng.4. Góp phần bổ sung kinh nghiệm trong việc chẩn đoán và điều trị Y học Cổ truyền Dân tộc Việt Nam.
Chương trình nghiên cứu này được mở ra nhằm giúp cho các bạn thấy rằng có sự hiện diện thực sự của năng lượng nội tại mang tính vật lý và các khả năng tinh thần mà nó sản sinh ra được sẽ mang lại nhiều lợi ích đáng kể trong cuộc sống.
Các bài tập trong quyển sách này được dự trù cho 2 hay nhiều người cùng tập. Luyện tập với một người khác sẽ nhận được sự phản hồi (feed-back). Lần lượt qua các bài tập bạn sẽ cảm nhận được các phản ứng do năng lượng tạo ra trên cơ thể bạn và bạn có thể quan sát được các tiến bộ của người cùng tập. Các bài tập được sắp xếp theo một trình tự tiệm tiến có sự liên kết mạch lạc cộng với sự tập luyện hàng ngày sẽ giúp cơ thể bạn có đủ những năng lượng cần thiết cho các công việc quan trọng hơn. Những bài tập bổ túc tiếp theo dành cho những ai có những cảm xạ viên sống quanh mình muốn cùng thực hành với bạn. Các bài tập này đi từ dễ đến khó, từ giản đơn đến phức tạp.
Các tiến bộ sẽ đạt được lần lượt qua việc tập luyện cũng như các điều bạn thực hành cần phải được bạn ghi lại trong nhật ký. Có thể là sau đó, do thiếu luyện tập hoặc siêng năng luyện tập, nhật ký này sẽ giúp bạn nhận rõ sự tiến bộ hay không.
Điều quan trọng khác là bạn phải luôn thoải mái trong lúc tập luyện. Nếu bạn không cảm nhận được bất cứ năng lượng nào hoặc tưởng rằng năng lượng nội tại không có thật thì vô tình bạn đã làm đình trệ mọi nhận thức có thể có. Cần nhấn mạnh là bạn đừng bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, cần phải kiên trì và khách quan trong việc phân tích các kinh nghiệm sống của bạn. Nhật ký sẽ cấu thành một trong nhiều yếu tố quan trọng giúp đánh giá một cách khách quan sự tiến bộ của bạn.
Phải biết điều khiển và chế ngự năng lượng nội tại của chính bạn, của người khác và của môi trường nơi bạn đang sinh sống. Cần có sự chuyển đổi năng lượng liên tục giữa người này với người khác và với thiên nhiên. Sự chuyển đổi này cực kỳ quan trọng mặc dầu thoạt nhìn trông rất bình thường. Việc nhận thức được năng lượng bao quanh ta cũng tương tự như loài cá ý thức được môi trường nước nơi nó tung tăng. Đó là một thực tế mà con người chưa để ý đến.
Học được cách chế ngự khả năng nội lực của bạn, bạn sẽ thấy rằng chúng rung động trên các tần số khác nhau, kéo theo các cảm xúc và các thông tin khác nhau. Ngoài ra bạn còn thấy rằng năng lượng của mỗi người hoạt động trên một tần số nào đó phản ánh sự rung động của cá nhân người ấy mà thôi, không hề có sự giống nhau cho tất cả mọi người. Do đó đôi lúc, để có thể liên lạc với những tần số năng lượng sóng khác với năng lượng sóng của chúng ta, bạn phải tìm một tần số chung với chúng. Đây là phần trọng yếu của khoá học và là một yếu tố cần thiết cho sự nhận thức. Hơn nữa bạn có thể làm gia tăng khả năng trực giác và cảm nhận mà không làm lộ các nhược điểm của bạn nhờ sử dụng kỹ thuật tự bảo vệ (bảo vệ thần khí).
Nhờ khoá học, bạn sẽ nhận thức được các thông tin truyền đạt từ năng lượng nội tại. Các vật dụng, các tư trang có thể được xem như vật truyền mang năng lượng nhằm cung cấp thông tin cho bạn. Bạn sẽ học cách đọc và khai thác các thông tin từ các vật chứng này cũng như bạn tập đọc và khai thác các nguồn thông tin của người khác. Bạn sẽ thấy rằng các liên hệ ấy là những trạm thông tin giúp cho việc liên lạc được dễ dàng và cũng là để thực hiện sự hoà điệu bên trong cộng đồng.Với các bài tập trong tập tài liệu này, người cùng tập với bạn dần dần sẽ gia tăng về sức mạnh tinh thần rồi từ đó khả năng cảm nhận cũng như sự kiểm soát năng lượng nội tại của bạn và người cùng tập sẽ được dễ dàng hơn. Bạn sẽ khám phá được các khả năng nội tại của bạn nằm trong khu vực nào để bạn có thể tăng cường tập luyện để khai mở các vùng yếu kém. 

BS. Dư Quang Châu