Hiệp định EVFTA không chỉ mở ra một cơ hội mới cho các doanh nghiệp Việt Nam mà còn hướng tới việc mở rộng quyền tụ do ngôn luận- cụ thể tự do báo chí khi Chính phủ Việt Nam chấp nhận sự hiện diện của các Công đòan Độc lập. Truyền thông của Chính phủ sẽ không còn giữ thế độc quyền như hiện nay được nữa. tiếng nói của Công đòan độc lập được thể hiện không bằng Báo chí thì bằng gi?
Đảng cộng sản dù vẫn kiên quyết giữ vị thế độc tài toàn trị nhưng cũng nhận ra để tồn tại lãnh đạo phát triển đất nước thì nhất thiết phải xây dựng một Chính phủ Minh Bạch và kiến tạo.
Tự do báo chí là vấn đề tất yếu và Đảng cũng đã có những động thái chuẩn bị cải tổ truyền thông của Đảng để đối ứng( Đề án báo chí khu vực là một trong những minh chứng). Mặc khác, mạng xã hội ngày ngày càng được chú trọng và dần được xem là một luồng thông tin mang tính phản biện.
"Đổi mới báo chí" trong thập niên 90 nhưng năm đầu thập niên 2020 là bước đầu thử nghiệm cho tiến trình Tự do báo chí ở Việt Nam.( nhiều Tờ báo được Đảng "làm ngơ" để liên kết với Tư nhân ra báo, mang danh nghĩa Báo Đảng) Đáng tiếc, điều này đã thất bại. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến sự thất bại này mà chủ yếu từ những sai phạm có tính chủ quan của giới Báo chí, ( sự nôn nóng, quá khích, thậm chí cực đoan ... ). Đổi mới báo chí hoàn toàn bị bóp chết có thể nói là từ khi Ông Nguyễn Tấn Dũng lên nắm quyền Thủ Tướng. Ông ta đã biến báo chí thành cánh tay đắc lực phục vụ cho Nhóm lợi ích, Tư bản thân hữu và chính ông ta là người cấm triệt để Báo chí tư nhân .
Bản thân tôi may mắn tham gia làm báo trong giai đoạn được xem là " Đổi mới Báo chí". và người làm Báo được trao quyền hạn và được bảo vệ bởi : LUẬT BÁO CHÍ ( 1989). Năm 2000 tôi đã xin nghỉ khi nhận ra " LUẬT BÁO CHÍ '' không có tác dụng đối với " LUẬT BẤT THÀNH VĂN CỦA ĐẢNG".
Làm báo là tham gia vào quá trình trị chính của một quốc gia, làm báo là làm theo Luật và một tờ Báo Đảng thì phải làm theo luật của Đảng là điều tất nhiên! Quan điểm làm báo của tôi là đấu tranh cho sụ CÔNG BẰNG VÀ BÁC ÁI nên để giữ mình thực sụ có cái nhìn khách quan tôi không tham gia bất kỳ Đảng phái nào, Và vi vậy, tôi tự rút lui khỏi nghề báo.
Năm 2003, tôi được vận động tham gia Hội nhà báo Việt nam tự do, và ký tên vào kiến nghị xin thành lập hội ( người vận động tôi tham gia là nhà báo Xuân Lập). Dù chưa được sự đồng ý của chính phủ nhưng website của Hội cũng đã được triển khai với tên Miền Nhabaotudo.com.Tôi được giao phụ trách mảng Văn hóa- nghệ thuật ( có lẽ đây là website mang tính báo chí đầu tiên ở Việt Nam) và chịu hàn toàn trách nhiệm đưa bài lên (không có bất kỳ sự kiểm duyệt nào). Tổ chức còn phôi thai, chưa có kế hoạch hoạt động cụ thể đã vội vả ra mắt công chúng. Thế nhưng nó nhanh chóng gây tiếng vang và thu hút bạn đọc lúc bấy giờ với những bài báo phản biện tích cực về kinh tế, chính tri, giáo dục... tiêu biểu như bài : THỦ TƯỚNG HỎI DÂN DÂN BIẾT HỎI AI? ... và chỉ trong 3 tháng đã đạt 3 triệu lượt truy cập. Và sai phạm đáng tiếc cũng nhanh chóng xãy ra khi xuất hiện tin : NGUYÊN THỦ QUỐC GIA KHÔNG BIẾT HÁT QUỐC CA? với bức ảnh chụp ông Nông đức Mạnh, Lê Khả Phiêu... trong lể chào cờ . Tờ báo (tạ gọi là vậy)lập tức bị đóng cửa nhưng cũng không nhà báo nào bị bỏ tù, kể cả người đưa cái tin "NGU XUẨN' đó!
Nếu như không có sụ " ngu xuẩn" đó, tò báo tiếp tục hoạt động vói sụ trung thục, khách quan thì hẳn Đảng cũng không cấm cản. Trong thòi gian này, nhiều đề án chuẩn bị cho sụ ra đòi của báo chí tu nhân được tiến hành mà người nhiệt tình nhất có thể nói là chị Kim Hạnh- tổng biên tập của Báo Tuổi Trẻ và là 1 quái kiệt của làng báo Việt Nam. Đề án nhà báo tụ do của chị dụ thảo và chuẩn bị trình làng. Đáng tiếc, chi đã không trụ được khi cho đăng bài " Bác Hồ có vợ". Chị bị cách chú tổng biên tập và việc bẩy chị vào sai phạm này đã là " nỗi ô nhục " của làng báo. Thật ra, tư tưởng Đa nguyên của chị đã bộc quá rõ khi trên tờ báo Xuân Tuổi trẻ chủ nhật năm 2000 , đích thân chị đã viết bài xã luận" Con tàu năm 2000". Khi độc bài này tôi đã thấy lo cho chị và quả nhiên đã đến.
Sở dĩ, tôi nhắc đến sụ ra đời dù ngắn ngủi của " tờ báo mạng có tính báo chí đầu tiên" để chúng minh tiến trình Báo chí tự do đã tùng được Đảng nghiêm túc xem xét.
Trước đó, cũng trong thập niên 90, một tờ báo cũng ra đời hoàn toàn không có giấy phép, do một số cán bộ cao cấp thục hiện : Tờ NGƯỜI KHÁNG CHIẾN. Tò báo được lưu hành trong giới báo chí và văn nghệ sĩ nhưng nó sớm bị tịch thu bởi xu hướng ĐA NGUYÊN ĐA ĐẢNG và hoàn toàn biến mất khi ông HUỲNH TẤN MẪM, NGUYỄN HỘ... bị bắt. Tờ báo mạng Nhà báo tự do ra đời sau đó và nó cũng sông được hôn 3 tháng vì sai phạm " ngu xuẩn" nêu trên.
Khi internet ra đời, tôi đã sớm tiếp cận. Chính quyền lúc đó cũng nhanh chóng phát triển internet và xem Thông tin là một lợi thế hàng đầu trong việc phát triển đất nước. Đã từng có khẩu : kẻ nào nắm bắt thông tin kẻ đó sẽ chiến thắng. Với mạng Yahoo tôi đã tiếp cận rất nhiều nguồn thống tin trái chiều từ nước ngoài gửi về và Bộ phận an ninh của tỉnh cũng đã theo dõi nhưng họ cũng chưa bao giờ trực tiếp nhắc nhỡ tôi mà chỉ thông qua người trong gia đình tôi khuyến cáo tôi phải cẩn trọng với các nguồn thông tin từ Hải ngoại.
Khi mạng xã hội vào Việt nam , thông tin tràn ngập nhưng nó cũng không hề bị chính quyền chính thức ngăn cản và nó nó đã tạo ra một làn sóng " ĐẤU TRANH DÂN CHỦ"
Xem xét những " nhà báo" bị Chính quyền bắt công bằng mà nói họ đều phạm sai lầm nghiêm trọng với những bài viết mang tính chủ quan, thiếu cơ sở, sai sự thật nhằm tấn công vào chính quyền và thể chế hơn là đấu tranh cho sự CÔNG BẰNG VÀ BÁC ÁI. Họ đều quên rằng từ TỰ DO BÁO CHÍ ĐẾN TỰ DO NGÔN LUẬN LÀ MỘT ĐOẠN ĐƯỜNG DÀI , HUỐNG CHI LÀ MỘT THỂ CHẾ DÂN CHỦ.
( còn tiếp)
Nếu như không có sụ " ngu xuẩn" đó, tò báo tiếp tục hoạt động vói sụ trung thục, khách quan thì hẳn Đảng cũng không cấm cản. Trong thòi gian này, nhiều đề án chuẩn bị cho sụ ra đòi của báo chí tu nhân được tiến hành mà người nhiệt tình nhất có thể nói là chị Kim Hạnh- tổng biên tập của Báo Tuổi Trẻ và là 1 quái kiệt của làng báo Việt Nam. Đề án nhà báo tụ do của chị dụ thảo và chuẩn bị trình làng. Đáng tiếc, chi đã không trụ được khi cho đăng bài " Bác Hồ có vợ". Chị bị cách chú tổng biên tập và việc bẩy chị vào sai phạm này đã là " nỗi ô nhục " của làng báo. Thật ra, tư tưởng Đa nguyên của chị đã bộc quá rõ khi trên tờ báo Xuân Tuổi trẻ chủ nhật năm 2000 , đích thân chị đã viết bài xã luận" Con tàu năm 2000". Khi độc bài này tôi đã thấy lo cho chị và quả nhiên đã đến.
Sở dĩ, tôi nhắc đến sụ ra đời dù ngắn ngủi của " tờ báo mạng có tính báo chí đầu tiên" để chúng minh tiến trình Báo chí tự do đã tùng được Đảng nghiêm túc xem xét.
Trước đó, cũng trong thập niên 90, một tờ báo cũng ra đời hoàn toàn không có giấy phép, do một số cán bộ cao cấp thục hiện : Tờ NGƯỜI KHÁNG CHIẾN. Tò báo được lưu hành trong giới báo chí và văn nghệ sĩ nhưng nó sớm bị tịch thu bởi xu hướng ĐA NGUYÊN ĐA ĐẢNG và hoàn toàn biến mất khi ông HUỲNH TẤN MẪM, NGUYỄN HỘ... bị bắt. Tờ báo mạng Nhà báo tự do ra đời sau đó và nó cũng sông được hôn 3 tháng vì sai phạm " ngu xuẩn" nêu trên.
Khi internet ra đời, tôi đã sớm tiếp cận. Chính quyền lúc đó cũng nhanh chóng phát triển internet và xem Thông tin là một lợi thế hàng đầu trong việc phát triển đất nước. Đã từng có khẩu : kẻ nào nắm bắt thông tin kẻ đó sẽ chiến thắng. Với mạng Yahoo tôi đã tiếp cận rất nhiều nguồn thống tin trái chiều từ nước ngoài gửi về và Bộ phận an ninh của tỉnh cũng đã theo dõi nhưng họ cũng chưa bao giờ trực tiếp nhắc nhỡ tôi mà chỉ thông qua người trong gia đình tôi khuyến cáo tôi phải cẩn trọng với các nguồn thông tin từ Hải ngoại.
Khi mạng xã hội vào Việt nam , thông tin tràn ngập nhưng nó cũng không hề bị chính quyền chính thức ngăn cản và nó nó đã tạo ra một làn sóng " ĐẤU TRANH DÂN CHỦ"
Xem xét những " nhà báo" bị Chính quyền bắt công bằng mà nói họ đều phạm sai lầm nghiêm trọng với những bài viết mang tính chủ quan, thiếu cơ sở, sai sự thật nhằm tấn công vào chính quyền và thể chế hơn là đấu tranh cho sự CÔNG BẰNG VÀ BÁC ÁI. Họ đều quên rằng từ TỰ DO BÁO CHÍ ĐẾN TỰ DO NGÔN LUẬN LÀ MỘT ĐOẠN ĐƯỜNG DÀI , HUỐNG CHI LÀ MỘT THỂ CHẾ DÂN CHỦ.
( còn tiếp)