Chiều
nay ông Thân ăn ít hơn mọi khi và không nói với ai câu nào. Mới lùa
xong chén cơm mà ông thấy bụng dạ đã no và có muốn ăn nữa cũng chả thấy
ngon miệng. Ông buông đũa đứng dậy, cầm theo chai bia, bước ra vườn sau
hút thuốc. Khói thuốc vô cổ sao mà đắng nghét, ông dụi đầu điếu thuốc
xuống lớp cỏ ướt, rồi uống cạn chai bia. Tần ngần một lúc, ông trở vô
nhà, đóng cửa, thả mình lên chiếc võng kê sát cửa sổ, nằm xoay mặt nhìn
những hạt mưa bay lất phất bên ngoài cửa kính.
Ông
đang buồn trong lòng, thấy bị chạm tự ái dữ dội vì lời nói của đứa con
gái với ông hồi trưa: “Ba đi xong lấy giấy vệ sinh lau chùi miệng bồn
cầu, nước tiểu văng tùm lum. Con Britney không biết, nó vô đó đưa tay
vịn bồn cầu, dính vào thì dơ lắm. À, mà ba ra vô cũng nên đóng kín cửa
lại, cửa có cái ổ nắm, con Britney không xoay mở được đâu. Nó hay vào
trong đó phá vòi nước bồn tắm lắm”.
Nhìn
những giọt mưa rơi tí tách vừa khi chạm trên mặt kính liền bung vỡ ra
những vệt nước li ti văng tứ tung chung quanh, như chợt nhận ra được
điều gì, ông thấy lòng nhẹ hẳn. Con ông nói chẳng sai, định bụng ngủ một
giấc sẽ quên đi hết mọi chuyện trong nhà. Ông nhắm mắt, lại thấy hình
ảnh ngôi nhà thân thuộc trong con hẻm nhỏ ở Gò Vấp hiện ra trong đầu.
Ông trở về và đang sống trong ngôi nhà đó. Mọi thứ còn nguyên vẹn không
thay đổi. Từ ngoài vào: phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp và cuối cùng bên
góc phải là phòng vệ sinh có cái cửa nhựa quay mặt ra phía trước rộng
đủ một người lách vào. Cửa không có nắm khóa, lúc nào cũng cài lại bằng
cái chốt kéo ngang khi không có người. Hồi con gái ông còn nhỏ bằng con
Britney bây giờ, rất sợ cái phòng bé xíu ấy. Mỗi lần con bé khóc nhè,
ông hay dọa: “Nín ngay, không nín ba nhốt vào nhà tắm cho ông kẹ ăn thịt
a”, thế là nó im thinh thít, chẳng dám hó hé. Ông đi thẳng xuống nhà
dưới, việc đầu tiên là ông mở cửa phòng vệ sinh như lệ thường mỗi khi đi
đâu về. Nhưng khi tay ông vừa chạm cái chốt cửa thì hình như ông bị ai
đó nắm vai ông kéo ngược trở lại.
Ông
giật mình mở mắt. Phòng khách không còn ai, mình ông nằm trơ trọi,
nhưng tivi còn hát đi hát lại cái đĩa DVD ông mang qua làm quà cho đứa
cháu ngoại: “Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Ba sẽ là cành hoa,
cho con cài lên ngực…, mấy đứa nhỏ trên truyền hình thật dễ thương múa
minh họa nhún nhảy giả làm những con chim bay chấp chới”.
Công đi đâu về, đứng bên ông từ hồi nào, đưa tay lay vai ông vừa gọi:
- Dậy ba! Dậy nhậu ba ơi! Gì mà mới giờ này nằm ngáy khò khò rồi. Mồi khô bò Cali ngon lắm nghen!
Ông ngồi bật dậy, nhìn thằng con rể đang cười nói bô bô với ông và khoe bịch khô bò trước mặt. Ông nói khỏa lấp:
- Nhậu thì nhậu! Ba chờ con có bấy nhiêu thôi. Chỉ có mình con là hiểu ý ba nhất. Hà hà. Thằng này được lắm! Được lắm!
Bình
thường, Công ít uống bia ở nhà, trừ khi có bạn bè đến chơi. Kể từ ngày
ông già vợ sang đây du lịch sáu tháng, sợ ông già buồn không có bạn nhậu
cho vui nên anh mới bày ra cái trò nhậu nhẹt mỗi ngày để giúp ông khuây
khỏa ở cái xứ nhà ai cũng đóng cửa im ỉm. Chưa bao giờ cha vợ và con rể
có dịp chung đụng dài lâu như thế này. Từ ngày lấy vợ, đã hai lần gia
đình anh về Việt Nam thăm ông, nhưng anh cũng chỉ ở nhà ông nhạc chừng
hai ba bữa, hầu hết thời gian anh đưa vợ, rồi sau này có thêm con
Britney đi du lịch đây đó với bạn bè. Tuy vậy, lần này thì khác, sau ba
ngày ông già vợ sống trong căn nhà, sự xáo trộn cuộc sống riêng tư của
gia đình anh bắt đầu xuất hiện. Đầu tiên là những việc nho nhỏ như mùi
dầu gió át mất đi cái mùi hương chanh thoang thoảng trong nhà mà anh
thích, rồi đến việc mỗi tối ông mở cửa trước ra ngoài đứng hút thuốc khi
trở vô, quên khóa cửa lại. Anh thức sớm và phát hiện nhiều lần. Chuyện
này thì anh có thể bỏ qua, có lẽ ông già hay quên. Già rồi thì hay quên
mà! Kế đến là chuyện đi tiểu tiện trong phòng vệ sinh chung mà hầu như
chỉ mình ông và thỉnh thoảng con gái nhỏ của anh ban ngày chạy vô sử
dụng. Đứa nhỏ mới ba tuổi, chưa nhận thức được chỗ nào dơ sạch nên có
thể vô tình làm nhớp bẩn tay chân khi đậy nắp bàn cầu leo lên ngồi tiểu.
Anh không hài lòng khi thấy mỗi ngày phòng vệ sinh càng thêm nhớp nhúa,
bừa bộn. Anh chùi rửa nhiều lần nhưng không nói với ông vì sợ làm ông
già tự ái. Đã hơn ba tháng nay anh làm thinh, nhưng cuối cùng như không
thể chịu đựng được nữa, anh nói với vợ vì dù sao con ruột trao đổi
chuyện này với ông vẫn tế nhị hơn.
*
Nghe
tiếng chồng về rủ rê ông già nhậu, tiếng chén đũa khua chạm lách cách,
Thùy mở cửa phòng ngủ bước ra nói vẻ nửa trách nửa không với anh Công:
- Anh bày đặt quá đi, khuya rồi còn nhậu nhẹt cái gì. Ngày mai ba đi New York, anh có nhớ không?
-
Nhằm nhò gì vài ba chai, đêm nay nhậu chia tay với ba chứ, phải vậy
không ba. Anh đưa mắt háy háy ông già tìm bạn đồng minh, không để ý đến
vợ.
Kệ
vợ con đi. Ba biết con Thùy khó tánh giống má nó, chỉ mình con là hiểu
được ba, hết mình vì ba. Ba thích con ở chỗ đó. Có thằng rể như con được
lắm – ông Thân nói chen vô khích lệ.
Mình
ông uống hết bốn chai Heiniken nhưng tâm thức vẫn còn tỉnh táo. Ông
hiểu rõ dù tình thân cha con, nhưng trong ngôi nhà đẹp đẽ này ông vẫn là
một người khách ở lâu. Nếu không tự dọn dẹp được phòng vệ sinh thì cũng
phải giữ sao cho mọi thứ trong căn phòng này được sạch sẽ, thơm tho. Ở
xứ này, ai cũng bận rộn, thời gian không có, mỗi tuần mới dọn dẹp nhà
cửa một lần. Tuy thế nhiều lúc ông lại nghểnh ngãng không nhận ra điều
này và quên khuấy đi trách nhiệm của mình. Có lẽ ông nghĩ rằng con cái
phải có nhiệm vụ chăm sóc cho cha mẹ, chẳng lẽ có cái việc cỏn con, dọn
dẹp vệ sinh mà chúng không làm được. Ông nghĩ mông lung. Càng nghĩ ông
càng thấy mọi thứ ở nước Mỹ này sao mà xa lạ quá chừng!
Ông
đứng trong phòng vệ sinh, cố gắng thả lỏng cơ thể để bàn tay bớt run.
Không hiểu sao dạo này hai bàn tay ông có những lúc run nhẹ từng cơn như
người mắc bệnh Parkinson. Ông tìm đọc trong sách báo về dấu hiệu suy
nhược tuổi già, nhưng ông không thể nào tin tự dưng một người ông lại
mắc bệnh. Cơn run chỉ xảy ra thỉnh thoảng thôi chứ không phải lúc nào
hai bàn tay cũng run như mô tả trong sách báo. Ông nhẹ nhàng, giữ… không
để nước tiểu văng lên miệng bồn cầu. Lần này thì ông đã làm được. Nhưng
để chắc chắn, ông cúi người xuống nhìn quanh miệng bồn cầu một lượt. Bà
mẹ! Cố nhằm trúng vào giữa mà cũng có một vết! Ông lấy miếng giấy vệ
sinh cẩn thận lau sạch chung quanh, giật nước bồn cầu, rồi gật gù hài
lòng, bước về phòng ngủ.
Trời
gần sáng, thời tiết càng lạnh hơn. Trong nhà hệ thống sưởi hoạt động
nhưng ông vẫn cảm thấy lạnh và làm ông buồn tiểu. Nhìn đồng hồ mới hơn
bốn giờ sáng, ông định ráng nằm ngủ thêm tí nữa cho đến sáng hẳn. Nhưng
chưa được năm phút, ông ngồi dậy, mở cửa phòng, lần về chỗ phòng vệ
sinh. Ông thấy thật thoải mái. Trở về phòng, ngã mình xuống chiếc giường
nệm êm ái, đánh một giấc đến chín giờ.
*
Công
ló mặt vô phòng gọi ông thức dậy uống cà phê ăn sáng và ông còn phải
chuẩn bị hành lý để anh đưa ông ra phi trường đi New York hai tuần thăm
viếng và có thể nán lại ăn cái Tết Việt ở Mỹ với bà con, bạn bè.
Ông
ngồi dậy, quơ mấy bộ quần áo trong tủ, xếp vào cái ba lô con mang đi
cho tiện. Xong rồi, ông đi vào phòng làm vệ sinh, nhìn thấy mọi thứ ngăn
nắp, sạch sẽ. Ông nhớ hình như tối
qua có đi tiểu hai lần nhưng lần nào cũng giữ không vấy bẩn. Thế là
tốt! Ông đảo mắt nhìn lại bồn cầu hai ba lần trước khi bước ra ngoài với
vẻ mặt hớn hở cho một ngày mới.
Cà
phê sữa pha sẵn để trên bàn, bánh mì lát kèm thịt nguội và bơ, mọi thứ
trông ngon lành. Ông định bụng ăn cho no vì ít ra đến ba giờ chiều ông
mới bay đến New York.
Ông vừa hóp một ngụm cà phê nóng thì Công lên tiếng nhắc nhở:
-
Ba đến nhà người ta nhớ mỗi khi đi toilet xong nên lấy giấy vệ sinh
chùi sạch miệng bồn cầu. Đêm qua chắc Ba xỉn, đi tiểu văng tùm lum, con
phải cong đít chùi rửa sáng nay đó. Hay là ba ngồi tiểu cho gọn. Anh
muốn dừng lại, nhưng không hiểu sao những lời nói trong đầu anh cứ tuôn
trào ra miệng, bắt chớn nói luôn chuyện trong nhà. Nói thật, ba đừng
giận tụi con, nhà có con nít, nó là con của con, là cháu ngoại của ba,
giữ gìn vệ sinh là tốt cho sức khoẻ cho nó và cũng tốt cho ba. Ba biết
có bao nhiêu thứ vi trùng trong… Từ ngày con Britney biết đi lung tung
trong nhà, ngay cả con cũng phải ngồi tiểu, kể cả tụi bạn đến nhà chơi
nghỉ lại đêm, biết cách sống của gia đình con nên tụi nó cũng vậy thôi
hà. Nhập gia tùy tục. Mỗi nhà có cách sống riêng, cũng có thể nhà con có
cách sống hơi đặc biệt khác người ta. Nhưng đây là nhà con… Con nhắc ba
là nhắc vậy, biết ba chưa quen, nhưng ba ngồi… riết rồi quen thôi. Còn
nếu Ba cảm thấy không quen ngồi, ba có thể ra sau góc vườn đứng đái
thoải mái. Tụi con không ngại đâu, tiểu xong rồi xịt nước dội là
xong…Nhưng mà Ba coi chừng đừng để hàng xóm trông thấy. Phiền lắm!
Ông
Thân sượng chín người, ngồi im, hai má phệ xuống như một đứa trẻ phạm
lỗi đang bị quở trách. Thằng con rể, đồng minh, hiểu ông hơn hết sao
bỗng sáng nay nổi chứng, nói một tràng như trút hết nỗi bực dọc bấy lâu
không nói ra. May mà lời nói, giọng điệu nghe không đến nỗi gay gắt và
con gái ông đã đi làm, nên ông cũng cảm thấy không mất mặt. Ông cố tìm
ra một lời nói nào đó để giải bày cho thằng con rể hiểu, nhưng chữ nghĩa
trong đầu bay biến đâu mất. Và miếng bánh mì thịt nguội cũng mất ngon
với ba cái chuyện tiểu tiện đem ra bàn cãi trong lúc này. Ông chống chế
qua loa: “Ừ, thì lần sau ba ngồi… thử!”
Trên
đường ra phi trường, chàng rể và ông nhạc không nói thêm lời nào. Trong
khi chờ lên máy bay, ông đi tìm phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh sáng
choang và sạch bong, có cả chục bồn tiểu bên ngoài, nhưng ông lại mở cửa
nhà cầu. Vừa định ngồi xuống, ông lại đứng lên, bước ra bồn tiểu bên
cạnh. Bồn tiểu để làm gì mà phải ngồi… Tạo hóa sinh ra người đàn ông vốn
có cái vòi để... Chẳng thế mà từ thuở có con người sống trên trái đất
này, đàn ông đứng đái là chuyện tự nhiên, ngoại trừ bệnh tật nằm liệt
giường liệt chiếu không đi đứng được… Còn đang mạnh khoẻ mà bảo ngồi…,
là chuyện…!
Chìa
tấm vé cho cô nhân viên mỉm cười đứng ngay cổng vào, chợt trong đầu ông
loé lên một quyết định. Có lẽ ông phải về sớm thôi, trở về ngôi nhà nhỏ
thân thuộc, nơi đó mọi thứ mới thực là của ông./.