" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016
Hãy Cảnh Giác Về Tự Do Ngôn Luận Một Chiều Của Phương Tây
Đinh Cương
I. Dẫn:
Trong sách Cổ Học Tinh Hoa của Nguyễn Văn Ngọc và Trần Lê Nhân xuất bản năm 1926 có câu chuyện "Tăng Sâm Giết Người" Chuyện đại lược về thầy Tăng Sâm, người thời Xuân Thu, học trò của Khổng Tử, tính tình chân chất và rất có hiếu. Mẹ của thầy rất mực tin con. Một hôm đột nhiên có kẻ bảo: “Tăng Sâm giết người”, bà mẹ không tin; người thứ hai bảo, còn chưa tin; đến người thứ ba bảo, thì bà mẹ sợ cuống, quăng thoi đang dệt cửi, trèo qua tường chạy trốn.
Lời bàn ở dưới chuyện mới thú vị:
“…Như thế mới hay cái dư luận của thiên hạ rất là mạnh. Một việc, dù cho sai lầm đến mười mươi, nhiều người đã cùng có một nghị luận đều như thế cả, thì cũng dễ khiến cho ta nghi nghi hoặc rồi đem bụng tin mà cho là phải, nom đỉa hoá ra rươi, trông con chó thành ra con cừu. Đến như giữa chợ làm gì có cọp! Thế mà một người, hai người, đến ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật nữa là!”
Xưa nay con người vẫn xử sự như thế. Ngay cả cái gọi là đạo Thiên Chúa được lan rộng dưới lưỡi gươm của lính La Mã từ thế kỷ thứ 4 cũng không khác. Người ta cứ lập đi lập lại những điều mê tín phi lý, đến một lúc người nghe đành phải chấp nhận cái “phúc cho những kẻ không thấy mà tin”, nếu không thì được đi "hưởng dung nhan thánh Chúa" sớm. Một tên ma cô khát máu nếu được gọi là đức thánh cha cũng chẳng làm ai ngạc nhiên nếu do bộ máy tuyên truyền lập đi lập lại mãi thành quen tai.
II. Truyền Thông Ngày Nay:
Dần dần xã hội tiến bộ hơn và những lời đồn ngoài chợ đã được các nhà cầm quyền hệ thống hóa, hướng dẫn thành các cơ quan "tuyên truyền nhồi sọ", rồi "tuyên truyền phản tuyên truyền", rồi tuyên truyền tung tin giả vv… đủ mọi cách.
Đời sống con người ngày nay bị cuốn vào cơn lốc “mê tiền” đến độ "cứu cánh biện minh cho phương tiện", phải đạt cho được những gì mình muốn bằng mọi thủ đoạn dù gian ác; các chuẩn mực đạo đức, lễ giáo, tín ngưỡng đều trở nên thứ yếu.
Qui luật hiển nhiên là "ai chi tiền thì kẻ đó làm chủ". Ai nắm được bộ máy truyền thông đồ sộ thì kẻ đó luôn được đánh bóng lên một địa vị cao vợi với nhiều danh xưng tuyệt vời. Những điều xấu xa, các âm mưu đen tối của họ đều được che giấu tinh vi, quần chúng không bao giờ biết đến. Các bộ máy truyền thông khổng lồ ở phương tây, TV, báo chí giấy và điện tử, rồi internet (liên mạng) … xây dựng nên bởi tiền vô giới hạn đã làm con người phải sống trong một thế giới bị vây chặt bởi thiên kiến, không còn biết chân/ giả nằm ở nơi nào. Trước đây báo giấy in ấn còn có thể bị nhà cầm quyền các nước nhỏ kiểm soát dễ dàng, nhưng ngày nay với internet thì xem như vô phương ngăn cản.
Khi nhà nước, nhất là giới tư bản làm chủ các phương tiện truyền thông đồ sộ, cho phép loan những tin tức do mình tạo ra qua các bộ máy truyền thông tài phiệt (corporate media) được gọi là dòng chính (main stream), kỳ dư là dòng biên (side stream). Các tuyên truyền dòng chính liền được phân phối nhân rộng nhanh chóng bởi các bộ máy tuyên truyền phụ của "đồng minh" trên toàn thế giới nên không mấy chốc áp đảo các tin tức khác dòng hay ngược dòng. Khi nói đến truyền thông tây phương ngày nay là chủ yếu là truyền thông Mỹ.
Từ khi lập quốc, giới truyền thông ở Mỹ được ca ngợi là "vô tư", là "quyền lực thứ tư" (Fourth Branch hay Fourth Estate) theo Hiến pháp Hoa Kỳ; nhưng dần dần lại bị tiền mua nên nay trở thành một vũ khí tuyên truyềncho chính sách của chủ nhân ông và còn là công cụ gây nhiễu loạn nội bộ các nước kém thân thiện với Mỹ, bằng cách tung những tin khác chiều của nhóm chống đối có ăn lương hay các tin tiêu cực trong nước đối địch để hạ thanh danh hay uy tín của các lãnh đạo của các nước này. Đó là chưa kể làm gián điệp dưới vỏ bọc phóng viên ở các nước khác, tương tự như bọn tu sĩ dòng Tên của Vatican từ trước đến nay trong lịch sử truyền giáo của tổ chức này.
Xưa "không thấy mà tin" thì được chúc phúc; nay thì bảo "một bức ảnh bằng ngàn lời nói". Thời buổi này hình ảnh rẻ hơn bèo cho nên sự kiện được đổi trắng thay đen dễ dàng hơn, dễ tin hơn bằng các kỹ thuật số. Lại thêm có ngành đại công nghệ phim ảnh Hollywood, nơi sản xuất và phát hành toàn thế giới vô vàn phim ảnh dành hết mọi người hùng, người tốt, người đạo đức cho Mỹ, thành phần còn lại xấu xa ác độc dĩ nhiên được gán cho các nước nhược tiểu và địch quốc.
Nhiều người thắc mắc vì sao phim ảnh của Mỹ tràn đầy bạo lực, phơi bày tình dục thô thiển, khuyến khích sử dụng xì ke ma túy thoải mái, hô hào dùng súng đạn bắn giết vô tư, xem mạng người như cỏ rác, cứ như từ thời lập quốc, thổ dân da đỏ bị giết đến tuyệt chủng, rồi buôn nô lệ da đen để khai thác các đồn điền, thuê cu-li rẻ mạc da vàng từ TQ để phá núi đặt cầu cho đường sắt… và ngày nay sản xuất súng đạn đi đôi với chiến tranh cục bộ làm cho nhân loại càng sống bất an. Vì tiền, hay có một chính sách nhồi sọ do bọn lái súng chi tiền?
Những hình tượng trích ra từ những chuyện giả tưởng của Marvel Comics đã ăn sâu vào tâm trí của trẻ mới lên 3 từ thế hệ này sang thế hệ khác, càng làm cho bản chất tự mãn, cao ngạo sắc tộc càng tăng, nên chính sách ngoại giao của Mỹ xem ra vẫn tiếp nối các chính sách thực dân da trắng xưa cũ có phần tinh vi hơn, luôn khinh thị các dân tộc khác. Văn hóa xấu của Mỹ đã tấn công sâu vào các xã hội toàn cầu ở mức độ nhanh chóng chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại, đã làm nhiều nước thiếu trang bị kiến thức kỹ thuật để ngăn chặn đã bị chao đảo nguy khốn. Xã hội Việt Nam không thể thoát khỏi.
III. Những Mẫu Tin:
Chuyện về bộ máy truyền thông Mỹ không thể nói đơn giản trong một bài viết ngắn, lại không phản ánh đủ trong vài mẫu tin, nhưng phần nào cũng nói lên được thực trạng ngày nay.
1. Xã Hội:
a/. Tệ Nạn:
Những chuyện gian ác tồi tệ trong xã hội lan tràn trên thế giới một cách chóng mặt, và Việt Nam ngày nay cũng có sự gia tăng đáng kể và số lượng tin xấu tràn ngập báo chí trong nước càng nhiều làm mờ đi những thành tựu khác của nhà cầm quyền. Điều đáng nói là tình trạng suy đồi không chỉ xảy ra ở Việt Nam, nhưng lại được báo chí đua nhau khai thác chỉ vì đó là vùng không bị cấm kỵ trong việc hành nghề.
Ví dụ gần đây ở Anh xảy ra vụ hai đứa con gái 17 tuổi Maria Rossi và Tina Molloy đã hành hạ và đập chết dã man cụ bà hàng xóm Edna Phillips, 70 tuổi. Ba tuần trước đó có vụ 2 đứa trẻ khác 10 tuổi đã sát hại một đứa bé khác mới chập chửng biết đi.
Khi kết án, quan tòa Scott Baker nói với 2 đứa con gái “Chúng mày là sản phẩm đồi bại của thời đại.”
b/. Phe Nhóm:
Tổng thống Tiệp Milos Zeman bị giới truyền thông tây phương kết án là vừa hủy bỏ lễ gắn huy chương vinh danh kẻ sống sót Jews (Do Thái) khỏi lò thiêu xác (Holocaust) có tên là George Brady, 88 tuổi, cho là vì người cháu Daniel Herman, bộ trưởng văn hóa đã tiếp Đạt Lai Lạt Ma; trong khi chính sách của Tổng thống Tiệp là không muốn làm phật lòng TQ. Tổng thống Tiệp đã phản bác tin này cho là thiếu chính xác, nhưng bản tin đã loan đi. Điều này cho thấy dân Jews có tai mắt khắp nơi và sẳn sàng lên tiếng chống những ai làm hại đến lợi ích của dân này, và liền được bộ máy truyền thông của tài phiệt loan ngay. Chuyện từ xưa đã như vậy; tiền là Tiên là Phật. Thiểu số lắm tiền thường lãnh đạo đa số nghèo khổ. Không lạ gì, ngày xưa châu Âu đã lợi dụng Vatican dùng đạo Ca-tô Rô Ma để tiêu diệt dân Jews cả gần hai ngàn năm nhưng không thành vì họ biết dùng tiền lũng đoạn kinh tế các nước ấy. Nay đã đến lúc giống dân nhỏ bé ấy lại dùng tiền để trả thù "tội tổ tông" của đám sát thủ xưa. Cuộc đời vay trả, trả vây cứ vậy mà xoay vòng.
http://www.reuters.com/article/us-czech-president-medal-idUSKCN12L286?il=0
2. Chính trị:
a/. Lập Trường Một Chiều Của Báo Chí Mỹ:
Oliver Stone, nhà viết truyện phim, đạo diển và sản xuất phim, từng nổi tiếng với Scarface, 1983 và Platoon, 1986, trong một cuộc phỏng vấn với đài RT (của Nga) vào ngày 21 tháng 10, 2016 đã tuyên bố ngày nay báo chí Mỹ bị xiết chặt vì hậu quả "tự do báo chí" trong thời chiến tranh Việt Nam, nên rất khó mà có thể lên tiếng chỉ trích giới truyền thông Mỹ đã thiên vị trên mọi chuyện. Khởi đầu từ dưới thời Reagan 1980 với nỗ lực kềm kẹp do Nhóm Bảo Thủ khởi xướng cho đến nay, cộng với sự nhúng tay của CIA vào trong ngành truyền thông đã làm cho dư luận Mỹ không còn được vô tư như trước.
https://www.rt.com/op-edge/363641-oliver-stone-rt-syria/
b/. Chống Nga:
- Cũng trong bài phỏng vấn Oliver Stone, ông ta có nhận xét là báo chí Mỹ còn dùng lối viết tin "cả vú lấp miệng em" một chiều đối với những hoạt động quân sự của Nga trên chiến trường Syria. Ví dụ làm xấu hình ảnh Nga bằng cách cứ tung tin dân lành bị thương vong lớn do không quân Nga cố ý thả bom dù không có bằng chứng. Khi Nga phản bác thì không đính chính và chuyện đã rồi, bản tin đã được loan khắp thế giới. Trong khi ấy những vụ tương tự của Mỹ và đồng minh thì lờ đi hoặc cho là do nhầm lẩn đáng tiếc.
- Nhà báo John O'Sullivan trên Spectator ở Anh đã viết một bái đã kích báo RT (Russia Today) cho nó là cơ quan tuyên truyền nặng ký của Putin. Thế nhưng mục đích của bài báo không đạt được bởi đòn hồi mã thương trong phần bình luận của đa số độc giả bên dưới bài.
http://www.spectator.co.uk/2014/12/the-truth-about-russia-today-is-that-it-is-putins-mouthpiece/
3. Nên Biết Phản Ứng Đúng Lúc Và Mạnh Mẽ:
Ai cũng biết chính sách toàn cầu hóa đã tạo điều kiện giao lưu dễ dàng cho mọi quốc gia. Lợi ích cho nước nhỏ dĩ nhiên thua kém với các nước lớn. Với internet thì các nhà mạng quốc tế như Google, Youtube, Yahoo và Facebook … đều có phiên bản ngôn ngữ địa phương trên hầu hết các nước, qua đó chúng tạo sân chơi cho các phe chống đối chính quyền sở tại dễ xâm nhập vào giới truyền thông trong các nước nhỏ. Hầu hết các nhóm chống đối đều nhận tiền tài trợ của Mỹ, và dĩ nhiên không hề chống Mỹ dù Mỹ có thành tích không mấy tốt về nhân quyền và dân chủ.
Nếu các nước nhỏ cứ tiếp tục "hiếu khách" thì chúng sẽ được đàng chân lân đàng đầu và gây nhiễu loạn thông tin trong nước về bất cứ chuyện gì. Cứ tung hỏa mù, đăng tin giả, nói điều không thật mãi cũng làm lung lạc lập trường người đọc. Nhưng nếu nhà nước biết đâu là giới hạn của trò chơi thì nên dứt khoát khuyến cáo cấm cản kịp thời, ví dụ bản tin về “Google xóa các nội dung 'xúc phạm hoàng gia Thái'” vào ngày 22 tháng 10, 2016 dưới đây của BBC Việt ngữ.
“Thái Lan, quốc gia có những quy định nghiêm ngặt về luật khi quân trên thế giới, đang để tang Quốc vương Bhumibol Adulyadej. Ông Juntong nói rằng hơn 100 nội dung xúc phạm đến hoàng gia đã được tìm thấy qua dịch vụ Google kể từ khi nhà vua băng hà hôm 13/10.
Phát ngôn viên Google nói với hãng tin Reuters rằng hãng tuân theo các quy định của mình về việc xử lý các đề nghị xóa bỏ nội dung. "Khi chúng tôi được thông báo về nội dung có tính bất hợp pháp thông qua trình tự chính thức, chúng tôi sẽ hạn chế nội dung đó tại quốc gia nơi chúng bị coi là bất hợp pháp sau khi cân nhắc kỹ càng."
http://www.bbc.com/vietnamese/world-37739442
Chừng nào bộ máy truyền thông Nhà nước Việt nam mới làm được điều này?
4. Kết:
Nhắc lại lời bàn bên dưới câu chuyện “Tăng Sâm Giết Người” kể trên của cụ Ngọc và Nhân “… Những bậc ra được ngoài vòng dư luận, giữ vững được bụng như cây giữa rừng, như kiềng ba chân rất là hiếm, nhưng có thế được, mới cao. Một chân lý có chứng minh rõ ràng mười phần chắc chắn, thì mới nên công nhận.”
Nhưng than ôi, xã hội có được mấy người có ý thức "ra được vòng dư luận"? Nên chuyện bịp ngày nay vẫn còn tiếp diễn và càng tinh xảo, khó phân biệt hơn thời các cụ. Vì thế trước bất cứ tin tức gì chúng ta nên xem ai viết bản tin, xuất xứ từ đâu; đồng thời tìm hiểu thêm trên các trang mạng khác chiều của nước khác để trang bị thêm kiến thức cho mình, và để không trở thành "tên ngố".
Đinh Cương
Cuối Tháng 10, 2016.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét