" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015
Sự thật về Ý tưởng điên rồ của ĐQ Mỹ định sử dụng bom nguyên tử trong chiến tranh Việt Nam!
Hôm nay Lão tình cờ đọc được một bài viết mang tựa đề: Worst Idea Ever: Dropping Nuclear Bombs During the Vietnam War (Tạm dịch: Ý tưởng tồi tệ nhất từ trước tới giờ : Thả bom hạt nhân Trong cuộc chiến tranh Việt Nam)
Nguồn:
http://www.nationalinterest.org/feature/worst-idea-ever-dropping-nuclear-bombs-during-the-vietnam-13668
Bài viết này đã phân tích tình huống Lầu Năm Góc và Cựu tổng thống Johnson đã bàn bạc cân nhắc đến tình huống sẽ sử dụng bom nguyên tử để sử dụng trong chiến tranh Việt Nam. Tuy nhiên, qua phân tích của các chuyên gia quân sự, việc sử dụng bom nguyên tử để tham chiến ở Việt Nam trong nỗ lực vực lại uy thế và nỗi nhục của không quân Mỹ trong những đợt không kích ném bom đánh phá miền Bắc. Tuy nhiên, lo sợ trước khả năng Liên Xô và Trung Quốc sẽ cung cấp vũ khí nguyên tử cho Việt Nam, lo sợ quân đội Bắc Việt sẽ nuốt trọn những cứ điểm của quân đội Mỹ trên chiến trường Nam -Việt Nam. Sự thất bại là không thể tránh khỏi nếu sử dụng bom nguyên tử tại chiến trường Việt Nam nơi địa hình không lý tưởng cho việc sử dụng bom nguyên tử. Đồng thời không một cơ sở nào của Mỹ có thể sản xuất được số lượng bom khổng lồ đến thế cho quân đội Mỹ để phục vụ cho chiến trường Việt Nam.
Bom Nguyên tử Mỹ ném xuống Nhật Bản năm 1945
Thật nguy hiểm khi lầu năm góc đã tính toán đến phương án sử dụng bom nguyên tử trong chiến tranh Việt Nam, nếu thông tin này là chính xác thì rõ ràng thật may mắn cho Việt Nam trong lịch sử, bởi nếu Mỹ sử dụng bom nguyên tử thật thì với sức hủy diệt của hàng trăm quả bom nguyên tử không biết tương lai của Việt Nam sau chiến tranh sẽ như thế nào? Và tội ác của đế quốc Mỹ liệu có dừng lại ở những hậu quả nặng nề từ chiến tranh như những nạn nhân chất độc da cam Điôxin ở Việt Nam. Bởi những hậu quả từ vụ ném bom xuống Nhật Bản của đế quốc Mỹ đã khiến cả nhân loại kinh hoang bởi sức tàn phá của những quả bom này.
Những nạn nhân trong vụ ném bom nguyên tử xuống Nhật Bản của đế quốc Mỹ
Trần Ái Quốc
Nội dung bài viết:
By February 1966, frustration with the U.S. bombing campaign against North Vietnam rose high enough to spur talk of going nuclear. Throughout the Vietnam War, such talk was mostly just that, but in 1966, it worried certain people enough to gin up a classified study of tactical nuclear weapons use in Southeast Asia. The study’s authors—members of the JASONs, the Pentagon’s “wise men”—concluded that any way you looked at it, nukes in ‘Nam were a very bad idea.
The JASONs were and are highly respected within the Defense Department. Defense consultants drawn from the cream of academia, they had the Pentagon’s ear and the freedom to choose their research topics. Early in 1966 four of them—chemistry professor Robert Gomer, quantum physicist Steven Weinberg, particle physicist Courtenay Wright, and mathematician Freeman Dyson—decided to look into the the use of nukes in Vietnam for that summer’s study.
According to Seymour Deitchman, who served with the Institute for Defense Analysis, the organization that supported the JASONs, “…there had been not infrequent talk among some of the military people involved in planning the war effort, with whom I had contact, that ‘a few nukes’ dropped on strategic locations, such as the Mu Gia pass through the mountainous barrier along the North Vietnamese-Laotian border, would close that pass (and others) for good.”
Freeman Dyson recalled, “We were prompted to write this report by some remarks we heard at an informal party, probably in Spring 1966. A high-ranking military officer with access to President Johnson was heard to say, ‘It might be a good idea to toss in a nuke from time to time, just to keep the other side guessing.’ We had no way to tell whether the speaker was joking or serious. Just in case he was serious, we decided to do our study.”
All four men entered the project believing that nuclear weapons would only make a brutal war more terrible. But they faced a rhetorical dilemma: if they addressed ethical and moral issues around tactical nuke use, they risked being dismissed as “soft” and unreliable. Therefore, they chose to explicitly exclude ethical and moral issues and focus solely on military and political ramifications. Steven Weinberg said the analysis was “…honestly done, but I have to admit that its conclusions were pretty much what we expected from the beginning.”
Those conclusions were eye-opening. Although a RAND Corporation study estimated that one tactical nuclear weapon equaled twelve conventional bombing attacks, the JASONs concluded that an all-nuclear “rolling thunder”–style bombing campaign would require 3000 tactical nukes a year. Not even the massive U.S. nuclear production complex could support that kind of use.
Even with such awesome firepower, the results looked unsatisfying. Wargames played under Big War conditions—massed troop and armor concentrations in Europe—indicated that each nuke would only kill one hundred soldiers. Attacks against small, dispersed forces moving under jungle cover looked even less effective.
Mountain passes along the Ho Chi Minh Trail could be shut down and large areas of forest blown down by tactical nukes very effectively, but only until the Vietnamese cleared new paths. Maintaining damage and radiation levels would require repeated nuclear attacks and as one JASON said, “a tree only falls once.”
Tactical nukes could destroy tunnel systems, but required precise targeting. If targeting were that precise why not just use conventional B-52 strikes? Said former CIA analyst Daniel Ellsberg, “If you don’t have a target for B-52s, you don’t have a target for nuclears.”
In sum, the JASONs concluded that unilateral U.S. use of tactical nukes wouldn’t make much of a difference to the war effort. It could, however, provoke some very nasty consequences. Says historian Alex Wellerstein, “Since World War II, the US has the strongest interest in not breaking the ‘nuclear taboo’ because once nukes start becoming normalized, the US usually stands to lose the most, or at least a lot.”
U.S. nuclear strikes in Vietnam might have compelled the USSR and/or China to respond. The Soviet Union could not afford another loss of face only four years after the Cuban Missile Crisis and might well have supplied North Vietnam with tactical nukes. Such weapons, the JASONs noted, were just the sort of military forces the U.S. deployed to Vietnam in large bases and ports and large troop concentrations.
If weapons comparable to the Honest John battlefield missile or the Davy Crockett nuclear bazookamade it into Viet Cong hands the results would have been catastrophic. “If about 100 weapons of 10-KT yield each could be delivered from base parameters onto all 70 [US] target areas in a coordinated strike,” wrote the JASONs, “the U.S. fighting capability in Vietnam would be essentially annihilated[emphasis added].”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét