Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

Thơ Lưu Ly



GỌI EM Ở CUỐI THIÊN ĐƯỜNG




Anh sẽ gọi em ở cuối thiên đường?
Nơi ánh sáng và bóng đêm hòa vào làm một
Những ẩn ức vùi mình lên cỏ ướt
Xanh. Đỏ. Tím. Vàng...
Mênh mang!

Anh sẽ gọi em ở cuối thiên đường?
Khi một ngày trái tim em sẽ sàng nhịp đập
Anh sẽ xoa dịu nỗi đau em lần cuối
Như một bác sỹ lành nghề
Trước những bệnh nhân.

Anh sẽ gọi em ở cuối thiên đường?
Khi hoàng hôn đang dần dần bao phủ
Anh sẽ gọi?
Xé tan những buồn đau vừa ập tới
Hồi sinh sự sống sau cùng...

Anh sẽ gọi em?!






NGÀY VỀ PHỐ NÚI




Giá như em trải được lòng mình
Cho sương gió lạnh dần từng thớ thịt
Không còn biết đau
Không còn nhớ nữa
Hóa đá tim mình khi nhắc đến tên anh

Phố núi ghập ghềnh
Phố núi đầy sương
Gửi dấu yêu em vào tận cùng xa khuất

Bên là thác đổ
Bên là núi cao
Em như ngựa hoang lạc đàn
Anh như ngôi nhà kín cửa

Hoa Đỗ Quyên vẫn dịu dàng khoe sắc
Mờ phai bóng dáng thị thành
Hoàng hôn vụt đến rất nhanh
Cuốn vào Thác Mơ một tình yêu chết

Ngày em về phố núi
Phủ nỗi buồn giăng kín những vần thơ…





VALSE CHO ANH



Có thể anh chỉ là cơn mưa mùa hạ
Trút xuống đời em vội vã, bất ngờ
Như giấc mơ đến chỉ một lần thôi
Điều không thật bỗng trở thành ám ảnh

Nỗi buồn đến rung như tin nhắn
Xuyên chiều Đông tóc rối chia xa
Úp mặt vào nỗi cô đơn
Nghe cồn cào mong nhớ

Ru em bằng hơi thở
Ru em bằng môi Anh
Ru em bằng những bàn tay
Sóng tràn dâng lên mắt

Nhật ký cho anh là những câu chuyện tình
chỉ thay đổi tên nhân vật
Chắt từ tim em viết cho người
Và những vần thơ bay lên, bay lên…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét