Đứa bé nói với ông lão rằng: “Thượng Đế thật là bất công, ông đã sống lâu như thế rồi, còn cháu lại chẳng khác nào chưa từng được sống vậy. Cháu dường như đã mất hết cả cuộc đời này vậy”.
Ông lão trả lời: “Cháu cơ hồ như không hề có được sinh mệnh, cũng không thể nói là mất mát gì cả. Ai được ban tặng sinh mệnh nhiều nhất thì khi chết đi, những gì mất mát cũng là nhiều nhất. Ông chính là như vậy đấy!”
Người trung niên hét lớn lên: “Thử hỏi có ai thê thảm như tôi không đây! Hai người đây, một người căn bản vốn chẳng hề mất mát gì cả, một người thì đã sống đủ rồi; còn tôi, tôi lại chết ngay lúc còn mạnh khỏe, những gì tôi đã có trong quá khứ, và những gì sắp có được trong tương lai của tôi, tất cả đều đã mất hết rồi”.
Họ đang đàm luận với nhau, không ngờ những lời này đã truyền đến tai của Đấng Toàn Năng. Một giọng nói vang lên ở phía trên đầu họ: “Hỡi chúng sinh, những gì các ngươi đã mất đi trong quá khứ và những gì sắp đến trong tương lai vốn đều không thuộc về các ngươi, các ngươi có gì đáng để than tiếc cơ chứ”.
Ba linh hồn cùng ngẩng đầu lên, hô lớn: “Chúa ơi, lẽ nào ba người trong chúng con đây, không có người nào là bất hạnh nhất hay sao?”
Thượng Đế trả lời: “Có, những sinh mệnh bất hạnh rất nhiều, các ngươi chỉ là một trong số đó, bởi các ngươi đều cho rằng bản thân mình là người mất mát nhiều nhất, ai bị suy nghĩ này dày vò nhiều nhất, thì đó cũng là người bất hạnh nhất vậy”.
Tiểu Thiện, dịch từ Sound of Hope
(Tinh Hoa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét