Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2015

Thương quá một bài thơ




Có người lên núi kiếm bùa mê 
rồi lại tay không ngược trở về.
 Trên quãng đường đi dài thẳm thẳm, hỏi thầm: Làm thế để làm chi?

Người đi lên núi, đi và thở, cứ nhủ lòng: Lên núi để chơi.
 Ngồi tựa gốc cây nhìn khắp núi, ngó lên trời thấy đám mây trôi…

Người đi lên núi giống như mây, đi đứng ngồi…là động tác bay. Bay có khi dừng khi vắng gió, có khi nặng quá tắp vào cây…

Người đi lên núi…như nai lạc xuống lũng sâu mờ mịt khói sương rồi nhấc chân lên…rồi lỡ buớc…rồi thôi chẳng biết chỗ đâu đường!

Người sinh ra ở trong trời đất, cứ cựa quậy hoài: sao có ta? Câu đáp chỉ là cơn gió thoảng, đôi khi là tiếng giọt mưa sa!

Người đi lên núi khi về lại, đứng trước cửa nhà bỗng ngẩn ngơ: Ai mới qua đây hoa cúc nở, vàng ơi thương quá một bài thơ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét