Photo: Adde Adesokan
Mỗi khi có một hành động ngang ngược xâm phạm chủ quyền lãnh thổ, nhiều người trong chúng ta gào thét, la ó: “Đánh đi, sao không đánh?” Rồi chửi bới, xỉ vả chính quyền nhu nhược, hèn yếu v.v… Nhiều người còn bày tỏ sự phẫn nộ bằng cách tham gia biểu tình, tụ tập đông người dâng cao biểu ngữ này kia….
Trong đám đông ấy, trong những câu từ la hét ấy hừng hực khí thế, ngút ngàn lòng căm thù, nồng nàn tinh thần yêu tổ quốc, yêu đồng bào. Các bạn hồ hởi tham gia các cuộc biểu tình, thả sức dùng mọi lời lẽ để phê phán sư bạc nhược với một sự tự hào trong thâm tâm: Mình là người yêu nước. Các bạn không hiểu tại sao những việc làm với tinh thần yêu nước thiết tha ấy lại bị “ngăn cản”, các bạn càng phẫn nộ khi người “đứng đầu” bị xử lý, các bạn truyền tải những thông điệp kêu gọi biểu tình, tạo thành một đám đông dễ dàng bị kích động, xúi giục một cách hoàn toàn vô tội bởi sự tin tưởng và tự hào rằng: “Tôi yêu nước, tôi có quyền.”
Các bạn đâu biết rằng, khi các bạn đang ” hùng hổ” ở đâu đó thì bên kia biên giới, họ nhẹ nhành hạ lệnh “tạm dừng nhập, cấm xuất” với những lý do “giời ơi” là hàng nghìn tấn dưa, khoai, bầu bí nằm chờ “thối”. Người thiệt hại là ai? Người đau khổ là ai? Các bạn chắc có câu trả lời.
Đúng, hầu hết lời nói và hành động phẫn nộ của các bạn đều xuất phát từ lòng yêu nước, từ lòng tự tôn dân tộc và muốn bày tỏ, muốn có những hành động để cho thế giới thấy người Việt Nam chúng ta yêu nước thế nào, nhưng hãy hành động một cách thông minh, hiệu quả. Nếu các bạn biết rằng việc các bạn bị cuốn vào những hành động đó là bạn đang giúp “người láng giềng thân thiết” của chúng ta có cớ để làm nhiều việc họ mưu tính. Họ rất thích sự “nóng nảy” và “tâm lý đám đông” của chúng ta. Nó làm họ dễ nhận biết tình hình và dễ hình dung ra bài toán đối phó với chúng ta.
Những ngày cuối tuần, đi trên con phố Điện Biên Phủ một con phố tuyệt đẹp nhưng vô cùng “nhạy cảm”, tôi thấy những anh công an, những chú dân phòng ngồi thành từng nhóm, họ giăng dây, chăng biển để ngăn những người biểu tình. Tôi thấy, tại sao họ phải làm vậy nhỉ? Tại sao họ không giúp những hành động bột pháp, vi phạm pháp luật kia bằng thành một hành động yêu nước chân chính. Chẳng phải dễ dàng mà chúng ta tập hợp được số đông nhiều như vậy. Tại sao chúng ta không thành lập luôn một hội đồng tuyển chọn những người sẵn sàng tham gia nhập ngũ, sẵn sàng cầm súng và chiến đấu hy sinh cho đất mẹ yêu thương!
Tô tin rằng, đám đông ngụt lửa căm thù ấy sẽ lựa chọn được nhưng chiến binh dũng cảm nhất. Họ sẵn sàng và mong mỏi được ghi danh, được gọi tên mình tham gia nhập ngũ và lập tức lên đường ra tuyến lưa bảo vệ tổ quốc.
Gào thét mà làm chi, biểu tình bạo động để làm gì? Hãy lắng nghe lời sông núi, hãy làm một việc thôi: Sẵn sàng cầm súng chiến đấu bảo vệ từng tấc đất quê hương, giữ gìn hồn dân tộc!
May1980
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét