Lừa lên phố về thấy Bò gặm cỏ bên đường. Lừa bảo:
- Khắp nơi mọi người đều lo lắng chiến tranh sẽ xảy ra, anh vẫn hồn nhiên gặm cỏ được à?
Bò đáp :
- Đó là chuyện của con người, loài Bò chúng tôi quan tâm thế nào được chứ?
- Trời đất! Chiến tranh đến thì cỏ không có mà ăn đấy!
- Hi... anh lừa lo chi. Con người họ còn không lo kia mà
- Sao không lo?- Lừa hỏi
Bò thủng thỉnh vừa gặm cỏ vừa đáp
- Anh không thấy họ ùn ùn bán gạo cho kẻ gây chiến hay sao!
Lừa ngẫm nghĩ :
- Ừ, sao họ lại thu mua gạo của ta?
- Tôi và anh ăn cỏ có gì phải lo.
- Anh Bò này, nếu ta thua thì sao hả? Chiến tranh xảy ra ấy?
- Thì tiếp tục như xưa lên rừng kháng chiến!
- Lên đâu chứ! Đâu đâu cũng có người của họ rồi.
Bò ngẩng lên :
- Ừa , Tây Bắc, Tây Nguyên, Tây Nam...đều có khu kinh tế lớn của họ. Thôi, tới đâu thì tới, còn cỏ ăn là được. Loài Bò và Lừa như tôi và anh chỉ cần vậy
- Sợ không còn chỗ ...còn cỏ nữa là
- Ậy, anh lại vớ vẫn. Họ đáng nhau ngoài biển có sử dụng bom nguyên tử cũng đâu sao.
- Ừ, mà thôi... nghĩ làm chi. tôi và anh cũng là kiếp nô lệ. Ông chủ nào cũng vậy thôi
Lừa bỏ xe đến gặm cỏ với Bò
Tua Vít
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét