hàn song tường
Khó khăn lắm, tôi mới làm cho con bé chóng mặt, xây sẩm ngã lăn đùng dưới chân Phong, khẩu súng nó cầm. Rớt. Rồi văng tuốt vào bụi cây, cả nhà không ai biết nó đến đây để giết Phong. Bà mẹ Phong rên rỉ, khi đưa đứa cháu gái vào nhà, con Trinh làm sao thế, bà hỏi con trai, nhưng Phong không thể nói gì với mẹ cả.Nó còn sợ, còn bàng hoàng, làm sao Phong dám kể ra, Trinh đến nhà để giết nó về vụ nó tránh mặt con bé mấy tháng nay. Bà cô cởi áo đứa cháu gái, làn da trắng muốt, được bôi đầy dầu gió. Trinh rên rỉ những lời rất nhỏ, khó hiểu. Bà nhìn đứa cháu ruột khổ tâm, bà chợt lo âu, bà biết thỉnh thoảng trong giòng họ của bà, vẫn có những người cùng thế hệ, yêu thương nhau, cái giòng họ đã 800 trăm năm qua vẫn không ổn, cái dâm cũng di truyền như cái loạn, bà bỗng rùng mình sợ hãi, bà bảo Phong đi vào phòng, rồi mặc lại cái áo cho cháu gái. Khi Trinh đứng dậy uống viên thuốc cảm từ tay bà cô, rồi nhìn xung quanh phòng, nó không thấy Phong nữa, đôi mắt có lửa, bỗng vụt tắt để những giọt nước mắt lăn xuống như mưa...Trinh đã đi về lâu rồi, chiều cũng xuống, gió không có hôm nay, Phong ra sân tìm kiếm khẩu súng. Nó lục lọi khắp cùng, tôi bật cười, làm sao Phong có thể thấy được, khi tôi đã đẩy mạnh nó xuống một ống cống. Không khí càng lúc càng oi bức, Phong thở mệt nhọc, rồi trở vào nhà, mặt đầy vẻ thất vọng. Bà mẹ ở dưới bếp cố lòng tỉnh trí hỏi con, Phong ơi, bao giờ con đi học lại, tháng sau mẹ ạ, con à ở chung với bạn học, cũng cẩn thận nghe con, dạ vâng. Câu chuyện mẹ con họ chấm dứt nhanh. Vụ con Trinh đến nhà chơi, bị trúng gió khiến hai mẹ con vẫn còn khó chịu, cô thương cháu, anh sợ em. Những ngày cuối tuần trôi nhanh qua. Phong lặng lẽ gậm nhấm sự tai họa khi gian díu với Trinh, quả thật nó đang sợ, rồi nó lì ra ngồi xem, hết phim kia đến phim nọ, từ Vanilla Sky, Collateral Damage đến Moulin Rouge...phim mới cũ lẫn lộn, cả đống phim đống tài tử chẳng hàn gắn được tấm lòng đang rách nát của nó, tôi đứng ngay bên cạnh Phong, nhìn ngắm khuôn mặt, đẹp đẽ, rất đàn ông ấy thở dài...tôi chết cũng được 15 năm thì phải, lúc chết còn trẻ lắm mới 18 tuổi, sau vài tháng mẹ tôi khóc chán chê, thương nhớ tôi khốn khổ, rồi câm lặng, tôi sợ nhất câu nói thầm của mẹ (con ơi, sao con bỏ mẹ đi sớm vậy, sao con bỏ mẹ một mình) lúc ấy mẹ có biết, tôi đau khổ gấp vạn lần không. Vài năm sau mẹ quyết định bán nhà,, về ở với anh chị tôi, tận miền bắc, tôi đã không đi theo. Có gì đâu, tôi còn lưu luyến chốn này nhất là hàng đá cuội, chính tay tôi mua trải đầy tràn lối đi, con gái 17 khỏe như voi, tôi bê gạch, bê đá, làm ra cái sân gạch đỏ cho mẹ, cái lối đi đá sỏi cho tôi, thế mà, một ngày, tôi lăn đùng ra chết, bác sĩ bảo bệnh tim mọc rễ, chưa yêu ai, mà trái tim rễ mọc tùm lum. Mẹ gào lên kinh hoàng, linh hồn tôi run lên thương cảm, bác sĩ dè dặt trả lời, bệnh này chưa có tên. Anh tôi lẩm bẩm hỏi, chưa được đặt tên à. Đúng, chưa có tên, anh tôi lúc ấy chỉ hơn tôi hai tuổi, ôm xác em gái, khóc lên rất tội. Bây giờ anh tôi đã có vợ con, đi làm và trông nom mẹ tôi. Ngày gia đình tôi dọn đi, mẹ không ngờ tôi ở lại nhà này, ngày trước tôi hay trêu mẹ, mẹ chẳng biết gì, ngoài nuôi con, chiều con, giờ thì khóc con, nhiều khi mẹ nhớ tôi, mẹ gọi tên tôi đến sốt ruột, lúc nhìn mẹ thế, tôi khổ lắm, nên tôi không theo mẹ cũng phải...Người chủ mới nhà này, hai vợ chồng cũng có hai người con, như mẹ tôi vậy, người con trai lớn tên Phong, đi học xa nên phải thuê phòng chung với bạn bè, mùa hè, hay lễ tết nó mới về nhà, cô gái nhỏ xinh lắm, mới 15 tuổi, cô có làn da trắng, cao ráo như một thiếu nữ ngoại quốc, cô bị mẹ bắt học đàn, cô rất ghét đàn, cô trốn học mãi về sau mẹ cô không bắt nữa, cái đàn dương cầm để ở góc nhà, phủ đầy bụi, nó chỉ được lau khi có khách...Sáng chủ nhật Phong dậy sớm hỏi em gái, Trinh có gọi em không? Kim Anh, em nghĩ nó sao không? Sao là sao.Kim Anh hỏi lại Phong lần nữa, sao là sao? Đạo này ông vớ vẩn thật, nó không có chết, chỉ bịa cảm thôi mà, Phong im và hiểu em gái mình chẳng biết gì cả...Sáng, cả nhà chạy rầm rầm từ trên lầu xuống dưới, tiếng động mạnh làm tôi giật mình, tôi ngại lẩn mình trốn vào bên cạnh tủ sách, một hồi tôi mới biết, ông bà chủ nhà đi đón cô em vợ từ Pháp sang chơi, từ phi trường mới về đến, cả họ hàng ở đâu đã ào ào một lúc là có đủ mặt cả. Trâm tên người em gái đứng đếm từng đứa cháu, con trinh ngồi ở ghế, nét buồn còn vương trên khuôn mặt, trông nó lạ, kiêu kỳ hơn. Tôi hiểu Trinh đến đây là để tìm Phong, nó muốn nhìn Phong, nó muốn làm một cú bạo động, làm khốn khổ Phong trước khi nó bỏ đi nhưng nó bỗng bỏ cuộc, ai biết đâu. Ngày hôm sau, cả nhà đi chơi xa, chỉ còn Phong một mình, hắn cởi trần tập tạ. Tôi ngồi xem mải miết, dĩ nhiên hắn có thân thể của một tài tử, và nhiều cái khác rất được, y hệt nhân vật trong truyện của một nhà văn tả, tôi vừa đọc vài ngày qua, còn nhớ, ôi, từ truyện sang người, hình như tôi đang bị cú ái tình, quật nhanh như sét đánh, bỏ mẹ, ma không thể yêu người, nếu bà chúa ma Segal biết được, tôi sẽ bị giết lần thứ hai ngay, tôi uất ức gục mặt lên thành ghế, 15 năm qua nhanh, tôi chết đã lâu rồi, tất cả kỷ niệm chỉ là dĩ vãng, trong ký ức người thân, họ đã quên tôi, trừ mẹ, hòn máu của mẹ rơi mất hút không tăm tích, nhưng lòng mẹ tôi, còn vết thương mang nặng, đẻ đau. Tôi gọi, mẹ ơi, con gái mẹ đây, tôi nhớ những lòi âu yếm của mẹ. Khi nhớ mẹ, nước mắt tôi tuôn như suối, cũng giống mẹ ngày giỗ tôi, nhìn vào mắt mẹ dâng tràn nước mắt, tôi lại nằm liệt cả tuần, người nhỏ như hạt bụi, chẳng lấp la lấp lánh chút nào cả, cái linh hồn tôi nó khổ, nó bịnh, không bút nào tả xiết. Vì thế ngày giỗ tôi năm nay, tôi đã không về nhà, dù mùi nhang mẹ đốt gọi tôi, nó lẩn quẩn, rồi bay tuốt vào mũi tôi mà thúc, tôi cũng không về. Thôi mẹ cố quên con...Phong dậy sớm, ca hát, tôi không muốn nó hát, nên lấy tay chận vào mũi Phong, khiến nó khó thở, hắt hơi liên tiếp, rồi ngưng hát ca, tôi gật gù thích thú, tôi nói vào tai nó, là chính tôi đã cứu nó thoát chết, tôi đã sàm cho Trinh không cầm nổi một khẩu súng. Nhưg Phong không nghe được lời gì của tôi cả. Mấy hôm nay bố mẹ Phong có nói với con rất nhiều về tình yêu trai gái, họ là người văn minh. Tuy nhiên họ không biết, người con trai của họ vừa chấm dứt xong chuyện vụng trộm với con em họ, không phải Phong không còn yêu Trinh, nhưng với bản tánh cứng cỏi, nó không muốn cứ phải dấu diếm, nó nói thẳng với Trinh, chuyện đến đó đủ rồi, nó không thích gian dối, khi ngồi xem lại những tấm ảnh gia đình, những tấm hai đứa chụp chung ở cổng trường học UT, Trinh với mái tóc xõa ngang vai, khuôn mặt của bà thánh, với dáng vẻ ấy nó chỉ tìm được ở Trinh. Tôi nằm lăn lên những tấm ảnh chọc phá, cào xé, thế mà chẳng có cái gì động đậy, trầy vi tróc vẩy. Ông thần trên bàn thờ chõ miệng, nhẹ tay thôi cô tiên, cô đang ở thời gian tốt lành. Tôi đập tay nhìn ông thách đố, ông thần cười, tôi nhăn mặt khi thấy Phong cầm ảnh con em họ, hôn lên cái khuôn mặt có duyên đó. Muốn khóc, tôi nhắm mắt, lúc chết tôi còn trẻ quá, nên chưa rành trò trai gái, với lại loài ma cũng có luật lệ, phép tắc chẳng kém gì trần gian, như không được nhìn nam nữ yêu nhau, không được sờ mó gợi dục người sống. Có vài cô, chú ma tôi biết, lỡ phạm tà dâm, bị giết thê thảm lắm, hoặc tối thiểu cũng bị giam cầm vào chỗ đen tối, chẳng bao giờ được đầu thai, chứ đừng nói lên thiên đàng...Phong chải đầu, huýt sáo, nó sắp đi chơi. Tôi đứng ở ngưỡng cử nhìn theo xe Phong đi khuất, rồi mới vào nhà, không biết sao ông thần nhà này, dễ dãi cho tôi trú ngụ. Chính ra tôi không được ở lại, ông cứ khen tôi hiền, ông gọi cô tiên nhỏ có đôi cánh xanh, lâu lâu tôi biến ra như vậy cho ông nhìn, khi ấy cả nhà lấp loáng mầu xanh, bà chủ nói hoa mắt, ông cười với tôi, rồi lên bàn thờ ngồi, cạnh chúa Giêsu, tôi đọc chúa Giêsu đánh đu, ông mắng không được nói thế, Chúa phạt, tôi bướng nói ở nhà này lâu, có thấy Chúa về đâu, ông nói các ngài bận, Phật Chúa gì cũng bận, thăm cả thế gian sao được. Ừ, tôi hiểu rồi, xin Chúa tha lỗi cho con, con không dám chọc ghẹo Chúa nữa, ông thần cười gật gù, cô tiên ngoan. Cả tuần nay từ hôm cô Trâm sang Mỹ chơi, lúc nào trong nhà cũng ồn ào, họ ăn uống tiệc tùng, Con Trinh lấy cớ ở lại nhà Phong để ngủ, tâm tình với cô Trâm, tôi ghen lắm, bỗng dưng tôi phải theo sát nó rình mò tối nay, căn phòng của Phong nằm sát phòng tắm, Trinh chỉ cần vài bước là lọt vào phòng ngủ Phong ngay, tôi nghe tiếng Phong thật nhỏ, và tôi phải đi ra, khi Trinh đứng tay lau nước mắt, tôi bay đậu lên cánh hoa lan mới nở, lòng rũ buồn, nhưng cũng may chẳng bao lâu, Trinh ra ngồi ngoài phòng khách rồi đòi về nhà, cả nhà dỗ mãi nó cũng nhất định về. Cô Trâm hỏi, con bảo có nhiều chuyện kể với cô lắm mà. Không, cháu chỉ nói thế, giờ cháu đã quên hết, rồi nó bước ra cửa, lúc ấy đã 12 giờ đêm...Bà Segal, lãnh tụ loài ma chết trẻ, cho chúng tôi biết, tất cả sẽ tụ tập ở vùng biển vào hôm giao thừa. Chiều thẩm tối, tôi mặc cái váy giống y hệt của cô đào người Úc vừa được giải Oscar, tay cầm bó hoa trắng, tôi bay về phía mặt trời lặn, để đón một người bạn, hắn chết sau tôi vài năm, nhưng hắn luôn bảo hắn muốn sống lại, và cũng như tôi hắn được bà Segal che chở, bà Segal nói đến bà, tôi cũng xin sơ lược một chút về bà, bà có nhan sắc tự nhiên, chứ không phải do biến hóa mà ra, bà vốn là người tầu lai Mỹ, chết vì bị đầu độc lúc mới 25 tuổi, vì tranh chấp gia tài gì đó, bà hết oan ức, còn ham sống, nên bà đứng ra giúp đỡ những người chết trẻ, còn muốn lảng vảng ở trần gian, nghe nói khi được làm lãnh tụ của ma, bà phải tranh giành với cả trăm người khác, sau bà thắng, vì bà cố gắng, và lì, từ đó bà đứng lo cho thế giới bí mật này cả gần trăm năm rồi, bà chỉ dẫn cho chúng tôi làm việc, chỉ dẫn chúng tôi cách sinh hoạt mới, để không uổng phí những linh hồn trẻ trung của chúng tôi, có những người mới chết còn bàng hoàng thù hận, đau thương, bà sai chúng tôi đến bên an ủi, cho họ biết, cái xác chỉ là đồ bỏ, ví như cái xe hư hại nặng không thể sửa chữa được, vậy dẹp, tiếc làm gì, còn thù hận nếu có, từ từ chúng ta trả, sẽ lấy lại đủ cả, với những lời hứa chờ thời của bà, phần đông kẻ đòi nợ, chưa kịp đòi, thì kẻ thù ở trần gian lăn quay ra chết, thế là huề, vui vẻ cả làng, quả thật mới bước vào thế giới vô hình này, chua ai rõ, một năm ở cõi trần có thể chỉ bằng một ngày ở cõi âm, không phải Chúa, Phật gì đặt ra như thế, nhưng vì người chết không có xác để già, hoặc họ muốn biến họ, thế nào cũng được, nên họ quên ngày tháng là thường, cũng nhờ vậy mà vụ bầy mưu trả thù, quá hạn giao kèo, như tháng trước bà Segal bằng lòng cho cả lũ cô hồn theo thằng Albert đến nhà thằng giết nó, đoạt của để trả thù, thì mới hay thằng giết người treo cổ chết mẹ nó hồi nào trong khám tối, linh hồn kẻ ác, tan hoang ở đâu không biết, thằng Albert hậm hực, lấy chân đạp vào cổng sắt nhà tù, ầm ầm lên như bão, lão cai ngục phải chửi thề vì cánh cổng mới sửa mà bị long ốc, gió máy gì tợn thế, cả lũ chúng tôi ôm nhau cười, rồi kéo Albert bỏ đi...M bạn tôi đang đứng chờ tôi ở cổng nghĩa trang, tay anh cầm bó hoa tulip mầu đỏ. M than, tôi chờ cô lâu quá. Tôi cười trừ. Cái vụ luôn cho bạn phải chờ, tôi quen từ lúc còn sống, khó bỏ quá. Tôi cầm tay bạn cùng lướt nhanh về vùng biển. M hỏi, em có thích nước không. Tôi gật đầu, trao hoa tặng M. Hai bó hoa trao đổi, chúng tôi tung lên trời. Rồi biến mất hút. M khen biển đẹp. Khi chúng tôi đã tụ tập khá đủ, mặt biển đổi mầu đen, rờn rợn tiếng hú. Trong chiếc tầu ven biển đã đềy đủ bạn bè tụ tập, bà Segal đã đến từ lâu, cả bọn đồng thanh hát bài We are family. Vui quá cỡ. Mấy người từ xa đến cũng đứng ra tự giới thiệu. Một cô đến từ Hawaii, đứng biểu diễn một điệu Hula. Tôi hỏi tại sao lại về vùng nhà quê này, biển ở đây đâu có đẹp bằng Hawaii, nó nói đúng vậy, ở đây xấu hơn nhiều, nhưng tôi về đây mới mấy tháng đã muốn ở lại. Sao vậy, ma ở Hawaii không biết điều, ma cũ bắt nạt ma mới, sai bảo tụi tôi suốt, còn các chiến sĩ hải quân chết từ hồi Nhật thả bom, một số chẳng muốn siêu thoát, hoặc đi đâu, lâu lâu chơi trò, lùng tìm chân tay, thi thể của mình, rồi chửi nhau loạnxạ, còn ông W.T. Oneal vẫn còn khóc vì tiếc đời, nhớ vợ, ông ấy là người chết ngay với loạt đạn đầu tiên của chiếc máy bay Nhật, đâm xuống tự vận ở Trân Châu Cảng. Tôi cay mắt, muốn khóc. M bảo thôi đừng kể chuyện buồn, đầu năm mà. Tôi ngả đầu lên vai M. Sóng biển vỗ miên man lên thành tầu. Chúng tôi đang ở trên chiếc tầu thật lớn, bỏ hoang. Lũ ma quỉ hò hét cùng biển cả, gió thổi vù vù, vài loài cá thỉnh thoảng phóng thẳng lên mặt nước, vẩy chúng lấp lánh ngân tinh chiếu sáng loáng. Tôi nhìn thấy một ngư nữ nhỏ cỡ đứa bé gái 5 tuổi, thả người, đưa tay vẫy với đồng loại, nhóm ngư nữ này đừng hòng người trần mà thấy được, họ tinh mắt lắm, động một tí họ trốn lẹ, sức bơi còn nhanh hơn hỏa tiễn, hóa ra sách vở con người viết ra cũng khá đúng, tóc họ dài, da họ gần xanh như biển, nghe đồn ngư phủ nào tình cờ trông thấy họ, phải đưa mắt nhìn ngay sang chỗ khác, và im lặng , nếu mở một lời về họ, tức thì tầu thuyền bị chìm ngay, bởi thế người đi biển về già mới dám hé môi, mà có kẻ chưa kịp hé lời đã bị câm điếc. Dĩ nhiên họ không nói tiếng người, nhưng đôi mắt là quyền uy tối thượng, ánh mắt có thể chọc thủng màn đêm...Quá nửa đêm sau buổi hoan ca, nhẩy múa, chúng tôi chào tạm biệt ra về. M hỏi tôi có về ngôi mộ của tôi không, tôi lắc đầu. Bà Segal nói, tôi phải về thăm viếng vài lần. Tôi lại khất khi cô Suzan, một cô đĩ bị chết vì thằng khách bạo dâm, với dáng vẻ thật thơ ngây nhưng hồi trước, miệng cô là một pho truyện tục và đầy ngôn ngữ đầu đường. Cô chận tôi lại ở cửa, ê nhỏ Á đông, mày chưa đi đầu thai sao, chưa muốn, còn cô, tao muốn nhưng vừa rồi khám phá, tao chắc chắn đầu thai làm con bà đĩ, nên tao sợ lại bị mẹ đem bán như kiếp trước, nên tao khất ở lại đây, tổ mẹ, tao tu thân rồi mà, bao năm giúp đỡ mọi người, hứa không chửi tục, bỏ nói chuyện bậy vậy mà lại bắt tao làm con bà đĩ hạng chót, thật là không công bằng, chẳng lẽ tao bị mấy kiếp bán trôn, tao thề thà tan hồn, mất vía chứ đừng hòng tao làm con bà ta. Tôi hỏi, ai cho cô biết chuyện này. Thằng quỉ méo miệng, chuyên dẫn kẻ đầu thai hạng chót, hở chuyện cho tao nghe. Tôi sợ hãi, thôi cô giữ kín, lỡ bà Segal mà biết, cô không thoát mà thằng miệng méo khó yên. Ừ, tao chỉ than vậy, mẹ, thật là bất công, chưa phải bán thân nên chưa biết nó tủi nhục thế nào, thằng cùi, thằng lở nó cũng nằm trên người mình, nó sả mùi hôi như chuột cống. Mày nói bà Segal hộ tao, kiếp nào tao cũng làm, trừ kiếp làm đĩ, và làm con ông bà đĩ. M. bịt miệng cô an ủi, đừng lo, chúng tôi sẽ giúp cô. Khi chúng tôi bỏ đi, cô Suzan vẫn dậm chân đùng đùng xuống nước, nước bắn trắng xóa, lũ cá con ngã chúi từng loạt. M than thế là thêm một năm không xác. M bỗng buồn như muốn khóc. Tôi khuyên anh về thăm gia đình, sắp đến tết Việt nam rồi. Anh lắc đầu, thôi để họ yên, anh chỉ muốn đi chùa ngày tết. Tôi hứa sẽ đi với anh. Anh vẫn còn tiếc đời, anh hay kể, một tay anh đỡ bao đứa bé ra đời, có vài đứa sinh ra không còn sống, thế mà anh cứ ngồi hô hấp nắn chân, nắn tay mà nó dần sống lại, đến phiên anh lăn quay, chẳng có ai hô hấp. Một bác sĩ mà ngã ra chết thản nhiên, cả hai ngày trong nhà, mới có người biết, thương thay. Dạo này M bảo, anh thèm một thân thể con người, thân thể quí giá biết bao, mắt, mũi, ngực...cái gì cũng đẹp, còn chúng ta, cái hồn lãng đãng như mây khói này, chẳng có gì là tận cùng, anh bật khóc ở cổng nghĩa trang. Tôi co người lại bằng chiếc lá, đứng trên một cành thông. Tiếng khóc lan rộng, càng lúc càng rộng, cả lũ ma bật dậy, hồn run rẩy như bị chấn thương...
Chuyện anh M và chuyện cô Suzan làm bận tâm tôi cả ngày sau, bỗng không tôi gậm nhấm ra nỗi cô quạnh, luôn bao phủ từng giây phút, quanh tấm linh hồn mong manh như tờ giấy mỏng của mình. Về nhà tôi nằm chết dấp trong bình rượu cạn, không có xác nên mùi rượu có chan hòa, tôi cũng chẳng say. Nằm mê thiếp bất động một tháng. Ông thần gõ vào chai rượu hỏi, Có chuyện gì không, tôi nhắm mắt lắc đầu. Có ai bắt nạt cô. Không ai cả. Ông kể, Phong đi học lại rồi, Trinh có bồ mới. Kệ cha họ. Sao tôi chán không muốn nghe chuyện nhà này. Chuyện loạn luân, trần gian đầy rẫy, mà sao tôi và ông thần cứ xía vào nhà này để giúp đỡ, lôi kéo họ ra, họ tốt đẹp hay xấu xa có ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi nói với ông thần, tôi không muốn nghe chuyện của họ nữa. Ông thần bật cười hỏi, lại có điều không vui đúng không. Tôi im không thèm trả lời, nằm co thêm một tuần, rồi bay ra khỏi chai rượu, lòng còn bâng khuâng, khó hiểu, tôi lục lọi đống báo chí, đọc qua lại vài bài thơ được một nữ sĩ ở hải ngoại gọi là thơ Sex Sells, ừ mà sao cứ gào lên mà đòi thế này, khổ quá, tội cho cô làm thơ, cô khát tình như loài ma tham ăn mà không có xác để tiêu hóa. Tôi lại chán thơ, tôi gấp tờ báo lại. Buổi chiều với mưa rào vội vã, để xóa mất đi những tia nắng đẹp bên hàng cây cọ, có lá cứng cáp đầy gai góc. Âm thanh cơn mưa khiến tôi bực mình, linh hồn tôi vẫn ngồi bên cửa sổ nghe mưa, xem mưa và bỗng muốn điên, người điên sướng lắm, làm gì cũng được, ai chấp, vậy mà mấy con ma điên xuống dưới âm phủ, thần tiên phải chữa mãi cho đến hết bệnh, rồi mới tính được với họ, tôi bật cười một mình, nhớ ngày còn sống, lúc ấy tôi muốn điên và ước mình là đàn ông, giờ chết rồi, có muốn cũng không được. Lũ trứng âu cơ trong người chưa nở, đã sạch bách tan hoang. Lòng tôi buồn vô hạn, phải chi còn sống tôi đã có chồng và có con, các con tôi chắc xinh xắn lắm, nó sẽ gọi tôi, mẹ ơi, mẹ ơi, nước mắt bỗng tuôn trên má, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Tôi sẽ ở nhà này cho đến bao giờ. Câu M than thở, tôi nhớ lắm. Anh muốn làm người, anh chưa làm xong những việc anh muốn. Tôi đã vặn vẹo hỏi anh, ai cũng muốn chết được lên thiên đàng, sao anh không. Chúng ta cứ tận tụy, học hỏi với bà Segal mãi rồi cũng có ngày được lên, cõi nhân gian khổ lắm. Bao nhiêu chuyện để khổ, M nói, anh biết, nhưng anh cứ muốn làm người. Rồi anh khóc nức lên đau đớn...Nửa năm sau, một hôm đang ngồi trên tủ sách, M đứng ngoài cửa hú tên tôi ầm ĩ. Anh cho biết, bà Segal gọi mọi người đến đưa tiễn anh đi đầu thai, sau đó anh sẽ được dẫn đến nhà người đàn bà sắp đẻ, anh có mẹ rồi, anh kể mặt hớn hở. Anh cầm tay tôi lần cuối, chào vĩnh biệt. Ôi bao nhiêu lần vĩnh biệt trên quả đất này, hợp tan, tan hợp, tôi cầm tay anh, linh hồn anh run trong linh hồn tôi, anh mỉm cười khá tươi khi hai người mặc áo xanh, dẫn anh bay nhanh về phía trước, cách đi như gió, hơi lạnh chùm tỏa một phía...Những tháng ngày qua không còn M nữa, không ai biết anh ở phương nào, tôi tưởng tượng một thằng bé mới đẻ, có một nốt ruồi mầu đỏ ở cổ, đang khóc oe oe vì lạ cảnh, lạ người. Rồi tôi bật cười lớn, ông thần quát bảo im, ông rủ tôi đi dạo bờ hồ. Tôi lặng lẽ bay theo ông, nước mặt hồ trong suốt, lũ cá bơi vút nhanh như tên bắn. Một người đàn bà mang thai ngồi một mình trên tảng đá từ hồi nào. Cô đang nghỉ mệt, thần trí cô êm ả tựa như làn mây xanh lơ mơ qua lại. Một giây rất nhanh, tôi chú ý đến cô, và tôi đi theo cô. Ông thần la lối, tôi mặc kệ, tôi cứ theo cô về nhà. Nhà cô xa, vậy mà cô đi bộ. Tôi lấp ló ở cửa sổ, cho đền khi cô đi nấu ăn. Chập tối, thấy lòng tôi bâng khuâng, tôi bèn dạo chơi, bay qua lại trên miền núi, sông xa tắp, nhởn nhơ qua những hàng cây, còn ướt đẫm nước mưa và không khí của ngày chớm thu, tiết thu bỗng mãnh liệt dội vọng khắp trần gian, biết chăng lớp lá xanh kia, một mai này héo úa, rụng rơi, tôi ngậm một chiếc lá đầu tiên vừa mới lìa cành và bỗng thèm khát được sống làm người...Phong lại về nhà, chẳng có gì vui hơn, tôi lại dở trò yêu Phong tiếp, yêu ghê lắm, cái gì của nó, tôi cũng thấy đẹp, lúc nó cười, tôi ngẩn ngơ nhìn. Ông thần khuyên đừng để ý đến người trần mệt lắm cô ơi, đúng, thật là mệt. Khi một ngày Phong đưa người yêu mới về, tôi choáng váng, rồi thu mình nức nở. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao anh M bỏ lại cái thế giới ma mị này. Tình yêu chỉ có một chiều, nó tội lắm, nó âm u, uất hận, như một nụ hoa không thể nở, nào có ai muốn yêu thương kiểu đó, tôi sợ, rú lên thống thiết. Ông thần lấy tay ôm ngực, lẩm bẩm, cô tiên, bình tĩnh, nguyện cho cô lên miền cực lạc đời đời. Tôi dậm chân lên phím đàn, tôi không thèm thiên đàng, địa ngục gì cả. Tôi xòe tay đếm từng ngón rồi cộng trừ tuổi tôi và Phong nếu tôi chào đời ngay từ phút này, tôi chỉ thua nó có 21 tuổi. Tôi che mặt, rồi ấp người bên lò sưởi phòng khách, tiếng cười nói của cặp tình nhân trẻ bắn vào linh hồn tôi nát lòng. Tôi biết, tôi phải bước ra khỏi nhà này, tôi nghĩ đến người đàn bà có thai ngồi bên bờ hồ, tôi gọi mẹ ơi, tiếng kêu tha thiết của tôi, vọng dội như ngàn ngàn điện tử. Ông thần vội bay xuống đỡ tôi đứng vững, rồi kéo tôi đi nhanh ra cửa. Ông nói, ta không ngờ, mười mấy năm cô vẫn không tiến bộ, cô vẫn muốn lao vào vòng sinh tử triền miên, chỉ cần khoảng một năm nữa thôi, cô có thể hóa thân vào cảnh trời đạo lợi, ông lại hỏi. Trần gian quyến rũ thế sao? tôi bịt tai không muốn nghe, không muốn trả lời. Xung quanh tôi, bao nhiêu người đã tụ tập từ lúc nào, bà Segal bảo tôi chào từ biệt các linh hồn, rồi cùng ông thần hướng dẫn tôi bay thật nhanh, xuyên qua bao nhiêu luồng ánh sáng, rực rỡ, lạ thường. Bàn tay mềm mại của bà Segal vuốt lên mặt tôi dặn dò. Hôm nay là ngày đi làm người của cô. Cô phải làm cho tốt và quên hết mọi việc đã qua. tôi ngẩng lên định cám ơn bà, nhưng đã quên mất tên bà, bất ngờ, ông thần đẩy tôi ngã chúi xuống lòng một người đàn bà còn trẻ, cú đẩy quá mạnh, khiến tôi choáng váng khóc thét lên như bị đánh đòn, tôi quơ tay chân chòi đạp, rồi mê thiếp đi không biết gì nữa.■
Chuyện anh M và chuyện cô Suzan làm bận tâm tôi cả ngày sau, bỗng không tôi gậm nhấm ra nỗi cô quạnh, luôn bao phủ từng giây phút, quanh tấm linh hồn mong manh như tờ giấy mỏng của mình. Về nhà tôi nằm chết dấp trong bình rượu cạn, không có xác nên mùi rượu có chan hòa, tôi cũng chẳng say. Nằm mê thiếp bất động một tháng. Ông thần gõ vào chai rượu hỏi, Có chuyện gì không, tôi nhắm mắt lắc đầu. Có ai bắt nạt cô. Không ai cả. Ông kể, Phong đi học lại rồi, Trinh có bồ mới. Kệ cha họ. Sao tôi chán không muốn nghe chuyện nhà này. Chuyện loạn luân, trần gian đầy rẫy, mà sao tôi và ông thần cứ xía vào nhà này để giúp đỡ, lôi kéo họ ra, họ tốt đẹp hay xấu xa có ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi nói với ông thần, tôi không muốn nghe chuyện của họ nữa. Ông thần bật cười hỏi, lại có điều không vui đúng không. Tôi im không thèm trả lời, nằm co thêm một tuần, rồi bay ra khỏi chai rượu, lòng còn bâng khuâng, khó hiểu, tôi lục lọi đống báo chí, đọc qua lại vài bài thơ được một nữ sĩ ở hải ngoại gọi là thơ Sex Sells, ừ mà sao cứ gào lên mà đòi thế này, khổ quá, tội cho cô làm thơ, cô khát tình như loài ma tham ăn mà không có xác để tiêu hóa. Tôi lại chán thơ, tôi gấp tờ báo lại. Buổi chiều với mưa rào vội vã, để xóa mất đi những tia nắng đẹp bên hàng cây cọ, có lá cứng cáp đầy gai góc. Âm thanh cơn mưa khiến tôi bực mình, linh hồn tôi vẫn ngồi bên cửa sổ nghe mưa, xem mưa và bỗng muốn điên, người điên sướng lắm, làm gì cũng được, ai chấp, vậy mà mấy con ma điên xuống dưới âm phủ, thần tiên phải chữa mãi cho đến hết bệnh, rồi mới tính được với họ, tôi bật cười một mình, nhớ ngày còn sống, lúc ấy tôi muốn điên và ước mình là đàn ông, giờ chết rồi, có muốn cũng không được. Lũ trứng âu cơ trong người chưa nở, đã sạch bách tan hoang. Lòng tôi buồn vô hạn, phải chi còn sống tôi đã có chồng và có con, các con tôi chắc xinh xắn lắm, nó sẽ gọi tôi, mẹ ơi, mẹ ơi, nước mắt bỗng tuôn trên má, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Tôi sẽ ở nhà này cho đến bao giờ. Câu M than thở, tôi nhớ lắm. Anh muốn làm người, anh chưa làm xong những việc anh muốn. Tôi đã vặn vẹo hỏi anh, ai cũng muốn chết được lên thiên đàng, sao anh không. Chúng ta cứ tận tụy, học hỏi với bà Segal mãi rồi cũng có ngày được lên, cõi nhân gian khổ lắm. Bao nhiêu chuyện để khổ, M nói, anh biết, nhưng anh cứ muốn làm người. Rồi anh khóc nức lên đau đớn...Nửa năm sau, một hôm đang ngồi trên tủ sách, M đứng ngoài cửa hú tên tôi ầm ĩ. Anh cho biết, bà Segal gọi mọi người đến đưa tiễn anh đi đầu thai, sau đó anh sẽ được dẫn đến nhà người đàn bà sắp đẻ, anh có mẹ rồi, anh kể mặt hớn hở. Anh cầm tay tôi lần cuối, chào vĩnh biệt. Ôi bao nhiêu lần vĩnh biệt trên quả đất này, hợp tan, tan hợp, tôi cầm tay anh, linh hồn anh run trong linh hồn tôi, anh mỉm cười khá tươi khi hai người mặc áo xanh, dẫn anh bay nhanh về phía trước, cách đi như gió, hơi lạnh chùm tỏa một phía...Những tháng ngày qua không còn M nữa, không ai biết anh ở phương nào, tôi tưởng tượng một thằng bé mới đẻ, có một nốt ruồi mầu đỏ ở cổ, đang khóc oe oe vì lạ cảnh, lạ người. Rồi tôi bật cười lớn, ông thần quát bảo im, ông rủ tôi đi dạo bờ hồ. Tôi lặng lẽ bay theo ông, nước mặt hồ trong suốt, lũ cá bơi vút nhanh như tên bắn. Một người đàn bà mang thai ngồi một mình trên tảng đá từ hồi nào. Cô đang nghỉ mệt, thần trí cô êm ả tựa như làn mây xanh lơ mơ qua lại. Một giây rất nhanh, tôi chú ý đến cô, và tôi đi theo cô. Ông thần la lối, tôi mặc kệ, tôi cứ theo cô về nhà. Nhà cô xa, vậy mà cô đi bộ. Tôi lấp ló ở cửa sổ, cho đền khi cô đi nấu ăn. Chập tối, thấy lòng tôi bâng khuâng, tôi bèn dạo chơi, bay qua lại trên miền núi, sông xa tắp, nhởn nhơ qua những hàng cây, còn ướt đẫm nước mưa và không khí của ngày chớm thu, tiết thu bỗng mãnh liệt dội vọng khắp trần gian, biết chăng lớp lá xanh kia, một mai này héo úa, rụng rơi, tôi ngậm một chiếc lá đầu tiên vừa mới lìa cành và bỗng thèm khát được sống làm người...Phong lại về nhà, chẳng có gì vui hơn, tôi lại dở trò yêu Phong tiếp, yêu ghê lắm, cái gì của nó, tôi cũng thấy đẹp, lúc nó cười, tôi ngẩn ngơ nhìn. Ông thần khuyên đừng để ý đến người trần mệt lắm cô ơi, đúng, thật là mệt. Khi một ngày Phong đưa người yêu mới về, tôi choáng váng, rồi thu mình nức nở. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao anh M bỏ lại cái thế giới ma mị này. Tình yêu chỉ có một chiều, nó tội lắm, nó âm u, uất hận, như một nụ hoa không thể nở, nào có ai muốn yêu thương kiểu đó, tôi sợ, rú lên thống thiết. Ông thần lấy tay ôm ngực, lẩm bẩm, cô tiên, bình tĩnh, nguyện cho cô lên miền cực lạc đời đời. Tôi dậm chân lên phím đàn, tôi không thèm thiên đàng, địa ngục gì cả. Tôi xòe tay đếm từng ngón rồi cộng trừ tuổi tôi và Phong nếu tôi chào đời ngay từ phút này, tôi chỉ thua nó có 21 tuổi. Tôi che mặt, rồi ấp người bên lò sưởi phòng khách, tiếng cười nói của cặp tình nhân trẻ bắn vào linh hồn tôi nát lòng. Tôi biết, tôi phải bước ra khỏi nhà này, tôi nghĩ đến người đàn bà có thai ngồi bên bờ hồ, tôi gọi mẹ ơi, tiếng kêu tha thiết của tôi, vọng dội như ngàn ngàn điện tử. Ông thần vội bay xuống đỡ tôi đứng vững, rồi kéo tôi đi nhanh ra cửa. Ông nói, ta không ngờ, mười mấy năm cô vẫn không tiến bộ, cô vẫn muốn lao vào vòng sinh tử triền miên, chỉ cần khoảng một năm nữa thôi, cô có thể hóa thân vào cảnh trời đạo lợi, ông lại hỏi. Trần gian quyến rũ thế sao? tôi bịt tai không muốn nghe, không muốn trả lời. Xung quanh tôi, bao nhiêu người đã tụ tập từ lúc nào, bà Segal bảo tôi chào từ biệt các linh hồn, rồi cùng ông thần hướng dẫn tôi bay thật nhanh, xuyên qua bao nhiêu luồng ánh sáng, rực rỡ, lạ thường. Bàn tay mềm mại của bà Segal vuốt lên mặt tôi dặn dò. Hôm nay là ngày đi làm người của cô. Cô phải làm cho tốt và quên hết mọi việc đã qua. tôi ngẩng lên định cám ơn bà, nhưng đã quên mất tên bà, bất ngờ, ông thần đẩy tôi ngã chúi xuống lòng một người đàn bà còn trẻ, cú đẩy quá mạnh, khiến tôi choáng váng khóc thét lên như bị đánh đòn, tôi quơ tay chân chòi đạp, rồi mê thiếp đi không biết gì nữa.■
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét