Tú Trinh
Tôi đang viết,
để truyền đi một thứ gì đó
Chuyện tôi có thứ năng khiếu trời ban hay không, chẳng quan trọng
Chuyện tôi có được đào tạo bài bản hay không, chẳng liên quan
Tôi cũng không quan tâm liệu những điều tôi viết có gây nên ngân vang âm vọng
Ủa, chẳng để làm gì cả à?
Không phải những khởi nghĩ của tôi khá hay ho sao?
Có lẽ không!
Không phải những gì tôi muốn nói liền đây mang đầy ý nghĩa sao?
Không chắc đâu!
Mặc dù tôi không bao giờ biết mình muốn nói gì
Tôi cũng chẳng biết!
Nhưng hãy để tôi
cư trú trong hiện tại này
Hãy để tôi cư trú trong thứ hiện tại này
Bạn không bị nhốt lại khi làm thế!
Tôi có thể tạo ra sự khác biệt cho nhiều điều lắm
vì tất cả chúng ta vốn sinh ra là những nghệ sĩ
Nói nhảm!
Bạn có nhớ cái giây phút bạn bắt đầu nói dối không?
Mẹ ơi, con gặp một người ngoài hành tinh trên đường đến trường
Ba ơi, sáng nay con bị biến thành một con voi
Khoảnh khắc đó người nghệ sĩ trong bạn thức giấc
Nói đùa à?
Tôi đang
chỉ viết thôi
và chịu trách nhiệm trước những gì mình khởi sự
Không phải những khởi nghĩ của tôi khá hay ho sao?
Có chút điên loạn!
Không phải những gì tôi muốn nói liền đây mang đầy ý nghĩa sao?
Loé sáng!
Mặc dù phần lớn thời gian tôi không biết mình muốn nói gì
Xu hướng ngày nay là
#untitle (không tựa)
#weird (kì dị)
#void (trống rỗng)
Không phải những khởi nghĩ của tôi khá hay ho sao?
Đừng để quá nhiều cân nhắc chi phối đầu óc bạn
Không phải những gì tôi muốn nói liền đây mang đầy ý nghĩa sao?
Đừng để quỷ dữ của sáng tạo xâm nhập tâm hồn bạn
Mặc dù phần lớn thời gian tôi không biết mình muốn nói gì
Đừng kềm nén
Tôi đang
mang trong mình nhiều căn tính
cư trú trong hiện tại
chỉ viết thôi
để truyền đi một điều gì đó.
Sydney, 09.2013
chim ở nghĩa trang & ở nghĩa trang chim
dưới bầu trời thấp tôi còn biết làm gì ngoài úp mặt vào cỏ ngủ vùi những con chim chỉ hót ở nghĩa trang nắng hạn giữa khúc điếu ca sầu thảm giữa lời kinh nguyện râm ran cũng đã bỏ đi giữa đời chang chang
miền Nam rồi thức giấc thứ tuyệt vọng không thanh âm nức nở còn rỉ máu thét gào ngoài kia những cổ họng chưa trút hơi thở cuối lũ mèo một ngày nửa bên đầu buốt giá khóc đòi bữa ăn có xương cá dưới những rặng cây cam bơ vơ những cồn cát
trong cơn bão của những vọng âm ngày kia sẽ hiện diện nơi hoang mạc chắt chiu nuôi những mạch nước ngầm còn rót mãi những ly rượu đỏ vào ban mai tôi những người con gái không bao giờ trở lại biết
luyến láy ngân nga bằng giọng chim yến lúc nho nhỏ lúc to to khúc ca tự do em mỏng manh nơi tháp chuông cao em cài hoa trắng em mặc áo vải em đi chân trần em hát
ngày những đồng loại tôi thức giấc ngồi vào bàn những con chim đã trở lại cánh đồng tìm mãi cũng gặp sông nghĩa trang thuyền đi mãi cũng ra biển lớn giếng nước mọc lên nơi những ngôi làng lấp trong cát tôi biết người ta tìm được mạch nước ngầm trong vắt
và viết
giữa lời kinh nguyện râm ran
giữa khúc điếu ca sầu thảm
giữa đời chang chang nắng hạn
những con chim chỉ hót ở nghĩa trang cũng đã bỏ đi
tôi còn biết làm gì ngoài úp mặt vào cỏ ngủ vùi
dưới bầu trời thấp
rồi thức giấc một ngày nửa bên đầu buốt giá
bơ vơ những cồn cát miền Nam
dưới những rặng cây cam
lũ mèo khóc đòi bữa ăn có xương cá
ngoài kia những cổ họng chưa trút hơi thở cuối
còn rỉ máu thét gào
thứ tuyệt vọng không thanh âm nức nở
tôi biết những người con gái không bao giờ trở lại
còn rót mãi những ly rượu đỏ vào ban mai
chắt chiu nuôi những mạch nước ngầm
ngày kia sẽ hiện diện nơi hoang mạc
trong cơn bão của những vọng âm
em đi chân trần
em mặc áo vải
em cài hoa trắng
em mỏng manh nơi tháp chuông cao
luyến láy ngân nga lúc nho nhỏ lúc to to
em hát bằng giọng chim yến
khúc ca tự do
tôi biết người ta tìm được mạch nước ngầm trong vắt
giếng nước mọc lên nơi những ngôi làng lấp trong cát
cánh đồng tìm mãi cũng gặp sông
thuyền đi mãi cũng ra biển lớn
những con chim đã trở lại nghĩa trang
ngày những đồng loại tôi thức giấc ngồi vào bàn
và
viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét