Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Nghề làm báo thật thật giả giả- Thanh Tra làm ra đâu cũng vào đấy!

Cuối năm, tôi viết một bài phỏng vấn anh bảy Đức- lúc đó là chánh Thanh tra Nhà nước tỉnh. Sau khi trao đổi với anh sơ lược, tôi soạn câu hỏi và gửi cho anh. Vài ngày sau,anh viết bài trả lời cho tôi. Đọc bài trả lời của anh có đoạn viết : Thanh tra làm ra nhưng rồi đâu vẫn vào đấy". Tôi đã lấy câu này làm tựa cho bài phỏng vấn và điện thoại cho anh.
Tôi bảo : cái tiêu đề này sẽ ảnh hưởng đến anh đấy, anh ngại không?- Anh suy nghĩ rồi gọi tôi qua văn phòng anh.
Quả thật nội dung của bài phỏng vấn của tôi là xoay quanh nhiều vụ "Tham nhũng" tồn động chưa được xử lý mà cơ quan thanh tra đã có kết luận đề nghị khởi tố. Bản thân anh Bảy là người chính trực, liêm khiết nên anh cũng rất bất bình nhưng quyền lực của cơ quan Thanh tra chỉ là " lập hồ sơ đề nghị khởi tố". Đó là nguyên nhân anh phát biểu : Thanh tra làm ra đâu cũng vào đấy!". mặc dù đó là sự thật, nhưng chúng tôi đều biết rằng phát biểu điều này có khả năng ảnh hưởng đến cái chức " chánh thanh tra" của anh .
Hai anh em ngồi uống trà, anh đọc lại bài phỏng vấn của tôi rất kỹ, cuối cùng anh bảo : " Phải vậy thôi, thà nghỉ chứ Thanh tra thế này thì thanh tra làm gì?. Tôi cười : anh chấp nhận trả giá. Anh gật đầu : bất quá thì bị kiểm điểm, được vận động về hưu sớm thôi. Anh cười, Những câu hỏi của mày dồn tao đến câu trả lời đó còn làm bộ nữa à?
Chúng tôi cùng cười. Tôi biết anh khi anh là Phó ban UBKT đảng và lúc anh làm trưởng đoàn kiểm tra giải quyết đơn tố cáo tiêu cực của bác sĩ Hồ sáu đối với giám đốc Sở y tế và lần đó chúng tôi cũng không ít lần tranh cãi nhưng cuối cùng anh cũng thừa nhận : ăn cắp một đồng hay 100 triệu đồng cũng là ăn cắp không thể bỏ qua. Từ đó chúng tôi thân nhau. Khi anh làm chánh thanh tra tỉnh, nhiều vụ anh gọi tôi tham gia nghiên cứu hồ sơ cùng với đoàn. Trong lúc đoàn làm việc, những gì phát hiện được tôi được toàn quyền viết bài mà không cần phải thông qua anh.,bởi anh tin tưởng tuyệt đối vào nhận định, cũng như kiến thức về pháp luật của tôi.
Bài báo đăng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, anh được Ban Thường Vụ tỉnh ủy mời làm việc. Tôi đã nhiều lần hỏi thăm anh về nội dung các buổi làm việc đó thì anh chỉ im lặng và bảo làm việc không chính thức nên chẳng có gì phải nói. Năm sau, anh nghỉ hưu.
Anh lặng lẽ nghỉ và bàn giao. Tôi hỏi anh có buồn không? Anh đáp : mình đã làm tất cả những gì mình có thể làm cho đất nước rồi thì buồn cái gì? Bản thân anh cũng là thường binh. Sau này, tôi đã viết một bài về anh. Anh là một trong những số ít người Cộng sản mà tôi thực sự kính trọng.
Anh nghèo và sau này nghiện rượu trắng. Anh mất và để lại niềm kiêu hãnh cho gia đình cũng như bạn bè anh.
Trong thời giam anh đương nhiệm.bản thân tôi đã viết về một vụ tiêu cực kéo dài hơn 2 năm với tổng cộng hơn 10 bài, đó là chưa kể tôi lôi kéo bạn bè "đánh phụ" : Lao đông, Nông nghiệp, Tuần tin tức, Công an thành phố, Doanh nghiệp, Thanh niên nhưng "mọi việc dẫn đâu vào đấy!". Tôi nhớ bài viết cuối cùng tôi đã không ngần ngại diễn dẫn "luật hình sự" và viết như một bảng cáo trạng. Bài ra, An về bảo với tôi ( An cũng là phóng viên báo đang tập sự ở đoàn Luật sư tỉnh) : bên đoàn luật sư nói anh viết thế này thì Lý Văn Y  không bị khởi tố mới là chuyện lạ. Thế nhưng, chuyện lạ vẫn thường xảy ra.
Từ đó,tôi chỉ viết điều tra tiêu cực khi đích thân tổng biên tập yêu cầu.
Sau này, quyết định bỏ nghề. tôi gửi đơn xin nghỉ, nhưng mãi đến 6 tháng sau, Chú Sáu Tâm mới gọi tôi và hỏi lại tôi đã suy nghĩ kỹ chưa. Tôi vẫn quyết định nghỉ nhưng chú chần chừ chưa giải quyết. Đến khi tôi thẳng thắn bảo rằng: nghỉ bây giờ có chế độ ưu tiên. Chú về hưu cháu cũng không viết được, cũng phải nghỉ. Tổng cộng, tôi làm báo được 13 năm và tính 2 năm làm báo Văn nghệ tỉnh thì được 15 năm. Sau này, dù tôi đã nghỉ hơn 10 năm, Báo vẫn đề nghị cấp bằng khen 15 năm làm báo cho tôi.
Tôi nghỉ được năm,  chú Sáu Tâm xuống thăm tôi.Chú bảo :" tao cũng được đề nghị hưu sớm một năm". tôi cười : thì nghỉ đi, lãnh một lần tiền nhiều đấy chú. Vả lại, chú qua bên Hội nhà báo làm thì lãnh hai đầu lương có phải sướng hơn không?
Chú nghỉ và qua hội nhà báo làm. Chú bị tai nạn mất. Sau đám tang của chú ít lâu, thím gọi tôi bảo ghé thím lấy Thẻ Hội viên Hội Nhà Báo. Không ngờ, chú vẫn giữ thẻ tôi trả. Tôi biết, chú luôn mong muốn tôi trở lại với nghề báo.
Phát biểu của anh Bảy Đức vẫn luôn hiện diện trong suy nghĩ của tôi : Thanh tra làm ra đâu cũng vào đấy! huống chi là báo chí chỉ có tiếng nói.

3 nhận xét:

  1. Chúc anh bình an!

    Trả lờiXóa
  2. Anh PĐTT, khi đọc bài viết này của anh nói riêng và môt số bài khác tương tự của anh, bất chợt, tôi mong mỏi, cuộc khẩu chiến giữa anh với một vài cư dân trên mạng được dừng lại, như là khẩu chiến giữa anh và KTL vậy. Về một khía cạnh nào đấy , tôi thấy mục đích của hai anh không có gì khác nhau, đều cùng mong sự trung thực, công bằng bác ái ... Xin lỗi anh vì tôi đã viết những lời này, nhưng đó là suy nghĩ chân thành , rất thật của tôi.
    Luôn chúc anh mạnh khỏe, cho tôi thăm hỏi vườn cây cảnh của anh nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn nhé! nếu bạn đọc kỹ những gì tôi viết về KTL thì bạn sẽ không có cái đánh giá Trung thực , Công bằng hay Bác ái. Hi Hi... Chỉ là một thằng xạo, háo danh, lếu láo mà thôi.

      Xóa