* Sáu tháng tù treo vì một tin trong nhà ngoài phố
Dạo ấy, Tòa soạn chỉ có 8 phóng viên, vừa phải đảm bảo bài vở cho tờ báo chính trị ra ngày thứ 5 hàng tuần vừa phải lo 50% bài vở cho tờ Tây ninh chủ nhật hợp tác với Trần Thanh Tâm làm ở Sài Gòn, nên TBT chủ trương khuyến khích mọi nhân viên viết bài, thu thập tin tức. Cánh phóng viên chủ tôi tập trung lo các bài "đinh" và phụ trách chuyên mục, phần còn lại phải trông cậy vào lực lượng cộng tác viên vốn rất mỏng.
Hoài Thanh là nhân viên hợp đồng sử bản in và cũng là người trẻ nhất tòa soạn. Thanh mới tốt nghiệp PTTH, nhằm lúc Tòa soạn thiếu người trầm trọng, Thanh cũng tập tành viết chủ yếu là tin vắn, nhất là mục " trong nhà ngoài phố'. Cơ sự, một tin trong nhà ngoài phố lúc ấy nhuận bút chỉ 5-10 ngàn đồng. Thanh đưa một tin ' trong nhà ngoài phố' khoảng trăm chữ, phê phán một chị Gi. ở xã Trường Hòa đã có chồng con rồi vẫn lăng nhăng, lích nhích ngoại tình.
Có lẽ do quá thiếu bài, và nghĩ loại tin vô thưởng vô phạt này ( tin viết tắt tên người) nên phòng biên tập cho đăng. nào ngờ báo ra, gia đình chồng chị Gi. gửi đơn kiện tòa soạn vu khống và tìm đến tòa soạn yêu cầu đính chính. Phòng biên tập cũng không có lý do để xác định người nêu tên trong tin là chị Gi. nên cũng qua loa, không thể đính chính và do cũng quá bận việc nên buông xuôi. Gia đình chồng chị Gi. tiếp tục khởi kiện.
Thường là PV chúng tôi rất ít khi vào tòa soạn, trừ lúc nộp bài và phải họp giao ban tuần, bởi TBT của chúng tôi mà thấy cánh PV chúng tôi tụ tập ở Tòa soạn là ông quát ngay. Ông bảo Pv mà không ra ngoài thì lấy gì mà viết.
Một hôm, tôi vào nộp bài, anh Hà Thế Mạnh- lúc này là Phó tổng biên tập- bảo tôi : Thu đi với anh qua bên phòng cảnh sát điều tra". tôi hỏi anh chuyện gì? Anh nhăn mặt bảo : Bên điều tra bắt thằng Thanh nhốt hơn cả tuần rồi mà mình không hay biết gì cả. Tao cũng mới nghe gia đình Thanh báo". Tôi chưng hửng, hỏi ra mới biết Thanh bị kiện về cái tin " Trong nhà ngoài phố" mà tôi đã nói ở trên.
Khi chúng tôi qua bên cảnh sát điều tra thì mới biết họ có lý do để khởi tố. Bởi lẽ. cả cái xã Trường Hòa chỉ có mình Nguyễn thị Gi. sanh 1969 là có chồng thôi và họ kết luận bài cái tin Thanh đưa dù viết tắt Nguyễn thị Gi. nhưng ghi rõ sinh năm 1969 .Chúng tôi ngớ người ra và xin được gặp Thanh. Gặp Thanh, mới biết Thanh nghe mấy bà tám chuyện với nhau rồi ghi lại. Thanh sợ lắm, tôi cố gắng an ủi để tìm cách dàn xếp. Tôi hỏi Thanh, thế nghe ai kể. Thoạt đầu Thanh không chịu nói, đến khi tôi dọa " em không nói ra thì tụi anh chẳng có cách nào để cứu em". Thuyết phục mãi, Thanh mới chịu cho cái tên.
Vậy là tôi phải tốc hành xác minh, cũng may cái người phụ nữ nhiều chuyện này chịu thừa nhận là có kể cho Thanh nghe và chị khẳng định chuyện chị Gi. ngoại tình với anh P. là có thật, cả xóm này ai cũng biết.Thú thật, tôi thật tình không muốn kéo chị vào nhưng tôi không còn cách nào khác để cứu Thanh.
Lay quay mãi chúng tôi mới dàn xếp được với Viện kiểm sát để khởi tố Thanh và người cung cấp tin ở mức nhẹ nhất. Đến khi cảnh sát điều tra kết thúc hồ sơ, Thanh cũng đã bị tạm giam 3 tháng( Bên công an giải thích sỡ dĩ họ tạm giam 3 tháng là vì nhiều lần triệu tập Thanh đã không đến và cả phía tòa soạn cũng không cử người sang làm việc). Khi tòa đưa ra xét xử cũng đã hơn 4 tháng. cuối cùng, tòa kết án Thanh và người đưa tin tội danh " vu khống". Thanh bị xử phạt 6 tháng tù cho hưởng án treo.
Từ đó, Thanh chẳng bao giờ bước chân đến tòa soạn lần nào nữa.
Tôi nghĩ, nếu cái tin đó người viết là tôi thì sao? Hẳn bản án dành cho tôi sẽ cao hơn!
Với nghề làm báo, chỉ có mình tự cứu mình mà thôi.
Cũng may, trong bao nhiêu năm làm báo, tôi đã không vấp phải một sai lầm nào trong các bài viết của mình.
Dạo ấy, Tòa soạn chỉ có 8 phóng viên, vừa phải đảm bảo bài vở cho tờ báo chính trị ra ngày thứ 5 hàng tuần vừa phải lo 50% bài vở cho tờ Tây ninh chủ nhật hợp tác với Trần Thanh Tâm làm ở Sài Gòn, nên TBT chủ trương khuyến khích mọi nhân viên viết bài, thu thập tin tức. Cánh phóng viên chủ tôi tập trung lo các bài "đinh" và phụ trách chuyên mục, phần còn lại phải trông cậy vào lực lượng cộng tác viên vốn rất mỏng.
Hoài Thanh là nhân viên hợp đồng sử bản in và cũng là người trẻ nhất tòa soạn. Thanh mới tốt nghiệp PTTH, nhằm lúc Tòa soạn thiếu người trầm trọng, Thanh cũng tập tành viết chủ yếu là tin vắn, nhất là mục " trong nhà ngoài phố'. Cơ sự, một tin trong nhà ngoài phố lúc ấy nhuận bút chỉ 5-10 ngàn đồng. Thanh đưa một tin ' trong nhà ngoài phố' khoảng trăm chữ, phê phán một chị Gi. ở xã Trường Hòa đã có chồng con rồi vẫn lăng nhăng, lích nhích ngoại tình.
Có lẽ do quá thiếu bài, và nghĩ loại tin vô thưởng vô phạt này ( tin viết tắt tên người) nên phòng biên tập cho đăng. nào ngờ báo ra, gia đình chồng chị Gi. gửi đơn kiện tòa soạn vu khống và tìm đến tòa soạn yêu cầu đính chính. Phòng biên tập cũng không có lý do để xác định người nêu tên trong tin là chị Gi. nên cũng qua loa, không thể đính chính và do cũng quá bận việc nên buông xuôi. Gia đình chồng chị Gi. tiếp tục khởi kiện.
Thường là PV chúng tôi rất ít khi vào tòa soạn, trừ lúc nộp bài và phải họp giao ban tuần, bởi TBT của chúng tôi mà thấy cánh PV chúng tôi tụ tập ở Tòa soạn là ông quát ngay. Ông bảo Pv mà không ra ngoài thì lấy gì mà viết.
Một hôm, tôi vào nộp bài, anh Hà Thế Mạnh- lúc này là Phó tổng biên tập- bảo tôi : Thu đi với anh qua bên phòng cảnh sát điều tra". tôi hỏi anh chuyện gì? Anh nhăn mặt bảo : Bên điều tra bắt thằng Thanh nhốt hơn cả tuần rồi mà mình không hay biết gì cả. Tao cũng mới nghe gia đình Thanh báo". Tôi chưng hửng, hỏi ra mới biết Thanh bị kiện về cái tin " Trong nhà ngoài phố" mà tôi đã nói ở trên.
Khi chúng tôi qua bên cảnh sát điều tra thì mới biết họ có lý do để khởi tố. Bởi lẽ. cả cái xã Trường Hòa chỉ có mình Nguyễn thị Gi. sanh 1969 là có chồng thôi và họ kết luận bài cái tin Thanh đưa dù viết tắt Nguyễn thị Gi. nhưng ghi rõ sinh năm 1969 .Chúng tôi ngớ người ra và xin được gặp Thanh. Gặp Thanh, mới biết Thanh nghe mấy bà tám chuyện với nhau rồi ghi lại. Thanh sợ lắm, tôi cố gắng an ủi để tìm cách dàn xếp. Tôi hỏi Thanh, thế nghe ai kể. Thoạt đầu Thanh không chịu nói, đến khi tôi dọa " em không nói ra thì tụi anh chẳng có cách nào để cứu em". Thuyết phục mãi, Thanh mới chịu cho cái tên.
Vậy là tôi phải tốc hành xác minh, cũng may cái người phụ nữ nhiều chuyện này chịu thừa nhận là có kể cho Thanh nghe và chị khẳng định chuyện chị Gi. ngoại tình với anh P. là có thật, cả xóm này ai cũng biết.Thú thật, tôi thật tình không muốn kéo chị vào nhưng tôi không còn cách nào khác để cứu Thanh.
Lay quay mãi chúng tôi mới dàn xếp được với Viện kiểm sát để khởi tố Thanh và người cung cấp tin ở mức nhẹ nhất. Đến khi cảnh sát điều tra kết thúc hồ sơ, Thanh cũng đã bị tạm giam 3 tháng( Bên công an giải thích sỡ dĩ họ tạm giam 3 tháng là vì nhiều lần triệu tập Thanh đã không đến và cả phía tòa soạn cũng không cử người sang làm việc). Khi tòa đưa ra xét xử cũng đã hơn 4 tháng. cuối cùng, tòa kết án Thanh và người đưa tin tội danh " vu khống". Thanh bị xử phạt 6 tháng tù cho hưởng án treo.
Từ đó, Thanh chẳng bao giờ bước chân đến tòa soạn lần nào nữa.
Tôi nghĩ, nếu cái tin đó người viết là tôi thì sao? Hẳn bản án dành cho tôi sẽ cao hơn!
Với nghề làm báo, chỉ có mình tự cứu mình mà thôi.
Cũng may, trong bao nhiêu năm làm báo, tôi đã không vấp phải một sai lầm nào trong các bài viết của mình.
Nói có sách mách có chứng
Trả lờiXóaÔi dào...!
Trả lờiXóa