Mười bảy tuổi, tuy đang là học sinh chuyên toán nhưng tôi đành phải bỏ học để đi làm công nhân bởi có tiếp học tôi cũng không thể học được. Tôi đã gây ra một chuyện động trời làm xôn xao cả cái tỉnh lỵ nhỏ bé quê tôi. Chúng tôi đã trùm mền để nện cho lão hiệu trưởng một trận ra trò, còn trói lão vào chiếc xe đạp quẳng lão xuống ruộng. Vào cái năm 80, chuyện như vậy quả là chuyện kinh thiên động địa. Công an đã điều tra hàng tháng trời và tôi đã nhiều lần bị mời xét hỏi nhưng vẫn không có đủ chứng cứ để buộc tội tôi. Chỉ đến một hôm , chính tay tôi đã đập cửa phòng Hiệu trưởng , phơi bày bộ mặt vô đạo đức của lão trước hàng trăm con mắt học sinh lẫn giáo viên và tôi đã công khai nện luôn vào mặt lão một quả đấm.
Tôi suýt bị truy tố vì cái tội đánh thầy giáo, nếu như không được thầy cô trong trường bênh vực và một phần cũng nhờ vào quen biết của ba mẹ tôi với chính quyền tỉnh lúc bấy giờ. Hẳn bạn nghĩ tôi là một thằng mất dại. Không, ngược lại, tôi học giỏi và được nhiều thầy cô, học sinh trong trường yêu mến. Chắc bạn phải thắc mắc tai sao tôi làm vậy? Ha.. . hôm đó tôi nhanh tay thôi không thì cũng có học sinh khác nện lão hiệu trưởng trường tôi.
Không biết có phải tôi không may mắn hay không, nhưng năm đó trường tôi liên tục xảy ra những chuyện mà người nghe sẽ khó tin. Thầy giáo hiếp dâm học trò, thầy giáo chôm xe đạp bị học trò phát hiện, hiệu trưởng cặp với học sinh, ăn ở ngay trong trường. Chuyện ông Đăng và ông Nam có hiếp dâm không thì bọn học trò tôi không biết chính xác nhưng chuyện gia đình Nga – lớp chuyên văn- làm đơn tố cáo thì rõ mười mươi. Chỉ biết sao đó một tháng lão Đăng và Nam biến mất khỏi trường, nghe đâu về Bắc vì hai lão là giáo viên chi viện. Chuyện Thầy Mỹ trộm xe thì không thể chối cãi được vì chiếc xe bị mất lại được tìm thấy trong phòng của thầy, Thầy cũng là người hiền lành, nhưng sao thầy làm vậy? Thầy bộ đội phục viên, một vợ 3 con nheo nhóc, sống trong 1 căn phòng học bỏ hoang của trường. Thầy nghèo và con thầy đói, cái khổ chủa gia đình thầy bày ra trước mắt chúng tôi. Ngày đó chúng tôi không thể nào giải thích được, chỉ thấy đau xót và phẩn uất!
Riêng dư luận lão hiệu trưởng cặp bồ với con Kim 11A thì râm ran đã lâu nhưng bọn tôi cũng không có cơ sở xác định, chỉ biết đùng một cái con Kim được tuyển vào lớp chuyên văn và có luôn học bổng khiến nhiều đứa choáng váng. Rồi thì lại thấy lão Hiệu trưởng cùng con Kim tối tối đèo nhau khi thì trên chiếc xe Phượng Hoàng, hay chiếc Honda Dame ( thời đó có được chiếc honda thì đã xem là giàu có) dạo phố.
Tôi lại tiếp tục thất vọng về trường học, chẳng còn tâm trí nào để học hành và chỉ thích rong chơi, phá phách. Ừ, dường như tôi không có duyên với trường học thì phải? Tôi bắt đầu thất vọng về trường học có lẽ là năm lớp 8,khởi nguồn từ Cô H., dạy Anh văn- chủ nhiệm lớp chúng tôi( Thời đó, chẳng ma nào quan tâm đến cái tiếng nói đế quốc Mỹ cả, còn có tin là sẽ dẹp hẳn luôn, chuyển sang học tiếng Nga, nên vào giờ cô dạy chúng tôi rất lơ đễnh). Hôm đó, Vào giờ cô, Sơn và tôi không biết làm gì để có thể nuốt trôi hết ruột bánh mì ( mỗi sáng chúng tôi được phát nửa ổ bánh mì, ăn riết ngán quá chỉ ăn phần vỏ ngoài) nên Sơn dùng ruột bánh mì nắn con cò , con trâu chơi. Thấy nó nắn, tôi lại nổi hứng thế là nắn theo. Hai thằng tôi say sưa với những tác phẩm của mình thì bị cô phát hiện. Cô gọi chúng tôi đứng lên và đọc bài,Tôi thì còn bập bẹ tiếng đực tiếng cái, còn Sơn thi chỉ chỉ biết nhướng cặp mắt một mí của nó đứng trơ ra. Dù sao, tôi cũng là lớp phó học tập nên cô H. có phần dễ dãi hơn, cô cho tôi ngồi xuống, riêng Sơn thì cô nổi giận, chẳng buông tha. Sơn vốn tính thật thà nó cũng chỉ có một câu mà trả lời câu hỏi của cô : “ Dạ, không biết”. Thế là cô lại chửi Sơn vô lễ ,rồi bỏ lớp đi. Hai đứa chúng tôi toát mồ hôi lạnh, lật đật gom mấy tác phẩm của chúng tôi cất vào học bàn.Nào ngờ, khoảng mười phút sau, cô trở lại lớp bảo Sơn đem những con vật đã nắn bày lên bàn, cô không kêu tôi. Chưa hết ngạc nhiên thì thầy hiệu phó lù lù vào lớp tôi.Cả lớp chúng tôi đứng dậy chào thầy, vừa ngồi xuống thì cô H. chỉ ngay vào Sơn bảo “ Anh xem nó mất dạy đến mức này, tôi rầy nảy giờ nó vẫn không thèm dẹp”.. Nghe cô nói vậy, tai tôi như ù lên. Sơn còn ngỡ ngàng, thì tôi đã bật dậy mà hét :" Sao cô lại có thể nói láo như vậy ? ". Rồi chẳng nói chẳng rằng, tôi đứng lên đi thẳng ra khỏi lớp. Không ngờ, Sơn cũng đi theo tôi , rồi nhiều đứa bạn cũng đi theo.
Từ lúc đó, hình ảnh người thầy trong mắt tôi đã không còn đẹp đẽ nữa. Tiếp đến, cũng vào năm đó, chỉ mới 1 phần 3 học kỳ, tôi đã gây một cú sốc trong trường khi tuyên bố không cần phải vào lớp học môn toán. Thầy dạy toán chúng tôi lúc đó tên T. . Thầy thường xuyên lên lớp muộn nhất là nhửng tiết đầu buổi học. Vì vậy thầy dạy nhanh, và thường cháy giáo án nên thầy hay bảo: “ có gì mấy em xem sách giáo khoa thêm”.. Kiểu dạy của thầy không mấy đứa hiểu được bài, nên cứ níu lưng tôi mà hỏi. Buộc lòng,tôi yêu cầu thầy giảng lại. Tôi đã 3 lần, nhờ thầy giảng lại nhưng lần nào thầy cũng có một câu : “ Mấy em xem thêm sách giáo khoa”. Thế là tôi nỗi khùng, xin thầy cho phép tôi khỏi vào lớp giờ thầy nữa và ở nhà học sách giáo khoa.
Nghe tôi nói điều này, thoạt đầu thầy có vẻ tức giận, nhưng rồi thầy thản nhiên bảo từ nay đến giờ thầy tôi cứ việc ra ngoài. Vậy là, xem như tôi bị đuổi dù không chính thức. Trong thời gian đó, đến giờ thầy là tôi ra ngoài, không biết phải làm gì tôi leo rào ra quán nước. Cũng chính từ ngày đó, tôi chỉ học trong sách và đến lớp chỉ duy nhất một cuốn tập. Khi đến tai Ban giám hiệu, thầy K. hiệu phó- gọi tôi lên hỏi sự việc. Thầy thương tôi vì tôi luôn là học sinh giỏi , chí thì cũng dưới mắt thầy.Sau khi nghe tôi trình bày, thầy bảo tôi phải vào lớp học trở lại. Ít ngày sau, vào giờ thầy T, tôi đã bị khảo bài đúng 2 giờ, với lý do lấy điểm học kỳ cho tôi. Những bài toán thầy cho tôi đều giải đúng nhưng phần lý thuyết thì khi phát biểu các định lý tôi chỉ phát biểu theo cách hiểu của tôi
Thầy xem tập của tôi, chỉ thấy tôi ghi chép lộn xà ngầu các môn, Vậy là thầy, nổi nóng cho tôi 5đ tất cả học kỳ. tôi về bàn mình quên luôn cuốn tập. Thầy không nói không rằng quẳng luôn tập tôi xuống đất nói:"cái này mà gọi là tập học đây hả”. Tôi đứng dậy đi lên không cúi nhặt tập của mình mà còn đá luôn cuốn tập bay ra khỏi lớp. Thầy giận điên lên cho tôi 2 cái zero, bảo tôi phải đứng lên và hỏi : : "tôi cho em 2 điểm không có xứng đáng với hành vi của em không? ". Tôi gật đầu, nhưng lại nói : “ Xin phép thầy cho em được nói với tư cách giữa người và người. Thầy đã không tôn trọng em thì đừng buộc em phải tôn trọng thầy.”. Thế là tôi ra khỏi lớp. Thầy sững người khi nghe câu nói của tôi. Tôi trở thành một học sinh cá biệt nhất trường, từ đó. Cũng may, năm đó tôi lại đậu học sinh giỏi toán . (Sau này, thầy và tôi vẫn thường nhậu với nhau. Thầy nghỉ dạy, làm đủ nghề, có lúc phải chạy xe ôm để kiếm sống, nuôi vợ nuôi con.)
Từ đó, tôi bắt đầu bỏ học những giờ thầy cô dạy mà tôi không kính trọng, không chỉ vậy một số bạn bè trong lớp bị ảnh hưởng theo tôi. Cũng may, đến cuối năm chúng tôi vẫn đủ điểm lên lớp.
Tôi vào cấp 3, với trạng thái không cần học nữa. Rồi những chuyện xảy ra chỉ khiến tôi muốn bỏ trường. Sự việc dẫn đến chúng tôi trùm mền đánh hiệu trưởng không chỉ gì mối quan hệ mờ ám của lão với cô học sinh chuyên văn mà còn là vì chúng tôi muốn trả thù lão khi lão đã cố đẩy bạn tôi vào tù. Hôm đó, vào giờ chơi, tôi bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng, thì P. đi theo tôi.Lúc đứng bên ngoài, nhìn hàng chữ Đại hội công đoàn nó tái máy bôi luôn chữ “g” ở chữ công và “ an” ở chữ đoàn. Đúng lúc lão Hiệu trưởng bước ra, nhì thấy, mặ lão hầm hầm hét toáng lên : “ Kêu công an bắt nó, đồ mất dại:. Lát sau công an vào , còng và dẫn Phúc . Phúc bị đuổi học và bị đưa đi cải tạo 3 tháng.
Tôi đã tham gia cùng mấy ông anh thuộc loại quậy ở khối 12 , tổ chức trùm mền đánh lão Hiệu trưởng. Đêm đó, vào chiều thứ bảy, lão hẹn K. đi chơi. Nhà K. ở Hòa thành và muốn về trường phải qua đoạn dốc Ao hồ, chung quanh ruộng lúa tối om. Chúng tôi đã kiên nhẫn đợi và đến lúc lão cong lưng đạp lên dốc thì ập ra trùm mền vào lão mà đá , mà đánh.
Sau lần đó, tuy tôi không bị bắt nhưng tôi luôn bị lão Hiệu trưởng nhòm ngó. Cứ thấy mặt tôi trong trường là lão hô hoán "kêu công an bắt nó”.
Tôi thường ở lại trong trường, ngủ ở phòng thầy Đ.- thầy dạy tôi môn Lý. Một tối, tôi ngồi nơi cửa sổ chơi đàn, thì thấy lão hiệu trưởng chở K. về. Có lẽ, lão nghỉ đã khuya nên trong trường không còn ai. Và lão đưa K. vào phòng. Tôi đã theo dõi. Đợi đến gần 3 giờ, tôi đã dùng ổ khóa khóa cửa trước và dùng dây kẽm gai cột luôn cửa sổ.
Sáng hôm sau, tôi thông báo với học sinh trong trường rồi lên văn phòng mời cô hiệu phó đến phòng hiệu trưởng. Một số giáo viên thấy học sinh tụ tập đông cũng đến xem, lúc đó tôi mở khóa cửa. Lão Hiệu trưởng xông ra, mặt mày đỏ gay. Thấy tôi lão chửi ngay : "Thằng mất dạy, mày khóa cửa nhốt ông à? Kêu công an bắt nó". T nhảy vào phòng lão và lôi K. trước sư chứng kiến của mọi người.
Vậy là ,công an lại xuống và đưa về Ty công an. Ba tôi phải bảo lãnh cho tôi về nhà. Ông đã biết rõ mọi chuyện và nói gì cả. Còn tôi , xem như bỏ học , chỉ quanh quẫn bên ngoài sân trường. Một tháng sau, chúng tôi được tin lão Hiệu trưởng bị kỹ luật đưa về Bắc. Ngày lão đi, chúng tôi đón lão ngoài cổng trường định nện cho lão một trện. nhưng bị các thầy cô ngăn cản. Tôi đi làm công nhân khi mới 17 tuổi.
Sáng hôm sau, tôi thông báo với học sinh trong trường rồi lên văn phòng mời cô hiệu phó đến phòng hiệu trưởng. Một số giáo viên thấy học sinh tụ tập đông cũng đến xem, lúc đó tôi mở khóa cửa. Lão Hiệu trưởng xông ra, mặt mày đỏ gay. Thấy tôi lão chửi ngay : "Thằng mất dạy, mày khóa cửa nhốt ông à? Kêu công an bắt nó". T nhảy vào phòng lão và lôi K. trước sư chứng kiến của mọi người.
Vậy là ,công an lại xuống và đưa về Ty công an. Ba tôi phải bảo lãnh cho tôi về nhà. Ông đã biết rõ mọi chuyện và nói gì cả. Còn tôi , xem như bỏ học , chỉ quanh quẫn bên ngoài sân trường. Một tháng sau, chúng tôi được tin lão Hiệu trưởng bị kỹ luật đưa về Bắc. Ngày lão đi, chúng tôi đón lão ngoài cổng trường định nện cho lão một trện. nhưng bị các thầy cô ngăn cản. Tôi đi làm công nhân khi mới 17 tuổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét