Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2016

Trang đỏ- giá 750k


Trang đỏ- giá 750k-ĐT 0974548883.
STK Phạm Đình Trúc Thu 711ab2332746 Vietinbank Tây ninh




https://www.facebook.com/Bonsaivanphong-1689990287898699/

Tòa án Mỹ - trắng trợn: Mua bán ảnh hưởng công quyền không phải là tội hối lộ (!)


 Mike Wilson

1. Tòa Án Tối Cao Mỹ đã nhất trí chạy tội cho cựu Thống Đốc bang Virginia Bob McDonnell, rằng mua bán ảnh hưởng công quyền không phải là tội hối lộ !

2. Bob McDonnell đã nhận $165 ngàn USD của Jonnie Williams, CEO của công ty Star Scientic, Inc.
để đổi lấy việc ông Thống Đốc dàn xếp các buổi họp
và gọi điện cho các viên chức công quyền
để "làm việc" với ông Tổng Giám Đốc công ty trên !

3. Tòa Án Tối Cao Mỹ cũng cho phép các công ty Mỹ,
nhân danh "pháp nhân" có quyền "tự do ngôn luận"
để cho tiền tranh cử mọi ứng viên vào các chức vụ công quyền
- và số tiền này không có giới hạn, lấy cớ rằng
đồng tiền là phương tiện tự do ngôn luận (!)

4. Như vậy, các công ty và chủ nhân công ty,
*** được luật pháp Mỹ cho phép toàn quyền ***
dùng tiền để mua chuộc ảnh hưởng chính trị,
mua chuộc môi giới làm ăn từ các viên chức công quyền

5. Luật pháp Mỹ - nó tinh vi và "cao siêu" thế đấy !

6. Người Mỹ có câu :

"Money talks, bullshit walks - show me the money !

"Đồng tiền biết nói (dàn xếp được), nói nhảm thì đi chỗ khác chơi
- tiền đâu, đưa ra xem !"

Đây là một đặc tính văn hóa chính trị Mỹ !
và nó ảnh hưởng lên đến cả Tòa Án Tối Cao của Mỹ !!!

7. Việt Nam còn thua xa nước Mỹ ở cái khoản "tinh vi và cao siêu" này !!!



High Court Overturns Former Virginia Governor's Conviction

By sam hananel, associated press

A unanimous Supreme Court on Monday threw out the bribery conviction of former Virginia Gov. Bob McDonnell in a ruling that could make it tougher to prosecute elected officials accused of corruption.
Chief Justice John Roberts said McDonnell's conduct in accepting more than $165,000 in gifts and loans from a wealthy businessman in exchange for promoting a dietary supplement may have been "distasteful" or even "tawdry," but didn't necessarily violate federal bribery laws.
McDonnell, once a rising star in the Republican Party, was found guilty in 2014 and sentenced to two years in prison, but was allowed to remain free while the justices weighed his appeal. The case now returns to lower courts to decide whether prosecutors have enough evidence to try McDonnell again.
At issue was a law that bars public officials from taking gifts in exchange for "official action." McDonnell said he never took any official action to benefit Star Scientific Inc. CEO Jonnie Williams or pressured other state officials to do so. McDonnell claims he did nothing except set up meetings and make some calls for constituent who asked for help.
Prosecutors insisted that McDonnell accepted personal benefits with the understanding that he would use the power of the governor's office to help Williams.
But Roberts agreed with McDonnell that the instructions to his trial jury about what constitutes "official acts" was so broad that it could include virtually any action a public official might take while in office. That could leave politicians across the country subject to the whims of prosecutors, he said.
"Setting up a meeting, talking to another official, or organizing an event (or agreeing to do so) — without more —does not fit that definition of official act," Roberts wrote.
"There is no doubt that this case is distasteful; it may be worse than that," he wrote. "But our concern is not with tawdry tales of Ferraris, Rolexes and ball gowns," a reference to some of the expensive gifts McDonnell received. "It is instead with the broader legal implications of the government's boundless interpretation of the federal bribery statute."
In a statement, McDonnell thanked the justices and said he has not and would not "betray the sacred trust" of the Virginia people. He said he hoped the matter will soon be over so that he and his family can begin to rebuild their lives.
McDonnell's attorney Noel Francisco called the decision a "home run" and said it was unlikely a new trial would go forward.
The Justice Department declined to comment.
McDonnell's wife, Maureen, also was convicted of corruption and was sentenced to a year in prison. Her appeal has been on hold while the Supreme Court considered her husband's case. Her attorney, William Burck, said Monday's ruling "requires that her conviction immediately be tossed out as well."
In his opinion, Roberts noted that McDonnell had won the support of several influential former White House attorneys — both Democrats and Republicans — as well as dozens of state attorneys general. Those officials told the court that upholding McDonnell's conviction would cripple the ability of elected officials to do their jobs.
The ruling could affect the cases of governors, senators and other elected officials who either are under indictment or have been convicted. In New York, for example, a federal judge said last month that former Assembly Speaker Sheldon Silver, convicted of illegally pocketing $5 million, could wait until after the Supreme Court ruling to report to prison.
The U.S. Attorney's office in the Southern District of New York issued a statement Monday saying Silver's case satisfies the high court's standards.

Tara Malloy, deputy executive director of the watchdog group Campaign Legal Center, said the ruling "makes it even more difficult to protect our democracy from attempts by officeholders to peddle political access and influence to the highest bidder."
There is no dispute that McDonnell received multiple payments and gifts from Williams, which was not illegal at the time under Virginia ethics laws.
The gifts included nearly $20,000 in designer clothing and accessories for McDonnell's wife, a $6,500 engraved Rolex watch, $15,000 in catering for their daughter's wedding, and free family vacations and golf trips for their boys. Williams also provided three loans totaling $120,000.
As the gifts came in, McDonnell helped set up meetings with state health officials, appeared at promotional events and even hosted a launch luncheon for the dietary supplement at the governor's mansion. Williams was seeking state money and the credibility of Virginia's universities to perform clinical research that would support his company's drug.
A federal appeals court unanimously had upheld the former governor's convictions last year.
McDonnell insists that he never put any pressure on state officials and that Williams ultimately never got the official action he wanted — state funding for medical studies on the dietary pills. The former governor argued the Justice Department was unfairly criminalizing "everyday acts" that are a typical part of the job.
Roberts agreed that the government's position "could cast a pall of potential prosecution" over public officials interacting with the people they serve.
"The basic compact underlying representative government assumes that public officials will hear from their constituents and act appropriately on their concerns," Roberts said.
Some experts said the ruling may not be a major obstacle to future corruption prosecutions.
Charles James, a former federal prosecutor now in private practice, said the McDonnell case was a "rather aggressive and expansive view" of bribery laws and predicted more routine cases "will still be fodder for federal prosecutors."

Associated Press Writers Eric Tucker and Alanna Durkin Richer in Richmond, Virginia, contributed to this report.

High Court Overturns Former Virginia Governor's Conviction

Philippines đã xâm chiếm các đảo của VN như thế nào?





Phú Thịnh sưu tầm


 Trừ Ba Bình đã được Mỹ ngụy giao cho Đài Loan năm 1959, thì phần lớn diện tích nổi tự nhiên của Trường Sa, như Thị Tứ, Hoa Lau, Song Tử..., đều là của ta, bị Philippines + Malaysia + Brunei lấy từ các năm 1968... 1974.



(xem danh sách các đảo ở http://ig-vast.ac.vn/)

Không phải là "bị chiếm", mà Mỹ ngụy chuyển cho chúng (Philippines + Malaysia + Brunei), sau Mậu Thân chúng biết sẽ thua. Toàn bộ "đánh chiếm" này hoàn toàn không có nửa tiếng súng. Trong đó, ở Song Tử, đội quân Philippines đến khi quân ngụy chưa đi, hai đám quân đã chung sống với nhau, ai lo việc nấy, trong một thời gian dài.

Chính vì thế, nếu như cuộc chuyển giao này suôn sẻ, thì năm 1975 quân ta không hề còn bất cứ mẩu đất nào ngoài hai quần đảo.

Trung Quốc ngồi im nhìn Mỹ ăn hết cả hai quần đảo? Vì thế, mới diễn ra"hải chiến Hoàng Sa", Trung Quốc chiếm nốt các đảo nửa Tây Hoàng Sa.



Thực chất đây là một vở kịch, vì TQ chỉ có vài MiG-17 bắn bằng súng - ngắm mắt thường, không thể đối đầu với số lượng đông đảo các F-5 bắn đạn tự hành qua radar. Tầu của ngụy to, trên tầu có radar lớn... Nhưng Hà Văn Ngạc, chỉ huy trận đánh bên ngụy, dã dùng các tầu HQ-4 và HQ-5 đi sau, bắn vào các tầu HQ-10 và HQ-16, cũng của ngụy. HQ-10 và HQ-16 đi cánh khác và vào trước, đang xung trận, đắm HQ-10, và HQ-16 bị thương phải kết ra khỏi trận. (xem Bí Mật Về "Hải Chiến Hoàng Sa 1974" và Những Điều Chưa Biết)

Sau đó, vở kịch bàn giao đảo vỡ lở. Mỹ ngụy phải tổ chức "chiếm lại" vài đảo để "lập tuyến chặn Trung Quốc", để đeo mo vào mặt, và tạo mầm chiến tranh sau này. Các đảo đó sau này Việt Nam hưởng.

Như thế, nếu không có cái gọi là "hải chiến Hoàng Sa" đầu năm 1974, thì đến nay Việt Nam không còn bất cứ mẩu đảo nào.

Nay cũng vậy. Philippines + Malaysia + Brunei ngang nhiên xây dựng các sân bay bến cảng lớn, khu kinh tế lớn. Đài Loan tuyên bố đòi cả quần đảo. Ví dụ bằng ảnh đây.


Philippines ngang ngược đặt đơn vị hành chính tên là Kalayaan trên Thị Tứ, xây dựng lưới điện di dân ra đảo.

(Search results for Kalayaan-Palawan)

Bắt đầu từ năm 2014, Philippines đã công khai khởi công kế hoạch cải tạo đảo do Mỹ chi tiền. Đến nay, sân bay đã rộng gấp đôi, có 2 bến nước sâu cho tầu lớn, 2 âu tầu che sóng cho tầu cá, trạm radar lớn.

(Entirely within China’s power to resolve those disputes)

Nhân dân Philippines tưng bừng khoe hàng về "thành phố đảo xa", nhưng đảng và nhà nước ta bịt mắt dân ta. (hình thứ 2, Thị Tứ tên Philippines làPag-Asa)



- Kalayaan town opens public school on Pag-asa Island

- search?tbm=isch&tbs=rimg%3AC...





Ngày nay, cũng như năm 1974. Trung Quốc phải làm sao, khi Phlippines + Brunei + Đài Loan đua nhau xây dựng . Malaysia không như ba nước kia, nhưng cũng đã biến Hoa Lau thành một công ty kinh tế du lịch có sân bay lớn.

Nhắc lại, cả ba nước trên đều đã xây dựng các đảo thành các đảo có quân dân liên hoàn, quân sự mạnh và di dân.



Phú Thịnh

Vị trí của Việt Nam trên bàn cờ các nước lớn





Những ngày sau khi chiếc máy bay cuối cùng rời khỏi sân bay đại sứ quán Mỹ, bầu trở Sài Gòn trở nên tĩnh lặng và những người chiến thắng hân hoan cắm lá cờ đỏ sao vàng của Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam lên cột cờ các tòa công sứ nước ngoài.

Chỉ riêng đại sứ quán kiểu pháo đài của Mỹ không có lá cờ nào của quân giải phóng tung bay. Khi được hỏi về lý do tại sao họ lại để một trường hợp ngoại lệ như vậy, một quan chức tại Hà Nội nở nụ cười và quả quyết rằng: “Người Mỹ sẽ sớm quay trở lại”. Ông giải thích: “Người Mỹ e ngại chủ nghĩa bành trướng Trung Quốc và họ biết, trong lịch sử, Việt Nam luôn là trở ngại lớn nhất ngăn cản Bắc Kinh tiến xuống phía Nam”.

Vào thời điểm chiến tranh hoàn toàn chấm dứt năm 1975, phía Việt Nam hân hoan trong chiến thắng lịch sử, háo hức tái thiết đất nước sau những năm bom đạn tàn phá, nhưng cũng đầy âu lo với những dấu hiệu khiêu khích lộ liễu của Trung Quốc. Việt Nam có cơ sở để lạc quan mau chóng khôi phục lại quan hệ với Washington, do những tính toán địa chính trị của cả 2 bên, nhưng cơ sở logic ấy lại dựa trên sự hiểu biết nhầm lẫn về động cơ chính sách của Mỹ.

Mặc dù Tổng thống Jimmy Carter mong muốn nối lại quan hệ với tất cả các bên từng là kẻ thù ở châu Á, bao gồm cả Trung Quốc, thì việc bình thường hóa quan hệ với Việt Nam vẫn tỏ ra là không thể. Carter không có chung quan điểm dài hạn với Việt Nam và về phần mình, Việt Nam đã đánh giá chưa đúng về vết thương chiến tranh còn hằn sâu những ảnh hưởng tâm lý tại Mỹ.

Trong khi muốn mối quan hệ với Washington sẽ giúp tạo đối trọng với sức mạnh của Trung Quốc, Việt Nam đã quá tự hào với chiến thắng nên không thể bỏ qua các khoản bồi thường chiến tranh – các khoản viện trợ tái thiết mà Mỹ cam kết theo Hòa ước Paris 1973. Sau khi các cuộc đàm phán bình thường hóa quan hệ đổ vỡ vào năm 1978, bối cảnh địa chính trị đã trải qua những thay đổi quan trọng kéo dài gần 2 thập niên không có lợi cho Việt Nam.

Bốn năm sau khi kết thúc cuộc chiến tranh trường kỳ, Việt Nam lại bước vào cuộc chiến mới bảo vệ biên giới phía bắc và phía tây. Năm 1977-1978, các cuộc tấn công của lực lượng Khmer Đỏ dưới sự giật dây của Trung Quốc vào biên giới phía tây đã khiến Việt Nam phải đáp trả, đẩy lùi và đưa quân sang hỗ trợ nhân dân Campuchia tiêu diệt chế độ diệt chủng. Trung Quốc đã ngay lập tức có phản ứng với cuộc đổ bộ vào biên giới phía bắc của Việt Nam vào năm 1979 để “trừng phạt”. Từ đây, Việt Nam rơi vào thời kỳ khủng hoảng kinh tế ở trong nước và bị bên ngoài cô lập.

Việt Nam vừa phải chịu áp lực từ liên kết thực tế giữa Mỹ và Trung Quốc cùng sự ủng hộ của họ cho liên minh do Khmer Đỏ dẫn đầu vừa mất đi ủng hộ từ phía Liên Xô do đang tiến hành những cải cách kinh tế, chính trị.

Các cuộc đàm phán bình thường hóa quan hệ với Mỹ bị sa lầy bởi Mỹ luôn yêu cầu trách nhiệm đối với tù nhân và những người mất tích (MIA) trong chiến tranh của họ. Những người bảo thủ trong chính quyền và quân đội, không bao giờ “tha thứ” cho Việt Nam vì đã làm nước Mỹ bẽ mặt, họ muốn lấy lại danh dự bằng cách cố gắng đưa trở về hài cốt của các lính Mỹ tử trận và tiếp tục duy trì lệnh cấm vận thương mại áp đặt từ năm 1975 làm tê liệt nền kinh tế Việt Nam.
Để vượt ra khỏi tình trạng khó khăn về kinh tế và sự cô lập ngoại giao của bên ngoài, Việt Nam đã phát động công cuộc đổi mới và bắt đầu lên kế hoạch đến năm 1989 rút hết quân đội khỏi Campuchia.

Đến lúc Việt Nam sắp hoàn tất việc đưa quân về, theo đúng như yêu cầu của phía Mỹ và ASEAN, và bước vào các cuộc đàm phán về tương lai chính trị của Campuchia, bối cảnh địa chính trị lại một lần nữa thay đổi. Việc Trung Quốc và Liên Xô lập lại quan hệ và sự cô lập quốc tế đối với Bắc Kinh sau sự kiện Thiên An Môn không chỉ làm thay đổi môi trường bên ngoài mà còn đặt ra những quan ngại sâu sắc về sự an nguy của chế độ.

Các cuộc biểu tình quy mô lớn ở Trung Quốc đã kết thúc bằng bạo lực tại Quảng trường Thiên An Môn và sự sụp đổ như một hiệu ứng domino của chế độ Xã hội Chủ nghĩa ở một loạt các nước Đông Âu diễn ra ngay sau đó đã rung lên hồi chuông báo động ở cả Bắc Kinh – và Hà Nội. Trong hoàn cảnh hết sức cần những sự hỗ trợ và mối quan hệ thương mại với phương Tây, Việt Nam vẫn rất mực cảnh giác với chiến lược “diễn biến hòa bình” và lật đổ hệ thống Xã hội Chủ nghĩa dưới chiêu bài viện trợ. Cái gọi là lộ trình bình thường hóa quan hệ của chính quyền George H.W. Bush bị đặt trong sự hoài nghi sâu sắc. Việc Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Nguyễn Cơ Thạch không thể hoàn tất nỗ lực bình thường hóa, dù đã có nhiều nhương bộ trong vấn đề MIA và đã rút quân khỏi Campuchia, đã khiến Việt Nam thay đổi quỹ đạo chống Trung Quốc. Một hội nghị cấp cao bí mật giữa lãnh đạo Đảng hai nước Trung Quốc và Việt Nam đã đặt nền móng cho sự từng bước xuống thang xung đột của Trung Quốc với Việt Nam và thỏa thuận thành lập một chính phủ liên minh ở Phnom Penh dưới sự bảo đảm của Liên hợp quốc.

Với việc bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc diễn ra theo chiều hướng thuận lợi, mục tiêu chính của Việt Nam khi tìm kiếm mối quan hệ với Washington là hợp tác kinh tế. Trớ trêu thay, chính quyền đảng Dân chủ dưới thời Bill Clinton tỏ ra gay gắt với Việt Nam hơn chính quyền Cộng hòa. Dưới áp lực của các chính trị gia cánh hữu, chính quyền Clinton đã gây thêm sức ép lên vấn đề MIA và nhân quyền. Giới doanh nghiệp, mặc dù vậy, nhìn thấy cơ hội ở Việt Nam và cuộc vận động chung của họ cuối cùng đã buộc Washington phải đồng ý lập trường mềm mỏng hơn. Tháng 2/1995, Mỹ dỡ bỏ lệnh cấp vận thương mại đối với Việt Nam, và tháng 7 đi đến tuyên bố bình thường hóa quan hệ ngoại giao. Vậy là đến ngày 5/8/1995 (tròn 30 năm cuộc chiến tranh kết thúc), Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ Warren Christopher đã cắm quốc kỳ nước mình lên đại sứ quán Mỹ tại Hà Nội, mối quan tâm chính của Việt Nam đã thay đổi. Việt Nam không còn hào hứng với một mối quan hệ chiến lược với Mỹ như với việc mở cửa nền kinh tế ra với thế giới, và đặc biệt là, giành chế độ đãi ngộ thương mại quốc gia nữa.

Tình cảm này của Việt Nam đối với việc xây dựng một mối liên kết sâu sắc hơn với Mỹ để đề phòng Trung Quốc thể hiện rõ trong tháng 3/2000. Bộ trưởng Quốc phòng William Cohen trở thành quan chức nội các Mỹ đầu tiên tới thăm Việt Nam, nhưng Hà Nội sau đó đã thẳng thắn tuyên bố không hề đàm phán xây dựng quan hệ chiến lược. Trong cuộc gặp với Clinton, Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu đã giảng giải cho vị Tổng thống Mỹ về lịch sử hào hùng chống ngoại xâm của Việt Nam, nhưng không thảo luận mối quan hệ với Mỹ ở thời điểm hiện tại hay thương lai. Vì lẽ đó, Việt Nam đã phải đợi đến 3 năm sau, cùng với một môi trường bên ngoài đã thay đổi.

Nhiệm kỳ thứ hai của Bush dường như đã từ bỏ thái độ dễ dãi đối với Trung Quốc sau sự kiện máy bay gián điệp EP-3. Ngay cả trước khi căng thẳng liên quan đến chiếc máy bay do thám này xuất hiện, những tiếng nói quan trọng tại Washington cũng đã thể hiện quan ngại về khả năng Trung Quốc sẽ phô trương sức mạnh. Một trong các tác giả viết báo cáo của RAND Corporation – một tổ chức chuyên nghiên cứu và phân tích chính sách R&D nước Mỹ, Zalmay Khalizad, người sau này trở thành cố vấn an ninh quốc gia của Mỹ, đã lưu ý rằng Mỹ nên tăng cường sự hiện diện quân sự tổng thể tại châu Á để đối phó với sức mạnh đang gia tăng của Trung Quốc. Báo cáo chỉ ra, “điều hợp lý cơ bản là cần phải xây dựng quan hệ hợp tác giữa Hoa Kỳ và Việt Nam để ngăn chặn nỗ lực bá quyền khu vực của Trung Quốc”. Khi Washington bắt đầu quan tâm thay đổi cán cân tại Đông Á, lợi ích của Mỹ tại Việt Nam có tầm quan trọng chiến lược.
Việt Nam cũng lo ngại Trung Quốc sẽ tiếp tục tiến ra Biển Đông và can dự vào những quốc gia lân bang với Việt Nam. Tại phiên họp toàn thể Ban chấp hành trung ương tháng 6/2003, Đảng đã dự đoán tình hình Đông Á đang diễn biến theo chiều hướng bất lợi và cần phải cố gắng phát triển mối quan hệ với Mỹ. Khi Việt Nam nói với các quan chức Mỹ, “Tam giác đang mất cân bằng”.

Quan hệ giữa Mỹ với Việt Nam đang ở thế yếu trong khi quan hệ với Trung Quốc đã cải thiện rõ rệt và ảnh hưởng của Trung Quốc trong khu vực tiếp tục gia tăng. Nhận thức chung này đã dẫn tới cuộc viếng thăm đầu tiên của một Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam đến Washington vào tháng 11/2003. Tiếp sau đó là chuyến dừng chân đầu tiên của tàu Hải quân Mỹ Vandergrift tới thành phố Hồ Chí Minh.

Cao điểm của mối quan hệ đang nồng ấm dần này là vào tháng 6/2005, khi Thủ tướng Phan Văn Khải trở thành nhà lãnh đạo Việt Nam đầu tiên được chiêu đãi tại Nhà Trắng. Trong tuyến bố chung, George W.Bush và Thủ tướng Phan Văn Khải cho biết hai người “chia sẻ tầm nhìn hòa bình, thịnh vượng và an ninh tại Đông Nam Á và khu vực châu Á – Thái Bình Dương, và nhất chí hợp tác song phương cũng như đa phương để thúc đẩy các mục tiêu này”. Việc đưa cụm từ “khu vực châu Á – Thái Bình Dương” trong bản tuyên bố chung là tín hiệu công khai duy nhất rằng mối quan hệ sẽ vượt qua phạm vi các quan ngại song phương hay thậm chí cả đa phương – Đông Nam Á. Thủ tướng Phan Văn Khải đã ký một hiệp định thông tin tình báo với Mỹ cho phép hợp tác trong hoạt động chống rửa tiền và cùng chia sẻ thông tin tình báo với Washington.

Trong tình thế sức mạnh cũng như sự quyết liệt của Trung Quốc bộc lộ rõ trong vấn đề Biển Đông, quan hệ Việt-Mỹ đã ngày một thêm sâu sắc. Chuyến thăm của Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ Hillary Clinton tới Hà Nội trong một Hội nghị Bộ trưởng ASEAN năm 2010, nơi bà bày tỏ quan ngại của Mỹ đối với cách ứng xử của Trung Quốc trên Biển Đông, đã đánh dấu một mức độ hợp tác mới đối với Việt Nam. Năm sau, Việt Nam và Mỹ bước vào cuộc đàm phán nâng tầm quan hệ song phương lên quan hệ đối tác chiến lược. Quan hệ quân sự cũng phát triển. Trong chuyến viếng thăm của Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam tới Washington năm 2003, hai bên đã tán thành tiến hành các cuộc trao đổi ở cấp tương tự 3 năm một lần. Hai vị lãnh đạo quốc phòng Việt Nam và Mỹ từ đó đã có 4 cuộc gặp gỡ trao đổi. Chuyến thăm của ông Leon Panetta hồi tháng 6/2012 đã thu hút sự quan tâm hơn bình thường do bối cảnh mối quan hệ Mỹ-Trung đang xấu đi. Panetta cũng có chuyến thăm tới Vịnh Cam Ranh, nơi các tài sản và những máy bay ném bom tầm xa của Hải quân Liên Xô từng đặt tại đây.

Trong khi mối quan hệ này đã và đang có những bước phát triển quan trọng trong thập niên qua, sự tương tác giữa 3 nhân tố như đã nêu ở trên tiếp tục tạo ra những điều chỉnh. Một Trung Quốc mạnh về quân sự sẽ tạo ra mối đe dọa đối với chủ quyền của Việt Nam lớn hơn bất kỳ khi nào trong lịch sử gần đây. Nhưng Đảng Cộng Sản Việt Nam cũng giống như Đảng Cộng sản Trung Quốc đều cảnh giác với mối đe dọa từ phương Tây, và đều tìm kiếm sự hợp tác kinh tế với phương Tây để xây dựng một quốc gia thịnh vượng và hùng mạnh.

Năm 1978, một nhà ngoại giao Việt Nam đã giải thích logic việc Việt Nam khi vun đắp quan hệ với Moscow: “Trong suốt chiều dài lịch sử, chúng tôi chỉ có được an ninh trước Trung Quốc trong 2 điều kiện. Một là khi Trung Quốc yếu và nội bộ chia rẽ. Hai là khi Trung Quốc bị đe dọa bởi những nguy cơ phương Bắc”. Lý do tương tự cũng được áp dụng cho nhu cầu xây đắp mối quan hệ của Việt Nam với Mỹ ngày nay – một người bạn đủ mạnh để ngăn chặn Trung Quốc trở nên quá hiếu chiến. Như các nhà lãnh đạo Việt Nam vẫn thường nhắc nhở, một quốc gia chỉ có thể chọn bạn bè chứ không thể chọn láng giềng. Tuy nhiên, Việt Nam vẫn luôn từ chối liên minh quân sự với Washington để tránh khiêu khích hành động thù địch từ người khổng lồ láng giềng và tránh bị tổn thương do áp lực từ phía Mỹ trong các vấn đề dân chủ và nhân quyền. Quá trình nối lại tình hữu nghị giữa hai nước là có thực nhưng cũng còn nhiều hạn chế.

Theo Vietnamnet

Tầng ozon của Trái đất bắt đầu phục hồi






Núi lửa Kalbuco
Photo: Jason Quinn



Kichbu theo lenta.ru

Các nhà sinh thái đã phát hiện ra rằng lỗ thủng ozon ở Nam Cực trong thời gian từ năm 2000, khi nó đạt đến kích thước tối đa (trong thời gian quan sát), đã thu hẹp. Nghiên cứu này được công bố trên tạp chí Science, EurekAlert thông tin tóm tắt về nó!

Diện tích lỗ thủng ozon đã giảm bốn triệu km2. Mặc dù vậy, trong năm 2015, các nhà khoa học đã quan sát thấy lỗ thủng ozon lớn tối đa ở Nam Cực. Theo các nhà khoa học, điều này sẽ không xảy ra nếu núi lửa Calbuco ở Chile không phun trào.

Việc thải vào khí quyển một số lượng lớn các hạt nhỏ đã làm gia tăng số về số lượng và kích thước của đám mây cực, mà clo nhân tạo tương tác với chúng. Các nhà khoa học đã đi đến những kết luận này sau khi khái quát dữ liệu của các quan sát được tiến hành trong 15 năm quavới sự hỗ trợ của các vệ tinh và bóng thám không.

Các nhà khoa học khẳng định rằng đây bằng chứng phục hồi dần dần của lượng ozone trong tầng bình lưu. Các nhà môi trường xem việc tuân theo Nghị định thư Montreal, ký kết vào năm 1987 và nhằm giảm lượng khí thải của chlorofluorocarbons thấp nhất là nguyên nhân của điều này.

Tầng ôzôn ở các vĩ độ cực nằm ở độ cao 10-15 km so với bề mặt của hành tinh. Nó có đặc trưng bởi sự tập trung cao của ozon được tạo ra bởi bức xạ tia cực tím từ oxy phân tử. Lớp ozon bảo vệ các sinh vật trên Trái đất tránh tác động của tia cực tím mạnh.

Vu vơ…





Tác giả: Kim Dung/ Kỳ Duyên

.

  

Một ngày ta bỗng nhận ra
Báo là nghiệp chính thơ là… nghiệp dư
.
Vu vơ trong cõi vu vơ
Đau buồn ta khóc mộng mơ ta cười
.
Lá diêu bông tận chân trời
Yêu thương ta vẫn đợi người thiết tha
.
Đắng cay cũng đã nở hoa
Tình yêu cơ cực mới là tình yêu (*)
.
Câu thơ cánh hạc phiêu diêu
Câu yêu ta giữ dẫu nhiều phôi pha
.
Một trời hoa lạ dặm xa
Một đời hóa đá thơ và nỗi đau
.
Phím đàn ai bắc nhịp cầu
Ngôn từ ta gói sắc mầu vu vơ
—————————

(*) Câu thơ của nhà thơ Bùi Sỹ Hoa

Khế quái -giá 850k

Khế quái -giá 850k- ĐT 0974548883.
STK Phạm Đình Trúc Thu 711ab2332746 Vietinbank Tây ninh



https://www.facebook.com/Bonsaivanphong-1689990287898699/

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

CON HÃY HỎI CHÍNH MÌNH



-Ba ơi!
vì sao máy bay rơi
những người lính bỏ mình nơi biển cả?

- Này con!
có gì đâu là lạ
khi họ là những người lính trung kiên
theo tiếng gọi hồn thiêng tổ quốc.

Này con!
con hãy nghĩ rằng
khỉ con ngâm mình trong dòng nước  trong xanh
tung tăng đùa nghịch với từng con sóng hiền hòa
cũng là hóa thân của những người lính
đã bỏ mình gìn giữ thanh bình biển đẹp quê hương

-Này con!
con hãy tự hỏi mình
khi đất nước cần con có dám hy sinh.

Cớ chi con phải hỏi
Vì sao máy bay rơi
những người lính phải bỏ mình nơi biển cả?

Con ơi!
đừng bao giờ đặt đâu hỏi với người
mà hãy đặt câu hỏi với chính con
và hãy tự trả lời
bằng tấm lòng nhân nghĩa.



Hãy bền bỉ đánh thức sự tử tế




Tác giả: Kim Yến thực hiện, chân dung hội họa Hoàng Tường (Sài Gòn Tiếp Thị).

.

Nếu ai đã từng xem Hà Nội trong mắt ai, Chuyện tử tế, và mới đây nhất là Mạn đàm về người man di hiện đại, sẽ hiểu Trần Văn Thuỷ quay quắt như thế nào với từng số phận con người, với đời sống thực của những người cùng khổ, với những giá trị thực đang dần mất đi… Trong ánh chiều le lói, trước bàn thờ tổ tiên, anh kể về nỗi gian truân sau mỗi thước phim, nghe ly kỳ như chuyện cổ tích…Điều gì đã ám ảnh anh khi chọn học giả Nguyễn Văn Vĩnh, chủ bút đầu tiên của báo chữ Quốc ngữ ở Bắc kỳ, một dịch giả xuất sắc, một nhà văn hoá mang nặng tinh thần dân tộc là nhân vật chính của Mạn đàm về người man di hiện đại?

Đầu tiên nên nói rõ ràng rằng ý tưởng và khởi xướng việc làm bộ phim này là của gia tộc cụ Nguyễn Văn Vĩnh, mà cụ thể là anh Nguyễn Lân Bình, cháu nội cụ, người lo toan mọi bề, tôi chỉ là một trong những người thực hiện. Thứ nữa là bản thân tôi luôn bị ám ảnh một điều: chúng ta phải nhận thức lại những giá trị đích thực của dân tộc, nếu không sẽ rất có lỗi với tiền nhân. Tôi nghĩ một dân tộc lớn phải có một nền văn hoá xứng đáng với những danh nhân văn hoá lớn.

Các cụ ngày xưa giỏi lắm, chuyện xưa còn biết bao điều chúng ta phải học. Đụng đến Nguyễn Văn Vĩnh và những người cùng thế hệ với cụ ở cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20 ấy, là đụng đến một vấn đề lịch sử rất trọng đại, để thấy được tấm lòng của những người yêu nước, nhưng nhiều người trong thế hệ ấy đã bị hiểu sai, bị xuyên tạc và bôi nhọ. Đọc lại những tài liệu xưa cũ trong và ngoài nước, sang Pháp tìm lại hồ sơ lưu trữ các nước thuộc địa Pháp, hồ sơ của các sử gia, nhà nghiên cứu, chúng tôi thật sự choáng váng. Cuộc đời đầy nghịch cảnh của cụ Nguyễn Văn Vĩnh làm tôi bị ám ảnh. Là người rất tâm huyết với sự thịnh suy của đất nước, là một nhân vật thần đồng, kiệt xuất trên mọi phương diện, vậy mà liên tục trong nhiều thập kỷ, ông đã từng bị cho là tay sai, bồi bút, phản động, liên luỵ đến mấy đời con cháu sau này.

Tôi thường tâm niệm đất nước ta có không biết cơ man những người có tấm lòng ái quốc, hãy vì hậu thế mà đối xử tử tế với họ, cho dù họ ái quốc theo cái cách của họ. Giáo sư Phan Huy Lê, chủ tịch hội Khoa học lịch sử Việt Nam đã nói trong phim: “Đánh giá về Nguyễn Văn Vĩnh mà chỉ dừng lại ở việc cụ là thuỷ tổ của làng báo tiếng Việt, là người có công phát triển chữ Quốc ngữ và là nhà dịch thuật xuất sắc thì chưa đầy đủ và chưa thoả đáng. Điều xứng đáng hơn, phải nói rằng đóng góp lớn nhất của cụ chính là về tư tưởng. Đó là một trong những nhà tư tưởng dân chủ đầu tiên của Việt Nam mang tính khai sáng”.

Gần bốn giờ với bốn tập phim tài liệu, người xem vẫn chăm chú từ đầu tới cuối, và không khỏi bàng hoàng khi hình ảnh cuối cùng chấm dứt. Bí quyết nào giúp anh tạo nên sự hấp dẫn của bộ phim?


Tôi thường tâm sự với các đồng nghiệp trẻ rằng tiêu chí của phim tài liệu không chỉ là đúng và đủ. Đúng và đủ là tiêu chí của nghị quyết, của các công trình nghiên cứu khoa học. Hấp dẫn là tiêu chí đầu tiên của tôi. Phim tài liệu muốn hấp dẫn, phải đánh động vào thần kinh của xã hội đương đại, khiến người xem tự soi lại mình, rằng ta đang sống như thế nào, ta phải làm gì để có thể sống tốt hơn, lương thiện hơn, tử tế hơn. Trong một xã hội tưởng đầy ắp những dạy bảo, những răn đe, con người vẫn khao khát về lẽ sống, về lẽ phải, chuyện trị nước, yên dân, chuyện hoà hợp hoà giải, chuyện tôn trọng sự khác biệt… Toàn là chuyện “nóng” cả, đâu phải tìm kiếm xa xôi gì tận bên Mỹ, bên Tàu? Làm phim tài liệu không phải để nói bằng được những điều mình nghĩ, mà phải nói được những bức xúc của số đông, đụng chạm đến điều gì sâu thẳm của nỗi đau thân phận con người, khiến người ta suy nghĩ. Đó là một giải mã, một chìa khoá mở ra lối đi cho riêng tôi.

Có một nghịch lý đang diễn ra: sự giàu có về vật chất đang huỷ hoại mối quan hệ giữa con người, anh nghĩ gì về điều này?

Năm 1992, khi làm phim Có một làng quê với đài truyền hình NHK, mô tả đời sống tinh thần thanh bạch, ấm cúng, đầy tình làng nghĩa xóm của một làng quê nghèo Việt Nam sống bằng nghề đào đất nặn thành chum vại, tiểu sành, tôi cứ thắc mắc tại sao người Nhật lại bỏ tiền cho tôi thực hiện bộ phim nói về “cái tôi”, về một làng nghèo như thế, lại còn cho tôi thuê cả trực thăng để quay. Khi cùng xem phim ở Tokyo, những người Nhật Bản đã nói rằng: “Đây là chuyện cổ tích đời nay!” Lúc ấy tôi mới hiểu, người Nhật Bản đã từng nghèo như thế, đã từng tốt với nhau như thế và họ biết hơn ai hết sự giàu lên có khi làm quan hệ con người xấu đi, họ muốn cho con cháu họ thấu hiểu điều đó. Đó là điều mà Việt Nam của chúng ta hình như chưa giác ngộ được.

Chúng ta đang mải chạy theo sự tăng trưởng về kinh tế, sao nhãng quan tâm đến tình người, đến đạo đức, đến sự tử tế. Trong thẳm sâu của mình, khi đặt niềm vui, nỗi buồn vào cái chung, thấy đau đớn lắm. Vào đầu thế kỷ, cụ Phan Châu Trinh đã chủ trương nâng cao dân trí. Điều đó bây giờ vẫn còn rất thời sự. Dân trí hiểu theo nghĩa của riêng tôi là sự hiểu biết rộng lớn, trong đó có sự hiếu hoà, tin cậy, để con người cảm thấy biết sống và đáng sống, chứ không phải ngổn ngang, bê bối như bây giờ. Nguyên nhân sâu xa của sự bê bối là sự xuống cấp về nhân cách. Suy cho cùng thì vấn đề của xã hội Việt Nam bây giờ chính là vấn đề nhân cách. Từ tham nhũng, mua quan chạy chức, băng đảng… đến chuyện nói một đằng, nghĩ một nẻo… Tôi nghĩ loài người từ khi sinh ra đã được dạy rằng hãy nói điều mình nghĩ. Nhưng có lẽ chưa bao giờ nói dối trở thành bình thường như bây giờ. Chống sự suy thoái của đời sống chính là chống sự xói mòn của nhân tính.

Mỗi bộ phim của anh đều gây chấn động dư luận bởi tính phản biện dữ dội về những vấn đề nhân sinh, và cũng gây sóng gió không ít cho chính anh. Điều gì giúp anh giữ được bản lĩnh và sự độc lập một cách bền bỉ như thế?

Tôi chẳng tài cán gì đâu, chỉ có một tấm lòng, cố gắng đi đến tận cùng điều mình cho là có ích. Tôi cũng không can trường, dũng cảm gì cả. Việc nó cần phải thế thì nó thế. Tôi từng là kẻ vô thần, từng nhiều lần, rất nhiều lần chạm mặt với cái chết trong chiến tranh, nhưng bây giờ thì tôi hiểu còn có rất nhiều quyền năng ngoài chúng ta, trên chúng ta mà chúng ta không thể thấy được. Tôi đã từng sống với những giấc mơ khi làm phim về cụ Nguyễn Văn Vĩnh, tỉnh dậy nước mắt giàn giụa… Tôi cũng đã kể câu chuyện giấc mơ này ở cuối phim. Quả thực ở cuối con đường làm nghề này, tôi nghiệm ra sức lực để che chắn, để đứa con tinh thần của mình được đến bờ đến bến còn mệt mỏi hơn nhiều sức lực để làm ra một bộ phim.

Trong cuốn sách mang tên Nếu đi hết biển, bằng những cuộc đối thoại thẳng thắn, chân thành, anh đã đụng chạm đến phần sâu xa nhất của tâm tình người Việt ở Mỹ, những đổ vỡ, ly tán và đau thương của lịch sử dân tộc?

Biên kịch Trịnh Thanh Nhã:



“Cái được nhất, và cũng mang lại cho anh nhiều trắc trở nhất, là anh thẳng quá. Sự thẳng thắn là điều đáng trọng nhất của nhân cách người nghệ sĩ. Bao giờ anh cũng đi thẳng vào tâm điểm rất nóng của thời cuộc, với sự nhạy cảm và trách nhiệm công dân rất đáng trân trọng”


Thực ra tôi chưa có điều kiện làm được việc cần làm như chị nói là “đụng chạm đến phần sâu xa nhất của tâm tình người Việt ở Mỹ”. Tiếp xúc nhiều với cộng đồng người Việt ở Mỹ, tôi không khỏi băn khoăn về cái điều tôi đã nói trong Có một làng quê: “… Nếu đi hết biển, qua các đại dương và các châu lục, đi mãi, đi mãi thì cuối cùng lại trở về quê mình, làng mình…”. Bởi không ít người Việt xa xứ “qua các đại dương và các châu lục, đi mãi, đi mãi” mà cuối cùng không thể “trở về quê mình, làng mình” được. Đây gần như là một điều tra xã hội học chân thực và trực tiếp về cộng đồng người Việt tại Mỹ. Tôi may mắn được đi nhiều, với tâm thế của một người nhà quê ra tỉnh, tôi thích quan sát đời sống dân chúng, gần gũi chuyện trò, tìm hiểu những va đập của đời sống bà con hải ngoại ở Pháp, Đức, Anh, Ý, Bỉ, Úc, Nhật, Mỹ… khám phá những xung đột ý thức hệ trong thế kỷ qua, để có thể khôi phục lại một mảng tinh thần hầu như đã vỡ nát vì chiến tranh và những năm tháng khó khăn nối tiếp, giúp cho con người từ nhiều phía hiểu nhau hơn, xích lại gần nhau hơn.

Nhìn lại đời mình, anh nghiệm ra điều gì?

Nhìn lại những việc mình làm, có những việc lạ lùng, may mắn nhờ thần linh giúp đỡ, phần lớn cũng đến bờ đến bến. Người đời thường nói, ăn ở thế nào đời sẽ trả lại cho mình như thế, nhưng soi chiếu vào những khuất tất trong lịch sử một cách sâu sắc, tôi thấy phần lớn những người có tài, có công với dân, với nước, thì số phận lại hẩm hiu. Tôi có ước mơ không tưởng là làm sao để hậu thế không đi vào những vết xe đổ của chúng ta, làm thế nào hoá giải tất cả những lầm lẫn của chúng ta trong quá vãng, có như thế mới hoá giải hết những kết uất, để mọi con dân nước Việt được yêu thương đất nước này một cách ngang bằng.

Làm thế nào để anh có thể nuôi dưỡng niềm tin trong tâm trạng lúc nào cũng sống trên bờ vực như thế?
Nếu là năm, mười năm trước thì tôi không dám trả lời câu hỏi này. Nhưng bây giờ, tôi có đủ tự tin để nói rằng tất cả những việc tôi làm đều xuất phát từ người xem. Làm phim trong hoàn cảnh thiếu thốn về mọi nỗi, giữa thời kỳ cấm đoán như thế, nhưng tôi chỉ nghĩ đến người xem, chứ không nghĩ đến cấp trên, đến kiểm duyệt. Khi bắt đầu mỗi bộ phim, tôi cũng không bao giờ lo mình có đủ tiền không, có đoạt giải gì không… Người đời thường nói “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.

Trong đời thường, anh còn là ân nhân của nhiều học sinh nghèo, những em bé tật nguyền, và đã chắt chiu từng đồng tiền kiếm được để xây bảy cây cầu nhỏ và xây trường học cho làng mình?
Tôi đã làm được nhiều hơn thế, chị ạ. Mười bảy năm nay, tám cây cầu to, rộng, đẹp, bền chắc, xây trường tiểu học, trường mầm non, trường mẫu giáo, nhà trẻ, khu văn hoá, gần một trăm giếng bơm nước sạch, nhiều ngàn mét vuông bêtông đường làng, trợ cấp cho người nghèo và các cháu bị hậu quả chất độc da cam, xây dựng lăng mộ tổ, lập ấp, và nhiều việc khác nữa. Từ một làng quê nghèo khổ, cảnh trí tiêu điều, khó khăn vô cùng mà bây giờ làng tôi đẹp lắm. Tôi không nghĩ đó là việc từ thiện, vì hai chữ từ thiện tôi có cảm giác đó là sự ban ơn. Việc tôi làm chỉ là việc hiếu nghĩa. Làm việc hiếu nghĩa, tôi cũng luôn nghĩ đến thầy tôi (tôi gọi bố bằng “thầy”). Khi sống, ông chỉ lo cưu mang, giúp đỡ những người cơ nhỡ, khó khăn, lo cứu đói cho bà con năm Ất Dậu 1945… Tôi làm như vậy, cũng là một cách để báo hiếu thầy tôi, theo đuổi những việc sinh thời ông từng tâm huyết. Nhưng cũng phải nói thêm rằng, tôi không phải là người giàu có đến mức làm được nhiều việc lớn như vậy. Tôi may mắn có nhiều bạn bè trong và ngoài nước, các tổ chức nhân đạo, từ thiện quốc tế. Họ quý mến tôi, thương tôi và nhiệt tình hỗ trợ những việc tôi muốn làm.

Anh nhắc nhiều đến sự tử tế, dường như đó cũng là điều anh day dứt, đau đáu nhất trong các bộ phim?
Chắc chị cũng còn nhớ mở đầu phim Chuyện tử tế, năm 1985, tôi đã viết: “Tử tế vốn có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức sự tử tế, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia, bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có nỗ lực tột bực và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn. Hãy hướng con trẻ và cả người lớn đầu tiên vào việc học làm người, người tử tế trước khi mong muốn và chăn dắt họ trở thành những người có quyền hành, giỏi giang, hoặc siêu phàm…”. Tết năm nay, tôi được một ông bạn già cho mấy chữ trong bức thư hoạ: “Con người hoà thuận với nhau thì mãi mãi là mùa xuân”. Người xưa nói chí phải.

Cảm ơn anh.

Những giải thưởng đã đạt được

– Những người dân quê tôi, phim đầu tay, quay ở chiến trường khu Năm, đoạt giải Bồ câu bạc tại LHP Quốc tế Leipzig (1970).

– Phản bội, về chiến tranh biên giới Việt – Trung năm 1979, giải vàng LHP Việt Nam 1980, giải Đạo diễn xuất sắc.

– Hà Nội trong mắt ai (bị cấm từ 1982 – 1987), giải vàng LHP Việt Nam 1988, giải Biên kịch xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất.

– Chuyện tử tế (1985), giải Bồ câu bạc LHP quốc tế Leipzig, được báo chí nước ngoài gọi là “Quả bom đến từ Việt Nam”, được hơn 10 đài truyền hình lớn trên thế giới mua bản quyền và được chiếu rộng rãi ở châu Âu, Nhật Bản, Úc và Mỹ…

– Chuyện từ góc công viên, Giải vàng LHP hội Điện ảnh năm 1996.

– Tiếng vĩ cầm ở Mỹ Lai (1999), giải vàng LHP châu Á – Thái Bình Dương lần thứ 43, danh hiệu Chứng nhân của thế giới (Witnessing The World) của hội thảo Điện ảnh quốc tế tại New York 2003, Mỹ

Me bonsai- giá 450k

Me bonsai- giá 450k-ĐT 0974548883.
STK Phạm Đình Trúc Thu 711ab2332746 Vietinbank Tây ninh


https://www.facebook.com/Bonsaivanphong-1689990287898699/