Cái đoạn vào nhà trọ cực kỳ hấp dẫn và là sự thật 100% bởi người phụ nữ trong đoạn này chính là Ainu và tác giả đang tường thuật lại câu chuyện của mình. Một câu chuyện do Thượng đế dẫn dắt.
Câu chuyện diễn ra trong bối cảnh cực kỳ lãng mạn và với ngòi bút tài hoa, tác giả đã khắc họa được vẽ đẹp cám dỗ của mình mà chỉ cần một câu : "Hôm ấy tôi mặc chiếc áo thun màu trời, khi ướt nó thành màu của biển."Cái áo thun ướt sẫm ấy đã khiến toàn bộ "nét ngài" của người phụ nữ xinh đẹp này hiện ra lồ lộ với mắt chàng thanh niên trai trẻ , cao to nên thúc đẩy chàng trai gợi mở : " - Bọn em đi kiếm nhà trọ đây. Chị đi cùng bọn em nhé!"
Bởi là một tác phẩm huyền bí, nên tác giả không cần nói ra chắc các bạn cũng hiểu tác giả là một phụ nữ đơn thân cô độc nên cho dù nhà chỉ cách khoảng một cây số nàng cũng không muốn đi bộ về và chấp nhận vào nhà trọ với chàng trai cao to( giống đực tràn đầy). Nếu tác giả là người có chồng thì sẽ gọi cho chồng rồi phải không các bạn và nếu là bà mẹ thì đâu nỡ bỏ con ở nhà theo trai vào nhà trọ chứ!... Điều đặc biệt đoạn này cực hay đấy :
"Phần lớn những người phụ nữ không hào hứng gì với tình dục khi họ đang mệt, nhất là với đối tượng mà họ chưa kịp cảm thấy an tâm, và phản ứng của họ thường khá tiêu cực. Tôi chưa quá mệt, và nếu cảm thấy bất an thì tôi đã không đi cùng người thanh niên này "( có lẽ, giờ các bạn hiểu vì sao ở bài trước tôi đã bảo Meo Ainu vốn sanh ra ở " dâm đàng")....
.........
Cuộn len của Thượng Đế
"Tôi không là ai, chỉ là một ngọn gió không hương không sắc, lang thang vô định, nhưng lại muốn thấu qua cõi lòng của mọi con người mà nó có thể chạm đến, để được thấm đượm sắc hương của những tâm hồn ấy. Bạn băn khoăn tự hỏi tôi là ai, mà không biết rằng tôi đang ở trong bạn đó.
Tôi không là ai, chỉ là hơi thở nhẹ vô tình mà bạn không kịp nhận ra, để sau đó bạn bối rối không hiểu điều gì vừa qua đi mất.
Tôi không là ai, chỉ là sự im lặng sâu thẳm mà từng ngày vẫn trú ẩn trong tim bạn.
Như muối trong đại dương, như cát trong sa mạc, như sự tất nhiên trong chuyện tình cờ".
*
* *
Đúng vào ngày Cá tháng Tư năm 2010, tôi chuyển đến thành phố Vĩnh Yên. Không ngờ ở tỉnh lỵ này, tôi có cơ hội được học ở một trung tâm Anh ngữ do giáo viên nước ngoài giảng dạy hầu như toàn bộ. Họ tốt hơn nhiều so với những trung tâm ngoại ngữ ở Hà Nội mà tôi biết trước đó vài năm. Ocean International Language, nằm ở số Mười Ba đường Nguyễn Tất Thành.
Đó là con đường vành đai mới của Vĩnh Yên, tôi đã thất bại khi tìm số Mười Ba từ hai đầu của nó, và bắt buộc phải gọi điện thoại đến trung tâm Ocean Language để nhận được chỉ dẫn. Tôi không phàn nàn gì, vì số Mười Ba luôn đứng ở những vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi.
Tôi sinh ngày Mười Ba âm lịch. Khi vào đại học, tôi luôn đứng số Mười Ba trong danh sách, đồng thời là số báo danh của tôi cho mọi kỳ kiểm tra và thi cử. Tôi thấy rất công bằng khi mình mang con số mà nhiều người ghét và kiêng kỵ do họ tin rằng nó không may mắn. Tôi ghét những điều kiêng kỵ và không tin chuyện may rủi. Số điện thoại di động đầu tiên của tôi có đuôi là Mười Ba do tôi nhìn thấy nó trong đống sim mà họ đưa tôi chọn. Không những thế, khi tôi rời khỏi thị xã Phúc Yên để chuyển đến Vĩnh Yên, con ngõ mà tôi từng ở đã chuyển từ số Một sang số Mười Ba kèm theo sự đổi tên của con đường.
Khi đến trung tâm Ocean International Language ở số Mười Ba đường Nguyễn Tất Thành, tôi hài lòng nhìn thấy nó có màu xanh, màu của trời và biển. Trung tâm này của Singapore, giáo viên hầu hết là người Philipin, còn chịu trách nhiệm quản lý là một người Việt Nam. Ở Ocean Language mỗi người đều phải dùng một cái tên tiếng Anh. Người quản lý là Mr. Wind. Tên tiếng Việt của anh ta không hề mang nghĩa tương tự. Như vậy là anh ta thích Gió. Ở đó, họ gọi tôi là Victoria.
*
Liên quan đến cái trung tâm có màu xanh của trời và biển mà tôi vừa kể trên, bằng cách rời khỏi nó trong một đêm mưa mùa hè, tôi đã gặp một chuyện mà cả đời tôi không sao quên được. Từ khi biết có Thượng Đế, đó là lần đầu tiên tôi phán xét Ngài.
Đêm mưa đó xảy ra vào mùa hè năm 2010, nếu như không phải ở một tỉnh lỵ mà là ở thủ đô thì ắt hẳn nó đã phải làm xôn xao tất cả các tờ báo. Thành phố nhỏ bỗng chốc ngập mênh mông như đại dương, mà nó lại như thế đúng vào lúc tôi vừa rời trung tâm Ocean Language sau buổi học tối.
Người ta đều nói đó là điều chưa từng xảy ra nơi đây, tất cả những người đi đường đều vội vã nháo nhào, chiếc xe bốn chín phân khối dễ chết máy của tôi cũng nháo nhào tìm một ngả đường để chạy thoát về khu tập thể của bệnh viện y học cổ truyền Vĩnh Phúc. Không còn ngả đường nào như thế, tôi chỉ còn một lựa chọn là chạy về trục đường chính đông người để đảm bảo rằng mình không bị nước lũ cuốn đi. Chiếc xe ốm yếu của tôi không cần phải mặc cảm, bởi vì tất cả các xe phân khối lớn đều đã chết máy trong dòng nước. Điều tất yếu xảy ra như trong mọi kịch bản tương tự, tôi đứng ngoài hiên một hiệu sửa xe kiên nhẫn chờ đến lượt mình.
Kịch bản thắt nút ở chỗ: người sửa xe tuyên bố rằng ông ta không còn đủ sức gắng gượng nổi và bắt buộc phải đi ngủ, những xe chưa sửa sẽ được ông ta dắt vào nhà chờ đến sáng mai giải quyết. Tôi không thể tự “cởi nút” bằng cách đi bộ về phòng mình chỉ cách đó hơn một cây số, vì nếu làm thế, nước sẽ cuốn phăng tôi đi nhanh như cuốn một khúc củi mục, nếu xe tôi đã sửa cũng chẳng đủ khả năng ra đường. Nhiều người đã được phen hú hồn hú vía trước khi chạy thoát đến vị trí này. Mưa chưa dừng và nước chưa có dấu hiệu xuống. Một trận lũ vô tiền khoáng hậu khiến những người bản xứ sửng sốt.
Sắp một giờ sáng, cả chủ và khách đều mệt phờ, người sửa xe làm những việc như ông ta đã nói. Xe của tôi đã có chỗ, còn chủ nhân của nó thì không. Tôi vẫn đứng ngoài hiên, cùng những người khách chưa đi hết, chưa kịp nghĩ ra cách gì ngoài việc đứng yên.
- Bọn em đi kiếm nhà trọ đây. Chị đi cùng bọn em nhé!
Một cậu thanh niên lên tiếng nói với tôi. Có lẽ cậu ta đã quan sát tôi từ lúc nãy. Họ có ba người, và xe đã sửa xong, một chiếc.
Hôm ấy tôi mặc chiếc áo thun màu trời, khi ướt nó thành màu của biển. Cái màu trời biển ấy không cứu được vẻ thảm hại của tôi, vẻ đáng thương của một chú mèo mới được vớt lên từ dưới nước.
Cậu thanh niên nhìn có vẻ hiền, nhiều người trông hiền như thế, nhưng không có gì đặc biệt ngoài giọng nói nghe cũng êm tai. Cậu ta cao lớn hơn hai người bạn.
Tình huống này có vẻ rắc rối, và tôi kiếm cớ từ chối:
- Nhà trọ thì tốn tiền đấy, mà mình thì không mang theo đủ tiền.
Tôi nói dối. Trong ví tôi có thừa tiền, thừa đủ cho riêng tôi. Nhà trọ là một giải pháp hay, nhưng một mình tôi thì ngại. Muốn kiếm nhà trọ thì ít nhất cũng phải vượt sang bên kia đường, nhưng đường thì đang là dòng sông. Đợi thêm vẫn là giải pháp có vẻ ổn hơn.
- Em có đủ tiền, chị đừng ngại. Từ đây đến kia chỉ khoảng trăm mét, xe này có thể qua được. Lúc nãy bọn em qua chỗ nước ngập ngang người nó mới chết thôi.
Ông chủ hiệu sửa xe tiếp lời khích lệ:
- Cô cứ đi với bọn nó đi! Thằng này là người tử tế, nó là thằng em tôi, tôi đảm bảo đấy.
Tôi đã biết họ quen nhau qua những lời họ trò chuyện từ trước đó. Có lẽ người chủ hiệu cũng không muốn nhận lấy phần khó xử về mình. “Người tử tế” được xem như một lời đảm bảo trong trường hợp này.
Tôi mệt rồi, và không còn ở tuổi mười bẩy. Đứng đây tới sáng với gió lạnh và mưa tạt cũng không đảm bảo an toàn cho sức khỏe của tôi. Đi với họ chắc là an toàn hơn.
Xe của họ đúng là rất khỏe, chở bốn người, tôi ngồi trên xe mà nước vẫn ngập quá gối. Chúng tôi sang được vỉa hè phía bên kia ngã tư.
*
Cậu thanh niên cư xử với hai người kia như với những kẻ đàn em, còn họ thì không ngần ngại sờ vào má tôi như cách người ta thử phản ứng với một con mèo mới được mua về đang bị xích. Có vẻ như đó là cách mà họ vẫn làm với các cô gái điếm. Cậu thanh niên đàn anh tỏ vẻ bất bình và bảo hai người kia ra khỏi phòng đi tìm nhà trọ khác, rồi đưa điện thoại của mình cho họ trước khi họ đi. Cậu ta ở lại cùng tôi trong một phòng. Tôi thở dài khi thấy mình không có tư cách để đòi hỏi một sự rộng lượng hơn thế.
Trong phòng trọ, nước cũng ngập đến gần đầu gối, may mà cái giường cũng khá cao, và nước có vẻ sẽ không tiếp tục dâng thêm. Tôi nhìn bảng giá trên tường và biết sáng mai cậu thanh niên sẽ phải trả một trăm nghìn.
Tôi quẳng đôi dép và chiếc túi xách lên chiếc ghế ở đầu giường rồi chui vào màn, nằm vật ra. Trong lúc đó, cậu thanh niên chui vào toa lét mà tôi chẳng hiểu cậu ta làm được gì với cái toa lét ngập nước ấy. Lúc chui ra, cậu ta đã trần trụi tồng ngồng như A-đam.
Mấy năm trước đó, tôi từng xem cuốn sách của một người Nhật Bản, cuốn sách gây sốt ấy có tiêu đề “Giống đàn ông”, tác giả là nam giới. Ngay sau đó tôi đã nhanh nhẹn tặng cuốn sách cho cô con gái của bà chủ nhà trọ, để cô nàng sớm từ bỏ những hình dung lãng mạn về cánh đàn ông. Trong tác phẩm ấy, một người đàn ông đã quyết định bỏ qua mọi kiểu cách hoa mỹ của ngôn từ để công khai kể những khó khăn về tính dục mà những người nam phải vượt qua, với mong muốn những người nữ thôi ảo tưởng và đừng đòi hỏi đàn ông phải làm thánh.
Cậu thanh niên lên giường, nằm xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng bảo: “Chị cởi quần áo ướt ra đi cho khỏi lạnh, để em ủ ấm cho chị!” Rồi cậu ta kiên nhẫn đợi chứ không hành động sấn sổ. Như thế đủ để là “người tử tế”, như người chủ hiệu sửa xe đã nói.
Tôi vẫn nằm nguyên bất động và suy nghĩ. Tôi không hiểu mục đích của Thượng Đế khi Ngài đưa tôi vào tình huống này. Bên tai tôi vẳng lên giọng nói mà tôi nghe được trong băng đĩa của ông Lương Minh Đáng, người thầy của ngành học Mankind – Enlightenment – Love: “Anh chị em là người lái xe của Thượng Đế, nếu anh chị em lái đi đúng đường thì Thượng Đế đi đúng đường, nếu anh chị em lái đi sai đường thì Thượng Đế đi sai đường”. Không thể phủ nhận điều ấy, đó là trách nhiệm cá nhân mà tôi không thể từ chối. Nhưng tôi biết mặt khác của thực tế tâm linh siêu hình: Thượng Đế luôn lái tôi đi theo ý của Ngài chứ làm sao tôi có thể chỉ đường cho Ngài! Vả lại, cái đầu óc tầm thường của tôi không biết được thế nào là sai là đúng, nếu biết thì tôi đã chả cầu đến Thượng Đế làm gì. Vì con người không bỏ được ý nghĩ và các kiểu tính toán, nên Thượng Đế cứ để cho con người tự do suy nghĩ và tính toán, Ngài biết rõ từng người một và luôn làm sao để họ nghĩ gì thì nghĩ tính gì thì tính, nhưng rồi cuối cùng họ sẽ vẫn làm theo ý Ngài. Sự khác biệt duy nhất nằm ở con người: Nếu ý Thượng Đế mà trùng với ý họ thì họ sẽ vui mừng, nếu ý Ngài không trúng ý họ thì họ sẽ kêu than và cho rằng họ bị đày ải. Như tôi vào lúc này, tôi chưa nhận ra ý của Ngài. Tôi không than rằng tôi bị đày ải, mặc dù tôi không hề có ý muốn rằng cậu thanh niên kia nhận giúp tôi để rồi đối xử với tôi như với một cô gái điếm rẻ tiền.
Tôi không thể sai về chuyện kiếm chỗ khô ráo để trú mưa. Cậu thanh niên cũng không sai khi vừa giúp người khác vừa chiếm được phần tiện lợi cho mình. Nếu chúng tôi không sai thì kẻ sai chính là Thượng Đế, vì Ngài không công bằng.
Phần lớn những người phụ nữ không hào hứng gì với tình dục khi họ đang mệt, nhất là với đối tượng mà họ chưa kịp cảm thấy an tâm, và phản ứng của họ thường khá tiêu cực. Tôi chưa quá mệt, và nếu cảm thấy bất an thì tôi đã không đi cùng người thanh niên này. Theo nguyên tắc cá nhân của tôi, tôi sẽ để cho cậu ta “ủ ấm”, để tỏ ra biết điều và lịch sự, đồng thời tự ngăn chặn lòng kiêu ngạo của mình. Với tôi, hành động này chưa đủ để được tính là một lần vượt qua thử thách. Đó là một bài tập dễ.
Cậu thanh niên thì có cách hành động rất phù hợp để chứng minh sự trung thực của tác giả cuốn sách “Giống đàn ông”, cũng phù hợp với hiểu biết của những người từng trải cả hai giới về đàn ông nói chung. Rời bỏ ý định “ủ ấm” cho một người đàn bà đang nằm cạnh cậu ta trên giường là một bài tập khó. Cách những người đàn ông sa ngã sao mà dễ dàng, sao mà êm ái! Thậm chí nhiều người đàn ông không chấp nhận rằng đó là một sự sa ngã, họ tin đó là cách tỏa “hào quang của giống đực”, cách mà đàn ông thay Thượng Đế ban phát hạnh phúc cho đàn bà nơi trần thế, và không ít những người đàn bà ủng hộ quan điểm của họ. Họ không nhận ra được những ranh giới. Trong tình huống này, với cậu thanh niên còn ít hơn tôi ba tuổi này, nhận ra được ranh giới là một bài tập rất khó.
Bằng việc cùng lúc, trong cùng hoàn cảnh, giao cho tôi, một kẻ từng được đào luyện khắt khe trong trường học của Ngài, một bài tập dễ, và giao cho gã đàn ông khờ khạo kia một bài tập rất khó, làm sao có thể chứng minh được sự công bằng của Đấng Tối Thượng? Khi người ta gặp tôi trong một hoàn cảnh khác thường thì ắt là để có được một bài học đặc biệt về tâm linh. Thế mà giờ đây, chúng tôi đang có một câu chuyện lãng nhách. Một sự phí phạm mà tôi không dễ chấp nhận.
Phán xét Thượng Đế không phải là việc dễ chịu. Tôi hỏi cậu thanh niên:
- Hỏi thật nhé, cậu có thể nằm im không làm gì cho đến sáng mai không?
- Không, em không thể, chị ạ! – Cậu ta đáp ngay.
- Thế thì thật không may cho cậu! – Ý nghĩ trong đầu tôi buột ra miệng thành lời.
Một lát im lặng. Rồi cậu thanh niên hỏi như vừa sực nhớ ra điều gì đó:
- Chị nói như thế nghĩa là sao hả chị?
- Nói gì? Nghĩa gì?
Giọng tôi không được kiên nhẫn lắm. Tôi vẫn chưa hết khó chịu.
- Tại sao chị lại nói là không may cho em? - Giọng cậu ta bối rối.
Tôi im lặng. Biết nói gì với cậu ta kia chứ! Làm sao bắt cậu ta hiểu được!
- Chị làm em sợ - Giọng cậu ta bắt đầu run – Chị em mình gặp nhau ngoài đường, dù có hỏi nhau tên tuổi địa chỉ như thế nhưng em nào biết được chị là ai và lời chị thật đến đâu. Em chỉ là một công nhân quèn thôi, mà em còn có vợ và con nhỏ, bố em thì mới mất cách đây bốn tháng, bị cây đè chết. Em sợ lắm chị ạ!
Câu chuyện có thể đã thành nực cười, nhưng tôi không cười nổi. Tôi lạnh lùng hỏi:
- Sợ thì làm sao? Cậu cứ nằm im mà ngủ là được chứ gì! Tôi đảm bảo cậu vẫn còn sống cho đến sáng mai.
- Nhưng em không thể, em không đủ sức – Cậu ta hoảng hốt ngồi dậy – Em phải rời khỏi đây ngay thôi.
- Ừ, thế thì kiếm phòng khác mà ngủ, làm gì mà phải rầm rĩ lên! – Tôi cảm thấy đã có thể thở phào.
- Không không! Em phải rời hẳn khỏi chỗ này, phải đi khỏi đây, phải về nhà – Giọng cậu ta bất chợt chùng hẳn xuống – Quay đầu lại là bờ.
“Quay đầu lại là bờ”. Câu này tôi nghe quen quen, hình như là những người theo đạo Phật nói.
- “Quay đầu lại là bờ”. Cậu đi chùa nghe được câu ấy à? – Tôi tò mò hỏi.
- Không, em đi nhà thờ. Cha xứ giảng cho nghe câu ấy.
Lại thế nữa! Mấy cái câu hay ho ấy người ta vẫn nói tái nói hoài. Dù có biết bờ ở đâu, nào dễ gì còn đủ sức mà quay lại!
- Thôi nằm xuống ngủ đi! Mưa gió thế này thì đi đâu? Đừng có điên! – Tôi càu nhàu.
- Này chị! – Cậu ta bỗng nhìn tôi với ánh mắt hy vọng – Liệu có phải vì chị sợ em mà nói dối ra như thế không?
Ôi ôi! Gã đần độn này thật nực cười! Tôi đâu có nói gì mà dối với chả thật! Toàn là cậu ta tự tưởng tượng. Một kẻ đang sợ hãi có thể trở thành nhà văn?
- Này! – Tôi nói hơi gằn xuống – Cậu nhìn lại cái mặt tôi xem liệu tôi có giống như một kẻ cần phải sợ cậu hay không!
Thật ra thì cái mặt tôi không ghê gớm gì, nhưng trong những tình huống nhất định, tôi rất thành thạo trong việc uy hiếp tinh thần kẻ khác.
Cậu ta mặc lại quần áo, không chần chừ thêm nữa. Mượn máy của tôi, cậu ta gọi điện thoại cho hai gã đàn em, nhưng họ đã tắt máy, không cách gì liên lạc được.
Cậu ta rút tiền trong ví ra, chỉ có đúng một tờ một trăm nghìn. Cậu ta ra ngoài tìm chủ nhà trọ trao đổi và quay lại với hai tờ năm mươi nghìn, chia cho tôi một tờ.
- Chị cầm lấy để mai trả tiền phòng trọ, em phải giữ lại một nửa để bắt xe ôm.
Xe ôm? Tôi biết chẳng có ma nào chạy xe ôm vào lúc này. Đã nửa đêm về sáng và nước thì còn nguyên chưa rút.
- Cậu cứ cầm cả đi, tôi tự xoay sở được – Tôi không cầm tiền cậu ta đưa.
- Chị phải nhận cho em yên tâm!
Cậu ta không đưa tờ tiền cho tôi nữa mà nhét nó vào chiếc túi của tôi ở trên ghế, rồi vội vã bỏ ra ngoài.
*
Trong phòng trọ, tôi trằn trọc mãi cho đến sáng. Tôi đã dám phán xét Thượng Đế kia đấy, nhưng rút cục vẫn là Ngài biết tôi chứ tôi chẳng hiểu gì lắm về quyền năng của Ngài.
Khi tôi mệt quá thiếp đi thì nước vẫn chưa rút, vì thế tôi rất ngạc nhiên khi tỉnh giấc: Nước biến đi hết sau một thời gian rất ngắn, và nắng đang lên.
Hai người bạn của cậu thanh niên gọi đến số máy của tôi. Họ không hề biết là bạn họ không còn ở cùng tôi nữa. Cậu ấy đã đi đâu, đã xoay sở ra sao cho qua đêm nhỉ? Tôi không đoán được. Tôi chỉ biết rằng với cậu ấy thì dù sao như thế vẫn an toàn hơn.
*
* *
Gió Phương Bắc, tôi vẫn chỉ tiện gì viết nấy thôi chứ không định thiết kế một tác phẩm “nhỡ may” mà cậu chờ đợi. Tôi không xây dựng được những nhân vật có nội tâm sâu sắc, đơn giản là vì tôi chưa từng gặp họ. Cả cậu nữa, cậu cũng nông nổi biết bao!
Còn tôi, tôi chẳng nghĩ ra được điều gì sâu sắc hơn cậu. Từng có lúc tôi muốn gầm lên với cậu: “Đồ ngu!” Nhưng tôi đã không thể làm thế. Chê người khác ngu có lẽ là đặc quyền mà Thượng Đế dành cho cậu, mà không phải cho tôi. Lúc nào Thượng Đế cũng đẩy tôi vào tình cảnh phải chấp nhận sự thật rằng tôi chỉ là một kẻ tầm thường, suy nghĩ hạn hẹp, thiếu tư cách, thiếu độ lượng.
Tôi từng nghĩ rằng cậu là một kẻ ích kỷ, rằng cậu muốn tôi viết ra một tác phẩm công phu chỉ để cậu có thể có thành quả sáng tạo mới trên đó, đã lâu rồi cậu không có cơ hội nào đáng kể để viết với tư cách một nhà phê bình văn chương. Cậu tự an ủi mình với hình ảnh những cụm xương rồng, những ốc đảo xanh tươi trên sa mạc, sa mạc của những tác phẩm dở mà khi cậu đọc phải thì “cái nhiệt huyết đêm qua đã tụt mất chín mươi phần trăm”.
Tôi từng ái ngại khi cậu chê văn chương ở Blog Việt toàn là “rác rưởi”, mà không có cách nào phủ nhận điều cậu nói. Blog Việt chỉ là một nơi nhỏ lắm. Nguyễn Hoài Nam, tác giả “Mùi chữ”, một tập phê bình trên bình diện rộng hơn nhiều, cũng cho rằng các văn sĩ thi sĩ nước Nam hiện nay “viết như xả rác vào văn bản”.
Cái sân phẳng của văn giới Việt Nam đã hình thành như thế, nếu không thì trái bóng Ái Nữ đã chẳng thể lăn vào. Ái Nữ là trái bóng kết thành từ rác rưởi, là kết tinh dốt nát của những kẻ dốt nát, là Đỉnh Cao Của Ngu và Đỉnh Cao Của Điên. Những “đỉnh cao” ấy của tôi vốn nhờ cậu mà có, dù sao thì cậu vẫn luôn thông minh trong cách dùng từ.
Để sửa chữa lại hình ảnh mà tôi hình dung về cậu như một kẻ ích kỷ, ở chương nhất tôi đã viết: “Gió Phương Bắc muốn các nhà văn Việt Nam có được một tác phẩm văn chương vĩ đại đem đến sự giác ngộ và hạnh phúc đích thực cho độc giả”. Nào ngờ vừa đăng lên chưa đầy hai tư giờ, blogger Tranquoctrung78 đã nhảy vào chửi liền: “Đọc xong mà chỉ muốn nói "dm, cái thằng Gió Phương Bắc là ai mà ghê thế nhỉ", nó nghĩ mình chủ tịch nước hay sao - mà muốn lắm thế”. Dù anh ta mang tiếng là điên, nhưng câu chửi này, bỏ qua “lỗi chính tả”, lại chứng minh là anh ta rất tỉnh. Đại ngôn là phong cách dễ gặp ở các chính trị gia, ở các nhà lãnh đạo.
Câu chửi ấy dành cho cậu không oan tí nào, cậu quả là giống lãnh đạo lắm cơ! Khi blogger Nguyễn Thanh Quang lập trang Chiếu Làng trên Blog Việt, tính chuyện in văn thơ của bà con Xóm Lá và trao giải cho vui, cậu chẳng ủng hộ họ đến cùng được thì thôi, lại còn chê họ những là “ngu” với “khỉ diễn trò”. Mặc dù tôi không thể tham gia vào cuộc vui của Chiếu Làng, nhưng tôi vẫn khích lệ họ. Nói gì thì nói, khi anh Nguyễn Thanh Quang làm ra một chuyện như vậy và theo đuổi nó, chắc chắn anh ấy sẽ học được nhiều bài học mà từ trước đến bấy giờ anh ấy mới chỉ đứng ngoài phê bình mà chưa từng nhập cuộc. Tôi muốn được chứng kiến một người bạn cụ thể của tôi tiến bộ, chứ tôi không quan tâm đến thành quả của văn học Việt Nam nói chung. Bài học xấu bài học dở mới là bài học khó, chứ còn nói những điều tốt đẹp và khoe những việc làm tốt đẹp thì ai mà chẳng thực hiện được! Cứ mở miệng ra là cậu đòi hỏi người ta phải biết về Sự-Khác-Biệt, nhưng chính cậu thật ra có hiểu gì về nó đâu. Nếu cậu có hiểu biết về Sự-Khác-Biệt đúng mức, thì cậu đã không làm ầm ĩ lên với anh Nguyễn Thanh Quang, vì hai người khác biệt thì hiểu nhau thế nào được mà phải nói cho phí lời.
Vậy đấy, trong tác phẩm văn chương hay ho của nhân loại, tôi đóng vai con rắn xui Eva và Adam ăn trái cấm, còn cậu đóng vai Thiên Chúa đùng đùng nổi giận tống cổ họ khỏi vườn địa đàng.
Tất nhiên tôi là kẻ ích kỷ hơn cậu. Nhân loại đối với tôi chỉ nhỏ như là một người bên cạnh, một người mà tôi đang chuyện trò. Blog Hơi Thở Của Vũ Trụ được lập nên vì lý do gì? Chỉ là để cuộc trò chuyện của tôi với chàng trai Không Một Tám không bị trắc trở. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi là người viết văn diễn kịch và tôi không nói dối dù hôm đó là ngày Cá tháng Tư. Tôi đã lập blog để đăng lên những tác phẩm phòng khi Không Một Tám đọc đến. Có lẽ đến giờ này cậu ấy vẫn chưa đọc, nhưng điều đó không ngăn cản cậu ấy trở thành nhân vật quan trọng trong cuộc đời tôi. Cậu có nghĩ như những ai đó, như Nguyễn Thanh Sơn chẳng hạn, rằng “văn chương phải lớn hơn cuộc sống”? Ồ riêng tôi phản đối. Văn chương chỉ là tác phẩm của con người, còn cuộc sống lại là tác phẩm của Thượng Đế. Với tôi, cuộc đời là văn chương nhưng văn chương không phải là cuộc đời. Nói vậy để cậu hiểu tại sao tôi không háo hức với chuyện viết ra một tác phẩm lớn. Không cần các nhà văn viết ra thì các tác phẩm lớn vẫn luôn tồn tại, chỉ là chúng ta có biết cách đọc hay không mà thôi.
Đáng lẽ tôi không cần phải viết thêm, nhưng cậu đã đến trò chuyện cùng tôi mà cuộc trò chuyện ấy chưa chấm dứt. Vì chúng ta gần như vô hình đối với nhau, nên viết là cách duy nhất mà tôi có thể dùng được, cũng là cách tốt nhất để trò chuyện với cậu, một người đã đặt vào văn chương tình yêu thiêng liêng.
Tôi viết cho cậu cũng là cách để tiếp tục cuộc trò chuyện với Không Một Tám. Tôi đã nói cho cậu ấy biết cậu ấy là người quan trọng trong cuộc đời tôi kia mà. Cậu ấy đã từng mong tôi là một cô bé hai mươi mốt tuổi, và chuyện tôi viết văn hay diễn kịch chỉ là nói dối. Chúng tôi đã nói chuyện qua điện thoại chứ không phải chỉ là nhắn tin nữa, nhưng cậu ấy vẫn chưa hình dung được rằng tôi không đồng lứa với cậu ấy và vẫn yên tâm gọi tôi là “bạn”. Vì cậu ấy không hiểu được những tác phẩm văn chương sâu sắc nên cậu ấy sẽ cần gặp tôi đúng không? Khi đó cậu ấy bắt buộc phải đối diện với sự thật: người mà cậu ấy đưa đi ăn kem và dạo chơi trong công viên có thể không phải là một cô bé hai mươi mốt tuổi, nhưng thay vào đó là một văn sĩ, một kịch sĩ từng trải, một “người nổi tiếng” thì cậu ấy cũng sẽ không phàn nàn. Và để bạn bè của Không Một Tám khỏi nghi ngờ về chuyện người bạn của họ quả thật đã trở thành nhân vật trong một tác phẩm văn học lừng danh (chúng ta tạm giả định là thế), tôi đưa ra đây ngày tháng năm sinh của cậu ấy: 02 – 11 – 1992. Tôi biết được ngày quan trọng này là vì theo yêu cầu của Không Một Tám, tôi đã mua cho cậu ấy một sim điện thoại số đẹp vào sinh nhật của cậu ấy năm 2013, khi cậu ấy tròn hai mươi mốt tuổi (thế mà vào ngày Cá tháng Tư cùng năm, cậu ấy đã nói dối tôi là cậu ấy hai mươi hai tuổi rồi cơ đấy). Không Một Tám cần những sự quan tâm nho nhỏ như vậy chứ không phải là cần một tác phẩm văn học lớn. Rồi cậu biết sao không? Khi gọi lại để cảm ơn tôi, Không Một Tám nói cậu ấy rất ngạc nhiên, cậu ấy đã không hề nghĩ tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cậu ấy, một người chưa từng gặp mặt. Giọng Không Một Tám cảm động tới mức tôi tin rằng cậu ấy đã biết thế nào là cô đơn.
Thế mà một việc nhỏ như mua sim điện thoại cho Không Một Tám, suýt nữa tôi đã không làm được. Lúc ấy tôi đang ăn ở nhờ nhà bố mẹ, hoàn toàn không có tiền, nhưng tôi không thể nói điều đó với Không Một Tám vì lý do ấy thật vô duyên. Nhưng có một người đã tình cờ giải nguy cho tôi, cậu có hình dung được đó là ai không? Là bác Dizikimi, một blogger của Blog Việt, người mà cậu đã độc địa đặt cho cái comment “người mù ở trại tâm thần” ấy. Bác Dizikimi là người đầu tiên đến thăm tôi, bác ấy quan tâm đến tôi hơn là quan tâm đến những gì tôi viết. Bố mẹ tôi rất mến khách nên những người đến thăm tôi đều được đón tiếp nồng nhiệt. Bác Dizikimi có việc cần mượn cái USB của tôi, nhưng rồi quên không trả về đúng chỗ cũ và kết quả là chúng tôi đã không sao tìm lại được nó, kể cả sau khi bác ấy ra về. Thế là tôi có lý do để xin tiền của mẹ tôi, vì cái USB là một vật không thể thiếu. Dĩ nhiên tôi đã dùng tiền ấy để mua sim điện thoại cho chàng Không Một Tám, còn USB thì phải đợi dịp khác. Với tôi, bác Dizikimi đúng là một vị cứu tinh. Gần đây bác ấy cứ nghĩ là tôi giận bác ấy nên không nói chuyện, nhưng chỉ là tôi không thích nói chuyện với bác ấy vì chúng tôi không hợp chuyện thôi. Nếu bác ấy không nói chuyện mà nấu ăn thì lại rất hợp khẩu vị của tôi, thật đấy!
Với Không Một Tám, người trò chuyện với tôi qua tin nhắn chỉ có vài ngày, tôi còn sẵn sàng làm những việc như thế. Huống chi là với cậu, Gió Phương Bắc, người đã trò chuyện cùng tôi bằng những comment và những entry trong nhiều ngày, bớt xén giờ giấc nghỉ ngơi sau những cuộc “kéo cày” vất vả ngoài kia. Cậu là cơn gió trong lành đã đến trong cuộc đời tôi, là bài hát ngân nga trong tâm hồn tôi không bao giờ dứt. Vì cậu mà tôi sẵn sàng bắt đầu cuộc trò chuyện mới, cho dù vì điều đó mà tôi phải cày tung cả thế giới này.
Cậu muốn thanh kiếm báu Sự-Khác-Biệt được sử dụng phải không? Được thôi! Ý cậu là ý Chúa. Thanh kiếm Sự-Khác-Biệt chính là thanh kiếm Trí Tuệ, trong chất thép của nó có nhiều phần xảo trá. Khi sử dụng nó, chẳng biết niềm hạnh phúc vĩ đại có đến hay không, nhưng nỗi đau vĩ đại thì hẳn là có đấy. Chúng ta sẽ chịu đựng được, còn các độc giả, nếu đã trót đọc thì cũng phải chịu đựng thôi.
Chúng ta sẽ lái cỗ xe chở Thượng Đế để cho Ngài bị người đời phán xét. Họ sẽ phán xét Ngài, dõng dạc và đanh thép. Rồi cuối cùng, Ngài sẽ nhấc Mèo Ainu ra khỏi đống hỗn độn theo cách mà chúng ta không thể ngờ, khiến cho chúng ta phải bị bẽ mặt một phen. Nhưng thà như thế còn hơn là chúng ta bỏ lỡ cơ hội chứng kiến quyền năng của Đấng Sáng Tạo.
*
* *
"Trong ngày Cá tháng Tư tôi đã nói sự thật cùng Không Một Tám. Ngày hôm nay tháng Tư vẫn chưa qua, tôi đã nói sự thật cùng các bạn. Tôi là Người Nổi Tiếng của Không Một Tám, chàng trẻ tuổi đã vô tình mang đến cho công chúng Xóm Lá những diễn viên bất đắc dĩ của mọi thời đại.
Blog "Hơi Thở Của Vũ Trụ" và cái tên Ái Nữ có trở nên nổi tiếng hay không thì chỉ bạn đọc mới biết. Tôi không quan tâm đến điều này, bởi vì tôi là cơn gió thổi qua tâm hồn các bạn trong phút chốc rồi có thể không bao giờ quay trở lại".
PS/: Thượng đế đã dẫn dắt Ainu gợi dục thành một nàng EVa cám dỗ Adam ăn trái cấm nhưng đáng tiếc thất bại vì chàng Adam này là một "thiên thần" đọa trần nên sợ hãi mà bỏ chạy mất dép. Đang viết đến đây, bỗng nhiên trước mắt tôi chói lòa và khi tôi kịp hoàn hồn thì trước mặt tôi là một chàng thanh niên trần truồng như nhộng. Cũng may là còn có đôi cánh sau lưng nên tối biết liền đó là một "thiên thần". Chao ôi, tác phẩm của Thượng đế quả thật là kỳ diệu, tôi chỉ mới giới thiệu thôi là được gặp Thiên thần ngay.
Thiên thần ghé sát mặt vào màn hình thấy tôi đang đọc "Cuộn len của Thượng Đế" thì khịt khịt mũi lùi lại bảo :
- Nhà bác tài thật có thể chịu được cái mùi này.
Tôi ngạc nhiên hỏi :
- Thưa ngài, mùi gì ạ?
Thiên mở to mắt nhìn tôi, rồi lắc đầu :
- Thú thật với ngươi ta là chàng trai trong câu chuyện này- giọng thiên thần có vẻ rầu rầu- đêm đó ta không nên để nàng một mình trong cái nhà trọ tồi tàn ấy- Thoáng ngập ngừng, thiên thần tiếp - nhưng ...ta thực sự không chịu nổi cái mùi từ thân thể nàng toát ra khi ta nằm lên giường kề cận nàng
- Mùi gì thưa ngài? - Tôi hỏi
- Này, ngươi thật sự không nghe mùi gì à?- Thiên thần nhìn tôi và ra chiều suy ngẫm. Ngài lẩm bẩm :
- Có thể là do nàng mắc mưa, chưa thay đồ ...nên...mà thôi- ngài quay sang tôi nói: -Ngươi hẳn là có duyên với tác phẩm Thượng đế nên ta muốn nhờ ngươi một việc.
- Tôi sẳn lòng thưa ngài!
- Nếu như ngươi gặp nàng thay ta đưa cho nàng món này nhé!
Vừa nói xong, thiên thần đã chấp cánh bay mất. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, duy có một vật ngài để lại là lấp lánh với hàng chữ : OVALIN
Cùng lúc đó, trên thinh không tiếng thiên thần vọng xuống : Ngươi nhắn với nàng khi nào trị hết rồi hãy gọi cho ta theo số KHÔNG MỘT TÁM NHÉ !
( ơn trời, cũng do mũi tôi bẩm sinh chỉ nghe được mùi thơm chứ không nghe được mùi hôi)
Các bạn tiếp tục theo dõi :