Sao em nỡ trách mùa Thu!
Khi lá vàng rơi về cội
Thương vay kiếp người lầm lỗi
Sám hối tình một lối Thu đi.
Xin em đừng hờn dỗi!
Mùa Thu vô tình đưa lá bay xa
Những chiếc lá trọn đời vất vả
Mang nắng vào sưởi ấm tim côi.
Xin em hãy bước cùng tôi
Gom lá vàng khô đun tình đã tắt
Đốt gió đông sưởi từng khoảnh khắc
Xua khói lên trời đuổi u ám mù sương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét