Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Con Vật


Nguyễn Vũ Hiệp

Con Người không cần được làm lại. Con Người cần được nhận ra.

Ngày nay rất hiếm Con Người. Đa số con người đã chọn làm con vật. Chúng tự xưng: tôi là con vật hai chân đứng thẳng! Trong cơn thèm khát những vì sao thần thánh, chúng cố nhón cao những đôi chân vật lý đồ sộ qua các tầng mây. Nhưng trong lớp vỏ vật lý phì nộn, linh hồn chúng đang quỳ mọp xuống, liếm láp tất cả những gì là tầm thường, hạ lưu và ti tiện của loài sâu bọ rúc dưới đáy bùn lầy. Kẻ nào không dám đốt cháy linh hồn để thắp mình thành một chòm sao, kẻ đó sẽ chỉ tìm thấy bụi đất trên những thiên thể vĩnh hằng tỏa sáng.

Đa số con người đã chọn làm con vật.

Đa số đã chọn làm loài gia cầm, gia súc trong các nông trang. Chúng gọi cái máy ấp là Mẹ, gọi chuồng nhốt là Nhà. Chúng gọi những máng ăn đầy cám công nghiệp là Hệ Thống Phúc Lợi, gọi tên đồ tể đang mài dao là Nhà Chức Trách. Chúng gọi những chất bài tiết mà mình thải ra là Văn Hóa, gọi hơi lạnh của cái máy vắt sữa là Nền Văn Minh. Chúng gọi những khẩu phần đều tăm tắp, những ô chuồng đều tăm tắp, những kết cục đều tăm tắp là Bình Đẳng Bình Quyền, và gọi mùi hôi thối tởm lợm của nông trang là Bản Sắc Dân Tộc. Với chúng, tăng cân là Thăng Tiến, vỗ béo là một chính sách hợp Lòng Dân, và béo phì là Thành Đạt. Với bầy cừu, thảo nguyên chỉ là chó sói; với lũ gà công nghiệp, bầu trời chỉ có diều hâu. Chết là cuộc đời định trước của những sinh vật này. Chúng sống như những xác chết biết đi, và sinh con chỉ để nông trại có thêm cái chết. Ngày ngày, chúng sống vì thịt, trứng, sữa, và chết thành thịt, trứng sữa. Chúng không tiêu thụ hoặc tạo ra Ý Tưởng và Cái Đẹp: quá nhiều thịt, nặng nề và tăm tối, để ánh sáng có cơ hội ngấm qua! Chúng không phải là sinh vật: trong vĩnh hằng, chúng chỉ là một phụ tùng của cái máy vắt sữa, là thực phẩm của cái thớt và con dao, là sự duy trì liên tục cái “bản sắc” hôi thối tởm lợm, là chất bài tiết được tuần hoàn. Kẻ nào không còn tư duy, ý chí và rung động riêng, kẻ đó không có linh hồn, nằm ngoài sự sống và chỉ còn là công cụ trong tay kẻ sống.

Số khác đã chọn làm bọn thú cưng. Những con vật này thèm khát được kẻ khác vuốt ve, và chỉ sống vì cái vuốt ve của kẻ khác. Điều chúng làm được, cái chúng cho được: vẫy đuôi, liếm láp, uốn éo, cọ mình. Chúng cũng không phải một dây đàn sự sống ngân lên bất tận, ban Ý Tưởng và Cái Đẹp tràn ngập và chiếm lĩnh không gian; chúng là hiện thân của sự vuốt ve có qua có lại, trong xó bếp.

Những con vật này đang gọi cái cọ mình là Tình Yêu, gọi cái vẫy đuôi là Nhân Tính, gọi cái liếm láp là Cảm Thông, gọi sự uốn éo là Đạo Đức và Nghĩa Cử. Khi chúng được vài ngôn từ vuốt ve đè ra gãi bụng, hồn chúng sướng đến thăng thiên. Bởi linh hồn chúng không ngụ trong tim óc: linh hồn chúng đã bị cán bẹt, lộn ngược, băm nát, rồi xù lên thành lớp lông bên ngoài. Linh hồn chúng không còn là tư duy và ý chí nội tại, tự lực, tự do: linh hồn chúng chỉ còn là một chuỗi phản ứng giản đơn, là nội lực mơn trớn để đáp trả ngoại lực mơn trớn. Tình Yêu, Nhân Tính, Cảm Thông và Đạo Đức của chúng vốn chẳng là gì khác ngoài những màu mè trên lớp lông kia, là thứ mơn trớn qua lại của động vật bầy đàn đến mùa động dục. Toàn bộ hào quang của chúng, giá trị của chúng, sự tồn tại của chúng cũng chỉ nằm gọn trong lớp lông kia. Một con thú cưng trụi lông có là gì khác, ngoài thứ rác rưởi bẩn thỉu, đáng tởm và vô giá trị, cần vứt bỏ cho khuất mắt người và khuất mắt chính mình? Dù những bộ lông di động này tự gọi mình là Người Đẹp, Anh Hùng, Lãnh Tụ hay Sĩ Phu, tạo hóa cũng chỉ gọi chúng bằng một từ: Con Đĩ.

Còn một con vật khác: loài ký sinh. Chúng bẩn thỉu nhất, gian manh nhất và nguy hiểm nhất. Chúng sống bám vào sự ngu độn của bầy gia súc và cơn động dục của lũ thú cưng. Chúng ký sinh trên ngôn từ và biến ngôn từ thành thuốc độc. Chính chúng đã gọi con vật là con người, để khiến Con Người quên mất mình là ai. Chính chúng đã dán cái nhãn Công Dân lên những tảng thịt của nông trại, gắn cái mác Tử Tế lên loại đĩ chuyên lấy tâm hồn làm trang sức trên lông, bình dân hóa và thấp kém hóa mọi mỹ từ, rồi gạt Con Người ra khỏi đó. Chính chúng đã dùng từ Chăn Chiên để chăn dắt bầy gia súc, dùng từ Tình Yêu Thiên Chúa để mơn trớn đám thú cưng, rồi mạo xưng thánh thần. Như thể thánh thần vui lòng mời lũ súc vật hạ đẳng, xuẩn ngu vào phòng khách! Như thể thánh thần có nhu cầu chơi đĩ thâu đêm, và yêu những con đĩ một cách thành thật! Như thể thánh thần cũng cần hút thứ máu bạc nhược, cũng cần được mơn trớn qua lại bằng ngôn từ, và cũng cần thu thập những mẩu linh hồn đã vỡ vụn thành rác rưởi như chúng – loài ký sinh!

Ngày nay, con vật đang lấn át, cô lập, đồng hóa, và đôi lúc, nuốt chửng Con Người. Dưới sự giật dây của loài ký sinh, sự chính đáng hóa và thi vị hóa của loài thú cưng, và bằng sự đông đảo, cuồng tín, xuẩn ngu của loài gia súc. Tinh hoa lặng thầm biến mất, nhường chỗ cho những rởm rít ồn ảo tủn mủn được tô vẽ thành mốt thời trang.

Chính ở đây, ta cần một lời đính chính.

Con Người không cần được làm lại, nó cần được nhận diện.

Chỉ đáng coi là Con Người, những vị vua ban phát tầm vóc của mình cho dân chúng, thay vì chắp vá nên tầm vóc bằng tiếng hô “Vạn tuế!” của đám đông.

Chỉ đáng coi là Con Người, những tu sĩ là thần thánh, thay vì là con đĩ của thần thánh.

Chỉ đáng coi là Con Người, những tình nhân chung thủy với chính mình.

Chỉ đáng coi là Con Người, những tội đồ viết luật và những cư dân lập quốc.

Chỉ đáng coi là Con Người, những linh hồn chứa nhiều bầu trời thay vì thèm khát một cõi trời.

Chỉ đáng coi là Con Người, những kẻ kiến tạo thay vì ký sinh, thám hiểm thay vì chạy trốn.

Chỉ đáng coi là Con Người, những kẻ sống để đạp đổ Tên và vượt khỏi Tên, thay vì để được gọi Tên và đặt Tên.

Chỉ đáng coi là Con Người, những kẻ tìm tính thần thánh trong cá thể thay vì đám đông, và tìm sự thiêng liêng trong cái Đẹp thay vì no ấm.

Số còn lại, đơn thuần là Nô Lệ.

Đó là sự trừng phạt đời đời mà chúng tự giáng xuống bản thân.

Ai không lấy bản thân làm nơi nương tựa tối hậu, kẻ đó đáng trở thành công cụ của người ngoài.

Ai tôn thờ ngoại vật và sùng bái tha nhân, linh hồn kẻ đó chia lìa, vỡ tan, và trở thành thức ăn cho quỷ dữ.

Nguồn: Ikaria

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét