" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015
Thư gửi Mẹ
Thư gửi Mẹ
Đêm thắp nến tri ân, tôi đã không muốn tham gia, vì nó khiến tôi trở nên mong manh và yếu đuối hơn. Những giọt nước mắt rơi trộm trong đêm, dưới ánh nến lung linh, cùng những dòng thư viết vội gửi về cho cha mẹ...khiến tôi ngại rằng chính tôi cũng chẳng kìm được dòng nước mắt. Và thế là, tôi chọn cho mình cách ứng xử thông minh: nằm cuộn tròn trên phòng, cho thần trí phiêu lãng cùng mây trời.
Ấy vậy mà âm thanh từ đâu cứ len lỏi qua khe cửa, chạm vào tai tôi, chạm vào lòng tôi... "Con trai của mẹ, mẹ yêu thương con biết bao...". Giọng hát đó, lời ca đó, tiết điệu đó... cứ như một cuộn phim quay chậm, đưa tôi về dĩ vãng, đưa tôi về quá khứ xa xưa, mở cho tôi một cánh cửa vượt mọi giới hạn của không gian và thời gian, về những tháng ngày như chưa từng đi qua...
Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi...
Ngài Nhất Hạnh mồ côi từ khi còn rất nhỏ, và tôi cũng thế. Nhưng có lẽ tôi còn nhỏ hơn cả Ngài nên tôi vẫn chưa hiểu được đích xác của hai tiếng "mồ côi". Tôi còn tò mò xen lẫn chút háo hức khi ai đó cài lên đầu tôi chiếc khăn tang trắng, tôi còn nhảy lon ton cùng mấy đứa hàng xóm cầm phướn cầm phan chạy nhảy dẫn đường. Tuổi thơ hồn nhiên của tôi kéo dài vô tận...
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...
Nhưng tôi có biết mất mẹ là khổ đâu. Tôi chỉ thấy bố tôi khóc, anh chị em tôi khóc, nhà tôi ai cũng khóc... nên tôi cũng khóc. Tiếng khóc không vang lên từ nỗi khổ, từ cảm nhận về sự mất mát... mà chúng đơn thuần chỉ là thấy mọi người cùng khóc nên tôi khóc. Tiếng khóc a dua, tiếng khóc phong trào... Tôi còn bé quá để hiểu hai tiếng "mẹ mất" là như thế nào. Tôi còn nhỏ quá để hiểu đằng sau đó là khoảng không mênh mông dường nào...
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời
Mỗi lần về thăm quê, tôi đều cùng anh chị lên thắp nhang cho mẹ. Nén nhang theo gió bay xa, những ký ức về mẹ tôi cũng nhạt dần theo năm tháng. Tôi không hình dung được dáng mẹ tôi mỗi trưa đi chợ về như thế nào, mỗi lần người lấy ráy tai cho tôi, khuôn mặt đó hốc hác ra sao... Ký ức về Người cứ vậy, theo tháng theo năm lan lan theo khói chiều dịu nhẹ... Và mỗi lần như thế, nhìn những đứa trẻ quẩn quanh bên chân mẹ, lòng tôi đôi khi tự hỏi: nếu mẹ mình còn đây, mình sẽ như thế nào nhỉ?? Hỏi chỉ để hỏi thế thôi, chứ chính tôi cũng chẳng thể trả lời nổi.
Trong những dịp chùa tổ chức Lễ tri ân hay Rằm Vu lan báo hiếu, công việc của tôi cũng bận bịu đến mức chẳng có thời gian nào dành riêng cho mình cả. Những lễ lạc đó cứ cuốn tôi đi, đôi khi, tôi còn chẳng biết thế nào là bầu trời cho riêng mình, để được gọi là "mất"... Những lúc chênh vênh, những khi buồn tủi... tôi cứ một mình lặng lẽ, tự ôm ấp nó, tự gặm nhấm nó, tự giải phóng nó... cho đến ngày thành thói quen, cho đến khi thành sứ mệnh.
"Con trai của mẹ
Mẹ tin con đã khôn lớn
Hãy sống cho mẹ được thấy tự hào về con
Có thể một ngày nào đó
Con sẽ gặp nhiều gian khó, trên con đường dài phía trước
Vắng đi những người từng yêu thương
Chất thêm những muộn phiền lo toan
Nghĩ suy những điều mà đúng sai không nhận ra...
Thế nhưng vẫn còn mẹ tin con sẽ luôn vững vàng để vượt qua
Trái tim của mẹ luôn dõi theo bước chân của con
Một ngày nào đó có khó khăn gì
Khi những bước chân của con đã mỏi mệt
Hãy trở về bên mái nhà
Còn mẹ và vòng tay của cha..."
...
Lời ca của bài hát cứ thế lách qua khung cửa hẹp, đưa tôi về quá khứ, tràn qua hiện tại... để rồi giờ đây, dư vang của nó không chỉ là bài hát vọng giữa thinh không, mà còn là người mẹ năm xưa của tôi quay về, mở rộng vòng tay ôm tôi vào lòng, xoa đầu trìu mến...
Mẹ của con ơi
Con biết mẹ thương con rất nhiều
Từ lúc chào đời cho đến hôm nay không hề thay đổi
Dù mẹ ở gần hay mẹ đã xa
Mẹ của con ơi
Con biết trái tim Mẹ hiền luôn dõi theo con
Trong từng dấu chân
Trong những lần vấp ngã
Trong những lúc chênh vênh
Trong những khi mỏi mệt
Nên con đang tập đứng
Đứng trên đôi chân mình
Nên con đang tập đi
Đi tìm con đường ý nghĩa
Mẹ của con ơi
Tháng năm đã quá dài để nhạt phai tất cả
Năm tháng đã quá xa để mọi thứ quay về
Nhưng có một điều không hề thay đổi
Mẹ yêu Con
Và Con yêu Mẹ
Mẹ bây giờ không còn nữa
Con cũng một ngày nào đó ra đi
Chỉ cònTình yêulà ở lại
Và mẹ có tự hào về "Tình yêu" mà con đang tự hào?
Và mẹ có thấy con đang lớn dần trong hai chữ "Tình yêu"?
...
Có những thứ không nên nói ra thành lời. VàTình yêulà một trong những thứ như thế
Phải không Người Mẹ của Con?
Read more:http://www.suynghiem.vn/2015/07/thu-gui-me.html#ixzz3gu45bTyT
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét