" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015
Thơ hà Duy Phương
Giao khúc
Khi những ngón tay rời khỏi anh tìm lên thân em
Cũng là khi đêm mở mắt soi dấu bàng hoàng
Ta phân thân đôi vực bờ mê sảng
Em vỡ cuồng trầm uất đa mang
Đêm qua em đã khóc những gì
Bình minh răng cưa anh thấy mặt trời chẻ ngang lồng ngực
Đôi ta là những vỏ bọc đựng đầy ảo giác
Nỗi yêu thương ức chế sống-còn
Không hề có con đường nào vượt thoát
ngoài những cơn điên
Anh hiểu em cần có những giằng co
Và khi say em như chiến binh
sắc máu nụ hôn cưỡng đoạt tình
Em cần xác tín va-chạm-có-thật?
Anh biết em hiếm khi tin ở chính mình
khi em chỉ thở bằng cảm xúc
Cơn điên em đêm qua đã làm anh bùng vỡ
Những ngón tay anh văng giữa trời
giao khúc Thơ em
Ôi
Những đốt xương đã rời khỏi anh tìm qua thân em
Đêm gian nan thở tàn ảo ảnh
khúc cuối
cầm trên tay con sao biển dạt bờ
em nằm khóc trên hoàng hôn dốc
cong cánh cung cuồng rung khát vọng
ta lưỡi tên buồn rát gió
xâu đêm
con sao biển chẳng còn tái sinh
trên tay em niềm đau quấn vòi ướp giấu
muốn chôn nhau
thời khắc những vì sao tắt thở
rơi tràn biển mơ
em thét hú lời tru man dại
đắm mê cuộc sống/còn
trên tay em
con sao biển màu son
sống lịm vào cõi mất
tung cánh
ta muốn ngủ vùi trên vòm ngực gió
mặc gió bay đi
nơi bình yên không cần có nữa
trong ta vó câu cục cựa núi đồi
loài ngựa hoang mọc cánh
đáy đêm đen
bay trong hư ảo phận người
có những ngày chùng chân mỏi gối
tiếng gọi huyệt sâu tăm tối
réo âm xưa về lại níu mùa
tình thua
tung cánh trắng ta lồng lưng vào gió
cõng giấc buồn
bay hoang
không đề
(cho K)
anh thèm liếm khắp người em
như con chó con khát tìm vú mẹ
ngày vừa mở mắt
loi choi trong chiếc ổ sau nhà
anh đã sống / chết và tái sinh nhiều lần
trên thân thể em
hun hút vực sâu và núi đồi loáng nắng
anh khoét lưng trời nhét trái cấm
treo trăng
anh đã bơi trong cuộc đời biển mặn
nồng cay / tanh tưởi
con cá chết già mơ biển ngọt về đêm
anh mơ em mơ trăng trí nhớ*
trong tận cùng cơn đau hoang vọng
đã như người mất trí
anh chỉ muốn liếm khắp người em
như con chó con
đứt lưỡi
*thơ TPKỳ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét