Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Ta xin làm viên đá cuội




Kiều Giang



Đêm nay ta tan vào ánh trăng diệu thường
lắng sâu vào thăng trầm nhân thế
chìm vào nỗi đau ngàn năm dâu bể, lật áo vô thường
để tìm nghĩa yêu thương

Ta đi qua biển xanh, băng qua đồi non,
tình em thấp thoáng ở cuối chân trời
cuộc tạo tác của đất trời một đời làm rộn rã trăng sao

Tình yêu ở mãi tầng cao
Ta nhớ về một nẻo xa xôi tiền kiếp
nơi khung cửa hẹp
em dắt ta đi qua cánh cổng thiên đường

Tình yêu lắng trong mù sương
nơi trần gian em trở về cho ta bầu trời đầy thương tích
Tình yêu ở nơi vườn khuya, dưới ánh trăng cô tịch
ta nhầm lẫn tiếng lá khô là tiếng chân người.

Ta cũng hiểu rằng trần thế trêu ngươi
nhưng làm sao cưỡng lại nụ cười của em lãng đãng ở cuối chân trời, mắt khuya ta vén mây ngàn để nhìn em đắm đuối, đã bao năm ta làm viên đá cuội lăn dài theo bước chân em.

Yêu em, ta gánh con tim mãi mãi lưu đày
và bao nhiêu khát thèm cũng chỉ còn thắp lửa vào thơ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét