Ngày 15- Tháng 6 -2015 là ngày kỷ niệm 800 năm bản văn kiện "nổi tiếng" hiện đang là nền tảng của bản hiến pháp bất thành văn của Anh Quốc. Văn kiện này được ký kết vào năm 1215, giữa đội ngũ võ trang quyền lực của các lãnh chúa và vua Anh quốc King John - giới lãnh chúa dùng áp lực quân sự buộc Vua Anh phải ký kết tuân thủ một bản "luật" qui định quyền hành giữa Vua và các Lãnh Chúa về "nền tự do cá nhân" dĩ nhiên chỉ là đặc quyền của các giới lãnh chúa quí tộc và giáo sĩ Kito giáo bấy giờ.
Qua năm tháng nó tiến triển mở rộng không chỉ là quyền của các giới quyền hành quí tộc tăng lũ giáo hội mà thành quyền phổ quát đến tất cả mọi cá nhân con người: trở thành nền tự do cá nhân của mọi người trong xã hội Anh quốc. Từ thế kỷ 17 nó mở ra cánh cửa cho một hình thức "quốc hội" ra đời. Và sau đó những người Anh bỏ Anh quốc để đến thuộc địa Mỹ đã dùng nó để hình thành nền dân chủ gián tiếp với quốc hội đại biều tại xứ này trong nền tảng một bản hiến pháp thành văn và 10 điều tu chính DÂN QUYỀN qui định rõ ràng nền DÂN QUYỀN và TỰ DO CÁ NHÂN của CÔNG DÂN đối trọng quyền lực Nhà Nước (Bill of Rights). Thật là một "truyện tình"!
Ông Paul Craig Roberts đã cảm kích viết một bài nhận định ghi dấu sự kiện lịch sử này như một thành quả lớn. Nhưng mỉa mai một cách cay đắng, phần lớn ông nhấn mạnh hiện trạng chính Anh và Mỹ,cả nhà nước lẫn đa số quần chúng, đều đang dẫm lên "thành quả 800 năm" này. Nghĩa là càng ngày càng chẳng coi Hiến pháp ra cái gì nữa.
Ông Paul Craig Roberts, một cựu đảng viên bảo thủ Cộng Hòa, không chỉ là khoa bảng sư phạm, nhà báo mà từng giữ chức vụ cao cấp đặc biệt về chính sách kinh tế quốc gia của Mỹ, trong bài "điếu văn 800 năm" cho bản Magna Carta này đã giận giữ nói đến những tội phạm và tội ác của hai nhà nước "được đặt dưới nền luật trị hiến định" của Magna Carta trong suốt mấy trăm năm qua. Nhất là cái chủ nghĩa tư bản của hai xứ sở này.
Một cách gián tiếp ông Paul Craig Roberts đã thừa nhận tính "vô hiệu lực, vô tác dụng" của văn bản Magna Carta cũng như cái bản Hiến pháp của Mỹ trước sự vi phạm coi thường bạo ngược ngang nhiên của nhà nước và hệ thống chủ nghĩa tư bản của hai nhà nước Anh Mỹ.
Tại sao bản Magna Carta và Hiến Pháp Mỹ vô hiệu lực với quyền chính mà nó được viết ra, theo định nghĩa, để giới hạn quyền nhà nước và bảo vệ dân quyền tự do cá nhân?
Đơn giản bởi nó được soạn ra để phân chia vị thế "chính quyền" và tập trung "quyền chính" vào định chế Nhà Nước, chứ không phải mục tiêu là trả lại CÁI QUYỀN TỰ DO TỰ CHỦ CÁ NHÂN về lại quần chúng, dĩ nhiên là với những mỹ từ văn hoa của bọn phù thủy luật gia (legalese). Các văn bản này thực chất là phục vụ đắc lực hơn cho giới quyền chính, vì nó chính đáng hóa quyền chính và vô hiệu hóa quyền đối kháng của NGƯỜI DÂN bằng "luật" và pháp quyền của nhà nước chính phủ qua hàng trăm ngàn điều luật chi tiết qui định chi phối từng hành xử của mỗi một người dân (sinh, tử, y tế, giáo dục thực phẩm, cư trú, xây nhà, giao thông, quan hệ hôn nhân, nuôi con, dạy con, hành nghề, nhà cửa, đi xe nói chuyên v.v)...Điều mà Lão Tử Đạo đức Kinh gọi nôm na mất tự do công lý " rồi mới đặt ra hiến luật... để "chính đáng hóa cái " mất tự do đó". NHỮNG THỨ RÀNG BUỘC CAI TRỊ mà người dân được nhồi nhét qua tín lý Nhà nước để "tự nguyện" tuân thủ thành "bổ phận công dân- thượng tôn pháp luật, và mặc nhiên trao cho thiểu số gọi là chính phủ nhà nước cái quyền...trấn áp chính bản thân họ!
Rõ ràng mầm mống quyền lực một khi đã được định chế hóa, định chế trở thành nền tảng sinh tồn của quyền lực. Quyền lực tự bản chất băng hoại (power corrupts) và khi nó được chính đáng hóa qua định chế, dù dân chủ hay không dân chủ, nó băng hoại tận cùng. Bởi cái tính tuyệt đối của nó được chính đáng hóa bằng chủ nghĩa nhà nước trên hết mà dân chúng mặc nhiên tôn thờ như một hệ thống tín lý, chứ không cần một ông Vua độc đoán. TỰ NGƯỜI DÂN bị lừa dối để TỰ NGUYỆN BỊ CAI TRỊ . Mà nền pháp quyền nhà nước trở thành độc đoán qua bàn tay của chính phủ (government) nhân danh nhà nước (the State) bảo vệ dân (the People) qua giao ước xã hội (social contract). Cả một cuộc gian trá đầy ngoạn mục!
Ông Paul Craig Roberts và rất nhiều người trân trọng Hiến Pháp và vẫn phẫn nộ trước những hành động của các nhà nước coi thường Hiến pháp chà đạp nhân quyền dân quyền như chúng ta đang thấy... Nhưng không chất vấn tại sao lại xảy ra như vậy, nếu Hiến pháp thật sự là quyền năng hiệu lực? Nghĩa là không đặt câu hỏi tại sao nhà nước lại có khả năng tùy nghi tôn trọng hiến pháp theo tính tùy tiện quyền lực của nó? tại sao người dân, theo định nghĩa là chủ thể, lại không có cái khả năng này, và hoàn toàn bị động theo sự tùy nghi diển giải và hành xử của chính phủ nhà nước?
Trên khắp thế giới có nhà nước chính phủ nào là không vi phạm hiến pháp? Không một nơi nào tôn trọng hiến pháp của nó. Ngoại trừ Thụy Sĩ là CHƯA VI PHẠM, hay nói cho đúng là Nó, Nhà nước chưa cần vi phạm, chứ không phải KHÔNG THỀ VI PHẠM, nhưng đang có khả năng vi phạm. Khi quyền chính còn đó trong định chế nhà nước còn đó và vẫn còn được công nhận, nó chỉ cần một biến động để tuyên bố pháp quyền tuyệt đối của nó.
Tại chính bản "hiến pháp hiến luật" đó, chính là những ràng buộc người dân vào tín lý nhà nước và rồi mặc nhiên tự nguyện tuân thủ tuyệt đối định chế quyền lực dưới sự phán quyết tùy nghi của (định chế chính phủ tam quyền) như là "bổn phận công dân thượng tôn pháp luật (law-abiding citizen) với nỗi đe dọa, nỗi sợ từ Nhà nước: Tịch Biên Tài Sản, Tù Tội, Tử Hình. Ngược lại đinh chế nhà nước bất tử và bất khả gia hình, (người dân có thể là tội đồ trước pháp luật, nhưng chính phủ nhà nước không bao giờ dù là luôn vi phạm pháp luật và tội ác) nhưng mặc nhiên có quyền hành bắt bớ xét xử gia tội quần chúng tùy tiện dân chúng- đúng cũng như sai. Nói ngắn gọn lại, như cảnh sát quân đội có quyền đánh bắn giết "nhầm" dân, nhưng dân không được quyền cưỡng chống hay bắn trả "nhầm". Nhà nước chính phủ có quyền làm sai phạm pháp rồi xin lỗi, nhưng dân chúng không có quyền làm sai phạm pháp rồi ...xin lỗi! Nghĩa là BẠO LỰC ĐƯỢC CHÍNH ĐÁNG HÓA trong tình trạng vùa TẬP TRUNG TRONG TAY THIỂU SỐ vùa MỘT CHIỀU, nghĩa là TUYỆT ĐỐI.
Không một văn bản nào có thể điều khiển ngăn cản được quyền lực khi nó đã dược mặc nhiên chính đáng hóa tập trung một chiều vào một nhóm thiểu số. Chỉ có tháo gỡ nó. Trả quyền lực tự chủ về mỗi cá nhân trong nguyên lý phi quyền chính. Nghĩa là nguyên lý phi quyền lực.
Trong xã hội phi quyền chính, thì giả thiết ngay cả khi có áp chế quyền lực xảy ra, thì nó cũng cân bằng vì nó ở trong tình trạng hai chiều đối trọng, mỗi cá nhân (hay nhóm) bình đẳng trong cái quyền TỰ VỆ CHỐNG TRẢ- không một ai, hay nhóm nào, bị tước đi cái quyền, khả năng tự vệ đáp trả- hay ở thế thượng phong áp đảo tuyệt đối người khác chỉ vì được "pháp quyền nhà nước" bảo vệ hoặc có "pháp quyền" trong tay! Bất công bạo ngược áp chế đã được chính đáng hóa bởi "luật nhà nước pháp quyền" này.(thí dụ, nó đã từng và đang hủy diệt áp chế biết bao nhiêu cuộc đời những con người đồng tính)
Lịch sử quyền chính của nhân loại, từ hình thái quân quyền phong kiến, độc tài cá nhân cho đến pháp quyền dân chủ với định chế nhà nước ... chưa bao giờ văn bản Hiến pháp hay Hiến luật nào được nhà nước chính phủ tôn trọng và tuân thủ..Ngày nào còn mơ tưởng một nhà nước hiến luật ngày ấy quyền chính còn tồn tại và bạo lực bất công chiến tranh còn xảy ra. Từ Khổng Tử, Plato cho đến các tất cả nhà tư tưởng chính trị chủ trương theo định chế nhà nước (statism) cho đến hiện tại đã bị chính những hành xử pháp quyền của định chế nhà nước minh chứng họ đã sai lầm- sai lầm qua từng thời kỳ cho đến hiện đại hôm nay.
Đã đến lúc phải thực hành một mô thức (paradigm) mới, hay thật ra rất cũ, phi quyền chính. Hay nói rõ ràng và đơn giản, chỉ cần tháo gỡ cái QUYỀN CHÍNH hiện tại đang hoành hành. Hay nói cách khác mọi người đồng thuận không công nhận cái QUYỀN CHÍNH của hệ thống nhà nước nữa và khởi đầu hành xử với nhau trên NGUYÊN LÝ tự do tự nguyện bình đẳng không cưỡng chế, là bước đầu không thể thiếu để giải quyết được vấn đề.
NKPTC
Qua năm tháng nó tiến triển mở rộng không chỉ là quyền của các giới quyền hành quí tộc tăng lũ giáo hội mà thành quyền phổ quát đến tất cả mọi cá nhân con người: trở thành nền tự do cá nhân của mọi người trong xã hội Anh quốc. Từ thế kỷ 17 nó mở ra cánh cửa cho một hình thức "quốc hội" ra đời. Và sau đó những người Anh bỏ Anh quốc để đến thuộc địa Mỹ đã dùng nó để hình thành nền dân chủ gián tiếp với quốc hội đại biều tại xứ này trong nền tảng một bản hiến pháp thành văn và 10 điều tu chính DÂN QUYỀN qui định rõ ràng nền DÂN QUYỀN và TỰ DO CÁ NHÂN của CÔNG DÂN đối trọng quyền lực Nhà Nước (Bill of Rights). Thật là một "truyện tình"!
Ông Paul Craig Roberts đã cảm kích viết một bài nhận định ghi dấu sự kiện lịch sử này như một thành quả lớn. Nhưng mỉa mai một cách cay đắng, phần lớn ông nhấn mạnh hiện trạng chính Anh và Mỹ,cả nhà nước lẫn đa số quần chúng, đều đang dẫm lên "thành quả 800 năm" này. Nghĩa là càng ngày càng chẳng coi Hiến pháp ra cái gì nữa.
Ông Paul Craig Roberts, một cựu đảng viên bảo thủ Cộng Hòa, không chỉ là khoa bảng sư phạm, nhà báo mà từng giữ chức vụ cao cấp đặc biệt về chính sách kinh tế quốc gia của Mỹ, trong bài "điếu văn 800 năm" cho bản Magna Carta này đã giận giữ nói đến những tội phạm và tội ác của hai nhà nước "được đặt dưới nền luật trị hiến định" của Magna Carta trong suốt mấy trăm năm qua. Nhất là cái chủ nghĩa tư bản của hai xứ sở này.
Một cách gián tiếp ông Paul Craig Roberts đã thừa nhận tính "vô hiệu lực, vô tác dụng" của văn bản Magna Carta cũng như cái bản Hiến pháp của Mỹ trước sự vi phạm coi thường bạo ngược ngang nhiên của nhà nước và hệ thống chủ nghĩa tư bản của hai nhà nước Anh Mỹ.
Tại sao bản Magna Carta và Hiến Pháp Mỹ vô hiệu lực với quyền chính mà nó được viết ra, theo định nghĩa, để giới hạn quyền nhà nước và bảo vệ dân quyền tự do cá nhân?
Đơn giản bởi nó được soạn ra để phân chia vị thế "chính quyền" và tập trung "quyền chính" vào định chế Nhà Nước, chứ không phải mục tiêu là trả lại CÁI QUYỀN TỰ DO TỰ CHỦ CÁ NHÂN về lại quần chúng, dĩ nhiên là với những mỹ từ văn hoa của bọn phù thủy luật gia (legalese). Các văn bản này thực chất là phục vụ đắc lực hơn cho giới quyền chính, vì nó chính đáng hóa quyền chính và vô hiệu hóa quyền đối kháng của NGƯỜI DÂN bằng "luật" và pháp quyền của nhà nước chính phủ qua hàng trăm ngàn điều luật chi tiết qui định chi phối từng hành xử của mỗi một người dân (sinh, tử, y tế, giáo dục thực phẩm, cư trú, xây nhà, giao thông, quan hệ hôn nhân, nuôi con, dạy con, hành nghề, nhà cửa, đi xe nói chuyên v.v)...Điều mà Lão Tử Đạo đức Kinh gọi nôm na mất tự do công lý " rồi mới đặt ra hiến luật... để "chính đáng hóa cái " mất tự do đó". NHỮNG THỨ RÀNG BUỘC CAI TRỊ mà người dân được nhồi nhét qua tín lý Nhà nước để "tự nguyện" tuân thủ thành "bổ phận công dân- thượng tôn pháp luật, và mặc nhiên trao cho thiểu số gọi là chính phủ nhà nước cái quyền...trấn áp chính bản thân họ!
Rõ ràng mầm mống quyền lực một khi đã được định chế hóa, định chế trở thành nền tảng sinh tồn của quyền lực. Quyền lực tự bản chất băng hoại (power corrupts) và khi nó được chính đáng hóa qua định chế, dù dân chủ hay không dân chủ, nó băng hoại tận cùng. Bởi cái tính tuyệt đối của nó được chính đáng hóa bằng chủ nghĩa nhà nước trên hết mà dân chúng mặc nhiên tôn thờ như một hệ thống tín lý, chứ không cần một ông Vua độc đoán. TỰ NGƯỜI DÂN bị lừa dối để TỰ NGUYỆN BỊ CAI TRỊ . Mà nền pháp quyền nhà nước trở thành độc đoán qua bàn tay của chính phủ (government) nhân danh nhà nước (the State) bảo vệ dân (the People) qua giao ước xã hội (social contract). Cả một cuộc gian trá đầy ngoạn mục!
Ông Paul Craig Roberts và rất nhiều người trân trọng Hiến Pháp và vẫn phẫn nộ trước những hành động của các nhà nước coi thường Hiến pháp chà đạp nhân quyền dân quyền như chúng ta đang thấy... Nhưng không chất vấn tại sao lại xảy ra như vậy, nếu Hiến pháp thật sự là quyền năng hiệu lực? Nghĩa là không đặt câu hỏi tại sao nhà nước lại có khả năng tùy nghi tôn trọng hiến pháp theo tính tùy tiện quyền lực của nó? tại sao người dân, theo định nghĩa là chủ thể, lại không có cái khả năng này, và hoàn toàn bị động theo sự tùy nghi diển giải và hành xử của chính phủ nhà nước?
Trên khắp thế giới có nhà nước chính phủ nào là không vi phạm hiến pháp? Không một nơi nào tôn trọng hiến pháp của nó. Ngoại trừ Thụy Sĩ là CHƯA VI PHẠM, hay nói cho đúng là Nó, Nhà nước chưa cần vi phạm, chứ không phải KHÔNG THỀ VI PHẠM, nhưng đang có khả năng vi phạm. Khi quyền chính còn đó trong định chế nhà nước còn đó và vẫn còn được công nhận, nó chỉ cần một biến động để tuyên bố pháp quyền tuyệt đối của nó.
Tại chính bản "hiến pháp hiến luật" đó, chính là những ràng buộc người dân vào tín lý nhà nước và rồi mặc nhiên tự nguyện tuân thủ tuyệt đối định chế quyền lực dưới sự phán quyết tùy nghi của (định chế chính phủ tam quyền) như là "bổn phận công dân thượng tôn pháp luật (law-abiding citizen) với nỗi đe dọa, nỗi sợ từ Nhà nước: Tịch Biên Tài Sản, Tù Tội, Tử Hình. Ngược lại đinh chế nhà nước bất tử và bất khả gia hình, (người dân có thể là tội đồ trước pháp luật, nhưng chính phủ nhà nước không bao giờ dù là luôn vi phạm pháp luật và tội ác) nhưng mặc nhiên có quyền hành bắt bớ xét xử gia tội quần chúng tùy tiện dân chúng- đúng cũng như sai. Nói ngắn gọn lại, như cảnh sát quân đội có quyền đánh bắn giết "nhầm" dân, nhưng dân không được quyền cưỡng chống hay bắn trả "nhầm". Nhà nước chính phủ có quyền làm sai phạm pháp rồi xin lỗi, nhưng dân chúng không có quyền làm sai phạm pháp rồi ...xin lỗi! Nghĩa là BẠO LỰC ĐƯỢC CHÍNH ĐÁNG HÓA trong tình trạng vùa TẬP TRUNG TRONG TAY THIỂU SỐ vùa MỘT CHIỀU, nghĩa là TUYỆT ĐỐI.
Không một văn bản nào có thể điều khiển ngăn cản được quyền lực khi nó đã dược mặc nhiên chính đáng hóa tập trung một chiều vào một nhóm thiểu số. Chỉ có tháo gỡ nó. Trả quyền lực tự chủ về mỗi cá nhân trong nguyên lý phi quyền chính. Nghĩa là nguyên lý phi quyền lực.
Trong xã hội phi quyền chính, thì giả thiết ngay cả khi có áp chế quyền lực xảy ra, thì nó cũng cân bằng vì nó ở trong tình trạng hai chiều đối trọng, mỗi cá nhân (hay nhóm) bình đẳng trong cái quyền TỰ VỆ CHỐNG TRẢ- không một ai, hay nhóm nào, bị tước đi cái quyền, khả năng tự vệ đáp trả- hay ở thế thượng phong áp đảo tuyệt đối người khác chỉ vì được "pháp quyền nhà nước" bảo vệ hoặc có "pháp quyền" trong tay! Bất công bạo ngược áp chế đã được chính đáng hóa bởi "luật nhà nước pháp quyền" này.(thí dụ, nó đã từng và đang hủy diệt áp chế biết bao nhiêu cuộc đời những con người đồng tính)
Lịch sử quyền chính của nhân loại, từ hình thái quân quyền phong kiến, độc tài cá nhân cho đến pháp quyền dân chủ với định chế nhà nước ... chưa bao giờ văn bản Hiến pháp hay Hiến luật nào được nhà nước chính phủ tôn trọng và tuân thủ..Ngày nào còn mơ tưởng một nhà nước hiến luật ngày ấy quyền chính còn tồn tại và bạo lực bất công chiến tranh còn xảy ra. Từ Khổng Tử, Plato cho đến các tất cả nhà tư tưởng chính trị chủ trương theo định chế nhà nước (statism) cho đến hiện tại đã bị chính những hành xử pháp quyền của định chế nhà nước minh chứng họ đã sai lầm- sai lầm qua từng thời kỳ cho đến hiện đại hôm nay.
Đã đến lúc phải thực hành một mô thức (paradigm) mới, hay thật ra rất cũ, phi quyền chính. Hay nói rõ ràng và đơn giản, chỉ cần tháo gỡ cái QUYỀN CHÍNH hiện tại đang hoành hành. Hay nói cách khác mọi người đồng thuận không công nhận cái QUYỀN CHÍNH của hệ thống nhà nước nữa và khởi đầu hành xử với nhau trên NGUYÊN LÝ tự do tự nguyện bình đẳng không cưỡng chế, là bước đầu không thể thiếu để giải quyết được vấn đề.
NKPTC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét