Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

Không yêu






Nguyễn Thị Thanh Bình





Vinh thường chờ Ngân ở cổng trường mỗi chiều, dúi cho cô khi thì phong kẹo, khi thì ổ bánh mì. Lần đầu, lần thứ hai Ngân nhận. Đến lần thứ ba, cô nghiêm mặt:

- Em không nhận đâu!

Vinh nói gì, cô cũng không là không. Vinh thui thủi ra về, không dám quay đầu nhìn cô. Anh hiểu, cô không chấp nhận mình.

Anh không xua được nỗi nhớ cô, làm gì anh cũng nghĩ có cô bên cạnh, cười với anh bằng má lúm đồng tiền. Chỉ thế thôi, hạnh phúc chợt ngập tràn.

Anh thấy mình có gì đó không ổn, đứng lên ngồi xuống là chóng mặt, cứ muốn lao đầu vào tường. Bạn bè nói, là triệu chứng thiếu máu, còn đùa:

- Hay là hàng tháng mày cũng bị mất máu nên thiếu?

Vinh gượng cười, mỗi ngày, anh thấy mình yếu đi, có lúc thấy trước mắt mình toàn một màu trắng đục, đôi khi còn nhớ nhớ quên quên. Anh sút ký nhanh trông thấy, bạn bè khuyên anh nên đi bệnh viện kiểm tra, anh cười gạt đi nói mình không sao. Sau dự án này, anh sẽ phục hồi nhanh chóng.

Chỉ có anh biết, mình thực sự không ổn.

Anh quyết định đi khám sau rất nhiều những đắn đo, tính toán. Không phải vì anh có tiền, cũng không phải vì anh ham sống. Những người như anh, rất sợ đi bệnh viện hay phải xét nghiệm này kia, vì sợ sẽ “lòi” ra một đống bệnh, thôi thì cứ ráng được ngày nào hay ngày đó.

Anh còn cha mẹ già, còn hai em, một đứa đã nghỉ học, phụ mẹ buôn bán ngoài chợ. Nhờ nó mà anh được học tiếp, anh thấy mình cần phải bù đắp cho nó, nhất là nó lại là con gái. Hồi Tết về thăm nhà, anh nghe tin người yêu nó đòi cưới nhưng nó chưa đồng ý, viện cớ còn nhỏ. Lúc đi ngang cửa bếp, anh thấy mẹ thở dài.

Đứa em út, là hy vọng của cả nhà, còn một năm nữa nó sẽ ra trường. Anh mong nó nhanh tìm được việc làm, đỡ cha mẹ. Sau đó, cô em kế sẽ đi học lấy một cái nghề gì đó, tự nuôi thân, khỏi phụ thuộc ai sau này. Từ đó giờ, anh chưa bao giờ nghĩ về từng người trong gia đình mình một cách kỹ càng đầy đau đớn thế.

Mỗi nơi nói anh bị một loại bệnh, rồi giới thiệu anh đến một bệnh viện chuyên khoa khác. Anh nghe thấy toàn những tên bệnh lạ, hiếm gặp. Anh bắt đầu hoang mang, sao mình lại mắc bệnh của nhà giàu, bắt đầu thấy lo lắng và sợ hãi. Anh còn trẻ, rất trẻ, anh chưa làm được gì cho me, chưa giúp gì cho em, anh không thể chết lúc này được.



Lạ lùng là lúc này anh lại thường xuyên nghĩ về Ngân. Thật may, cô chưa là gì của anh, nếu không, cô sẽ đau đớn và khổ sở lắm. Cô là cô gái nhân hậu, không xinh nhưng hòa đồng, hay cười, cô đi đến đâu, nơi đó như rực sáng và sôi động hẳn. Anh méo mó cười, đau đớn nhận ra mình đang sĩ diện, cao thượng hão. Một kiểu sĩ của kẻ không ăn được nho nên nói nho còn xanh. Thật thà mà nói, có Ngân, anh sẽ yên tâm hơn trong mỗi quyết định của mình, dù có phải về phía bên kia của bầu trời, anh vẫn thấy mình hạnh phúc. Anh cần có cô biết bao. Một người như cô, anh muốn chiếm giữ làm của riêng, liệu có nên?

Có một tổ chức y tế đã tìm thấy anh, họ đã cho tên anh vào danh sách phẫu thuật. Anh không nói chuyện này cho ai biết, âm thầm chuẩn bị tất cả. Anh về thăm nhà một chuyến, mua cho bố mẹ, cho em mỗi người một món quà. Ăn với gia đình những bữa cơm ấm nóng. Lúc rời tay mẹ, anh đã khóc.

Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc vào bệnh viện, anh gặp Yến.

Trước ánh mắt của Yến, anh đành phải nói hết, chuyện về căn bệnh, về tỷ lệ thành công của ca mổ...

Anh cũng nên tìm ai đó để nhỡ có chuyện gì, cũng...

***



- Cậu có thể tới không, một lần thôi. Cậu ấy sẽ...

Ngân cúi mặt, một lát mới ngẩng đầu:

- Sao tôi lại phải đến, tôi không là gì của cậu ấy hết!

- Nhưng cậu ấy yêu cậu!

- Đó là việc của cậu ấy, tôi thì không

- Ca mổ có thể không thành công, cậu ấy có thể không tỉnh lại, cậu ấy ...

- Thì sao?- Ngân gắt lên, gương mặt đầm đìa nước:- Cậu ấy sẽ thanh thản ra đi, còn tôi thì sao?

- Cậu...

- Tôi sẽ sống sao những ngày sắp tới khi thành người dối trá. Xin cậu, cậu ấy chưa bao giờ có tôi, cứ để cậu ấy nghĩ thế. Tôi còn cuộc sống, tôi mới hai mươi ba tuổi, cuộc đời tôi còn dài lắm, tôi sẽ đi hết quãng đường dài đó như thế nào?

Yến sững người, cô không biết phải nói sao. Vinh đâu có yêu cầu cô đến nói chuyện với Ngân, chỉ là cô không chịu nổi khi nhìn ánh mắt sáng lên khi Vinh nói về Ngân. Lúc ấy, cô mới nhận ra tình yêu có thể khiến người ta hồi sinh.

Ngân tàn nhẫn, nhưng không phải là không có lý. Đến gặp Vinh lần cuối, nghe Vinh nói và nói dối, có thể làm Vinh vui lòng, nhưng cô sẽ mang vết sẹo ấy, cả đời.

Yến không dám quay lại bệnh viện một mình, cô gọi thêm mấy người bạn nữa cùng đến. Họ đứng ngoài hành lang bệnh viện, người im lìm nhắm mắt, người sốt ruột sải bước qua lại, người chắp tay khẩn cầu. Yến lại nghĩ đến những giọt nước mắt của Ngân. Cô không biết nên đồng tình, hay thông cảm. Bảo cô ấy quá tỉnh táo, cũng không phải, nếu thế thì làm gì có những giọt nước mắt kia. Những giọt nước mắt, luôn làm mềm lòng người nhìn thấy.

Vinh thật đáng thương, Yến định nói thế, lại nghĩ, yêu và được yêu, là hạnh phúc. Nhưng yêu với trọn trái tim, cũng là hạnh phúc.

Đèn trên bảng chợt tắt, cửa nhẹ mở, ông bác sỹ đi ra với nụ cười, ngoài này có những tiếng thở phào hoan hỉ.

Đằng xa, có dáng người vừa vội vàng rời đi, cắm cúi đến nỗi va vào một người. Anh này định xin lỗi, chợt ngẩn người trước gương mặt đầm đìa nước trong khi nụ cười vẫn đọng trên môi. Anh thoáng nghĩ tới hình ảnh bông hoa trong mưa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét