Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Xóa Bỏ Ngày Quốc Hận và Lằn Ranh Quốc Cộng





 Khi thua Nguyễn Kim, tướng nhà Mạc là Mạc Ngọc Liễn phải lánh sang Tàu, dặn con cháu “Nay họ Lê dấy lên được, ấy là trời đã định, còn dân ta thì có tội gì, mà ta nỡ để khổ sở mãi về việc chiến tranh? Vậy ta nên đành phận lánh mình ở nước ngoài, chứ đừng có đem lòng cạnh tranh mà lại mời người Tàu sang làm hại dân nước mình.” (Trần Trọng Kim, Việt Nam Sử Lược - Quyển II (Sàigòn: Bộ Giáo Dục,1971), tr. 25.) Đó là tấm gương xem “việc nước trước việc nhà” để bảo vệ đất nước khi tổ quốc lâm nguy.
Những ai đã từng chạy loạn xa xứ đều không thể quên những ngày điêu đứng trong cuộc đời. Điều đó ai cũng hiểu được. Nhưng đối với những vấn đề đất nước, người yêu nước phải biết "thù nước trước thù nhà."
Buồn thay, một số người ồn ào vẫn muốn kéo dài "thù nhà" đến suốt đời, và xem đó là "thù nước". Một số những người này buồn vui theo giặc: mừng khi giặc vào - hận khi giặc chạy! Xin mời đọc thêm vài cảm tưởng của các thân hữu về ngày 30 tháng 4, sau 40 năm viễn xứ. 
Người Sài Gòn đón mừng quân đội giải phóng ngày 30/4/1975. Ảnh http://www.baomoi.com/

Nhắc đến ngày 30 tháng 4 và những tên gọi của nó, bắt buộc phải nói đến "chiến tranh Việt Nam". Nói đến chiến tranh Việt Nam, phải biết nguyên nhân của nó. Quyển sách sau đây đã được giới thiệu đầy đủ về cả tác giả lẫn tác phẩm, bằng tiếng Anh cũng như tiếng Việt.

Vì Sao Chúng Ta Đã Đi Việt Nam ?
Tiểu tựa: Những khởi đầu tôn giáo cho một cuộc chiến vô đạo: Câu chuyện gây chấn động về vai trò của “Giáo Hội” Công Giáo trong việc khơi mào cuộc chiến Việt Nam
"Việt Nam: một từ đã gây ra nhiều ác cảm, kinh tởm và thù hận. Một số người gọi nó là ô nhục, vài kẻ khác gọi là một hành động xen đầm. Khi người lính trận tơi tả trở về, họ bị khinh bỉ, lăng nhục. Hoa kỳ đã bị mất mặt với thế giới. Tai sao lại nói đến đề tài ấy làm gi? Bởi vì Việt Nam chính là một cuộc chiến tranh tôn giáo. Một cuộc chiến tôn giáo khơi mào bởi Vatican, con điếm của Sách Khải Huyền, qua chương 17 và 18....." (xem tiếp )
Có nhiều người nói đên "hận". Ai hận ai, hận đến bao lâu, và bản chất của cái "hận" có tốt đẹp hay không? Lịch sử sẽ có thể nghiêm khắc hỏi:
Vào hồi Pháp chiếm Việt Nam thì Quân đội Pháp có thù hận những nghĩa quân Việt Nam chống lại họ hay không? Hay ngược lại, ai phải hận ai?
Đến chiến tranh Đông Dương lần thứ hai thì Hoa Kỳ và hầu hết các nước cựu thù, những binh lính viễn chinh của họ hiện diện tại Việt Nam có thù hận Bắc Việt, có thù hận những "bộ đội Cụ Hồ" nằm dọc theo dãy Trường Sơn? Song song, có hàng triệu thanh niên Bắc lẫn Nam Việt Nam phải ngã mình trên chiến địa? Thử hỏi, thân nhân, gia đình, cha anh, vợ con của họ có thù hận, có đau khổ tột cùng hay không? Ai phải hận ai?
Trả lời được những câu hỏi như thế thì khả dĩ sẽ dễ dàng nhận ra hai chữ "quốc hận" hôm nay.
Cái đó, chỉ đứng ở vị trí giới hạn trong thế giới mà con người thù hận nhau chứ chưa nói đến giá trị thiêng liêng cao vút lên tận cảnh thanh bình mà Phật, Chúa (?) muốn nhắn gởi điều gì nơi xã hội loài người.
Giáo hoàng Vatican có còn muốn gì về những năm tháng khốc liệt đối với Chiến tranh Việt Nam?
Tất cả các giáo hội của các tôn giáo tại Việt Nam hôm nay và mai sau nghĩ gì về một quá khứ đẫm lệ kinh hoàng lên xương máu của quê hương Dân Tộc Việt?
Hệ quả kinh hoàng, khốc liệt, đẫm máu lương dân v.v... đó là do đâu?
Ngay từ hồi liên quân Pháp và Tây Ban Nha tấn công Đà Nẵng vào giữa thế kỷ 19, thì lý do của nó, dự phần trách nhiệm chính yếu, nó là lý do người ta muốn bành trướng Dân Chúa đến xứ An Nam nói riêng, Đông Dương nói chung.
Tiếp theo, từ năm 1954, khi vận động đưa ông thầy tu Ngô Đình Diệm về nước là lý do "chống Cộng". Chứ nếu không thì CS nó sẽ tràn ngập, làm cho chết hết ráo các quốc gia vùng Đông Nam Châu Á?
- Sao lại buộc một nước đã từng bị đày đọa trong nỗi đau thương về sự vong quốc gần 100 năm phải làm bao cát đỡ đạn cho Đông Nam Á?
Sao người ta không "uýnh" thẳng tuyến vào đầu não "CS Quốc tế" là Nga Sô, là Trung Quốc v.v... mà phải là CS Việt Nam? Cái đó, phải chăng - một phần là do chính người VN hư đốn về tinh thần yêu nước cho nên đã bị người ta lợi dụng.
Còn nữa, sự kiện cực kỳ rõ nét mà niềm đau của Dân Tộc Việt muốn hỏi:
- Tại sao người ta không chống, không "tố", không truy "lùng" và "diệt" những đảng viên CS ngay nơi chính quốc gia của họ mà phải là Việt Nam?
Điều đó, tại các diễn đàn, tôi thấy rằng, có lẽ ông BS Đặng Vũ Ái là một trong những vị cao niên có dày dạn kiến thức về những vấn đề như vậy.
Các định đề chuẩn mực về những sự thật như thế, chúng ta cần phải gởi đi như là một "thông điệp" nghiêm túc đến với hầu hết các thế hệ thanh niên sinh viên học sinh hôm nay và mai sau. Nhiên hậu, nó sẽ có thể khả dĩ trang bị kiến thức, lập trường - đan bệnh tinh thần yêu nước vững chải xuyên qua sự đả thông lịch sử. Giáo Sư cựu trào Hoàng Xuân Hãn đã nói như thế.

Trần Quang Diệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét