Featured Image: Quibe
Câu chuyện thứ nhất…
Họ hôn nhau say đắm. Gã bế chị lên, đặt chị ngã lưng vào… cái bàn ăn. Chị cười ha hả như kẻ đang say. Họ tiếp tục chìm trong cái lạc thú của ái tình. Dừng lại một tí, chị nhìn gã tinh nghịch, miệng nở nụ cười ẩn ý, chị bắt đầu cởi chiếc áo phông ra. Gã đưa tay cản, nghịch ngợm nhìn lại chị: “Anh muốn tự tay xé nó!” “Oh!… Thiệt à?… Á!… Haha!” Chị cười ngất ngay, sung sướng. Ôi! Chị muốn ôm chặt gã đàn ông này đến suốt cuộc đời mình!
Nhưng… Cái áo chết tiệt này làm bằng cái quái quỷ gì thế này? Gã đã dùng hết sức, mím môi thật chặt. Nhưng cái áo bướng bỉnh vẫn không chịu tước ra cho dù một sợi chỉ! “Hey! Anh có cần một chiếc kéo nào không?” Chị nửa đùa, nửa thật, nhỏm đầu lên hỏi. “Không! Anh tự lo được!” Gã tiếp tục đánh vật, mồ hôi trên trán như muốn túa ra. Nằm tơ hơ trên bàn chẳng khác nào một con cá mắc cạn, để mặc cho gã xoay đầu này, chuyển hướng nọ, chị nhăn mặt, thở dài, chặc lưỡi tự hỏi, lũ đàn ông này, sao thật cứng đầu thế nhỉ!
Ừ! Gã đúng thật cứng đầu! Cứng đầu y như cái lần ấy ấy. Cái lần mà gã đã ôm chị vào lòng, và chị đã rút ra một bì thư. “Em biết anh đang trong giai đoạn khó khăn! Em nghĩ cái này có thể giúp được anh một tí!” Gã quấn tay vào những cọng tóc lòa xòa của chị, hôn lên trán chị, mỉm cười: “Anh đã không thể lo cho em! Anh làm sao có thể nhận tiền của em được?” Chị dựa vào gã đàn ông ấy và cảm thấy thật sự ấm áp.
Đúng thật là gã đàn ông kỳ quái, bướng bỉnh!
Câu chuyện thứ hai…
Họ cưới nhau. Họ có một đứa con. Nhưng gã lại không có một công ăn việc làm tốt cho lắm. Gã quyết định để chị và con ở lại. Một mình gã sẽ đi làm ăn ở phương xa, mong sao có thể lo cho gia đình một tương lai đủ đầy. Một thân một mình nuôi con, công việc thì sa sút, chị thấy đau lòng khi không thể cho con được một bữa ăn chu đáo. Bà chủ nhà thấy tình cảnh của chị, bèn gợi ý một công việc “khá nhẹ nhàng mà lương rất cao”. Thật ra thì công việc này không như cái công việc kia kia đâu! Chỉ là, chị sẽ mặc một chiếc áo ngủ gợi cảm, chị sẽ nhảy nhót lung tung trong nhà, chị sẽ vừa làm việc nhà, vừa uốn éo trước camera. Tất nhiên là chị sẽ để cho lũ đàn ông lắm tiền ngắm. Sau nhiều lần đắn đo, chị quyết định nhắm mắt đưa chân, liều một phen. Chị đồng ý!
Nhiều chuyện xảy đã ra sau đó, nhưng, cuối cùng thì gã cũng phải biết. Tôi không nhớ rõ lắm lúc đó gã đã hành xử như thế nào. Nhưng, sau đó, họ vẫn rất hạnh phúc. Tôi cũng chẳng nhớ gã lúc ấy có khóc lóc nước mắt, nước mũi tèm lem hay không, cũng chẳng nhớ gã có đau khổ tột cùng vì bị “bội phản” hay không. Tôi cũng chả biết gã có lên các trang mạng xã hội dành cho người trẻ, một điều “gấu chó”, hai điều “chó gấu” hay không. Nhưng tôi nghĩ, gã sẽ chẳng bao giờ làm những việc ấy. Gã chỉ biết tự trách mình mà thôi! Gã là gã đàn ông vô dụng, một thời nghiện ngập, một thời tù tội, dù cho lý do nào cũng chẳng đã học hành đến nơi, đến chốn, chẳng thể kiếm được một công việc tử tế lo cho vợ, cho con!
Ôi! Một gã đàn ông ngớ ngẩn!
Họ cưới nhau. Họ có một đứa con. Nhưng gã lại không có một công ăn việc làm tốt cho lắm. Gã quyết định để chị và con ở lại. Một mình gã sẽ đi làm ăn ở phương xa, mong sao có thể lo cho gia đình một tương lai đủ đầy. Một thân một mình nuôi con, công việc thì sa sút, chị thấy đau lòng khi không thể cho con được một bữa ăn chu đáo. Bà chủ nhà thấy tình cảnh của chị, bèn gợi ý một công việc “khá nhẹ nhàng mà lương rất cao”. Thật ra thì công việc này không như cái công việc kia kia đâu! Chỉ là, chị sẽ mặc một chiếc áo ngủ gợi cảm, chị sẽ nhảy nhót lung tung trong nhà, chị sẽ vừa làm việc nhà, vừa uốn éo trước camera. Tất nhiên là chị sẽ để cho lũ đàn ông lắm tiền ngắm. Sau nhiều lần đắn đo, chị quyết định nhắm mắt đưa chân, liều một phen. Chị đồng ý!
Nhiều chuyện xảy đã ra sau đó, nhưng, cuối cùng thì gã cũng phải biết. Tôi không nhớ rõ lắm lúc đó gã đã hành xử như thế nào. Nhưng, sau đó, họ vẫn rất hạnh phúc. Tôi cũng chẳng nhớ gã lúc ấy có khóc lóc nước mắt, nước mũi tèm lem hay không, cũng chẳng nhớ gã có đau khổ tột cùng vì bị “bội phản” hay không. Tôi cũng chả biết gã có lên các trang mạng xã hội dành cho người trẻ, một điều “gấu chó”, hai điều “chó gấu” hay không. Nhưng tôi nghĩ, gã sẽ chẳng bao giờ làm những việc ấy. Gã chỉ biết tự trách mình mà thôi! Gã là gã đàn ông vô dụng, một thời nghiện ngập, một thời tù tội, dù cho lý do nào cũng chẳng đã học hành đến nơi, đến chốn, chẳng thể kiếm được một công việc tử tế lo cho vợ, cho con!
Ôi! Một gã đàn ông ngớ ngẩn!
Câu chuyện thứ ba…
Họ nói chuyện trước sân. Chị lững thững bước vào nhà. Gã đứng lên bước đi theo chị. Chị chợt nhớ một thứ gì đó và quay đầu lại với gã. Một chiếc xe thắng cái kétttt trước ngõ nhà chị. Một khẩu súng được giơ ra. Không kịp suy nghĩ, thay vì nhảy vào chỗ khuất, gã vội vàng đẩy chị ngã vào trong. Ngay trong cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc khi viên đạn vụt ra khỏi nòng và cắm vào ngực hắn, cả cuộc đời hiện ra như một cuốn album.
Thật ra, thì đó là một cuộc đời cũng chẳng có gì đặc biệt! Những gã đàn ông bình thường! Đi gặp và tán tỉnh những người phụ nữ bình thường. Hôn họ, cưới họ và có con với họ. Những gã đàn ông đã không ngại thức khuya dậy sớm, kiếm tiền lo một đám cưới trong mơ cho người phụ nữ mình yêu. Những gã đàn ông, sẵn sàng làm việc 20 tiếng một ngày chỉ để thỏa mãn nụ cười trên môi vợ (Tôi thì vẫn nghĩ đấy là một lời nói phét, nịnh đầm). Những gã đàn ông không ngại người phụ nữ của mình “bay từ hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, chỉ để kiếm một người thật sự chung thủy” (Gothe). Những gã đàn ông sẵn sàng là chỗ dựa cho những cái bứt rứt có phần hơi ngớ ngẫn của các cô. Những gã đàn ông thâm trầm, vững chãi như một người cha, nhưng yêu cô say đắm như một người tình.
Những gã đàn ông bình thường!
Nhỏ bạn im lặng, ngồi lắng nghe hết câu chuyện của tôi. Nhỏ đẩy gọng kính lên, thở dài, và nhìn lại tôi, bằng nữa con mắt trêu chọc: “Những loại đàn ông ấy chết hết rồi nhóc ạ! Nó chỉ có trên phim thôi cậu bé! Những gã đàn ông ngày nay mua cho bồ một ly sinh tố sẽ nhớ là đã mua cho bồ một ly sinh tố!” Ừ! Thì đó vốn dĩ là một gã đàn ông chỉ có trên một bộ phim truyền hình thôi mà! “Hồi đó, mày khóc lóc như một con thất tình ấy!” Nhỏ bỉu môi, lắc lắc cái đầu nói tiếp “Ê?!” Tôi nhăn mặt, cảm thấy một sự xấu hổ không thể nào kìm nén được. Ừ! Có lẽ, hình như, chưa có ai dạy ai, để trở thành một người đàn ông bình thường? Đàn ông ngày nay rất thời trang, rất hợp mode và rất cơ bắp. Họ sành sỏi về nhiều lĩnh vực công nghệ! Họ thông tuệ bao nhiêu kinh sách! Họ có thể an bang, trị quốc chỉ với một bàn phím và một con chuột! Nhưng họ liệu đã thật sự che chở, cho những con người, những con người mà họ thật sự yêu thương?
Những gã đàn ông bình thường ấy? Ngoài kia? Đã chết hết rồi ư? Tôi không nghĩ vậy! Tôi thật sự cũng rất muốn cứng đầu, bướng bỉnh và bình thường như thế! Sài Gòn mùa này, nhiều mưa, nhỉ?
Diều Hâu Đuôi Đỏ
Họ nói chuyện trước sân. Chị lững thững bước vào nhà. Gã đứng lên bước đi theo chị. Chị chợt nhớ một thứ gì đó và quay đầu lại với gã. Một chiếc xe thắng cái kétttt trước ngõ nhà chị. Một khẩu súng được giơ ra. Không kịp suy nghĩ, thay vì nhảy vào chỗ khuất, gã vội vàng đẩy chị ngã vào trong. Ngay trong cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc khi viên đạn vụt ra khỏi nòng và cắm vào ngực hắn, cả cuộc đời hiện ra như một cuốn album.
Thật ra, thì đó là một cuộc đời cũng chẳng có gì đặc biệt! Những gã đàn ông bình thường! Đi gặp và tán tỉnh những người phụ nữ bình thường. Hôn họ, cưới họ và có con với họ. Những gã đàn ông đã không ngại thức khuya dậy sớm, kiếm tiền lo một đám cưới trong mơ cho người phụ nữ mình yêu. Những gã đàn ông, sẵn sàng làm việc 20 tiếng một ngày chỉ để thỏa mãn nụ cười trên môi vợ (Tôi thì vẫn nghĩ đấy là một lời nói phét, nịnh đầm). Những gã đàn ông không ngại người phụ nữ của mình “bay từ hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, chỉ để kiếm một người thật sự chung thủy” (Gothe). Những gã đàn ông sẵn sàng là chỗ dựa cho những cái bứt rứt có phần hơi ngớ ngẫn của các cô. Những gã đàn ông thâm trầm, vững chãi như một người cha, nhưng yêu cô say đắm như một người tình.
Những gã đàn ông bình thường!
Nhỏ bạn im lặng, ngồi lắng nghe hết câu chuyện của tôi. Nhỏ đẩy gọng kính lên, thở dài, và nhìn lại tôi, bằng nữa con mắt trêu chọc: “Những loại đàn ông ấy chết hết rồi nhóc ạ! Nó chỉ có trên phim thôi cậu bé! Những gã đàn ông ngày nay mua cho bồ một ly sinh tố sẽ nhớ là đã mua cho bồ một ly sinh tố!” Ừ! Thì đó vốn dĩ là một gã đàn ông chỉ có trên một bộ phim truyền hình thôi mà! “Hồi đó, mày khóc lóc như một con thất tình ấy!” Nhỏ bỉu môi, lắc lắc cái đầu nói tiếp “Ê?!” Tôi nhăn mặt, cảm thấy một sự xấu hổ không thể nào kìm nén được. Ừ! Có lẽ, hình như, chưa có ai dạy ai, để trở thành một người đàn ông bình thường? Đàn ông ngày nay rất thời trang, rất hợp mode và rất cơ bắp. Họ sành sỏi về nhiều lĩnh vực công nghệ! Họ thông tuệ bao nhiêu kinh sách! Họ có thể an bang, trị quốc chỉ với một bàn phím và một con chuột! Nhưng họ liệu đã thật sự che chở, cho những con người, những con người mà họ thật sự yêu thương?
Những gã đàn ông bình thường ấy? Ngoài kia? Đã chết hết rồi ư? Tôi không nghĩ vậy! Tôi thật sự cũng rất muốn cứng đầu, bướng bỉnh và bình thường như thế! Sài Gòn mùa này, nhiều mưa, nhỉ?
Diều Hâu Đuôi Đỏ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét