Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

PHƯƠNG UY TỪ MỞ MIỆNG ĐẾN VÔ NGÔN


Tác giả : PHƯƠNG UY



Phố - tranh Nguyễn Lưu




MỞ MIỆNG




tôi đã ngàn năm không tiếng nói
bặt âm từ thuở em xa
để mỗi chiều tháng Chín không còn đón đợi
chỉ còn nghe tiếng nấc vỡ òa

trong cơn buốt thở im lìm
bầy kí ức dẫu có niêm phong vẫn bay nhộn nhạo
nỗi hư hoặc sâu hút
cơn bất lực gào từng chập đứt quãng
hoài niệm sần sùi

tôi đã ngàn năm úp mặt
lấy gió cầu vồng che mắt mình
thấy gì trong những lặng thinh?
chỉ da thịt cuộn tròn
rơi
tràn qua bậc đêm thăm thẳm
dai dẳng nhịp cầu thang
ngực buốt dậy thì

mở miệng và đi
nghêu ngao ngôn ngữ tay
trong khu rừng thơ
màu lục bảo
xanh xao gió vực mùa.
bài ca chiều
gục ngã bên cửa sổ
cơn mệt mỏi loang dần
chảy tràn vuốt ve qua mái tóc em

Ừ thì về tắm gội
những bụi bặm phận người
cho mớ ngôn từ thất lạc
bơ vơ những bước chạy điên cuồng
trở lại vỗ về nhau

ngày chiêm bao
tôi nắm tay em
và hát...






NGÀY THƠM ĐÃ TRẮNG




Ngày thơm đã trắng
gió chào nhau qua nốt radio vắng
hợp âm lãng quên trỗi biệt khúc không lời
nỗi cô đơn ngộ độc rũ áo trên vết đau của thời gian
nghe cơn mệt mỏi chơi vơi
này em, đừng đi ngược triền gió
tóc xõa mùi hương em về ám giấc mơ tôi
dù chiều đã tắm gội
vẫn loang vết môi rời
con sâu đo vẫn đo mải miết vòng phận số
vùng trời loang lổ giọt trăng
đêm bấu ngược vào trí nhớ thâm căn
nơi em đã chạm những ngón tay nõn nuột vào bờ môi bức phù điêu kí ức
trắng trợn cơn mất ngủ vực mùa
anh ngồi biến âm cho một giấc mơ
ngày em về dậy thì tự tại
những vị thần đã ly tán khỏi đỉnh Olympus
nằm thu lu trên ghế bành trễ nải
nghe đêm rớt lạnh trong ly cà phê nóng vỉa hè
cô đơn lột da
hóa xác đam mê


này em, đừng mị ma mang chiếc áo màu hạnh phúc
em cứ suốt đời đi tìm một tận cùng không thật
để anh mải miết hẹn hò với cơn đau khổ bản nguyên
ngoài kia viên mãn vỡ bên thềm
anh đã khổ đau vì quá tin vào huyền ngôn của lời người con gái rạng ngời là em trong ức sâu tiềm thức
như đã từng tin vào những chiếc váy lóng lánh em mang để giữ màu cổ tích
mặc nụ hôn tháng Tám giận hờn lẩy bẩy bước đi nhanh


này em, hãy đặt ngón tay mình lên khóe mắt anh
vuốt nhẹ
chậm thôi
để nước mắt còn kịp làm bạn với đêm xanh sâu hút





KHÚC DU CA GIỮA LÒNG ĐÊM





gã du ca chơi đàn bên hiên
bằng những âm giai của giấc mơ không bờ bến
giọt mưa ấm
trên hoa thạch thảo xanh
nỗi đau bước ra từ bức tranh
chân dung một người con gái.

***

gã du ca ngồi một mình
hôn lên bóng thời gian
cao trên ngọn đèn đường vàng
giọt mưa xiên ngang nỗi nhớ.

***

gã du ca hát trong bóng đêm
lòng đêm chật hẹp
dặt dẹo như kẻ tật nguyền
những ca từ gã hát nghe buồn lắm.
khúc du ca tàn phai - ngược nắng
đã được gã hát trong những giấc mơ dài
nơi những hơi thở của nàng còn vương trên gối.

***

và từ những sợi dây trên chiếc guitar
những thanh âm thở dài thành sợi...




KHÚC VÔ NGÔN THÁNG TÁM





mùa lặng lẽ theo mùa
rơi qua âm u tháng Tám
bỏ lại anh lạc lõng phía câu ca không lời
dẫu hồn nhiên đứng lơ ngơ giữa ngã tư, ngã năm , hay ngã bảy
vẫn nghe lòng lưa thưa vắng
một mình thôi.

mùa đang bão rớt
hiếm hoi ngày chút nắng xanh xao
mặt trời ngủ quên
mặt trời không hát.
chút ấm áp bên em giờ cũng hư hao.

anh lạc giữa muôn phương ngã tư đường tấp nập
lạc điệu trên tay bài thơ cũ vô ngôn
nghe chữ nghĩa biến thiên theo mùa gió rớt
anh lao đao
đi nốt những đoạn buồn.

anh đã sáng lóa tình yêu bằng muôn trùng ảo tưởng
như lũ ve gào mùa bất lực đẫm mồ hôi
để một ngày thảng thốt nhớ ra
mình chỉ là làn khói xưa đi lạc
rồi đã biến tan như chưa từng đến bên người.(*)

đêm hạ huyền nghe sương rũ trên nhánh trăng liềm khép mắt
anh lẫn lộn giữa nỗi buồn và nỗi nhớ em
nghe trên mái nhà cơn gió cô đơn của mùa áp thấp
thổi lặng câm cơn độc thoại cũ mèm


Phương Uy

P/s: (*) Hà Mây - Cuộc tình ấy, tự vẫn hôm qua..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét