Nhà thơ Bình Nguyên Trang
Và phía ấy
Và phía ấy sông trôi về biền biệt
Mưa mù sa hoa dại nở âm thầm
Ai tắt sáng xui chiều dâng bóng tối
Cho nhớ thương phủ ngập tâm hồn
Rằng đã vắng, anh giờ không đến nữa
Rằng đã tháng năm, bài hát đã mùa hè
Rằng gió lạnh đã nghiêng bờ vai lạnh
Tóc như rèm buông kín một chờ mong
Em chờ gì phía cuối dòng sông
Cỏ vẫn xanh như ngày anh đến
Trái tim hát dưới vòng tay ghì xiết
Rạng rỡ tháng hai trên gương mặt xuân thì
Em biết thế, đời là cuộc đi
Tình cũng vậy như sông đầy sông cạn
Và nước mắt phải đâu vì em khóc
Mưa đầu mùa trong đáy mắt em rơi
Dẫu biệt ly em vẫn biết ơn đời
Cho ta sống những tháng ngày khác lạ
Cho ta bay những chân trời tha thiết quá
Để vuột mất nào cũng trong nghĩa hồi sinh…
một ngày
Một ngày khoác túi lên vai
thấy cần đi
thấy nhớ ai
đắng lòng
Nỗi niềm
treo giữa thinh không
mùa thu đứng ở bên sông
thật hiền
Tôi
như là một người điên
phải đi cho tới
những miền rất xa
Cô đơn
ngay giữa ngôi nhà
cô đơn
ngay giữa ngàn hoa chúc mừng
Cần đi
tìm một người dưng
giữa mùa thu
mắt nửa chừng
mắt ơi
Cần đi
để nói một lời
đừng nuôi cô độc
một đời
trong nhau…
Em đã đợi
Vẫn để dành nụ hôn
thời thiếu nữ
cho một ngày anh đến cùng em
Anh
người của ngàn năm trước
người của ngàn năm sau
người của hôm nay
khi ta bắt đầu
Khi ta nhìn nhau
có tình yêu làm chứng
Em lại xỏ chân
vào đôi hài thiếu nữ
tuổi 20 chầm chậm quay về
những khổ nạn trên đời
mất dấu
lồng lộng chân trời
nhấp nháy ký tự Yêu
Tóc em bỗng là mây
xanh ngàn trùng sắc lá
mắt em bỗng là hồ
sâu thẳm đáy thời gian
tay em bỗng là hoa
dâng một mùa ân ái
và môi em
bỗng
nở đóa Thiên Đường
Em đã đợi
Dẫu mùa đi mùa tới
mặc tháng năm
trầm tích cuối con đường
Em đã đợi
bởi tin ngày anh đến
nụ hôn thời thiếu nữ
trao anh....
Lầm lỗi
Sỏi đá
rải khắp con đường
dẫu là ấu thơ
dẫu là khôn lớn...
Đôi khi lòng không thể như mùa xuân
bật những chồi non để tự tha thứ
đôi khi ngồi buồn thèm đôi cánh vỗ
trong cành phượng sân trường, em là con chim nhỏ vô tư.
Rồi cũng có khi lòng như lá mùa thu
bời bời hát chỉ đôi lời im lặng
trong sân trường buổi trưa rất vắng
em tìm lại mình trong tiếng guốc ai qua
Ký ức lang thang em là đứa không nhà
con đường dài chân thấp cao đá sỏi
đừng lầm lỗi, trái tim đừng lầm lỗi.
lá vỡ như pha lê ngay cạnh chỗ em ngồi
Phải thầy buồn chỉ lúc tuyệt vọng thôi
em mới biết trở về tạ lỗi
ai biết gió đã hàng nghìn năm tuổi
thổi tới lòng em cơn bão học trò
Rồi tiếp tục con đường đá sỏi nắng mưa
rồi tiếp tục bàn chân
và cuộc đời luôn mang hình dấu hỏi
có thể cổng trường đã quen chờ đợi
Có thể nỗi buồn sẽ tưới khắp mùa thu
rồi con đường dài khiến em không về kịp
mưa xoá dấu chân
mực cạn dần cây viết
Em còn trái tim
còn muộn màng chút lửa
còn tiếng hót của loài chim sâu nhỏ
xót xa một trưa hè tóc trắng dần qua….
cửa sổ
Cửa sổ để em nhìn vào khoảng trống
để mở ra trời nắng
để khép lại trời mưa
và trong những ngày sương mù
em chờ anh gõ cửa
Dẫu rằng em không còn anh nữa
hề chi mà buồn với lẽ ở - đi
hề chi mà đau
hề chi mà xa xót
Căn phòng em những ngày mộng mị
là những ngày trống vắng niềm tin
ô cửa sổ vẫn sơn màu xanh
vẫn vì anh mà xanh
Và trong cơn mưa lá rũ không đành
em ngồi hát lời cây từ cửa sổ
ngay cả lúc nỗi đợi chờ tan vỡ
em nghiêng đời em qua mỗi chấn song
Trên trời cao còn có một dòng sông
còn thao thiết yêu một vì sao lạc
em dẫu không còn anh
dẫu là anh đã khác
dẫu tình yêu mặn nồng rồi phai nhạt
rồi hư ảo như trời
Rồi cứ thế căn phòng vừa khép cửa
người mở lòng ra mà bước tới không cùng….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét