“Những người xuất hiện trong cuộc đời bạn, giống như những hành khách trên một chuyến xe buýt. Đến trạm dừng, người này xuống, ắt sẽ có người khác lên.” - Khuyết danh (nguyên tắc cho những mối quan hệ)
Thật ra, trên đời này, chẳng ai thích sự biệt ly cả. Dù đấy là một tình yêu tan vỡ, hay là đôi bạn không còn chung hướng, thì chẳng ai dễ chịu cả. Nên chăng, tôi cũng chẳng thích thú gì nói về sự kết thúc. Nhưng buổi tiệc nào cũng phải có lúc tàn. Đôi khi, kết thúc là sự hiển nhiên, đôi khi kết thúc lại là sự ép buộc. Muôn vàn cách kết thúc, là cũng muôn vàn tâm trạng, muôn vàn cảm xúc của những người trong cuộc. Xe đã chạm bến, thì phải có người xuống, kẻ lên. Mỗi người phải tự bảo vệ mình, bảo vệ gia đình, bảo vệ sự tích cực… Vì, nói gì đi nữa, tương lai của chúng ta vẫn đang là một con đường thẳng tắp phía trước.
Trong các kiểu chấm dứt, tôi ngán ngẫm nhất là khi người ta kết thúc nhau bằng một cuộc cãi vã, bằng một sự im lặng vô tình, hay thậm chí chỉ là trò đùa ngớ ngẫn. Vậy thôi là kết thúc! Thật tâm, chẳng lẽ họ không thấy tiếc nuối. Không phải cái tiếc nuối day dứt ân hận, mà cái tiếc nuối đôi phần cảm thấy bất lực, cái tiếc nuối chắc lưỡi hai tiếng duyên phận. Phận luôn ở trong tay mình. Nên nếu là người trong cuộc, mỗi người hãy bỏ qua một chút ngại ngùng, một chút tự tôn, ngồi lại với nhau. Ai cũng có cái sai, ai cũng có cái đúng, chia sẻ với nhau thật tâm hơn, hiểu nhau hơn, rồi sẽ thân nhau hơn.
Còn đối với sự xa cách, sao cứ phải nặng nề ai trước, ai sau. Một cuộc điện thoại, một dòng tin nhắn, thậm chí là một bức thư tay, chẳng ai hại ai, cũng chẳng ai phiền ai. Nếu đã quá lâu, chuyện cũ không còn nhớ, thì chuyện mới vẫn đầy ắp mà. Công việc này, tình cảm này, con cái này, ăn uống này, buôn chuyện người khác này… Có gì đâu mà phải phức tạp mà đến thây kệ nhau trong giữa dòng đời?
Tuy nhiên, có những mối quan hệ mà tâm không muốn, nhưng cuộc đời xô đẩy, thì lòng đành phải chấp nhận. Như chuyện làm, chuyện học, chuyện tương lai… làm mà sao ta quản được. Chỉ mong sao chuyện làm đã xong, chuyện tương lai tạm ổn, ta vẫn nhớ tới bạn, bạn vẫn nhớ tới ta. Lâu ngày gặp nhau, chén chú chén anh cũng thấy ấm lòng yên dạ. Yêu nhau thật lòng, thật tâm, người ta còn chịu được xa, được cách. Tình bạn như bông hoa nhài, vốn thoang thoảng hương thơm nhưng đọng mãi không thôi, cớ sao mà phải hít hà tham lam để tàn hoa, nát nhụy?
“Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta bắt buộc phải chọn lựa, từ bỏ và không từ bỏ, không phải để cho bản thân chúng ta thảnh thơi, mà là để cho cái mới có cơ hội bước tới…” - Khuyết danh
Quả thật, trong cuộc sống, đôi lúc, có những cái chúng ta phải than rằng, cái cũ không đi thì sao cái mới có thể đến. Nghe thì có vẻ chua chát, phụ bạc, nhưng có thể đơn giản chỉ là chiếc áo đã quá chật, hay ngôi nhà đã quá cũ. Phức tạp hơn, như là một tình bạn không thể dung hòa, một tình yêu chẳng còn sự tin tưởng. Tệ bạc hơn nữa là sự dối lừa, là sự hèn mạt, là nhỏ nhen, là thấp kém với nhau. Đã nhìn thấy “shit” trong mắt nhau, đã mang đôi giày chật chội của nhau, nhưng không thể nào hiểu nổi, không thể nào chấp nhận nổi, không thể dung hòa nổi. Giải thoát cho nhau không phải vì lười biếng, cũng không phải vì hèn nhát, mà đơn giản chỉ là để nhau thanh thản hơn, nhìn chính mình hơn và nhín chính họ hơn. Có thể một ngày nào đó, suy nghĩ đã khác, tư tưởng đã khác, thì sẽ hiểu nhau, san sẻ nhau, chấp nhận nhau. Chúng ta vẫn có một cơ hội là bạn.
À! Có một “sự kết thúc” mà tôi thực sự rất ghét. Là kiểu kết thúc mà chẳng ai nhờ vả được ai, chẳng ai có thể đong đưa được ai, chẳng ai còn có thể lợi dụng được ai. Đấy đâu phải là sự kết thúc. Bởi vì thực sự nó đâu đã bắt đầu. Ngồi chung mâm với nhau thế là thành bạn, chén tạc, chén thù hóa ra thân. Thấy nhau đẹp, thấy nhau xinh, ôm ấp nhau, lẫn lộn thỏa mãn vài phần dục vọng. Thấy nhau giàu, thấy nhau sang, ngọt nhạt thảo mai hy vọng vớ được vài bữa ngon, vài chuyến đi chơi miễn phí. Thấy nhau có tiếng, có trí, có vai vế, hà hơi thân cận, giựt le với đời, chứ chẳng để học hỏi, chẳng để suy nghiệm. Mối quan hệ ấy đâu đã bao giờ thực sự bắt đầu để mà kết thúc?
Xã hội này, sách vở này, dạy ta kết bạn, dạy ta kết thân, dạy ta “never eat alone”. Nhưng hình như chẳng mấy ai dạy ta phải kết thúc một mối quan hệ như thế nào. Thế nên, khi chuyến xe buýt đã cập bến, đành phải tự thân ta trải nghiệm, tự thân ta thấu hiểu và tự thân ta vượt qua. Chỉ hy vọng sao, đừng vì đã từng quá quý một người, đừng vì đã từng quá cảm động một người, mà sự ra đi của họ làm tan vỡ đức tin của ta. Biết rằng cuộc sống đôi lúc cần phải có một chút nhẫn tâm, nhưng thật ra thì… đừng vẫn hay hơn!
Diều Hâu Đuôi Đỏ
Một bài viết hay. Đáng NGẪM_NGHĨ
Trả lờiXóaVẫn khỏe chứ? Hi...
Xóa