Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

Trong đất ... em vô thường

Phi Ngọc



Đêm nay mình em đắm chìm trong bao nhố nhăng đời mình… Mà chẳng ai đến nói cùng em rằng: “Rồi đời em sẽ thôi những ngày lang thang… Em ở hiền mai em sẽ lấy được tấm chồng tốt…” Không. Không một ai nói với em về điều đó cả. Họ cứ mãi đến bên đời em, rồi lại bỏ em ra đi, họ mặc đời em bơ vơ vô cùng vô tận.
Mà có mặc chi, đời em lãng em chịu, em ngẩn ngơ, em dại khờ chi chi…
Em mãi một mình…
… Buồn một mình
… Cô đơn một mình
… Vui một mình
… Yêu thương một mình.
… Khóc một mình.
… Cười một mình.
… Hờn dỗi một mình.
… Nồng nàn cũng một mình.
… Hát một mình…
Bởi đời này, em chỉ có một mình, vì em thương em hơn cả những người tình của em.



Và những đêm như đêm nay, em lại muốn một mình. Một mình tỉ tê với những nỗi buồn, rồi mặc kể những trẻ con trong em được khóc, khóc thẩn thờ, khóc ngẩn ngơ ngay cả trong cơn mê ngủ. Em nằm một mình trong đêm, em đong đưa với nhịp đời, em viết bằng nhịp vọng chông chênh...
Em ôm chặt chiếc gối nhỏ, như một đứa trẻ mãi ôm khư khư món đồ chơi bên mình.
Ừ! Thì em bé, em khờ dại vậy đó, em hay giận dỗi vậy đó. Có lẽ em giận dỗi cả thế gian này, giận cả những yêu thương... Nên thôi người cứ mặc kệ em đi.


... kệ em nghêu ngao hát ca
... Kệ em cứ mãi hát một mình bài hát hôm nào người hát trong đêm vắng
cứ để bóng tối lắng nghe, cho những dịu dàng trong em lắng nghe....
Em muốn hát cho tất cả cùng nghe, để rồi tất cả vạn vật quanh em sẽ cùng em ngân nga giai điệu quen thuộc ấy...
Mà nào có ai cấm được em đâu, em cứ làm những gì em thích thôi. Em cứ bướng bỉnh nếu em muốn, em cứ lăn khóc nếu em muốn, em cứ lảm nhảm một mình nếu em thích, em cứ viết những điều mà em nghĩ, Thế thôi.
Dù ai nói em với vẩn, em mặc kệ





Em ghét nhìn những thằng con trai rỗi người, cứ mãi bám miết theo mình, nó khiến em cảm thấy bực mình và khó chịu lắm. Em chỉ muốn nói chuyện với những người em muốn, còn tất cả quanh em chỉ là nhân ảnh nhạt nhòa. Nhưng đừng vội bảo em đỏng đảnh nhé, em không đỏng đảnh đâu, em chỉ đang cố ngẩng cao đầu mà sống và em sống em chỉ cần làm những điều em thích mà thôi...

Ấy thế, người đừng nói em tào lao nha, đừng nói em vớ vẩn nữa...
Em sống ở trần gian này trong nỗi ghét trần đời

Bổng em nhớ bài hát Thùy Chi, và giọng hát Giấc mơ trưa, nó như hát cho cuộc đời mang đầy sương gió của phụ nữ... Đắng cả cõi lòng này. Mà hôm nay em có buồn đâu chứ, có cô đơn đâu chứ... Sao em cứ mãi hát như thế này


Em nằm em nhớ
Một ngày trong veo
Một mùa nghiêng nghiêng
Cánh đồng xa mờ
Cánh cò nghiêng cuối trời

Em về nơi ấy
Một bờ vai xanh
Một dòng tóc xanh
Đó là chân trời
Hay là mưa cuối trời

ĐK:
Và gió theo em trôi về con đường
Và nắng theo em trên dòng sông vắng
Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
Người đã quên đi những lần em buồn

Từng dấu chân xưa trên đường em về
Giờ đã ra hoa những nhành hoa vắng
Người đã đi qua những lời em kể
Này giấc mơ trưa bao giờ em về?

Một tiếng chuông chùa
Người đã đi qua những lời em kể
Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
Một giấc mơ vắng

Rồi tự dưng em muốn úp mặt xuống đất khóc nức nở... Nhưng có lẽ không dưng mà em lại muốn được "gần gủi" với đất đâu nhé.... Thỉnh thoảng em thấy đất quyến rũ, đến nỗi chẳng thể nào cưỡng lại được sức hút của đất. Chả lẽ giờ đây, em lại chạy về quê, tìm một nhúm đất quê hương đem về phòng để ở cạnh đấy mọi ngày, được ngửi cái vị nồng của đất, được cảm nhận cái vị mát lạnh của đất.... Những điều mà ai trong chúng ta rồi cũng sẽ trải qua, phải hòa trộn vào lòng đất...
Tiếng đàn cò réo rắt, khiến em lại hướng về đất càng thêm...
Về với đất để ta lại tự tại, lại an nhiên.... Kiểu như mặc đời đến,đời đi... em vô thường mặc định

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét